ZingTruyen.Xyz

Taekook Con Mua Rao Mua Ha

Seoul đã chào đón Jungkook trở lại với nhịp sống bận rộn của nó. Cậu đã quen với mọi thứ ở đây, từ công việc cho đến bạn bè, nhưng có một điều, trong mỗi buổi tối yên tĩnh, cậu luôn nhớ đến Taehyung. Mặc dù khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, nhưng điều đó không thể làm tình cảm của họ phai nhạt.

Buổi tối hôm đó, sau một ngày dài làm việc, Jungkook cảm thấy mệt mỏi nhưng vẫn không thể nào dứt ra khỏi suy nghĩ về Taehyung. Trong những giờ phút im lặng của căn phòng, cậu lấy điện thoại ra, mở ứng dụng gọi video và bấm vào tên Taehyung.

Chờ đợi một chút, màn hình sáng lên, và hình ảnh của Taehyung xuất hiện. Hắn ngồi trên chiếc ghế gỗ trong căn nhà ở Amalfi, ánh sáng từ cửa sổ phía sau khiến khuôn mặt hắn trở nên ấm áp và dịu dàng. Dù không phải trực tiếp nhìn thấy biển Amalfi, nhưng bức tranh phía sau Taehyung vẫn mang một sự yên bình không thể nào tìm thấy ở Seoul.

"Em nhớ anh," Jungkook nói, giọng cậu thấp và nhẹ, nhưng từng từ trong đó lại thấm đẫm tình cảm mà cậu không thể giấu nổi. Cậu nhìn thẳng vào màn hình, như thể đang nhìn thẳng vào đôi mắt của Taehyung, và trong khoảnh khắc đó, khoảng cách giữa họ như biến mất.

Taehyung mỉm cười, nụ cười vẫn dịu dàng như lần đầu tiên họ gặp nhau. "Anh cũng nhớ em," hắn trả lời, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy Jungkook. "Em ổn chứ? Cuộc sống bên đó có gì khác biệt không?"

"Ừ, ổn thôi, chỉ là..." Jungkook ngừng lại một chút, cảm giác khó tả lại dâng lên trong lòng. "Chỉ là em nhớ anh thôi. Nhớ cái cảm giác được ở bên anh, được nói chuyện, được nghe tiếng cười của anh mỗi ngày."

Taehyung lặng im một chút, ánh mắt của hắn trở nên sâu sắc hơn, như thể đang nghiền ngẫm từng lời nói của Jungkook. Hắn nhìn Jungkook qua màn hình với một cái nhìn chân thành, không vội vàng mà cũng không để lỡ một khoảnh khắc nào.

"Anh cũng cảm thấy vậy," Taehyung nói, giọng hắn dịu dàng nhưng kiên định. "Anh biết em sẽ phải trở lại Seoul, nhưng anh vẫn không thể tránh khỏi cảm giác trống vắng khi em không ở đây."

Jungkook không thể nói thêm gì nữa, cậu chỉ im lặng, nhìn Taehyung, cảm giác trong lòng dâng lên như sóng biển, vừa cuộn trào vừa nhẹ nhàng. Cậu biết rõ rằng, dù có xa nhau về mặt địa lý, nhưng tình cảm này chưa bao giờ thay đổi.

"Em sẽ đến thăm anh sớm thôi," Jungkook nói, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy hy vọng. Cậu không biết khi nào, nhưng cảm giác rằng sẽ có một ngày nào đó cậu trở lại Amalfi, nơi có Taehyung, làm lòng cậu ấm lại.

Taehyung nhìn Jungkook qua màn hình, không nói gì, chỉ im lặng gật đầu. Nhưng trong ánh mắt của hắn, có một sự kiên định mà Jungkook cảm nhận được rõ ràng. "Anh sẽ đợi," Taehyung nói, lời nói không nhanh nhưng chắc chắn, như thể dù có thời gian trôi qua bao lâu, hắn sẽ vẫn chờ đợi ngày Jungkook quay lại.

Jungkook mỉm cười nhẹ, lòng cậu như vơi đi phần nào. "Cảm ơn anh," cậu nói, dù chỉ là hai từ ngắn gọn, nhưng trong đó chứa đựng hết thảy sự biết ơn và tình cảm mà cậu không thể diễn đạt bằng lời.

Cả hai ngồi đó, im lặng trong một khoảnh khắc dài. Dù không thể chạm vào nhau, nhưng ánh mắt và trái tim họ đã giao thoa. Khoảng cách giữa họ, dù có là bao nhiêu cây số, cũng không thể làm tình yêu này mờ nhạt. Mỗi lần gặp nhau qua màn hình, trái tim họ lại gần nhau hơn.

Dù cuộc sống bận rộn vẫn chờ đợi cả hai, nhưng trong những khoảnh khắc này, giữa một Seoul xa lạ và một Amalfi yên bình, họ vẫn cảm thấy được sự gần gũi và ấm áp từ tình yêu của nhau. Câu chuyện của họ không kết thúc ở đây, vì dù có cách xa, họ vẫn luôn ở bên nhau, mỗi khi nhớ, mỗi khi cần, và sẽ mãi như vậy.

End.
5/1
-Yiee-

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz