Taekook Chu Nho
Taehyung không đáp lời chế giễu. Anh kéo túi da nhỏ từ dưới ghế ra, bên trong là khăn sạch và một lọ thuốc sát khuẩn mà anh luôn mang theo người. Hành động anh làm nhanh, dứt khoát, không phải là sự chuẩn bị trước nào cả, chỉ là phản xạ khi thấy một thứ thuộc về mình bị đụng chạm đến." Ngồi yên! " - anh xoay người em lại - " Để tôi xem vết thương mới lẫn cũ của em ! "Jungkook ngẩng mặt, chớp mắt như cố tìm sự chống đối , nhưng lát rồi lại ngoan ngoãn cúi xuống. Taehyung lấy khăn lau nhẹ, bàn tay giữ lấy cằm em, ánh mắt không rời vết hôn đỏ. Anh thoa thuốc, làm lần lượt từng thao tác chậm rãi, cẩn trọng, từng động tác đều cho thấy anh không muốn làm em đau thêm. Sau đó là vết thương cũ ở lưng. Anh vén áo em lên nhẹ, những vết lằn đỏ đã mờ. Tuy không để lại sẹo nhưng anh vẫn kĩ càng mà thoa thêm thuốc" Không được để ai làm em tổn thương như thế này nữa, cho dù là em cố ý hay vô tình " -anh nói tuy nhỏ nhưng chậm và kĩ - " Không phải tôi ghen - mà vì em thuộc về nơi này, thuộc về Kim gia. Tôi không cho phép bất kỳ ai làm hỏng em trước khi em đặt chân vào cổng Kim gia - dù là thằng nhóc Daniel "Jungkook giả vờ ưỡn người, hé nụ cười mỉa mai - " Chú nói như thể chú đã chính thức là của em rồi vậy. " Em kéo áo xuống che cổ, ánh mắt trêu chọc nhìn vào anh" Chú lo lắng quá. Đừng có tự nhiên thành người tốt như vậy, cháu không quen ! "Taehyung bật cười , nhưng tiếng cười không vui. Anh đặt khăn trở lại túi, tay còn lại vẫn giữ lấy cổ tay em một lúc lâu hơn mức cần thiết" Đừng thử giới hạn của tôi, Jungkook! "Jungkook nhìn anh không chớp mắt. Trong khoảnh khắc ấy, vẻ nghịch ngợm của em thoáng chốc thu lại. Thay vào đó là một thứ cảm xúc khác. Trái tim em đập rộn ràng hơn, một chút ấm áp không thể che giấu.Em bắt đầu rung động với chính người chú này" Em biết rồi " - Giấu cảm xúc mình lại, en khẽ gật đầu - " Nhưng chú đừng quên, Daniel cũng là hôn phu của cháu. Đây là hôn ước cả hai bên gia đình, cháu vẫn phải giữ danh tiếng cho Jeon gia! "Anh hít sâu một hơi, như thể đang cân nhắc, rồi buông tay em ra" Hôn ước này tôi sẽ tìm cách lo liệu cho em! " - Taehyung nhìn em thật lâu rồi nói tiếp - " Nhưng em phải nhớ, mình không có quyền để người khác chạm vào. Bây giờ em là của tôi, tôi không thích đồ của mình bị bẩn! "Jungkook nhếch môi, nghịch ngợm lại trỗi dậy trong đáy mắt" Ôi chà! Vậy chú ghen thật đấy à? Hay chú định chứng minh...em đã là của chú rồi? "" Tôi không cần chứng minh! " - Anh gằn giọng - " Thứ đã là của tôi thì không kẻ nào được phép ngó tới! Nếu không... "Anh ngừng lại, hạ giọng đến mức gần như thì thầm, nhưng hơi thở nóng rực khiến em hải rùng mình" ...tôi sẽ bẻ nát tay kẻ đó ngay trước mặt em. "Cả người em run nhẹ, nhưng khóe môi lại cong lên, nụ cười càng khiêu khích" Nghe đáng sợ thật đấy. Nhưng chú có chắc giữ nổi em không? Em rất nhanh chán đấy ! "Taehyung không trả lời, chỉ bất ngờ đè ép cả cơ thể em ngả xuống ghế da . Bàn tay anh kẹp chặt eo, kéo áo em trượt lên khỏi hông một đoạn. Cánh tay khoá chặt hai cổ tay mảnh khảnh của em trên đầu. Hơi thở anh phủ đầy ngực em, nóng bức, bạo liệt, chiếm trọn không gian." Đừng cố thử tôi, bé cưng " - Giọng anh khàn đặc, mùi thuốc súng trong từng chữ. " Muốn chơi đùa thì tôi sẽ cho em biết, kết cục của việc chọc giận tôi... là thế nào. " Ngực em phập phồng, đôi mắt vừa sợ vừa hưng phấn. Em khẽ bật cười, tiếng cười run rẩy lại đầy ham muốn" Vậy... chú còn chờ gì nữa? "Mưa đập dồn dập lên mui xe, từng giọt chảy dài xuống kính, tạo thành một tấm màn mờ đục. Không gian trong khoang xe chật hẹp, hơi nóng tỏa ra càng thêm bức bối và đầy ám muội" Ra ngoài. " - Taehyung lạnh lùng ra lệnh. Tài xế thoáng bối rối, nhưng dưới ánh mắt u ám của anh, tên đó vội mở cửa xe, biến mất trong màn mưa xối xả.Khi cánh cửa khép lại, thế giới chỉ còn lại hai người. Tiếng mưa bên ngoài như một bản nhạc nền hỗn loạn, càng làm không khí trong xe thêm ngột ngạt.Trong lúc anh nói chuyện với tài xế, em đã vùng tay thoát khỏi cái ép chặt từ anh. Giờ Jungkook ngồi ngả lưng, bắt chéo chân, ngón tay mân mê cúc áo trên cùng rồi cố tình mở ra, để lộ xương quai xanh cùng dấu đỏ nhạt. Em nhếch môi, cười ngạo nghễ" Chú định làm gì em đây? Đuổi cả tài xế, khóa xe giữa mưa… Nghe lãng mạn thật đấy. "Taehyung nghiêng người, một tay bật khoá chốt cửa. Anh không trả lời, ánh mắt sắc bén như muốn xé toạc sự thách thức kia." Chú nhìn em kiểu đó làm gì? " - Em nhướng mày, hơi nghiêng đầu để lộ chiếc cổ trắng ngần. - " Chú muốn đánh dấu lại hay đợi người khác chạm trước để dễ ghen hơn ? "Câu nói như giọt nước cuối cùng tràn lyTaehyung lao tới, cả thân hình to lớn đè ép em xuống ghế da. Hơi thở anh nóng rực, mùi ghế da, mùi mưa, mùi quen thuộc của hai người hòa vào nhau." Đừng đùa với lửa, Jungkook. " - giọng anh khàn, bàn tay ghì chặt cổ tay em lên trần xe - “Em biết rõ em thuộc về ai mà. "Ánh mắt Taehyung tối hẳn, bàn tay siết thành nắm, gân xanh hằn rõ.Em cười khẩy, dù bị giữ chặt vẫn cố tình uốn người, để cơ thể mình lướt qua anh, hơi thở phả sát tai anh" Em thuộc về ai? Thử chứng minh xem, chú ! " - em cố tình nhấn mạnh chữ chú phía sauNghe thế, anh nghiến chặt răng, đôi mắt càng tối lại. Ngón tay anh lướt mạnh qua phần da vừa hé lộ, để lại vệt đỏ nhạt. Em rùng mình nhưng lại cắn môi, vẫn khiêu khích" Chú mạnh tay quá… nhưng hình như vẫn chưa đủ. "Anh hạ thấp giọng, gầm nhẹ bên tai em, bàn tay siết chặt hơn, cả cơ thể ép sát" Đừng ép tôi phải làm em nhớ ra ai mới là người đang giữ em. "Ngoài kia, mưa vẫn rơi như trút nước. Trong xe, hơi thở cả hai đan xen, mỗi câu, mỗi động tác đều như kéo thêm một lớp lửa lên bầu không khí chật hẹp này.Taehyung khẽ bật cười , nhưng nụ cười lại mang sự khiêu khích" Trước kia em còn ra sức chống cự, thậm chí phủi bỏ quan hệ này, bây giờ lại tự mở áo, tự đưa cổ, ngồi câu dẫn như thế này. Em nghiện cảm giác này đến thế sao, Jungkook? "Jungkook nằm ngửa trên ghế da, vai run nhẹ nhưng ánh mắt vẫn long lanh, thách thức. Em khẽ nghiêng đầu, môi nhếch lên, hơi thở lướt qua cằm anh“Nghiện thì sao… không thì sao…” - giọng em nhỏ nhưng rõ ràng - " Chú đừng mơ dọa em kiểu cũ nữa. "Taehyung nhìn em chằm chằm, nụ cười anh càng sâu, hai hàng lông mày nhíu lại. Ngón tay cái của anh lướt dọc theo đường xương quai xanh đang phơi ra, rồi khẽ bấu một cái khiến em rùng mình. Anh cúi sát, thì thầm ngay bên tai“Cái miệng nhỏ này… nói câu nào là câu đó chọc người ta phát điên. Nhưng miệng vẫn cứng… còn cơ thể thì đang run từng nhịp dưới tay tôi. "Em hít sâu một hơi, bàn tay bị giữ chặt nhưng vẫn cố xoay hông áp sát anh hơn, như đổ thêm dầu vào lửa. Em cười khẩy, môi khẽ chạm môi anh nhưng không hôn, chỉ để lại hơi thở nóng" Chú nói thế… nhưng chú đã làm em run thật chưa? "Câu hỏi ấy khiến anh như mất kiềm chế. Anh đột ngột buông một tay, luồn xuống eo em, kéo sát người em lên, đặt ngồi ngang qua đùi mình. Khoang xe rung nhẹ theo lực kéo. Anh gằn từng chữ, giọng khàn đặc" Vậy để chú cho em nhớ, bé cưng… "Anh nói xong, môi đã áp xuống môi em, nụ hôn sâu, nặng, gần như nuốt trọn tiếng thở khiêu khích kia. Bàn tay còn lại giữ chặt gáy em, ngón tay bấu vào tóc, kéo ngửa đầu ra sau để nụ hôn càng sâu, càng chiếm tới Bên ngoài, tiếng mưa dội ào ào. Bên trong, hơi thở gấp gáp, Jungkook run nhẹ nhưng vẫn cười khẽ giữa nụ hôn, đôi mắt mở hé" Xem chú làm được tới đâu... "Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào em, nụ cười anh trở nên nguy hiểm" Chú sẽ làm đến khi em không còn nói được câu đó nữa. "Anh kéo em áp sát hơn, bàn tay siết chặt eo, hơi thở nóng hầm hập phả lên cổ em. Không khí trong xe trở nên dày đặc, mỗi cử động của hai người như quấn vào nhau.Ngón tay anh lần xuống mép áo sơ mi của Jungkook, kéo mạnh một cái. Tiếng cúc áo bung ra hòa lẫn tiếng mưa dồn dập bên ngoài. Lớp vải mở ra, để lộ làn da ẩm mồ hôi, xương quai xanh cùng những vệt đỏ nhạt anh để lại trước đó.Ánh mắt Taehyung tối lại, bàn tay anh luồn dưới lớp áo, trượt dọc eo thon khiến từng thớ cơ trên bụng em căng lên. Anh cắn mạnh vào xương quai xanh, để lại dấu đỏ hằn sâu, giọng khàn đặc" Cả người em đang run thế này, mà còn dám bảo không nghiện tôi? "Jungkook khẽ rên, nhưng vẫn cười khẩy, hơi thở lẫn trong tiếng mưa rơi" Run đâu phải vì chú… mà vì em đang mong nhiều hơn thôi. "Lời nói vừa ra, anh khựng một nhịp rồi siết chặt eo em, gằn giọng" Bé hư… dám chọc chú đến mức này. "Đầu lưỡi anh lướt dọc ngực em, từng đường nóng bỏng để lại vệt nước bóng loáng, khiến Jungkook uốn cong người, kìm không nổi mà bật ra tiếng rên. Taehyung chẳng để em có cơ hội lấy lại nhịp thở, đầu ngón tay thô ráp vừa siết eo vừa trêu ngươi, ma sát lên vùng nhạy cảm nhất, bắt em phải cong lưng nghênh đón." Ưm… chú… đừng…" - giọng em run run đứt quãng nhưng đầy ngọt ngào, giống như chính em cũng đang cầu xin được anh chiếm đoạt nhiều hơn.Taehyung bật cười , hàm răng cắn lấy đầu ngực cứng lại vì lạnh và vì khích thích, day mạnh đến mức em bật khóc trong khe khẽ, nhưng toàn thân lại căng cứng, run rẩy ôm lấy vai anh." Nghe chưa? " - Anh gằn giọng bên tai, cắn mạnh lên vành tai em - " Đó là âm thanh của bé khi nghiện tôi. "Ngón tay anh dày vò, lúc mạnh lúc nhẹ, khiến em cong cả người lên, cổ ngửa ra sau, tiếng rên rỉ bật ra không cách nào kìm được. Tiếng thở đứt quãng run rẩy đến mức như cầu xin" Đừng… dừng lại… chú.." - giọng em run rẩy, từng chữ đều lạc đi trong khoái cảm.Anh khẽ cười, bàn tay trượt xuống thấp hơn, không cho em một giây nghỉ. Cơ thể Jungkook run lên từng nhịp, lưng cong sát ghế, móng tay bấu vào da anh, môi đỏ mọng hé ra để mặc những tiếng rên sung sướng bật thoát" ưm… mạnh nữa… chú… em… không chịu nổi…"Taehyung khàn giọng, ôm chặt lấy em, thì thầm ngay bên cổ " Chịu không nổi thì càng phải chịu. Bé cưng… hôm nay chú sẽ làm em rên đến mức quên hết cả tên mình. "Anh siết chặt hơn, cả người nghiêng xuống nuốt lấy từng tiếng thở gấp của em. Hơi thở anh phả lên da nóng rực, mùi da thịt hòa quyện thành thứ hương vị khiến Jungkook chỉ còn biết run rẩy trong vòng tay đó.Taehyung hôn dọc xuống bụng em, mỗi vệt môi anh để lại như một dấu ấn, vừa dịu dàng vừa dữ dội. Ngón tay thô ráp tiếp tục mơn trớn, ép em phải cong người nghênh đón từng nhịp.Jungkook cắn môi, nước mắt lẫn mồ hôi rơi xuống thái dương, nhưng tiếng rên bật ra lại mềm ngọt như đang cầu xin" Chú… mạnh nữa… đừng dừng…"Anh ngẩng lên nhìn em, khóe môi kéo thành một nụ cười sắc lạnh nhưng lại ẩn chứa chút điên dại." Bé hư, đã bảo nghiện rồi mà vẫn thích chối. Giờ rên cho chú nghe đi, càng to càng tốt. "Bàn tay anh lại trượt xuống, lần này không còn là trêu chọc mà là chiếm đoạt thật sự. Một cú thúc mạnh mẽ khiến Jungkook bật lên một tiếng nức nghẹn, lưng vặn cong như chiếc cung ,hai chân vô thức siết chặt quanh eo anh mà ôm chặtTaehyung cúi xuống, cắn nhẹ môi em, thì thầm từng chữ bên tai" Đúng rồi… như thế… để chú nghe tiếng em… để chú khắc sâu trong em…nhiều hơn, bé cưng! "Mỗi cú nhấn, mỗi cái siết của anh đều khiến em run lên, tiếng rên rỉ đứt quãng trở nên gấp gáp, tay bấu chặt lấy vai anh như muốn tan vào trong đó. Mưa ngoài kia dồn dập, còn bên trong xe chỉ còn lại hơi thở nóng bỏng, tiếng da thịt hòa cùng tiếng rên của em vang lên không dứt.Anh gầm khẽ, ép em nằm hẳn xuống ghế, nhịp chiếm hữu càng lúc càng sâu, càng mạnh." Bé ngoan, hôm nay chú sẽ cho em nhớ… từng hơi thở, từng cú chạm này… chỉ có thể thuộc về tôi. "" Chú… em… không còn sức nữa… " - giọng em vang lên yếu ớt nhưng lại vô thức đẩy hông mình lên nghênh đón anh, tiếng rên vỡ vụn nhưng ngọt ngào như mời gọi anh thêmAnh chạm sát trán mình vào trán em, cười khàn - “Còn sức hay không, cũng phải cùng tôi đến tận cùng. Em khơi lửa thì phải chịu trách nhiệm! "Mỗi cú va chạm, cơ thể em lại run bắn lên ,tiếng rên càng lúc càng dồn dập, gấp gáp như sắp vỡ tung. Toàn thân em ướt đẫm, vừa vì mồ hôi vừa vì những vết hôn cắn đỏ sẫm Khoảnh khắc Taehyung đổi góc, nhấn sâu một cách tàn nhẫn nhưng chính xác, Jungkook hét khàn một tiếng, cả thân thể cong vút lên, lưng va vào ghế da, tay bấu mạnh đến run rẩy." Ưaa… chú… em… em tới... sắp...ah.. "Tiếng rên nức nở của em hòa cùng tiếng mưa, thân thể run lẩy bẩy, ngã rũ trong vòng tay anh. Taehyung giữ chặt lấy em, ôm chặt như muốn nhấn sâu hơn nữa, khàn giọng thở dốc" Giỏi lắm… bé cưng… nhưng chú chưa cho em nghỉ đâu. "Anh bất ngờ xoay người, kéo mạnh em ngồi hẳn lên đùi mình. Cả thân thể em run lẩy bẩy nhưng vẫn bị ép gọn trong vòng tay anh. Taehyung siết chặt eo, nhấc bổng em lên rồi hạ xuống nhịp nhàng, buộc cơ thể em phải nghênh đón anh từng đợt sâu đến tận cùng " Um ..aa… chú… em… không… nỗi nữa..ah…" - tiếng rên bật ra, nghẹn ngào xen lẫn run rẩy, nhưng hông em lại không ngừng đập theo từng cú dẫn dắt của anh.Anh cắn mạnh vào vai em, để lại dấu hằn đỏ rực, giọng gằn khàn đục" Nhìn xem… bé còn ngoan ngoãn đẩy hông theo tôi. Miệng thì nói hết sức… nhưng cơ thể thì chỉ biết cầu xin thêm nữa. "Hai tay em vòng chặt cổ anh như tìm chỗ bấu víu. Cả người em run rẩy nhưng mỗi nhịp va chạm lại khiến em bật tiếng rên cao hơn, ngọt ngào đến mức khiến anh càng phát điên.Anh kéo ngửa đầu em ra, môi anh áp xuống môi em, vừa hôn vừa thúc sâu, cho đến khi tiếng rên bị chặn lại thành những tiếng nấc đứt quãng." Rên tiếp đi, bé cưng… tôi sẽ không dừng… cho đến khi em chỉ còn biết gọi tên tôi. "Taehyung giữ chặt lấy eo em, nhịp cuối cùng dồn sâu đến mức cả hai đều nghẹn lại một thoáng rồi mới dừng lại. Hơi thở hai người quyện vào nhau, nóng hổi, nặng nề." Ah..Tae..Taehyung… " - tiếng em bật ra, nghẹn ngào rồi vỡ hẳn. Mỗi lần em gọi tên anh, cơ thể lại run lên mà bấu chặt hơn" Gọi tiếp đi, bé cưng... Gọi tên tôi lần nữa.. "" Taehyung... Taehyung... " - cơ thể em mềm nhũn dần trong tay anhNgay sau đó, em gục đầu vào vai anh, cơ thể xụi lơ như chẳng còn chút sức lực nào. Hai tay em rời khỏi vai anh, trượt xuống ôm lấy ngực anh như tìm điểm tựa cuối cùng. Cả cơ thể cũng ngã xuống ghế trong vô thức Taehyung siết eo em thêm một nhịp nữa rồi dừng hẳn. Anh cúi xuống, hôn nhẹ vào thái dương ướt mồ hôi của em, bàn tay lớn xoa dọc sống lưng nhỏ, như trấn an. Giọng anh trầm xuống, khàn nhưng êm hơn hẳn lúc đầu" Được rồi bé cưng! " - anh khẽ thở ra, môi chạm nhẹ vào tai em " Về nhà thôi. Chú không ép em nữa. "Anh đưa tay kéo vạt áo đã xộc xệch của em che lại, khẽ vuốt vài lọn tóc dính mồ hôi trên trán em. Ánh mắt anh vẫn còn chút sắc lạnh của cơn chiếm hữu, nhưng trong đó đã pha thêm một vệt dịu hiếm hoi." Dựa đầu vào vai tôi. Để tôi đưa em về." – anh nói chậm, từng chữ rõ ràng, rồi ôm chặt em nhấc ra khỏi ghế, đặt lên đùi mình để em dựa hẳn vào ngực anh.Jungkook mơ hồ mở mắt, giọng yếu ớt" Taehyung… về nhà…"Anh khẽ gật, cười nhẹ, hôn xuống môi em một cái thật khẽ“Ừ! chú đây ,về nhà thôi! "Anh kéo chăn mỏng trên ghế sau đắp cho em, tay vẫn ôm em chặt trong ngực, hơi thở đã dần chậm lại. Cả hai im lặng trong tiếng mưa, chỉ còn lại cái ôm chặt lặng lẽ của anh trước khi khởi động xe.Anh không nói gì thêm, chỉ một tay giữ vô lăng, một tay giữ em trong lòng, ánh mắt thỉnh thoảng cúi xuống nhìn bé cưng của mình xụi lơ dựa vào vai anh, khẽ nở một nụ cười rất nhẹ. Nụ cười của một kẻ cuối cùng cũng chịu buông tha để đưa em về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz