Taehyung Ami Sung Phi Cua Vuong Gia Ta Mi Full
"Thật xin lỗi , chỉ có thế này thôi." Ami xấu hổ đưa gói bánh bao đến trước mặt hắn."Ta muốn ăn cháo." Taehyung nhíu nhíu mày."Ngày mai đi. Hôm nay không có." Ami có chút đau đầu nhìn về phía Taehyung, hắn như đang đùa giỡn với mình vậy. Rốt cuộc nam nhân này sống trong gia cảnh thế nào, có biết hiện giờ là tình huống gì không? Còn đòi hỏi cái gì chứ.Taehyungchán nản cắn bánh, miệng vết thương ở trên lưng truyền đến cảm giác mát rượi, không biết nàng đã dùng thuốc gì, mà bây giờ không còn đau nữa."Ngươi đang bị kẻ thù đuổi giết sao?" Ami ngồi bên cạnh hắn, ngắm nhìn Taehyung, trong lòng nghĩ thầm. Nam nhân này, chỉ ăn một cái bánh nhưng động tác của hắn rất tao nhã, nhìn rất vừa mắt. Rốt cuộc hắn là ai? Tại sao lại đến đây?"Có thể coi là vậy."Taehyung lại ngẩng đầu nhìn Ami, cười mị hoặc. "Ánh mắt của ngươi thật đẹp, cực kỳ trong suốt. Không hề chứa một chút ham muốn nào cả.""Ham muốn sao?" Ami bĩu môi, không nói gì thêm. Cuộc sống hiện tại khiến nàng rất hài lòng, không cầu mong thêm bất cứ điều gì nữa. Vì vậy nàng không có ham muốn hay thèm khát bất cứ thứ gì như lời hắn nói.Khi Taehyung ăn xong, Ami đặt thuốc và nước uống ở một bên. "Lát nữa, ngươi nhớ uống thuốc rồi đi ngủ. Thời tiết bây giờ không lạnh lắm, ngươi hãy tạm nghỉ ở đây đi.""Không thể đến phòng ngủ sao?" Khóe miệng Taehyung hơi nhếch, cười cười có chút gian tà khiến Ami ngẩn người."Ngủ cái đầu nhà ngươi!" Ami hừ lạnh, bưng khay ra ngoài, đóng cửa bỏ đi. Vừa đi vừa lẩm bẩm, đầu hắn chứa cái gì vậy? Ở thời điểm này còn định chiếm hết tiện nghi của nàng. Chờ vết thương khỏi, nàng phải nhanh tay đuổi hắn ra khỏi nhà. Mà thật ra nàng cũng chẳng biết gì về lai lịch của hắn, quên đi, không thèm nghĩ nữa. Nhìn hắn cũng thuận mắt đấy, cho nên thích cứu thì cứu thôi, xem như là cứu một chú cún con cũng được.Taehyung nhìn ánh nến lập lòe, ánh mắt càng lạnh lẽo, lần này, chắc kẻ kia cũng nên ra mặt thôi. Hắn đã trả giá đắt như thế, chắc phải thu lại được lợi lộc gì chứ? Nhưng thật không ngờ lần này còn kèm thêm cả 'quà khuyến mãi'. Taehyung nhớ tới đôi mắt trong veo của Ami, khuôn mặt từ từ hiện lên ý cười. Hắn đã gặp được một vật nhỏ rất thú vị.Hôm sau, Jo-hae mang theo Jungkook đi ra ngoài, Areum ở nhà thêu thùa. Ami sai đầu bếp ra ngoài, còn nàng tự mình ở lại nấu cháo. Nấu xong liền bưng cháo đến căn phòng phía sau hậu viện, cảm thấy khó hiểu, sao nàng lại chiều theo ý tên kia đến như vậy? Bởi vì khuôn mặt đẹp đẽ kia sao?Không phải. Tại sao? Có lẽ, bởi vì cảm giác hắn giống như một đứa trẻ bốc đồng. Đây là suy nghĩ quái quỷ gì thế? Thật khó hiểu! Ami lắc đầu, bưng cháo vào phòng. Trong phòng, Taehyung đang ngồi khoanh chân, nhắm mắt điều hoà thân thể. Nghe tiếng chân Ami, hắn chậm rãi mở mắt."Ăn cháo đi ." Ami đem bát cháo nóng đến trước mặt Taehyung."Ta còn chưa rửa mặt." Taehyung nghiêm túc đặt vấn đề.Khoé miệng Ami rút gân, bất đắc dĩ đứng dậy: "Không biết ta nợ ngươi cái gì, chờ tý!" Dứt lời, xoay người ra ngoài múc nước. Đáy mắt Taehyung thoáng hiện lên sự vui vẻ, rồi nhìn bát cháo bên cạnh. Tối qua, hắn muốn ăn cháo, sáng nay, nàng bưng tới thật. Ngoài mẫu thân ra, chưa từng có ai nhường nhịn hắn như vậy. Không phải vì thân phận mà quan tâm, chăm sóc hắn thật sự chẳng có ai. Kể cả có thì người đó đã sớm rời xa nơi này, không bao giờ quay trở lại nữa.Khi Ami bưng chậu nước đi vào, liền nhìn thấy đôi mắt cô đơn vắng vẻ kia. Trong đáy mắt ánh lên một tia đau đớn, đơn độc... Ami giật mình, nam nhân này đang nghĩ đến chuyện gì? Lại có thể khiến hắn thương tâm như vậy?!"Rửa mặt." Ami bưng nước tới trước mặt Taehyung."Tay ta đau, ngươi giúp ta đi." Taehyung được một tấc lại muốn thêm một thước, vô sỉ sai bảo Ami."A?" Ami muốn mở miệng cự tuyệt, lại nhìn thấy đôi mắt Taehyung lúc nãy còn chứa chút đau thương bây giờ lại ánh lên biết bao hy vọng. Chết tiệt! Sao đôi mắt kia lại khiến người khác đau lòng đến vậy? Ami than thầm! Nam nhân chết tiệt này, lần này ngươi thắng! Quay đầu, vắt khăn ráo nước, định lau mặt cho Taehyung.Đôi mắt Taehyung lóe lên ý đồ bất chính, chớp loé rồi biến mất. Mà Ami lại nhạy cảm nhìn thấu được ánh mắt của Taehyung, cũng không chọc phá hắn, nàng chỉ vươn tay ra, nhéo má Taehyung. Taehyung giật mình, chưa từng có người, không, phải là chưa có ai dám làm như thế với hắn."Sao, ngươi không thích, ta cứu ngươi, nhéo một cái thì sao? Người còn chưa báo đáp ta đó!" Ami vắt khăn, lầm bầm."Ha ha ––––" Taehyung phá ra cười, trêu tức nói: "Ngươi muốn cái gì? Cái gì ta cũng có thể đưa cho ngươi!""Gì cũng được?" Ami ngẩng đầu nhìn Taehyung, nàng cười trêu chọc hắn. "Ngươi đừng nghĩ đến chuyện nói với ta câu: "Tại hạ vô tâm, không thể báo đáp, chỉ có tấm thân này để báo đáp" đấy nhé".Ai ngờ, Ami vừa dứt câu, Taehyung cười rộ lên. "Nếu như ngươi thật lòng muốn như thế, ta cũng có thể tặng cho ngươi.""Ta mới không cần." Ami ngồi xổm phía sau Taehyung, quan sát vết thương trên lưng, nên thay băng rồi. "Ngươi là kẻ gây tai hoạ, ta làm sao chịu được." Lời nói này là sự thật, vì dung mạo của Taehyung có thể đạt đến mức sắp gây ra hoạ lớn rồi. Taehyung cảm nhận được bàn tay mềm mại đang di chuyển trên lưng của hắn, nếu không phải hắn có thân phận đặc biệt, khuôn mặt này thật sự mang đến rất nhiều phiền phức.
"Hiện giờ miệng vết thương không đau nữa đúng không?"Ami cẩn thận bôi thuốc, rồi dùng vải băng lại, nhẹ giọng hỏi Taehyung."Ừ."Taehyung trả lời một cách ngắn gọn."Vậy ngươi nghỉ đi, ta đi chuẩn bị dược thảo."Ami đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài phơi thuốc."Ngươi, ... Một ngày nào đó, ngươi có hối hận vì cứu ta không?"Taehyung lạnh lùng mở miệng."Vậy, ta sẽ tự tay lấy đao, đâm chết ngươi là xong, cần gì hối hận." Ami cười sáng lạn, trịnh trọng nói."Ha ha ––––"Taehyung cười to, không nói gì nữa, ánh mắt hiện lên một tia sáng nhìn theo bóng dáng Ami"Nhà ngươi mở y quán?"Taehyung nhìn Ami đang phơi thuốc ở bên cạnh nhịn không được mở miệng hỏi."Ừ, đúng vậy, cha ta là đại phu, ta cũng biết một chút." Ami nghiêng đầu nhìnTaehyung, "Thương thế của ngươi cơ bản không có gì đáng ngại, vết thương cũng không sâu.""Thế thì sao?"Taehyung cười khẽ."Vì thế ngươi khỏe rồi hãy mau cút ra ngoài cho ta." Ami hiểu rõ nam nhân trước mắt có thân phận hề không đơn giản. Ăn mặc sang trọng nhưng lại bị người khác đuổi giết chứng tỏ có chút kì quái.Taehyung hông nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn gương mặt mỹ lệ của Ami, không biết là do tức giận hay là vì khí trời khá nóng nực, gương mặt trắng nõn của nàng lộ ra sắc hồng, xinh đẹp đến nỗi nói không thành lời. Trong nháy mắt, Taehyung thực lòng muốn thử xem nếu chạm vào sẽ như thế nào? Có cảm giác gì? Nghĩ đến đây, tay của hắn không tự chủ đưa lên sờ gương mặt mềm mại của nàng.Ami không hề phòng bị, đến khi bị Taehyung sờ lên mặt nàng mới kịp phản ứng, vội vàng đẩy tay của hắn ra, tức giận trách móc: "Coi chừng tay của ngươi, không được sờ nữa"."Ngươi hung hăng như vậy, cẩn thận không ai thèm lấy"Taehyung nhìn Ami nổi giận cười nhẹ thành tiếng, tại sao hắn lại cảm thấy bộ dạng tức giận của nàng thật sự rất đáng yêu. Bình thường sẽ chẳng có nữ tử nào dám hô to gọi nhỏ với hắn, trừ phi người đó không muốn sống nữa. "Không ai thèm lấy cũng không quan hệ gì tới ngươi, ngươi nhanh một chút cút đi" Ami hừ lạnh. Hắn đã chiếm được tiện nghi của nàng còn nhiều lời. Thế nhưng nam tử trước mắt nhìn thế nào cũng chỉ thấy hắn như một đứa nhỏ bốc đồng, thực sự có chút khó hiểu. Ami lắc lắc đầu, đưa tay lấy thuốc chuẩn bị phơi."Rất buồn chán, không có việc gì làm, bồi ta chơi cờ đi."Taehyung ngáp một cái, nhìn Ami."Ngươi được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!" Ami nghiêng đầu chống lại con ngươi xinh đẹp của Taehyung , trong mắt hắn chứa đựng rất nhiều hi vọng. Chết tiệt, lại dùng ánh mắt này nhìn nàng!"Có được hay không?"Taehyung nhìn Ami nhỏ giọng hỏi."Đợi một lát!" Ami oán hận nói, xoay người ra khỏi phòng đi lấy cờ. Xoay người đi, nàng không nhìn thấy ánh mắt thâm sâu của Taehyung.
Một lát sau, trong phòng hai người ngồi xuống cạnh bàn cờ, Taehyung mỉm cười nhìn bàn cờ: "Đây là bàn cờ bạch ngọc.""Ừ, là thứ cha ta thích nhất đó." Ami hạ xuống một quân cờ rồi nâng tay lên. 'Tới phiên ngươi""Ngươi thật sự không có ham muốn gì sao? Một chút cũng không có sao?"Taehyung không nhanh không chậm hạ cờ, hiếu kì hỏi."Không có là không có!" Ami sốt ruột bĩu môi, "Nếu thật sự có, ta chỉ hi vọng người thân của ta sống thật khỏe mạnh và hạnh phúc""Ngươi rất quý trọng người nhà của mình?"Taehyung nghi hoặc hỏi."Đúng vậy, làm gì có ai không biết quý trọng người nhà của mình, chẳng lẽ ngươi không quý trọng họ sao?" Ami liếc mắt nhìn Taehyung."Ta không có người nhà." Ánh mắt của Taehyung chìm dần xuống, nhàn nhạt nói một câu.Nhất thời, trong phòng yên lặng một mảng, trên mặt Ami hiện lên chút xấu hổ, nhìn thấy trong ánh mắt của Taehyung dấy lên một chút đau thương, trong lòng bất giác cảm thấy đau đớn vô cùng."Xin lỗi, ta không biết." Nàng có chút hối hận nói."Vậy ngươi bồi thường cho ta đi." Taehyung cười thành tiếng. Chợt kề sát vào bên tai Ami thổi một luồng khí "Đem ngươi bồi thường cho ta đi.""Ngươi!" Ami trong nháy mắt cảm thấy dở khóc dở cười. Tư duy của hắn không thể so với người bình thường được, "Ngươi mà làm loạn, ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài ngay bây giờ!""Ngươi cam lòng đuổi ta đi sao?" Taehyung nhìn khuôn mặt dở khóc dở cười của Ami, tâm tình càng lúc càng tốt hơn, bản thân muốn tiến thêm một bước, tiếp tục trêu đùa nàng.Ngay khi Ami muốn chạy, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, trước cửa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc mang theo sự tức giận ngút trời, đó là Jungkook."Kookie?" Ami có chút kinh ngạc nhìn Jungkook, "Không phải đệ đến y quán với phụ thân sao?"Lúc này gương mặt tuấn mỹ của Jungkook chỉ mang theo vẻ tức giận, không để ý tới câu hỏi của Ami, mà chỉ vào Taehyung đang mỉm cười hỏi: "Người nam nhân này là ai? Tại sao lại ở chỗ này?""Hắn, hắn là ta thấy ở cửa, lúc đó hắn bị thương, vì thế..." Ami chột dạ giải thích, dù sao từ nhỏ đến lớn nàng cũng chưa bao giờ giấu diếm Jungkook chuyện gì. Mà bây giờ trong phòng lại giấu một người, cũng chưa từng nói qua với hắn, hắn tức giận cũng đúng thôi."Rồi sao nữa?" Sắc mặt của Jungkook càng ngày càng trầm xuống, bước vào cửa lạnh lùng nhìn vẻ mặt tuyệt mỹ của nam tử kia."Kookie..." Ami không rõ vì sao Jungkook lại tức giận như vậy "Đệ làm sao vậy?"
"Tỷ! Sao tỷ có thể giấu nam nhân ở chỗ này, nếu truyền ra ngoài thì danh tiếng của tỷ sẽ bị huỷ hoại tỷ có biết không?" Jungkook nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Taehyung, sự phẫn nộ tăng thêm một bậc, hắn tức giận nói."A?" Ami giật mình, sau đó cười rộ lên, "Đứa ngốc, hoá ra đệ đang lo lắng việc này, có gì đâu, thương thế của hắn hồi phục hắn sẽ lập tức rời đi, đệ không nói sẽ không có ai biết. Hơn nữa, danh tiếng sao? Loại đồ vật này..." Ami trong mắt hiện lên một tia châm biếm. Loại đồ vật này chính mình cần sao?"Tỷ!" Jungkook nhíu mày khẽ quát lên, tỷ tỷ không biết chính mình đang nói gì sao? Ở vương quốc Sella, sự trong sạch của nữ nhi thậm chí còn quan trọng hơn cả sinh mệnh. Sao tỷ tỷ có thể nói như vậy được chứ."Được rồi được rồi, ngươi không nói cho cha mẹ là được" Ami trong lòng thở dài, xem ra cổ đại có nhiều chỗ đang còn cổ hủ làm cho người ta không thể nói thành lời.Jungkook cắn chặt răng, phẫn hận nhìn nam tử trên mặt đất, đang muốn mở miệng nói gì đó thì Taehyung lại khoát tay áo cười rộ lên: "Tiểu quỷ, không nên kích động, nếu ta cưới tỷ của ngươi thì sao?"Dứt lời, trong phòng lại trở nên yên tĩnh, mỗi người mang một sắc mặt khác nhau.
"Hiện giờ miệng vết thương không đau nữa đúng không?"Ami cẩn thận bôi thuốc, rồi dùng vải băng lại, nhẹ giọng hỏi Taehyung."Ừ."Taehyung trả lời một cách ngắn gọn."Vậy ngươi nghỉ đi, ta đi chuẩn bị dược thảo."Ami đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài phơi thuốc."Ngươi, ... Một ngày nào đó, ngươi có hối hận vì cứu ta không?"Taehyung lạnh lùng mở miệng."Vậy, ta sẽ tự tay lấy đao, đâm chết ngươi là xong, cần gì hối hận." Ami cười sáng lạn, trịnh trọng nói."Ha ha ––––"Taehyung cười to, không nói gì nữa, ánh mắt hiện lên một tia sáng nhìn theo bóng dáng Ami"Nhà ngươi mở y quán?"Taehyung nhìn Ami đang phơi thuốc ở bên cạnh nhịn không được mở miệng hỏi."Ừ, đúng vậy, cha ta là đại phu, ta cũng biết một chút." Ami nghiêng đầu nhìnTaehyung, "Thương thế của ngươi cơ bản không có gì đáng ngại, vết thương cũng không sâu.""Thế thì sao?"Taehyung cười khẽ."Vì thế ngươi khỏe rồi hãy mau cút ra ngoài cho ta." Ami hiểu rõ nam nhân trước mắt có thân phận hề không đơn giản. Ăn mặc sang trọng nhưng lại bị người khác đuổi giết chứng tỏ có chút kì quái.Taehyung hông nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn gương mặt mỹ lệ của Ami, không biết là do tức giận hay là vì khí trời khá nóng nực, gương mặt trắng nõn của nàng lộ ra sắc hồng, xinh đẹp đến nỗi nói không thành lời. Trong nháy mắt, Taehyung thực lòng muốn thử xem nếu chạm vào sẽ như thế nào? Có cảm giác gì? Nghĩ đến đây, tay của hắn không tự chủ đưa lên sờ gương mặt mềm mại của nàng.Ami không hề phòng bị, đến khi bị Taehyung sờ lên mặt nàng mới kịp phản ứng, vội vàng đẩy tay của hắn ra, tức giận trách móc: "Coi chừng tay của ngươi, không được sờ nữa"."Ngươi hung hăng như vậy, cẩn thận không ai thèm lấy"Taehyung nhìn Ami nổi giận cười nhẹ thành tiếng, tại sao hắn lại cảm thấy bộ dạng tức giận của nàng thật sự rất đáng yêu. Bình thường sẽ chẳng có nữ tử nào dám hô to gọi nhỏ với hắn, trừ phi người đó không muốn sống nữa. "Không ai thèm lấy cũng không quan hệ gì tới ngươi, ngươi nhanh một chút cút đi" Ami hừ lạnh. Hắn đã chiếm được tiện nghi của nàng còn nhiều lời. Thế nhưng nam tử trước mắt nhìn thế nào cũng chỉ thấy hắn như một đứa nhỏ bốc đồng, thực sự có chút khó hiểu. Ami lắc lắc đầu, đưa tay lấy thuốc chuẩn bị phơi."Rất buồn chán, không có việc gì làm, bồi ta chơi cờ đi."Taehyung ngáp một cái, nhìn Ami."Ngươi được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!" Ami nghiêng đầu chống lại con ngươi xinh đẹp của Taehyung , trong mắt hắn chứa đựng rất nhiều hi vọng. Chết tiệt, lại dùng ánh mắt này nhìn nàng!"Có được hay không?"Taehyung nhìn Ami nhỏ giọng hỏi."Đợi một lát!" Ami oán hận nói, xoay người ra khỏi phòng đi lấy cờ. Xoay người đi, nàng không nhìn thấy ánh mắt thâm sâu của Taehyung.
Một lát sau, trong phòng hai người ngồi xuống cạnh bàn cờ, Taehyung mỉm cười nhìn bàn cờ: "Đây là bàn cờ bạch ngọc.""Ừ, là thứ cha ta thích nhất đó." Ami hạ xuống một quân cờ rồi nâng tay lên. 'Tới phiên ngươi""Ngươi thật sự không có ham muốn gì sao? Một chút cũng không có sao?"Taehyung không nhanh không chậm hạ cờ, hiếu kì hỏi."Không có là không có!" Ami sốt ruột bĩu môi, "Nếu thật sự có, ta chỉ hi vọng người thân của ta sống thật khỏe mạnh và hạnh phúc""Ngươi rất quý trọng người nhà của mình?"Taehyung nghi hoặc hỏi."Đúng vậy, làm gì có ai không biết quý trọng người nhà của mình, chẳng lẽ ngươi không quý trọng họ sao?" Ami liếc mắt nhìn Taehyung."Ta không có người nhà." Ánh mắt của Taehyung chìm dần xuống, nhàn nhạt nói một câu.Nhất thời, trong phòng yên lặng một mảng, trên mặt Ami hiện lên chút xấu hổ, nhìn thấy trong ánh mắt của Taehyung dấy lên một chút đau thương, trong lòng bất giác cảm thấy đau đớn vô cùng."Xin lỗi, ta không biết." Nàng có chút hối hận nói."Vậy ngươi bồi thường cho ta đi." Taehyung cười thành tiếng. Chợt kề sát vào bên tai Ami thổi một luồng khí "Đem ngươi bồi thường cho ta đi.""Ngươi!" Ami trong nháy mắt cảm thấy dở khóc dở cười. Tư duy của hắn không thể so với người bình thường được, "Ngươi mà làm loạn, ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài ngay bây giờ!""Ngươi cam lòng đuổi ta đi sao?" Taehyung nhìn khuôn mặt dở khóc dở cười của Ami, tâm tình càng lúc càng tốt hơn, bản thân muốn tiến thêm một bước, tiếp tục trêu đùa nàng.Ngay khi Ami muốn chạy, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, trước cửa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc mang theo sự tức giận ngút trời, đó là Jungkook."Kookie?" Ami có chút kinh ngạc nhìn Jungkook, "Không phải đệ đến y quán với phụ thân sao?"Lúc này gương mặt tuấn mỹ của Jungkook chỉ mang theo vẻ tức giận, không để ý tới câu hỏi của Ami, mà chỉ vào Taehyung đang mỉm cười hỏi: "Người nam nhân này là ai? Tại sao lại ở chỗ này?""Hắn, hắn là ta thấy ở cửa, lúc đó hắn bị thương, vì thế..." Ami chột dạ giải thích, dù sao từ nhỏ đến lớn nàng cũng chưa bao giờ giấu diếm Jungkook chuyện gì. Mà bây giờ trong phòng lại giấu một người, cũng chưa từng nói qua với hắn, hắn tức giận cũng đúng thôi."Rồi sao nữa?" Sắc mặt của Jungkook càng ngày càng trầm xuống, bước vào cửa lạnh lùng nhìn vẻ mặt tuyệt mỹ của nam tử kia."Kookie..." Ami không rõ vì sao Jungkook lại tức giận như vậy "Đệ làm sao vậy?"
"Tỷ! Sao tỷ có thể giấu nam nhân ở chỗ này, nếu truyền ra ngoài thì danh tiếng của tỷ sẽ bị huỷ hoại tỷ có biết không?" Jungkook nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Taehyung, sự phẫn nộ tăng thêm một bậc, hắn tức giận nói."A?" Ami giật mình, sau đó cười rộ lên, "Đứa ngốc, hoá ra đệ đang lo lắng việc này, có gì đâu, thương thế của hắn hồi phục hắn sẽ lập tức rời đi, đệ không nói sẽ không có ai biết. Hơn nữa, danh tiếng sao? Loại đồ vật này..." Ami trong mắt hiện lên một tia châm biếm. Loại đồ vật này chính mình cần sao?"Tỷ!" Jungkook nhíu mày khẽ quát lên, tỷ tỷ không biết chính mình đang nói gì sao? Ở vương quốc Sella, sự trong sạch của nữ nhi thậm chí còn quan trọng hơn cả sinh mệnh. Sao tỷ tỷ có thể nói như vậy được chứ."Được rồi được rồi, ngươi không nói cho cha mẹ là được" Ami trong lòng thở dài, xem ra cổ đại có nhiều chỗ đang còn cổ hủ làm cho người ta không thể nói thành lời.Jungkook cắn chặt răng, phẫn hận nhìn nam tử trên mặt đất, đang muốn mở miệng nói gì đó thì Taehyung lại khoát tay áo cười rộ lên: "Tiểu quỷ, không nên kích động, nếu ta cưới tỷ của ngươi thì sao?"Dứt lời, trong phòng lại trở nên yên tĩnh, mỗi người mang một sắc mặt khác nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz