ZingTruyen.Xyz

Super Junior Kyumin 3840








Sinh nhật hai mươi tuổi của tôi là sinh nhật đầu tiên kể từ ngày ra mắt tôi không được tổ chức cùng các anh.

Thời gian gần đây công ty của chúng tôi bắt đầu chú trọng đến thị trường Trung Quốc, không còn coi đây chỉ là một thị trường phụ nữa, mà bắt đầu muốn phát triển song song với thị trường nội địa. Để thực hiện chiến lược mới này chỉ có nhóm của chúng tôi là thích hợp nhất, có anh Hangeng làm đại diện sẽ dễ tạo thiện cảm hơn một nhóm nhạc chỉ toàn người Hàn, hơn nữa lượng fan hâm mộ tại quê nhà của anh Hangeng cũng không nhỏ. Kết quả là cuối năm 2007, chúng tôi nhận được danh sách nhóm lẻ mới có tên là Super Junior – M, chuyên hát tiếng Phổ thông. Sau đó là một chuỗi ngày không ngừng nỗ lực, luyện thanh, tập nhảy và học ngôn ngữ mới.

Bởi vì tập luyện với cường độ cao, tôi lại vừa mới hồi phục sau phẫu thuật, khả năng chịu đựng áp lực và sức bền đều thấp hơn người khác, mỗi ngày trở về ký túc xá đều mệt mỏi toàn thân mà nhắm mắt lại ngủ luôn, chẳng còn chút ý niệm nào về thời gian. Nếu không phải là có VCR đến, có khi tôi cũng quên luôn cả sinh nhật mình.

Buổi sáng ngày hôm ấy, tôi tỉnh dậy liền nhận thấy anh Leeteuk gửi một clip ngắn đến cho tôi, trong đó là Super Junior – T vừa tươi cười vừa hát chúc mừng sinh nhật tôi. Nhìn khung cảnh phía sau, có thể đoán các anh ấy đang ở trường quay ngoài trời, hơn nữa đã là rất muộn, ngoại trừ ngọn đèn du lịch chỉ chiếu sáng được trong phạm vi 200m thì xung quanh bốn bề đều tối đen. Vì lịch trình khác biệt nên đã thật lâu rồi chúng tôi không gặp nhau, bận rộn đến không có cả thời gian để nghỉ ngơi, trông ai cũng mệt mỏi. Vậy mà các anh vẫn cố gắng quay VCR gửi cho tôi đúng ngày, mỗi người còn cầm một gói quà nói với tôi, này, anh đã mua quà rồi đấy nhé, khi nào gặp anh tặng cho.

Khiến cho tôi càng thêm từ tận đáy lòng sâu sắc mà biết ơn các anh ấy. Cảm ơn vì các anh đã trở thành gia đình của tôi, gặp gỡ được các anh chính là sự may mắn tuyệt vời nhất tôi có được trong cuộc đời này.

Tôi nhắn lại cho họ rằng, cảm ơn các anh, năm sau quà không có cũng không sao, nhưng nhất định phải tiếp tục quay VCR tặng em nhé.

Đến khi họ quay phim xong trở về, anh Leeteuk còn trêu tôi chuyện này mãi, nói thế là bọn anh lời to rồi, sau này chú mày đừng có mà hối hận đấy. Tôi chỉ cười.

Bởi vì đã trải qua khoảnh khắc sinh tử, nên hiểu thật rõ giá trị của thời gian. Gửi VCR chính là một cách biểu đạt chân thực mà cảm động nhất rằng các anh đang ở đây bên em, luôn ở đây bên em, cùng em trưởng thành, cùng em già đi, cùng em bước tới cuối cuộc đời.

Vĩnh viễn là gia đình. Vĩnh viễn là anh em.

Các anh nói xem, còn có món quà nào có thể ý nghĩa hơn thế nữa, cảm động hơn thế nữa?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz