Sword Art Online Aincrad
Phần 3Sau bốn ngày trước Giáng Sinh, cấp độ của tôi lại tăng thêm, lên đến cấp 70.Trong khoảng thời gian này, tôi không hề ngủ. Đây là cái giá tôi phải trả. Đôi khi tôi chịu những cơn đau đầu kinh khủng, hệt như bị móng tay cấu vào não, nhưng tôi nghĩ là dù có cố nằm xuống, tôi cũng không thể ngủ được.Kể từ lần gặp trước, hội Fuurinkazan của Cline chưa hề quay lại thung lũng kiến. Tôi tiếp tục xen vào hàng dãy guild đứng chờ, tàn sát lũ kiến một cách máy móc. Biểu hiện của những người chơi nhìn thấy tôi chuyển từ châm chọc sang kinh tởm. Dù đôi lúc vẫn có vài người đáp lại lời tôi, cứ hễ chạm mặt tôi thì gương mặt của họ đều cố tránh sang hướng khác.Trong số những người chơi muốn giành được quà Giáng Sinh, có một câu hỏi lớn được đặt ra, rằng vị trí chính xác mà cái cây khổng lồ nơi «Nicholas kẻ Bội Giáo» xuất hiện là ở đâu – về việc này, tận dụng khoảng thời gian chờ đến lượt săn ở thung lũng, tôi đã tìm ra một câu trả lời khả dĩ.Lần theo tọa độ mua được từ vô số nguồn cung cấp thông tin, tôi đã đến được nơi ấy, dù bên ngoài trông có vẻ như cây thông Giáng Sinh, nhưng thực ra chúng không thuộc họ tùng, mà thuộc họ sam. Phần kim trên lá cũng không giống, phía trước của lá lại là một khối hình thoi dài và mảnh. Tôi phân biệt được vì trước đây trong vườn nhà tôi ở thế giới thực cũng có trồng cả hai loại cây này.Vài tháng trước, tôi đang luyện ở tầng thứ ba mươi lăm nơi có một hầm ngục tự chuyển hướng mang tên “Cánh rừng lạc lối”, và đã tìm thấy một tán cây khổng lồ tại một góc ở đó. Lúc đó tôi đã nghĩ phải có lí do ẩn đằng sau hình dạng của nó, đại loại như điểm khởi đầu của một nhiệm vụ, nên đã cẩn thận điều ra nhưng không tìm được gì. Hơn nữa, cái cây thông khổng lồ đó chắc chắn là họ tùng. Vào đêm Giáng Sinh, tức là đêm nay, Flag Mob «Nicholas kẻ Bội Giáo» sẽ xuất hiện dưới tán cây đó.Nghe được âm thanh báo rằng cấp độ của tôi lên 70 mà chẳng có cảm giác gì, sau khi đã xử xong lũ kiến xung quanh, tôi lấy ra thủy tinh dịch chuyển từ trong túi. Chẳng thèm chào những người đang xếp hàng đợi, tôi biến thẳng lên tầng hiện tại của tiền tuyến nơi mình đang nghỉ lại, và đi đến khu phố chính của tầng thứ bốn mươi chín.Ngẩng lên nhìn tháp đồng hồ giữa khu quảng trường đặt cổng dịch chuyển, tôi nhận ra còn ba tiếng nữa trước khi chuyển ngày. Hẳn là do muốn được đón Giáng Sinh cùng nhau mà tôi có thể thấy xung quanh toàn những cặp tình nhân. Tôi vội đi qua họ và trở về khách sạn.Xông thẳng đến phòng mình, tôi ngay lập tức mở rương chứa đồ bên trong và lấy hết vật dụng có chức năng chữa thương như thủy tinh giải độc và dược liệu cùng những thứ tương tự. Dù chỉ tính riêng đống đồ này cũng bằng cả một gia tài, tôi chẳng hề bận tâm rằng chúng có bị dùng hết hay không.Lấy ra một thanh kiếm trong bộ sưu tập, tôi kiểm tra độ bền và đổi nó với thanh kiếm mình đã dùng để đánh với lũ kiến. Rồi tôi thay cả giáp trụ và áo choàng cùng mọi thứ khác bằng vật dụng mới. Khi đã xong, tôi đang định đóng cửa sổ vật dụng thì nhận thấy một thứ và dừng lại.Ở ngăn chứa đồ của tôi, ngoài phần ghi «Bản thân», còn có một nhãn khác với tên «Sachi».Đây là kết quả sau mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người chơi, nhưng vẫn chưa đến mức trở thành «Kết hôn» khi hai người có thể dùng chung một ngăn chứa. Điểm khác biệt của hệ thống này là chỉ có thể chia sẻ một vài vật dụng trong cửa sổ này, trong khi nếu kết hôn thì tất cả vật dụng đều có thể chia sẻ.Sachi chưa từng yêu cầu tôi tỏ tình hay thậm chí là nắm tay, đã muốn có chung cửa sổ này không lâu trước khi chết. Khi tôi hỏi nguyên do, cô ấy chỉ trả lời cho qua là muốn dễ dàng chia sẻ thuốc chữa thương hay các vật dụng tương tự – nếu chỉ có thế, chẳng phải dùng cửa sổ guild cũng được sao? Nhưng tôi vẫn đồng ý, và cùng tạo một khung cửa sổ chỉ có tôi và Sachi truy cập được.Dù cô ấy đã chết, cửa sổ này vẫn còn đó. Tất nhiên danh sách bạn bè vẫn có tên Sachi, nhưng nó sẽ hiển thị màu xám, tức không thể liên hệ. Và một vài bình thuốc chữa thương còn lại trong ấy cũng không được dùng đến. Sau nửa năm, ngay cả khi cửa sổ guild đã bị xóa mà không lưu lại bất cứ cảm xúc gì, tôi vẫn không thể xóa tên của Sachi. Hiển nhiên là tôi không mong cô ấy sẽ sống lại, tôi chỉ không thể tha thứ cho mình nếu thanh thản hơn khi xóa tên Sachi.Sau mười phút nhìn chằm chằm vào tên của Sachi, tôi định thần lại và đóng cửa sổ. Chỉ còn hai tiếng trước khi chuyển ngày.Bước ra khỏi căn phòng đến hướng cổng dịch chuyển, tôi không khỏi nghĩ đến biểu hiện của Sachi trong giây phút cuối cùng của đời mình, tự hỏi cô ấy đã nghĩ gì, và tự hỏi cô ấy đã muốn nói gì.Dịch chuyển đến cổng ở tầng ba mươi lăm, tôi bước tới khu quảng trường hoàn toàn khác biệt so với ở tiền tuyến, một sự vắng lặng rợn người. Có lẽ vì vẫn còn một khoảng từ đây đến khu vực săn của người chơi cấp trung, con phố này không được đoái hoài đến. Nhưng tôi vẫn kéo cổ áo choàng lên, tránh ánh mắt tò mò của vài người chơi xung quanh và rời khỏi đường chính.Không muốn mất công đánh bọn ruồi muỗi, tôi chạy thẳng một mạch khi thấy không còn ai đuổi theo. Với cấp độ đạt được sau một tháng, chỉ số nhanh nhẹn của tôi tăng lên đáng kể, và bước chân đang đạp trên tuyết nhẹ như lông hồng. Cơn đau dai dẳng từ thái dương vẫn không dứt, nhưng cũng nhờ nó mà tôi chẳng thể thấy buồn ngủ.Sau mười phút chạy, tôi đến trước cổng của cánh rừng mê cung. Hầm ngục phẳng này được tạo thành từ vô số khối phân cách hình tứ giác, và vì các khu vực đều liên kết với nhau, có thể nói sẽ không cách nào đi qua được nơi này nếu không có bản đồ.Mở bản đồ, tôi nhìn vào những vùng được đánh dấu và cất bước. Sau khi đã thuộc đường, tôi một mình bước vào cánh rừng vắng lặng.Sau hai trận chiến bắt buộc phải vượt qua, tôi tiến vào khu vực có những tán cây không mấy khó khăn. Vẫn còn 30 phút nữa.Thế rồi, tôi sẽ đơn độc đấu với con boss có thể lấy mạng mình – với một xác suất rất cao. Nhưng tôi không hề thấy sợ. Hoặc có lẽ là tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Chết trong trận chiến để hồi sinh Sachi chắc sẽ là cái chết duy nhất tôi có thể chấp nhận.Tôi chẳng hề có ý định nói ra những lời thoại ra vẻ anh hùng rằng “nơi ta chôn thây chính là đây”. Một kẻ đã khiến Sachi và bốn người khác chết vô nghĩa như tôi làm gì có quyền ngẩng mặt mà chết chứ.Tất cả mọi chuyện có ý nghĩa gì? Sachi từng hỏi tôi như thế. Và tôi đã trả lời, rằng chẳng có ý nghĩa gì cả.Giờ đây, rốt cuộc tôi đã có thể biến những lời đó thành hiện thực. Sachi đã chết một cách vô nghĩa trong trò chơi tử thần SAO vô nghĩa mà thiên tài điên loạn Kayaba Akihito đã tạo ra. Cũng như thế, tôi sẽ chết ở một nơi không ai biết đến, không ai nhớ đến, chỉ có thể chết vô nghĩa như thế.Nếu lỡ như tôi đánh bại con boss và sống sót, món đồ hồi sinh sẽ không chỉ là lời đồn. Đó là điều tôi đã nghĩ đến. Linh hồn Sachi sẽ trở lại từ Hoàng Tuyền, và tôi sẽ được nghe những lời cuối của cô ấy. Rốt cuộc – rốt cuộc… đã đến giây phút tôi chờ đợi…Đúng lúc tôi chuẩn bị bước vài mét cuối của hành trình, một vài người chơi xuất hiện từ điểm dịch chuyển phía sau. Giật mình, tôi nhảy lui ra sau và đặt tay lên chuôi kiếm sau lưng.Một nhóm khoảng mười người, đứng trước mặt tôi là một anh chàng mặc giáp nhẹ trông như samurai, thanh katana đeo bên hông, đầu đội khăn --- là Cline.Những thành viên của guild Fuurinkazan đều tỏ ra căng thẳng trong khi tiếp cận tôi từ điểm dịch chuyển. Tôi chỉ nhìn Cline và cất giọng khô khan.“…Cậu theo dõi tớ sao?”Cline sửa lại mái tóc vuốt thẳng trên khăn đội đầu và gật đầu.“Ừ. Bọn tớ có một người biết dùng truy tìm kha khá.”“Tại sao lại là tớ?”“Chẳng phải tớ đã mua thông tin rằng cậu mua sạch mọi thông tin về tọa độ sao? Và để chắc ăn, tớ còn cử người theo dõi ở cổng trên tầng 49, và phát hiện cậu đã dịch chuyển đến tầng không hề có trong tọa độ. Tớ thấy khả năng và trực giác của cậu rất tốt, trên cả nhóm khai phá nữa… hoặc có thể còn trên cả tên Heathcliff kia. Vậy nên… Kirito, cậu không thể chết ở nơi thế này.”Cline đưa tay phải ra, chỉ vào tôi và hét lớn,“TỪ BỎ Ý NGHĨ SOLO ĐIÊN RỒ ĐÓ ĐI VÀ VÀO NHÓM BỌN TỚ! CỨ ĐỂ NGƯỜI NÀO NHẶT ĐƯỢC VẬT DỤNG HỒI SINH GIỮ LẤY NÓ, ĐƯỢC KHÔNG!?”“…Nếu vậy thì…”Tôi không thể tin Cline nói những lời này vì xem tôi là bạn, vì anh ta lo lắng cho tôi.“Nếu vậy thì tất cả sẽ vô nghĩa… tớ phải đánh một mình…”Nắm chặt chuôi gươm, trong đầu tôi chỉ còn lại một sự cuồng nhiệt điên rồ và ý nghĩ bất chợt rằng…— Hãy giết hết bọn họ.Khi xưa, lúc trò chơi tử thần bắt đầu, tôi đã bỏ mặc Cline, một anh chàng lính mới chẳng biết gì, và chạy đến thành phố kế tiếp. Tôi phải hối hận việc này một thời gian dài, và đã an lòng khi thấy Cline vẫn sống khỏe với bộ dạng cực tốt.Lúc này, tôi đang cực kỳ phân vân, liệu tôi có phải giết chết một trong số ít những người bạn của mình để đạt được mục tiêu, và trở thành một kẻ sát nhân? Trái tim tôi đang yếu ớt gào thét rằng điều này là vô nghĩa. Tuy nhiên, vẫn còn đó một giọng nói, vang lên đầy hi vọng rằng tôi sẽ chết một cách vô nghĩa, đang hét lên đáp trả.Tôi tin nếu lúc ấy chỉ rút kiếm ra đôi chút, hẳn là sẽ không thể dừng lại. Cline buồn bã nhìn cánh tay phải đang run lên vì tự đấu tranh của tôi.Ngay lúc ấy, một nhóm thứ ba xuất hiện.Và nhóm này không chỉ có mười người, mà đông hơn gấp ba lần. Tôi chăm chăm nhìn vào đám người vừa tới và nói nhỏ với Cline, lúc này cũng đang sửng sốt ngoái lại,“Có vẻ cậu cũng bị theo sau rồi, Cline.”“…Aa, chắc là thế…”Tại vùng ranh giới khoảng 50 mét đổ lại, có vài gương mặt tôi từng thấy ở tổ kiến đang lẳng lặng nhìn tôi và guild Fuurinkazan. Một kiếm sĩ của Fuurinkazan đang đứng cạnh Cline ghé tai với chủ hội và thì thầm,“Mấy tên đó thuộc «Thánh Long Liên Hợp», một đám người có thể vì tấn công boss giữ tầng mà trở thành player cam.”Tôi cũng nhiều lần nghe tới cái tên này. Danh tiếng của họ cũng không thua kém Huyết Thệ Kị Sĩ Đoàn, guild lớn nhất trong số các guild thuộc nhóm khai phá. Tuy mỗi người đều thấp hơn tôi về cấp độ, tôi không dám tự tin rằng có thể đánh bại nhiều người đến vậy.Nhưng – kết quả chẳng phải cũng như nhau sao.Đột nhiên, tôi cảm thấy việc mình bị giết bởi con boss hay guild nào đó cũng đều vô nghĩa như nhau. Nhưng ít nhất thì nó vẫn tốt hơn là chọn đấu với Cline, đúng không?Tôi quyết định rút thanh kiếm trên lưng. Chẳng muốn phải suy nghĩ, tôi chỉ cần tập trung vung kiếm một cách máy móc, tiêu diệt hết mọi thứ trước mặt cho đến khi gục ngã.Thế nhưng tiếng hét của Cline đã ngăn tôi lại.“KHỈ THẬT! BỌN KHỐN NÀY!”Chiến binh dùng katana đã rút vũ khí nhanh hơn và gào lên khi đưa lưng về phía tôi.“Kirito, mau đi qua đi! Chỗ này cứ để tớ phụ trách! Mau đi đánh bại con boss cho tớ! Nhưng đừng hòng nghĩ đến chuyện bỏ mạng! Tớ sẽ không tha cho cậu nếu dám chết trước mặt tớ! Không bao giờ!”“…”Không còn nhiều thời gian nữa. Tôi quay lưng khỏi Cline và bước vào điểm dịch chuyển cuối cùng, không nói một lời.Những cây thông lớn ở vị trí có những đường cong mà tôi nhớ, vẫn lặng lẽ đứng đó. Dường như trong tầm mắt không còn khu vực tứ giác nào có cây cối vì khung cảnh bị bao trùm bởi tuyết trắng, như thế một bình nguyên hoang tàn không lưu lại dấu vết của sự sống.Đồng hồ đếm ngược bên một góc trước mắt tôi xuống đến mức zero, và tiếng còi báo động vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn lên tán cây khổng lồ.Với bầu trời đêm đen kịt, hay phải nói là đáy của tầng trên làm nền, một dải sáng ngày một rõ dần. Nhìn kỹ lại, tôi nhận ra đó là một con quái vật kỳ dị kéo theo chiếc xe trượt tuyết khổng lồ.Ánh sáng chạm đến đỉnh cây thông, một bóng đen bay khỏi xe trượt tuyết, khiến tôi lùi lại vài bước.Thứ thô bạo đáp xuống đất và bắn lên vô số tảng tuyết là một con quái vật to hơn tôi 3 lần. Dù vẫn còn hình dạng của người, cánh tay nó lại cực dài, và bởi vì thân nó còng xuống, hai cánh tay đó gần như chạm xuống mặt tuyết. Cặp mắt đỏ ti hí sáng lên bên dưới chỗ lồi trên trán của nó. Nửa dưới của khuôn mặt bị che phủ bởi bộ râu rậm màu xám dài xuống tới bụng.Lạ lùng thay, con quái này đang mặc bộ áo màu đỏ viền trắng, đội mũ hình thông có cùng màu, trên tay phải cầm một cây búa, tay trái mang cái túi lớn chứa đầy đồ. Người thiết kế hẳn là muốn nhiều người chơi vừa phải hoảng sợ vừa phải tức cười khi thấy phiên bản xấu xí quái gở của Ông Già Nô-en. Nhưng với tôi, người đang đơn độc đấu với «Nicholas kẻ Bội Giáo», ngoại hình của nó ra sao không thành vấn đề.Nicholas chuẩn bị nói lời thoại cho nhiệm vụ Giáng Sinh, vì bộ râu lụng thụng kia đang chuyển động.“Im đi!”Lẩm bẩm như vậy, tôi khẽ rút kiếm, chân phải đạp mạnh lên lớp tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz