Ta Học Trảm Thần Tại Bệnh Viện Tâm Thần | Tam Cửu Âm Vực
Chương 285: Tù Nhân
Lâm Thất Dạ bước đến gần khu vực thiết bị rèn luyện cố định, tùy tiện chọn một thanh xà đơn ở rìa ngoài cùng, khởi động tay chân một chút rồi bắt đầu thực hiện bài tập kéo xà đơn.Một năm ngủ say khiến thân thể anh yếu đi nghiêm trọng, sức lực hiện tại chưa bằng một phần ba so với trước kia. Nếu muốn thực hiện kế hoạch vượt ngục, anh nhất định phải khôi phục trạng thái đỉnh cao.Trong lúc Lâm Thất Dạ đang tập, các tù nhân xung quanh âm thầm quan sát bằng ánh mắt dò xét. Nhìn anh một hơi chỉ kéo được hơn ba mươi cái, ánh mắt họ lập tức lộ rõ vẻ khinh thường.Phần lớn bọn chúng đều từng qua huấn luyện. Trong điều kiện không được dùng Cấm Khư, chỉ thuần túy dựa vào sức mạnh cơ thể, thì kéo được ba mươi cái liên tục chỉ là tiêu chuẩn... rất thấp.Lâm Thất Dạ hoàn thành tám hiệp bài tập kéo xà đơn, rồi ngồi xuống nghỉ ngơi. Mồ hôi rịn trên gương mặt chảy nhỏ giọt xuống đất, hơi thở trở nên nặng nề.Đúng lúc ấy, ba bóng người cao to chặn trước mặt anh.Lâm Thất Dạ ngẩng đầu lên, thấy người đứng đầu cao gần hai mét, thân hình vạm vỡ, hai cánh tay đầy hình xăm ác quỷ dữ tợn, đôi mắt nhỏ hẹp sắc bén như đang cố tình ra oai. Gã cười nhạt, nụ cười toát ra sát khí rõ rệt."Thằng nhãi, mới vô trại à?". Tên đàn em đầu đinh đứng sau tên to con lên tiếng, giọng đầy mỉa mai.Lâm Thất Dạ thản nhiên liếc nhìn hắn:
"Có chuyện gì không?""Ồ, còn giữ giá lắm!" Tên đầu đinh cười nhạt, chỉ tay về phía người đứng đầu, tiếp tục nói:"MAFG mới đến chắc chưa biết quy củ. Giới thiệu cho biết, đây là đại ca A Mãnh! Đại ca của tụi tao – Hắc Long Bang! Từ nay về sau, mày là người của A Mãnh ca, mau gọi một tiếng A Mãnh ca đi!""Hắc Long Bang?" Lâm Thất Dạ liếc mắt qua ba người bọn họ, nhàn nhạt hỏi:
"Chẳng lẽ... Hắc Long Bang các ngươi chỉ có ba người thôi à?"Gương mặt A Mãnh thoáng đơ lại. Gã cúi người xuống, nắm lấy cổ áo Lâm Thất Dạ, mắt trừng lớn, giọng dữ dằn:"Thằng nhóc, tao khuyên mày biết điều một chút! Cái thân hình nhỏ bé này của mày, tao còn chưa chơi tới lần thứ ba là đã mềm nhũn rồi!"A Mãnh giật mạnh cổ áo và đẩy Lâm Thất Dạ với ý định làm anh ngã ngửa xuống đất. Nhưng không ngờ Lâm Thất Dạ chỉ lùi nhẹ vài bước đã vững vàng đứng lại.Hai mắt anh hơi nheo lại, một luồng sát ý nhàn nhạt lan ra quanh người.A Mãnh thấy không thể dằn mặt Lâm Thất Dạ bằng một chiêu, liền bước tới, vung nắm đấm tay phải, nhắm thẳng mặt Lâm Thất Dạ mà đánh, quyền phong rít gió dữ dội!Lâm Thất Dạ như thể đã đoán trước hành động này, chỉ hơi nghiêng người né tránh, nắm đấm A Mãnh lướt sát mũi anh, quyền phong thổi bay mấy sợi tóc trên trán, để lộ đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng.Không để A Mãnh kịp phản ứng, Lâm Thất Dạ bất ngờ áp sát như sấm sét, đẩy lệch cánh tay đối phương, đồng thời cánh tay phải co lại, tung một cú đấm thẳng vào cằm!Bốp!Một âm thanh vang dội, A Mãnh ngửa người ngã xuống, khóe miệng trào máu.Hai tên đàn em giật mình, định xông lên trợ giúp thì Lâm Thất Dạ đã xoay người tung cú đá trúng ngay cổ tên đầu đinh, đá bay cả người hắn ngã sóng soài. Cùng lúc, tay còn lại của anh chụp lấy cổ tay tên còn lại, bẻ mạnh xuống. Một tiếng "rắc" vang lên cùng tiếng gào thét thảm thiết.Lâm Thất Dạ thuận tay vung gã đó sang một bên, phủi phủi bộ đồ bệnh nhân lùng thùng rồi bước đến trước A Mãnh đang nằm ngửa mặt trên đất. Một chân giẫm thẳng lên ngực hắn.Vốn định vùng lên phản kháng, nhưng A Mãnh lại bị giẫm mạnh trở xuống. Không kịp phản ứng, hắn đã lãnh thêm một cú đấm nữa vào mắt phải!Lâm Thất Dạ không biểu cảm rút tay về, con mắt phải của A Mãnh lập tức bầm tím."A Mãnh, đúng không? Mày cũng ghê gớm phết nhỉ?" Lâm Thất Dạ giẫm trên người hắn, giọng nhàn nhạt."Là ai sai mày đến thăm dò tao?"A Mãnh bị đè ngay trước mặt mọi người, không biết là vì đau hay nhục, mặt gã đỏ bừng. Gã nghiến răng gầm lên:
"Con mẹ mày, đồ bệnh hoạn, đừng có ra vẻ ở đây! Tao vừa rồi chỉ mới...""Bốp!"Lại một tiếng nổ nữa, mắt trái A Mãnh cũng bầm tím, cả hai mắt sưng vù như hai quả trứng gà, mở không nổi. Hắn đau đớn ôm mặt, rên la không ngớt."Là ai sai mày đến?" Giọng Lâm Thất Dạ lại vang lên, vẫn điềm tĩnh như cũ.A Mãnh quay đầu sang chỗ khác, tránh ánh mắt của Lâm Thất Dạ, nghiến chặt răng không trả lời.Lâm Thất Dạ nhắm mắt, đưa ngón trỏ tay phải đặt lên yết hầu của A Mãnh, dần dần siết chặt...Tiếng rên đau đớn từ cổ họng A Mãnh vang lên, cổ hắn đỏ bừng, cảm giác rõ ràng chỉ cần Lâm Thất Dạ dùng thêm một chút lực, cổ hắn sẽ bị bóp nát!"Là... là Hàn...""Là tao" Một giọng nói trầm tĩnh cất lên từ sân bóng rổ gần đó.Mười tên tù phạm dữ tợn từ phía đó lặng lẽ tiến lại gần, dẫn đầu là Hàn lão đại, sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt thâm sâu nhìn thẳng vào Lâm Thất Dạ.Chỉ một thoáng trôi qua, xung quanh Lâm Thất Dạ đã bị bao vây bởi một nhóm người, thân hình vạm vỡ của bọn họ như bức tường nặng nề, khóa chặt anh ở giữa vòng vây.Khu vực này là nơi các tù nhân hoạt động chính, gần sáu phần lực lượng trong trại đều tập trung ở đây, mà toàn bộ bọn họ đều thuộc về thế lực của Hàn lão đại.Lâm Thất Dạ nới lỏng ngón tay đang siết nơi cổ họng của A Mãnh, chậm rãi đứng thẳng dậy, ánh mắt bình thản nhìn thẳng về phía người dẫn đầu đám đông."Là tao để nó tới. Mày có ý kiến gì không?". Hàn lão đại lạnh lùng lên tiếng.Lâm Thất Dạ liếc qua một vòng xung quanh, khóe môi khẽ cong:"Thì ra mày mới là kẻ thực sự đứng sau tất cả ở đây. Có điều, thế lực của mày… so với tao tưởng tượng, hình như vẫn còn khiêm tốn đấy."Hàn lão đại liếc mắt nhìn mấy tên đứng cạnh đang nắm vũ khí mà không dám động đậy, trong mắt ánh lên một tia sát ý lạnh lẽo. Hắn quay lại đối diện với Lâm Thất Dạ, cười khẩy một tiếng:"Tiểu tử, mày đừng hòng châm ngòi gây chiến. Tao công nhận mày đánh nhau giỏi thật. Ra đòn đơn giản, tàn độc, nhanh như gió. Mày là Thủ Dạ Nhân, đúng không?"Lông mày Lâm Thất Dạ khẽ nhướng lên."Trong số Thủ Dạ nhân ở đây, không thiếu những kẻ có thân thủ hơn mày. Nhưng mày có biết vì sao tao mới là lão đại ở nơi này không?"_Hàn lão đại nhếch mép, nụ cười sắc như dao hiện rõ vẻ hung bạo, từng chữ một tuôn ra từ miệng hắn:"Bởi vì tao mạnh hơn tất cả bọn chúng!"Hắn từng bước tiến lại, đứng ngay trước mặt Lâm Thất Dạ, ánh mắt sắc như lưỡi dao nhìn xoáy vào mắt đối phương, như một con sói hoang đang nhìn con mồi, từ từ để lộ ra nanh vuốt của mình."Nơi này, thiên phú hay Cấm Khư đều trở nên vô dụng. Ai có sức mạnh thật sự, ai có đông người hơn, kẻ đó mới là kẻ thống trị!""Mày chỉ có một mình, dù giỏi đến đâu… mày nghĩ mình có thể đánh thắng hơn bốn mươi người ở đây sao?"
"Có chuyện gì không?""Ồ, còn giữ giá lắm!" Tên đầu đinh cười nhạt, chỉ tay về phía người đứng đầu, tiếp tục nói:"MAFG mới đến chắc chưa biết quy củ. Giới thiệu cho biết, đây là đại ca A Mãnh! Đại ca của tụi tao – Hắc Long Bang! Từ nay về sau, mày là người của A Mãnh ca, mau gọi một tiếng A Mãnh ca đi!""Hắc Long Bang?" Lâm Thất Dạ liếc mắt qua ba người bọn họ, nhàn nhạt hỏi:
"Chẳng lẽ... Hắc Long Bang các ngươi chỉ có ba người thôi à?"Gương mặt A Mãnh thoáng đơ lại. Gã cúi người xuống, nắm lấy cổ áo Lâm Thất Dạ, mắt trừng lớn, giọng dữ dằn:"Thằng nhóc, tao khuyên mày biết điều một chút! Cái thân hình nhỏ bé này của mày, tao còn chưa chơi tới lần thứ ba là đã mềm nhũn rồi!"A Mãnh giật mạnh cổ áo và đẩy Lâm Thất Dạ với ý định làm anh ngã ngửa xuống đất. Nhưng không ngờ Lâm Thất Dạ chỉ lùi nhẹ vài bước đã vững vàng đứng lại.Hai mắt anh hơi nheo lại, một luồng sát ý nhàn nhạt lan ra quanh người.A Mãnh thấy không thể dằn mặt Lâm Thất Dạ bằng một chiêu, liền bước tới, vung nắm đấm tay phải, nhắm thẳng mặt Lâm Thất Dạ mà đánh, quyền phong rít gió dữ dội!Lâm Thất Dạ như thể đã đoán trước hành động này, chỉ hơi nghiêng người né tránh, nắm đấm A Mãnh lướt sát mũi anh, quyền phong thổi bay mấy sợi tóc trên trán, để lộ đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng.Không để A Mãnh kịp phản ứng, Lâm Thất Dạ bất ngờ áp sát như sấm sét, đẩy lệch cánh tay đối phương, đồng thời cánh tay phải co lại, tung một cú đấm thẳng vào cằm!Bốp!Một âm thanh vang dội, A Mãnh ngửa người ngã xuống, khóe miệng trào máu.Hai tên đàn em giật mình, định xông lên trợ giúp thì Lâm Thất Dạ đã xoay người tung cú đá trúng ngay cổ tên đầu đinh, đá bay cả người hắn ngã sóng soài. Cùng lúc, tay còn lại của anh chụp lấy cổ tay tên còn lại, bẻ mạnh xuống. Một tiếng "rắc" vang lên cùng tiếng gào thét thảm thiết.Lâm Thất Dạ thuận tay vung gã đó sang một bên, phủi phủi bộ đồ bệnh nhân lùng thùng rồi bước đến trước A Mãnh đang nằm ngửa mặt trên đất. Một chân giẫm thẳng lên ngực hắn.Vốn định vùng lên phản kháng, nhưng A Mãnh lại bị giẫm mạnh trở xuống. Không kịp phản ứng, hắn đã lãnh thêm một cú đấm nữa vào mắt phải!Lâm Thất Dạ không biểu cảm rút tay về, con mắt phải của A Mãnh lập tức bầm tím."A Mãnh, đúng không? Mày cũng ghê gớm phết nhỉ?" Lâm Thất Dạ giẫm trên người hắn, giọng nhàn nhạt."Là ai sai mày đến thăm dò tao?"A Mãnh bị đè ngay trước mặt mọi người, không biết là vì đau hay nhục, mặt gã đỏ bừng. Gã nghiến răng gầm lên:
"Con mẹ mày, đồ bệnh hoạn, đừng có ra vẻ ở đây! Tao vừa rồi chỉ mới...""Bốp!"Lại một tiếng nổ nữa, mắt trái A Mãnh cũng bầm tím, cả hai mắt sưng vù như hai quả trứng gà, mở không nổi. Hắn đau đớn ôm mặt, rên la không ngớt."Là ai sai mày đến?" Giọng Lâm Thất Dạ lại vang lên, vẫn điềm tĩnh như cũ.A Mãnh quay đầu sang chỗ khác, tránh ánh mắt của Lâm Thất Dạ, nghiến chặt răng không trả lời.Lâm Thất Dạ nhắm mắt, đưa ngón trỏ tay phải đặt lên yết hầu của A Mãnh, dần dần siết chặt...Tiếng rên đau đớn từ cổ họng A Mãnh vang lên, cổ hắn đỏ bừng, cảm giác rõ ràng chỉ cần Lâm Thất Dạ dùng thêm một chút lực, cổ hắn sẽ bị bóp nát!"Là... là Hàn...""Là tao" Một giọng nói trầm tĩnh cất lên từ sân bóng rổ gần đó.Mười tên tù phạm dữ tợn từ phía đó lặng lẽ tiến lại gần, dẫn đầu là Hàn lão đại, sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt thâm sâu nhìn thẳng vào Lâm Thất Dạ.Chỉ một thoáng trôi qua, xung quanh Lâm Thất Dạ đã bị bao vây bởi một nhóm người, thân hình vạm vỡ của bọn họ như bức tường nặng nề, khóa chặt anh ở giữa vòng vây.Khu vực này là nơi các tù nhân hoạt động chính, gần sáu phần lực lượng trong trại đều tập trung ở đây, mà toàn bộ bọn họ đều thuộc về thế lực của Hàn lão đại.Lâm Thất Dạ nới lỏng ngón tay đang siết nơi cổ họng của A Mãnh, chậm rãi đứng thẳng dậy, ánh mắt bình thản nhìn thẳng về phía người dẫn đầu đám đông."Là tao để nó tới. Mày có ý kiến gì không?". Hàn lão đại lạnh lùng lên tiếng.Lâm Thất Dạ liếc qua một vòng xung quanh, khóe môi khẽ cong:"Thì ra mày mới là kẻ thực sự đứng sau tất cả ở đây. Có điều, thế lực của mày… so với tao tưởng tượng, hình như vẫn còn khiêm tốn đấy."Hàn lão đại liếc mắt nhìn mấy tên đứng cạnh đang nắm vũ khí mà không dám động đậy, trong mắt ánh lên một tia sát ý lạnh lẽo. Hắn quay lại đối diện với Lâm Thất Dạ, cười khẩy một tiếng:"Tiểu tử, mày đừng hòng châm ngòi gây chiến. Tao công nhận mày đánh nhau giỏi thật. Ra đòn đơn giản, tàn độc, nhanh như gió. Mày là Thủ Dạ Nhân, đúng không?"Lông mày Lâm Thất Dạ khẽ nhướng lên."Trong số Thủ Dạ nhân ở đây, không thiếu những kẻ có thân thủ hơn mày. Nhưng mày có biết vì sao tao mới là lão đại ở nơi này không?"_Hàn lão đại nhếch mép, nụ cười sắc như dao hiện rõ vẻ hung bạo, từng chữ một tuôn ra từ miệng hắn:"Bởi vì tao mạnh hơn tất cả bọn chúng!"Hắn từng bước tiến lại, đứng ngay trước mặt Lâm Thất Dạ, ánh mắt sắc như lưỡi dao nhìn xoáy vào mắt đối phương, như một con sói hoang đang nhìn con mồi, từ từ để lộ ra nanh vuốt của mình."Nơi này, thiên phú hay Cấm Khư đều trở nên vô dụng. Ai có sức mạnh thật sự, ai có đông người hơn, kẻ đó mới là kẻ thống trị!""Mày chỉ có một mình, dù giỏi đến đâu… mày nghĩ mình có thể đánh thắng hơn bốn mươi người ở đây sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz