Taekook Chu Nho
Em cúi đầu, bước chậm từng bước, quỳ xuống trước bàn. Haii tay siết chặt lấy nhau
" Con nhớ... Hôm nay chúng ta có lịch hẹn nào không? " - Giọng ông vang lên
Em cúi đầu thấp thấp - " Thưa..con nhớ! "
Ông Jeon khẽ hừ một tiếng, âm thanh khô khốc đầy lạnh lẽo
" Bữa cơm giữa Jeon gia và Kim gia, ta bắt buộc phải hủy. Con biết điều đó có nghĩa là gì không? "
" Cha… con xin lỗi. Con chỉ ngủ quên ở…" -Jungkook cắn môi, giọng nghẹn lại, chưa kịp nói hết đã bị cắt ngang.
" Xin lỗi? " - Ông Jeon nhướng mày, đập mạnh bàn tay xuống mặt bàn. Tiếng đập vang vọng, khiến em giật mình. - " Một lời xin lỗi có thể vớt vát được thể diện Jeon gia sao? "
Ông Jeon đứng dậy, từng bước vững chải nhưng nặng nề tiến về phía em.
" Còn...ngủ quên ở đâu ta không quan tâm đến. Đừng tưởng ta không biết con nghĩ gì. " - đôi mắt ông tối lại, nhìn sâu vào em. - " Con mang dòng máu Jeon gia, không được phép phạm sai lầm. Một lần cũng không. Nếu đã không gánh nổi trách nhiệm, thì ngay cả thân phận thiếu gia này… cũng không xứng đáng giữ. "
Ông đi về phía tủ, lấy ra một cây roi da mảnh và dài được cất gọn gàng phía trong. Đôi mắt ông tối lại nhìn sâu vào em
" Người thừa kế của Jeon gia cần quan trọng là kết quả. Không được phép sai lầm.Quy tắc ở Jeon gia, chỉ có một. - Phạm lỗi… thì phải trả giá. "
Câu cuối cùng lạnh lùng rơi xuống, ngay sau đó là tiếng vun vút của roi da xé gió.
Jungkook cắn chặt răng, toàn thân run lên khi những vệt roi giáng xuống lưng. Cơn đau rát lan khắp da thịt, từng giọt mồ hôi chảy dài trên thái dương. Nhưng em vẫn không dám bật khóc. Trong căn nhà này, yếu đuối trước mặt ông chỉ khiến sự khinh miệt dâng cao hơn.
Một roi. Hai roi. Rồi ba, bốn… nhiều roi lần lượt vung xuống em, mỗi đòn quất đến như khắc sâu vào da thịt, từng tiếng nức nghẹn bị ém lại nơi cổ họng. Em cắn chặt môi đến bật máu, ngón tay bấu chặt vào đùi mà run lên từng cơn.
Đến khi tiếng roi cuối cùng vang lên, không gian lại rơi vào tĩnh lặng đến đáng sợ. Ông Jeon đặt roi sang một bên, giọng trầm khẽ nhưng sắc lạnh
" Hãy nhớ, Jungkook. Quy tắc là quy tắc. Chỉ cần một sai sót nhỏ,tất cả sẽ sụp đổ. Và ta… không chấp nhận sự sụp đổ đó. "
Em cúi đầu sát mặt đất. Giọng hơi run vì cảm giác đau đớn sau lưng - " Con xin khắc ghi mọi điều cha dạy ! "
Rời khỏi thư phòng, lưng rát bỏng, chân run lẩy bẩy, nhưng trong lòng em còn sót xa và dằn xé hơn cả. Vừa mới thoát khỏi vòng tay Taehyung chưa bao lâu, đã lại rơi vào vòng trừng phạt của chính gia đình
Và khi ấy em chợt nhận ra… mình thực sự chẳng còn nơi nào để thở.Ngay ở đầu dãy hành lang, bác quản gia già đã đứng chờ từ bao giờ. Ông lặng lẽ cúi đầu khi thấy em tới, rồi đưa ra một hộp thuốc cùng băng gạc" Thiếu gia… để tôi xử lý vết thương cho cậu. "Em khẽ lắc đầu, giọng nhỏ thì thầm" Không cần đâu, bác! Con chịu được. Cũng quen rồi ạ! "Quản gia vẫn giữ nguyên tư thế, ánh mắt hiền nhưng kiên quyết, mặc kệ lời từ chối của em - " Lưng cậu khó với tới. Nếu để vậy… vết thương dễ nhiễm trùng. Tôi không thể làm ngơ. "Ngón tay em siết chặt vạt áo, cố chấp trong vài giây vì sợ bác sẽ thấy vài dấu hôn mờ còn in rõ trên da em. Nhưng suy nghĩ một chút rồi lại khẽ thở dài gượng gạo mà ngheo theo" …Vâng. Chỉ lần này thôi ạ! Nhờ bác! "Em ngoan ngoãn xoay người, chậm rãi kéo áo lên đến vai. Cố tình ghì chặt mép vải che di phần hông có dấu tích rõ nhất. Làn da trắng trẻo in hằn vết roi đỏ tím, khiến bàn tay ông khựng lại. Một tiếng thở dài già nua bật ra, song ông không nói gì thêm.Thuốc mát lạnh thấm xuống từng vết thương đỏ, khiến em run lên, răng khẽ cắn môi dưới" Ah..nhẹ thôi, bác. " - em bật tiếng nhưng rất khẽ" Thiếu gia cố gắng chịu đựng chút nữa. Sau này… xin cậu đừng để bản thân rơi vào cảnh này nữa." - giọng bác quản gia đầy quan tâm nóiKhi lớp vải sạch được cố định gọn gàng, em khẽ kéo áo xuống, ngoan ngoãn gật đầu.
" Vâng! Con cảm ơn bác. Nhưng… đừng nói cho cha biết bác đã giúp con, được không? Cha sẽ giận nếu nghĩ con làm phiền đến người khác. " Quản gia nhìn em, mắt thoáng ươn ướt muốn khóc nhưng chỉ khom người thật thấp với em" Tôi hiểu. Cậu hãy nghỉ ngơi đi, thưa thiếu gia. " Em lặng lẽ bước vào phòng, cố giữ dáng vẻ bình thản, nhưng trong lòng càng nặng trĩu hơn.
" Con nhớ... Hôm nay chúng ta có lịch hẹn nào không? " - Giọng ông vang lên
Em cúi đầu thấp thấp - " Thưa..con nhớ! "
Ông Jeon khẽ hừ một tiếng, âm thanh khô khốc đầy lạnh lẽo
" Bữa cơm giữa Jeon gia và Kim gia, ta bắt buộc phải hủy. Con biết điều đó có nghĩa là gì không? "
" Cha… con xin lỗi. Con chỉ ngủ quên ở…" -Jungkook cắn môi, giọng nghẹn lại, chưa kịp nói hết đã bị cắt ngang.
" Xin lỗi? " - Ông Jeon nhướng mày, đập mạnh bàn tay xuống mặt bàn. Tiếng đập vang vọng, khiến em giật mình. - " Một lời xin lỗi có thể vớt vát được thể diện Jeon gia sao? "
Ông Jeon đứng dậy, từng bước vững chải nhưng nặng nề tiến về phía em.
" Còn...ngủ quên ở đâu ta không quan tâm đến. Đừng tưởng ta không biết con nghĩ gì. " - đôi mắt ông tối lại, nhìn sâu vào em. - " Con mang dòng máu Jeon gia, không được phép phạm sai lầm. Một lần cũng không. Nếu đã không gánh nổi trách nhiệm, thì ngay cả thân phận thiếu gia này… cũng không xứng đáng giữ. "
Ông đi về phía tủ, lấy ra một cây roi da mảnh và dài được cất gọn gàng phía trong. Đôi mắt ông tối lại nhìn sâu vào em
" Người thừa kế của Jeon gia cần quan trọng là kết quả. Không được phép sai lầm.Quy tắc ở Jeon gia, chỉ có một. - Phạm lỗi… thì phải trả giá. "
Câu cuối cùng lạnh lùng rơi xuống, ngay sau đó là tiếng vun vút của roi da xé gió.
Jungkook cắn chặt răng, toàn thân run lên khi những vệt roi giáng xuống lưng. Cơn đau rát lan khắp da thịt, từng giọt mồ hôi chảy dài trên thái dương. Nhưng em vẫn không dám bật khóc. Trong căn nhà này, yếu đuối trước mặt ông chỉ khiến sự khinh miệt dâng cao hơn.
Một roi. Hai roi. Rồi ba, bốn… nhiều roi lần lượt vung xuống em, mỗi đòn quất đến như khắc sâu vào da thịt, từng tiếng nức nghẹn bị ém lại nơi cổ họng. Em cắn chặt môi đến bật máu, ngón tay bấu chặt vào đùi mà run lên từng cơn.
Đến khi tiếng roi cuối cùng vang lên, không gian lại rơi vào tĩnh lặng đến đáng sợ. Ông Jeon đặt roi sang một bên, giọng trầm khẽ nhưng sắc lạnh
" Hãy nhớ, Jungkook. Quy tắc là quy tắc. Chỉ cần một sai sót nhỏ,tất cả sẽ sụp đổ. Và ta… không chấp nhận sự sụp đổ đó. "
Em cúi đầu sát mặt đất. Giọng hơi run vì cảm giác đau đớn sau lưng - " Con xin khắc ghi mọi điều cha dạy ! "
Rời khỏi thư phòng, lưng rát bỏng, chân run lẩy bẩy, nhưng trong lòng em còn sót xa và dằn xé hơn cả. Vừa mới thoát khỏi vòng tay Taehyung chưa bao lâu, đã lại rơi vào vòng trừng phạt của chính gia đình
Và khi ấy em chợt nhận ra… mình thực sự chẳng còn nơi nào để thở.Ngay ở đầu dãy hành lang, bác quản gia già đã đứng chờ từ bao giờ. Ông lặng lẽ cúi đầu khi thấy em tới, rồi đưa ra một hộp thuốc cùng băng gạc" Thiếu gia… để tôi xử lý vết thương cho cậu. "Em khẽ lắc đầu, giọng nhỏ thì thầm" Không cần đâu, bác! Con chịu được. Cũng quen rồi ạ! "Quản gia vẫn giữ nguyên tư thế, ánh mắt hiền nhưng kiên quyết, mặc kệ lời từ chối của em - " Lưng cậu khó với tới. Nếu để vậy… vết thương dễ nhiễm trùng. Tôi không thể làm ngơ. "Ngón tay em siết chặt vạt áo, cố chấp trong vài giây vì sợ bác sẽ thấy vài dấu hôn mờ còn in rõ trên da em. Nhưng suy nghĩ một chút rồi lại khẽ thở dài gượng gạo mà ngheo theo" …Vâng. Chỉ lần này thôi ạ! Nhờ bác! "Em ngoan ngoãn xoay người, chậm rãi kéo áo lên đến vai. Cố tình ghì chặt mép vải che di phần hông có dấu tích rõ nhất. Làn da trắng trẻo in hằn vết roi đỏ tím, khiến bàn tay ông khựng lại. Một tiếng thở dài già nua bật ra, song ông không nói gì thêm.Thuốc mát lạnh thấm xuống từng vết thương đỏ, khiến em run lên, răng khẽ cắn môi dưới" Ah..nhẹ thôi, bác. " - em bật tiếng nhưng rất khẽ" Thiếu gia cố gắng chịu đựng chút nữa. Sau này… xin cậu đừng để bản thân rơi vào cảnh này nữa." - giọng bác quản gia đầy quan tâm nóiKhi lớp vải sạch được cố định gọn gàng, em khẽ kéo áo xuống, ngoan ngoãn gật đầu.
" Vâng! Con cảm ơn bác. Nhưng… đừng nói cho cha biết bác đã giúp con, được không? Cha sẽ giận nếu nghĩ con làm phiền đến người khác. " Quản gia nhìn em, mắt thoáng ươn ướt muốn khóc nhưng chỉ khom người thật thấp với em" Tôi hiểu. Cậu hãy nghỉ ngơi đi, thưa thiếu gia. " Em lặng lẽ bước vào phòng, cố giữ dáng vẻ bình thản, nhưng trong lòng càng nặng trĩu hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz