ZingTruyen.Xyz

Ta Không Phải Hí Thần - Tam Cửu Âm Vực ( 35 - 233 )

Chương 186: Hỏa táng tràng

trantramy_0808


Thấy tình hình như vậy, Trần Linh lập tức rời khỏi sân nhỏ, cùng tên đầu lĩnh du côn nhanh chóng rảo bước rời đi.

Văn Sĩ Lâm biết cậu đang ở chỗ này. Nếu lát nữa anh ta sang mà bắt gặp cảnh cậu đang đứng nói chuyện với đám du côn từng đánh mình, thì hình tượng cậu xây dựng coi như sụp đổ hoàn toàn.

Đợi đến khi đã rẽ qua hai con đường, Trần Linh mới mở miệng hỏi:

“Phát hiện được gì rồi?”

“Ngài bảo muốn điều tra giao dịch nội tạng, tụi tôi nghĩ đi nghĩ lại, thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến bệnh viện. Thế là chia nhau đến các bệnh viện trong thành để nằm vùng theo dõi…”

Nghe đến đây, sắc mặt Trần Linh cũng có phần kỳ quái. Xem ra không phải ai cũng có trực giác và khả năng phân tích nhạy bén như Văn Sĩ Lâm. Ngay cả đám du côn này cũng mắc sai lầm giống cậu, cứ nhằm vào bệnh viện làm mục tiêu chính.

“Sau đó thì sao?”

“Chúng tôi ở bệnh viện nằm vùng suốt hai ngày, gần như lật tung từng ngóc ngách, nhưng vẫn không thu hoạch được gì… Tuy nhiên, tối nay lại xảy ra một chuyện rất kỳ quái.”

Tên đầu lĩnh nhìn quanh một lượt, xác nhận không có ai bám theo, rồi mới hạ giọng nói:

“Có một huynh đệ được phân công canh gác phía sau bệnh viện. Đêm nay, hắn thấy mấy bác sĩ đẩy một cáng cứu thương đi ra, vẻ mặt ai nấy đều rất căng thẳng.”

“Huynh đệ kia thấy có gì đó không ổn nên lén đi theo. Hắn thấy có một chiếc xe đậu ngay ngoài cổng bệnh viện, cạnh xe là mấy người mặc đồ đen, trông rất bí ẩn, đang mở cốp sau xe, chuẩn bị nhét người trên cáng cứu thương vào… Nhưng đúng lúc đó, một cơn gió bất ngờ thổi qua, hất tung tấm vải trắng phủ trên cáng.”

“Cậu đoán xem là gì?”

Tên đầu lĩnh hạ giọng:

“Trên cáng là một thi thể. Toàn thân gần như bị moi rỗng, giống như một đống bùn nhão…”

Đồng tử Trần Linh co rút mạnh lại.

“Chắc chắn không nhìn nhầm chứ?” Trần Linh hỏi gấp.

“Không thể nhầm được. Huynh đệ kia dám lấy tính mạng ra đảm bảo.” Tên đầu lĩnh nói tiếp:

“Hắn kể, khi tấm vải bay lên để lộ thi thể, mấy bác sĩ đứng cạnh đều sợ đến trố mắt, mặt mũi tái mét. Đám người áo đen thì vội vội vàng vàng phủ lại, nhét thi thể vào cốp xe rồi lái đi.”

“Thi thể đó… có đặc điểm gì đặc biệt không?”

“Chi tiết thì không rõ lắm, vì lúc đó trời cũng tối rồi. Nhưng nghe nói là một thiếu niên, trông chừng mười sáu, mười bảy tuổi.”

Thiếu niên… Trong đầu Trần Linh lập tức hiện lên hình ảnh của Trần Yến.

Cậu biết người kia không thể là Trần Yến, nhưng theo mô tả, hoàn cảnh và tình trạng của nạn nhân này quá giống với Trần Yến. Nếu không có gì bất ngờ, chắc chắn đây là hành vi do cùng một thế lực gây ra.

Có điều cậu vẫn không hiểu, lý ra những người này sẽ không liều lĩnh ra tay ngay tại bệnh viện, một nơi dễ bị chú ý như vậy. Hơn nữa phản ứng của các bác sĩ cho thấy họ cũng không quen với việc này. Chẳng lẽ sau khi bảy khu bị tiêu diệt, không còn nơi an toàn để lấy nội tạng nữa, nên chúng mới buộc phải mạo hiểm hành động trong thành?

Càng nghĩ, Trần Linh càng thấy khả năng này cao.

Lúc này, cậu hỏi:

“Chiếc xe đó cuối cùng đi đâu?”

“Huynh đệ đang bám theo. Tôi đến báo tin trước cho ngài.”

“Đi, đuổi theo!”

Trần Linh không chút do dự lập tức lên đường. Trong màn đêm, hai bóng người cấp tốc rảo bước về một hướng nào đó.

Cũng may ở thời đại này, ô tô không dùng động cơ đốt trong mà chạy bằng máy hơi nước. Thêm vào đó, hình thể xe cồng kềnh, đường phố lại chật hẹp, nên tốc độ rất chậm. Trong khu trung tâm rối rắm của thành Cực Quang, nó thậm chí còn không nhanh hơn người chạy bộ là bao. Vì vậy, đám du côn miễn cưỡng vẫn còn bám kịp.
Trần Linh cùng tên đầu lĩnh du côn bám theo dấu vết mà nhóm kia để lại, một đường chạy như bay. Nhưng dù sao bọn họ cũng xuất phát muộn, cuối cùng vẫn không theo kịp chiếc xe hơi kia.

Chạy qua mấy khu phố nữa, tên đầu lĩnh đã mồ hôi nhễ nhại, hơi thở dồn dập, tốc độ dần chậm lại.

Ngược lại, Trần Linh vẫn nhẹ nhàng, không hề có chút mệt mỏi nào. Điều này khiến tên du côn trong lòng chấn động, xem ra ông chủ của mình không phải người thường.

“Thôi được, ngươi cứ từ từ chạy đi.” Trần Linh nhìn hắn chạy đến kiệt sức, liền mở miệng nói, “Tôi đuổi theo trước.”

Vừa dứt lời, không để tên đầu lĩnh kịp nói gì, Trần Linh đã như cuồng phong cuốn qua, phóng vụt về phía cuối con đường!

Tên du côn sững sờ trợn mắt, không ngờ tốc độ mà hắn đã dốc hết sức mới đạt được, lại chỉ là tốc độ cơ bản của đối phương!

Trần Linh men theo những ký hiệu mà nhóm du côn để lại, thân hình lao nhanh đến mức tạo thành tàn ảnh. Cậu nhanh chóng vượt qua vài tên du côn đã đuối sức bỏ cuộc dọc đường, tiếp tục tiến lên. Đến khi ra khỏi khu trung tâm thành phố, người đi đầu trong nhóm bám theo cũng đã mệt lả, ngồi thở dốc bên vệ đường, từ bỏ truy đuổi.

Dù là ô tô hơi nước thì cũng vẫn là ô tô, tốc độ tuy không nhanh nhưng người thường muốn dùng hai chân đuổi theo cũng là không thể. Đến đây, dấu vết truy đuổi của họ hoàn toàn bị cắt đứt.

Trần Linh nhìn vào vùng hoang vu mờ mịt phía trước, nhíu mày hỏi:

“Phía trước là chỗ nào?”

“Là… khu Bắc Thành… phía ngoài vòng.”
Tên du côn thở không ra hơi trả lời. “Nơi đó rất hoang vu… gần như không có người ở… Tại sao xe lại chạy về hướng đó chứ?”

Trần Linh nhìn về phía vùng tối tăm lác đác ánh sáng nhấp nháy, đưa tay chỉ:

“Chỗ kia là gì?”

Tên du côn nghĩ một lúc rồi đáp: “Chắc là… nhà hỏa táng?”

Nghe ba chữ “nhà hỏa táng”, Trần Linh sững người, dường như chợt hiểu ra điều gì, sắc mặt trầm xuống, lập tức tăng tốc lao về phía đó!

Bọn chúng định hủy xác phi tang?

Nếu mọi chuyện đúng như Trần Linh suy đoán, thì vụ đánh cắp nội tạng tại bệnh viện lần này chắc chắn là hành động do một thế lực phía sau chỉ đạo. Thành Cực Quang không giống như bảy khu kia, không thể tùy tiện ném xác vào bãi tha ma là xong. Nếu thi thể thiếu niên kia không được xử lý cẩn thận, rất có thể sẽ bị người khác phát hiện.
Trần Linh vừa mới lần ra được manh mối giao dịch nội tạng, sao có thể để nó bị một mồi lửa thiêu rụi như thế? Cậu lao vút qua vùng hoang dã như cơn gió cuốn, gần như không ai nhận ra được sự tồn tại của cậu.
Nhà hỏa táng mỗi lúc một gần. Trần Linh đã thấy chiếc xe hơi dừng trên khoảng đất trống phía trước. Nhưng trong xe lúc này đã không còn ai.

Giờ này, nhà hỏa táng đã đóng cửa, chỉ còn vài căn phòng có ánh đèn le lói. Những khu vực khác hoàn toàn vắng lặng. Trần Linh nhẹ nhàng vượt qua cánh cổng sắt, không gây ra tiếng động, rơi vào bên trong như một bóng ma, lặng lẽ tiến về phía các gian phòng còn sáng đèn.

Gần như cùng lúc đó, ở phía bên kia bức tường của nhà hỏa táng, một giọt máu tươi âm thầm xẹt qua không trung.

Giọt máu kia rơi xuống gần sát mặt đất thì bất ngờ biến hóa, hóa thành một người mặc áo đen, mặt quấn băng vải, chính là Giản Trường Sinh.

Đôi mắt nheo lại dưới mũ trùm, hắn lẩm bẩm:

“Nhà hỏa táng à… Đến tận đây, rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz