ZingTruyen.Xyz

Ta Không Phải Hí Thần - Tam Cửu Âm Vực ( 35 - 233 )

Chương 139: Anh cản nổi không?

trantramy_0808


Đúng lúc này, một âm thanh cực nhỏ truyền đến từ phía cuối toa xe.

Tịch Nhân Kiệt nhướng mày, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ở cuối toa, mấy ô chứa đồ xếp chồng lên nhau, trong đó có một cánh cửa nhỏ đang mở hé, lộ ra một số vật dụng chưa kịp được nhân viên phục vụ thu dọn. Nhưng đa số các ngăn đều bị khoá chặt, âm thanh kia rõ ràng phát ra từ chiếc tủ dưới cùng.

Âm thanh quá nhỏ, chỉ có Tịch Nhân Kiệt ngồi cuối cùng mới nghe thấy. Anh đứng dậy, bước tới chiếc tủ, rồi mạnh mẽ mở ra!

Trong không gian chật hẹp và tối tăm đó, một bé gái chừng năm, sáu tuổi đang co rúm người trốn trong góc, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn cậu.

Tịch Nhân Kiệt sững sờ.

Anh không biết cô bé này từ đâu ra, có lẽ là lúc xe còn chưa khởi hành, thừa lúc hỗn loạn lẻn vào rồi trốn kỹ trong này, vì thân hình quá nhỏ nên không ai phát hiện... Nhưng chắc do ở trong tư thế gò bó quá lâu, nên vừa rồi không nhịn được mà động đậy, tạo ra tiếng động khiến anh phát hiện.

Cô bé mặt mày tái nhợt, giống như một con chim nhỏ bị thương, cố gắng rụt sâu thêm vào trong tủ, ánh mắt tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

"Tịch trưởng quan? Ngài làm gì vậy?" Một người chấp pháp ngồi gần đó liếc thấy Tịch Nhân Kiệt đứng ở cuối toa, ngạc nhiên hỏi.

"Không có gì, chỉ tiện tay kiểm tra thôi."

Tịch Nhân Kiệt liếc nhìn cô bé, rồi trở tay đóng lại cánh cửa tủ, bình tĩnh trả lời.

Người chấp pháp kia còn định hỏi thêm, thì đoàn tàu bất ngờ rung lắc dữ dội!

Những tia lửa chói mắt bắn tung toé từ đường ray, tốc độ tàu đột ngột giảm mạnh, tất cả mọi người bị mất trọng tâm ngã nhào về phía trước trong tiếng phanh rít chói tai!

"Chuyện gì xảy ra vậy?!" Tịch Nhân Kiệt ổn định cơ thể, lớn tiếng quát, "Tại sao đột nhiên phanh gấp?!"

"Em... em đâu có phanh!"

Trong buồng lái, một giọng nói hoảng loạn vang lên: "Không biết có chuyện gì, tàu tự nhiên gặp sự cố!"

"Đang yên đang lành, sao lại sự cố?!"

Tịch Nhân Kiệt cùng mọi người vội thò đầu ra ngoài cửa sổ, cố nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Xoẹt xoẹt!!

Trong vô số tia lửa bắn tung toé, đoàn tàu giảm tốc điên cuồng. Đèn pha trước tàu rạch nát bóng tối, lờ mờ chiếu ra hình bóng một người đang đứng giữa đường ray.

Bóng dáng ấy đứng đó, bình thản đối diện con quái vật khổng lồ đang lao tới gào thét. Gió lốc thổi tung vạt áo khoác hắn, tuyết bay tán loạn, nhưng người đó như ngọn núi sừng sững bất động giữa cơn bão.

《Kỳ vọng khán giả +3》

《Hiện tại: 63%》

Tàu từ từ hãm lại, cuối cùng đầu tàu nặng nề dừng hẳn trước người nọ.

"Là người?" Một người chấp pháp nheo mắt nhìn, cố phân biệt dung mạo đối phương.

"Là dân chúng tới đón à?"

"Không, khoan đã... cái áo khoác đó..."

"Là quan chấp pháp? Khoan... đó là Trần Linh!!"

"Sao có thể?! Hắn không phải đã chết rồi sao?!"

Trong màn đêm tĩnh lặng, người kia chậm rãi ngẩng đầu lên.

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ấy, lòng Tịch Nhân Kiệt tràn ngập cảm xúc phức tạp...

"Chào buổi tối, các vị."

Trần Linh vuốt vuốt tay nắm vận hành vừa bị đầu tàu đâm trúng, cười nhạt:

"Muộn thế này còn vội vã đi đâu vậy?"

Đám người chấp pháp đồng loạt quay sang nhìn Tịch Nhân Kiệt.

Dù sao Trần Linh cũng từng là quan chấp pháp, và người duy nhất có thể đối đầu với cậu lúc này, chỉ có Tịch Nhân Kiệt.

Tịch Nhân Kiệt trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn bước xuống toa xe.

Anh đạp trên nền tuyết dày, chậm rãi tiến lên phía trước.

"Tôi đã chuẩn bị cho cậu liều lượng đủ để ngủ tới sáng hôm sau rồi... Sao cậu vẫn còn tỉnh?"

Tịch Nhân Kiệt thấp giọng hỏi.

"Đa tạ khoản đãi, Tịch trưởng quan."

Trần Linh điềm nhiên nhìn thẳng vào anh, nói,

"Rượu của anh mùi vị không tệ, nếu không lén bỏ thêm thứ gì, tôi còn sẵn lòng uống thêm vài ly."

Tịch Nhân Kiệt hơi sững lại, kinh ngạc nhìn Trần Linh:

"Cậu căn bản là chưa uống? Không thể nào... Tôi tận mắt thấy cậu uống vào."

Trần Linh vẫn lặng lẽ đứng đó, không trả lời.

Việc đã đến nước này, mọi lời giải thích cũng vô nghĩa.

"Vậy..."

Tịch Nhân Kiệt ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp,

"Những gì tôi nói, cậu cũng nghe hết rồi?"

"Nghe rõ."

Tịch Nhân Kiệt dừng lại trước đầu tàu. Ánh đèn xe xé rách bóng tối, chiếu lên hai chiếc áo khoác đen đứng đối diện nhau trên đường ray, lặng lẽ đối mắt.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Tịch Nhân Kiệt cũng chậm rãi mở lời:

"Trần Linh... Cậu không nên tới."

Khi còn ở tổng bộ, chỉ có anh và Trần Linh, anh còn có thể lén vi phạm mệnh lệnh của Thành Cực Quang, cho Trần Linh một con đường sống.

Nhưng bây giờ Trần Linh lại chủ động xuất hiện trước mặt bao người, khiến Tịch Nhân Kiệt buộc phải thi hành mệnh lệnh.

Nếu giờ Trần Linh không chết, sau này vào Thành Cực Quang, anh cũng không cách nào báo cáo.

"Anh thật sự định đưa đám phế vật này vào Thành Cực Quang sao?"

Trần Linh liếc về phía đoàn tàu, nơi đám người chấp pháp đang lo lắng tụ tập, bao lớn bao nhỏ quấn đầy người,

"Không giống tác phong của anh lắm."

Tịch Nhân Kiệt khẽ run ánh mắt, cuối cùng cũng mở miệng:

"Đó là lệnh của Thành Cực Quang."

"Thành Cực Quang?"

Trần Linh khẽ bật cười lạnh,

"Thành Cực Quang bảo làm gì là làm đó à?
Người trong Thành Cực Quang là thần chắc?"

"Trần Linh, ngươi và Hàn Mông đều là thiên tài, có tư cách ngạo mạn, khinh thường Thành Cực Quang."

Tịch Nhân Kiệt nhíu mày,

"Với anh, mệnh lệnh Thành Cực Quang còn cao hơn cả mạng sống."

Trần Linh không dây dưa thêm, thẳng thừng nói.

Lúc này, tiếng ồn ào từ trên tàu vang lên:

"Tịch trưởng quan!! Ngài không thể để hắn sống! Hắn mới là dị đoan mà Thành Cực Quang muốn giết!"

"Tịch trưởng quan! Không thể chần chừ thêm nữa... Giết hắn mau!"

"Đúng vậy! Nếu cứ kéo dài, dân chúng đằng sau sắp đuổi tới rồi..."

"Thành Cực Quang yêu cầu Trần Linh phải chết, nếu hắn còn sống, chúng ta vào Thành Cực Quang biết ăn nói sao?!"

"......"

Trước làn sóng thúc giục, Tịch Nhân Kiệt dứt khoát lắc đầu:

"Bọn họ là người mà Thành Cực Quang cần. Ngươi muốn giết họ, ta không thể làm ngơ."

Mọi người nhất thời thở phào.

Trần Linh dù từng là quan chấp pháp, nhưng chỉ là cấp một. Nếu Tịch Nhân Kiệt đã quyết tâm bảo vệ họ, Trần Linh căn bản không làm gì nổi.

"Vậy sao?"

Ánh mắt Trần Linh nheo lại, lóe lên vẻ sắc lạnh.

"Vậy thì tôi càng muốn giết bọn họ hơn... Anh cản nổi không?"

Vừa dứt lời, thân ảnh Trần Linh như tàn ảnh, biến mất ngay tại chỗ!

Tốc độ của cậu quá nhanh!

Ngay cả Tịch Nhân Kiệt cũng không kịp phản ứng ngay lập tức.

Đến khi bắt được dấu vết chuyển động, chiếc áo khoác đen kia đã va thẳng vào đám người trên tàu!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz