29
Ni-ki dành ra một khoảng thời gian để nhớ lại. Từ lúc cậu được sinh ra cho tới nay, khi những đứa trẻ khác sẽ nhớ về kí ức tuyệt đẹp của chúng, chúng đã ăn gì, được chơi trò gì, món ăn hôm đó có ngon không. Nhưng với Ni-ki, những cảm giác ấy thật xa xỉ. Thứ duy nhất cậu nhớ đến là học. Những kiến thức từ bài vở được nhồi vào đầu cậu từ rất sớm, gia đình cũng đã vẽ một con đường tuyệt mỹ cho cậu đi, đưa thẳng cậu trở thành người có tiền, và có tài kinh doanh. Họ sẽ khen nếu cậu hoàn thành xong bài tập, sẽ mắng nếu cậu muốn đi chơi, sẽ đánh nếu cậu suy nghĩ khác họ. Người duy nhất đến nay hỏi cậu về ước mơ là Sunoo, khi cả hai còn học cấp 3. "Ngoài kinh doanh, cậu có muốn làm gì khác không?"Ni-ki đắn đo. Vì được gia đình hướng cho đường đi rõ ràng, bản thân cậu cũng chẳng biết mình có ước mơ gì khác không. "Chẳng biết nữa."Ni-ki lúc ấy không hề có câu trả lời. Ngoài những gì cậu được học, cậu cũng không biết mình giỏi cái gì, muốn cái gì nữa. Nhưng ở thời điểm hiện tại, Ni-ki nhớ về Sunoo. Cậu nhớ đến gương mặt anh, nhớ đến nụ hôn với anh, nhớ đến cảm giác khi được bên anh. Ni-ki nghĩ, ước mơ hiện tại của mình, là được cùng anh sống thật hạnh phúc.Sau câu chất vấn của Ni-ki, bầu không khí rơi vào trầm lặng. Mãi đến một lúc sau, người mẹ mới lên tiếng."Chúng ta là gia đình, bố mẹ đang cố hết sức khiến con có thể sống hạnh phúc."Ni-ki thở dài, hạnh phúc của họ không phải là hạnh phúc của cậu."Thế bây giờ, mọi người thấy con có hạnh phúc không?"Câu nói của cậu mang đầy sự thống khổ và mệt mỏi. Đến khi nào gia đình mới có thể hiểu cho cậu đây? Hạnh phúc khó định nghĩa đến vậy sao?Bố cậu có chút giật mình, con trai ông, nói vậy là sao chứ? Từ trước tới giờ mọi việc vẫn đang đi đúng hướng của nó, Ni-ki qua Hàn một thời gian lại tự động trật bánh, ông cho rằng, cậu vẫn còn quá trẻ để nhận ra thực tại khắc nghiệt như thế nào. Ông sau đó trở lại với khí chất lạnh lùng."Khi mày có được địa vị và danh vọng, mày sẽ tự khắc thấy hạnh phúc."Ni-ki cười trào phúng. Bố cậu vẫn hoàn là bố cậu. Cậu đã nghe câu nói này đến chán tai rồi. "Tại sao ông không đem cho tôi hạnh phúc, mà phải nhờ vào những thứ đó?"Cậu nói, mang theo sự cay nghiệt đến rõ. Người đàn ông bắt đầu phát mệt vì sự bướng bỉnh của cậu, ông nhìn chằm chằm vào Ni-ki, sau đó dời mắt đến vợ mình."Chúng ta cần họp gia đình lớn."
Người bố đã nghĩ rằng, Sunoo có thể sẽ rất kinh ngạc bởi những thông tin vừa rồi, nhưng đối diện ông, Sunoo lại nom bình tĩnh hơn cả. Ông không chối bỏ cũng không thừa nhận, ông biết rằng Sunoo đã có câu trả lời. Sunoo nhắm mắt lại, dùng hết sức bình tâm, sau một hồi từ từ mở ra. "Khi Jungwon khỏe lại, tôi sẽ đến."Nói xong, Sunoo trực tiếp quay đi, rời khỏi căn biệt thự nhanh chóng. Để lại hai bóng người với hai tâm tư rối rắm và nặng nề phía sau. Một cuộc hội ngộ thật tội lỗi.
~o0o~
Đã 30 phút trôi qua kể từ khi Jungwon được dìu vào phòng và nằm nghỉ ngơi. Sunoo ngồi bên ngoài, trong lòng không hề yên phận như vậy. "Vì cậu ta mắc chứng rối loạn lưỡng cực." Câu nói của vị bác sĩ kia cứ vang vọng trong đầu anh. Một triệu chứng mang lại cho người bệnh những giai đoạn cảm xúc khác thường. Lúc lại hưng phấn quá độ, có thể xảy ra những hành động điên rồ. Sunoo nhớ về những lần gặp cậu, những cảm xúc mà anh cho rằng nó thái quá trở nên rõ ràng hơn. Lúc lại u sầu, trở nên trầm cảm khó đoán. Có phải vì như thế, Jungwon đã tỏ thái độ khi lần đầu gặp anh? Vì thế mà cậu không có bạn? Vì thế mà cậu đã làm ra loại chuyện kia với Ni-ki? Để đến bây giờ, vì một lí do nào đó, cậu đi đến hành động tiêu cực nhất, tự muốn kết liễu cả bản thân. Nghĩ đến đây, Sunoo lạnh toát cả người, dù chẳng thấy nóng, nhưng mồ hôi liên tục túa ra. Anh đang vô cùng lo lắng cho tình trạng của Jungwon. Đáng lẽ mình phải nhận ra điều này sớm hơn.Cảm thấy bức bối với chính suy nghĩ của mình, Sunoo muốn nói chuyện cùng mẹ của cậu. Tình trạng này, đã kéo dài được bao lâu rồi?"Sunoo."Sunoo chưa tìm được bóng dáng của người phụ nữ kia, nhưng người cậu không muốn đối diện nhất bây giờ lại tìm đến mình. Anh quyết định ngó lơ người kia, cứ thế một mạch đi thẳng."Bố có thể giải đáp nếu con thắc mắc."Bước chân của Sunoo đã dừng lại. Anh chốc lại thấy khó chịu vô cùng. Người đàn ông này đang cố tỏ ra hiểu anh sao? "Ông thì biết tôi muốn gì mà giải đáp?"Anh lạnh lùng đáp lại, nhưng ông không quan tâm đến thái độ hờ hững mà con ông dành cho mình."Về Jungwon."Tâm trí Sunoo ngay tức khắc bị dao động, vì người đàn ông đã nói đúng. Ông ta cùng đi chung xe với người phụ nữ kia, ông ta đến nhà Jungwon, còn biết cả câu chuyện về cậu. Rốt cuộc, người đàn ông này nắm giữ mối quan hệ như thế nào đến gia đình của Jungwon?Sunoo từ từ quay người lại, gương mặt không hề niềm nở, chỉ muốn người đối diện nhanh đi vào câu chuyện mà anh tò mò. Ông vẫn giữ nguyên cảm xúc, giọng nói bắt đầu chậm rãi."Bố của Jungwon đã mất rất lâu rồi."Sunoo nhướng mày, muốn nghe tiếp câu chuyện."Nhưng Jungwon không phải con ruột của ông ta."Mày của Sunoo dần dần hạ xuống. Điều anh vừa mới nghe quả là không mong đợi. "Một ngày khi Jungwon phát bệnh ở mức nhẹ, bố cậu ta đã nghi ngờ, vì khả năng bị nhiễm loại bệnh này do di truyền rất cao, cả ông ta và vợ ông ta đều không tồn tại loại bệnh này, ông ta quyết định xét nghiện ADN với Jungwon."Sunoo cực kì chăm chú vào câu chuyện, gia đình Jungwon ấy vậy mà lại vô cùng phức tạp."Ông ta phát hiện vợ mình ngoại tình, con trai ông ta cưng chiều bao năm lại chẳng phải con ruột, vì thanh danh gia đình ông đã bị vấy bẩn, ông ta đã tự tử."Người đàn ông dừng lại một chút, có ý muốn nhấn mạnh."Ngay trước mặt Jungwon."Sunoo hơi mở to mắt. Vậy ra, đó chính là bóng ma tâm lí của Jungwon. Không thể ngờ được, quá khứ của cậu lại mang nhiều đau thương đến như vậy. "Em đã tự đẩy người ta đi khỏi thế gian này rồi", ra là vậy, "Bố đã bỏ em mà đi", thì ra là vậy. Sunoo giờ đây hoàn toàn có thể hiểu được những lời cậu từng nói. Vậy ra, Jungwon gặp Ni-ki sáng nay, có thể đã bị việc rời đi của Ni-ki kích động. Sunoo thở dài, nhắc tới Ni-ki, anh thấy hiện tại bản thân mang quá nhiều mối lo. Nhưng tại sao...?"Tại sao ông lại rõ những việc của gia đình Jungwon như thế?"Sunoo thấy gương mặt người đối diện trở nên đăm chiêu. Ông im lặng, đôi mắt mang theo vẻ muộn phiền khó tả, như vẫn còn gì đó, khiến ông khó mở lời. Sunoo mất dần kiên nhẫn với sự chậm rãi của ông. Chỉ vừa mới thở dài, Sunoo lại nghe được câu trả lời ngoài mong đợi."Vì người phụ nữ kia, là người yêu cũ của bố, người đã bỏ rơi bố để đến với bố của Jungwon."Sunoo cố gắng nạp vào lượng thông tin vừa mới tiếp nhận. Thật khó để hiểu điều này một cách trọn vẹn. Người phụ nữ kia là người yêu cũ của ông ta, tại sao ông ta lại còn làm việc ở ngân hàng mà bà ta sở hữu? Đã là người yêu cũ, vậy thì mối quan hệ hiện tại là gì? Cùng đi chung xe, cùng đến nhà nhau, biết cả bí mật của gia đình bà ta, những điều này, là điều có thể làm với người yêu cũ sao?"Đủ rồi."Người phụ nữ bước đến, xen ngang vào cuộc nói chuyện của hai người. Bà tỏ ra không hài lòng, sự mệt mỏi có lẽ đến cả từ việc lúc nãy cũng thể hiện rõ. Sunoo thấy người phụ nữ liên tục vò tay, điều gì đang làm bà ta lo lắng đến vậy?"Tôi chỉ nói sự thật."Bà ta đột nhiên chuyển sang nét mặt giận dữ, hung hăn nhìn vào ông."Ông dễ dàng kể ra bí mật cho người khác như vậy, lại có gan dùng việc đó vòi tiền tôi mấy năm qua sao?" Sunoo nghe có điểm không hiểu. Ông ta, lợi dụng câu chuyện của gia đình Jungwon để lấy tiền từ người phụ nữ kia? Nhưng tại sao?"Người khác? Bà gọi con ruột của mình là người khác thì thật quá đáng đấy."Mắt bà ta mở lớn khi người đối diện chỉ điểm thêm một bí mật của mình. Điều tệ hơn, bí mật lần này, lại liên quan trực tiếp đến người con trai đứng đó. Người bà trở nên căng cứng, không dám liếc nhìn biểu hiện của Sunoo.Sunoo nhíu mày, hoàn toàn không tin được những gì bố mình đã nói ra. Như vậy, chẳng khác nào nói anh là con của bà ta cả, làm sao có thể? Loại chuyện hoang đường gì đây?"Ông đang nói cái quái gì vậy?"Mặc dù bản thân lên tiếng chối bỏ, Sunoo vẫn không giấu được sự hoang mang trong tông giọng. Nó dồn dập và run rẩy, như thể đang nguyện cầu điều ông nói chỉ là câu chuyện đùa. "Bà cùng tôi hẹn hò, cùng nhau có Sunoo, nhưng chẳng hề chịu lấy tôi, đùn đẩy tất cả trách nhiệm nuôi Sunoo cho tôi rồi biến mất như chưa từng tồn tại, thì ra lại là theo chân giám đốc ngân hàng Woori."Giọng người phụ nữ như đứt quãng."Đừng...""Vậy mà bà lại chẳng biết trân trọng, lại ngoại tình với người khác rồi có Jungwon, hại chồng mình đến mức phải tự kết liễu cuộc đời-""ĐỪNG NÓI NỮA."Người phụ nữ hét lên. Đôi môi bà run rẩy. Điều bà cố giấu diếm từ khi gặp được người tên Sunoo kia lại bị nói thẳng ra, không chút kiêng dè. Năm ấy chỉ là có thai ngoài ý muốn, Sungmin không muốn bỏ đứa con đi, bà cũng cố gắng giữ nó lại. Nhưng đến khi Sunoo được sinh ra, bà mới nhận thấy chẳng có tương lai nào cho mình nếu tiếp tục đi cùng ông và đứa con này. Nhẫn tâm một chút, bà chủ động đi tìm cuộc sống khác tốt hơn. Ấy vậy mà, tưởng mọi chuyện đã êm xuôi, người đàn ông này xuất hiện, đe dọa tung ra những bí mật của gia đình mình. Vì sợ thanh danh và sự nghiệp đi xuống, bà đành cắn răng, chi ra một chút, nhưng giữ được cái miệng đời. Bí mật tuy vậy mà lại được sáng tỏ lần nữa trước người con trai mà bà đã ruồng bỏ. Chuyện đến mức này, thật khó để ngước lên nhìn vào gương mặt cậu con trai mình một lần nữa. Bà chỉ đứng đó, hơi thở gấp gáp, cũng chẳng nói thêm điều chi.Sunoo đứng lặng yên, những lời mà người đàn ông kia nói ra, anh nghe không bỏ xót một chữ. Sunoo từng nghĩ mình không có mẹ, anh cũng chẳng quan tâm là có hay không, vì từ nhỏ đến khi lớn hơn, kí ức nói anh có một người bố, chỉ vậy thôi. Cảm giác gặp được người mình chẳng có khái niệm gì về, giống như một làn nước, chỉ trôi tuột qua, không để lại cảm xúc gì. Nhưng bà ta là mẹ của Jungwon, điều này có nghĩa, anh và Jungwon có thể xem là anh em cùng mẹ khác cha. Từ khi nào, cậu trai anh vô tình giúp đỡ, dần đà thân thiết lại trở thành gia đình? Rối rắm thật đấy. Không ngờ tại đây, anh lại hiểu ra được nhiều chuyện như vậy. "Vậy nên ông dùng tất cả việc này, buộc bà ta phải chi trả chi phí cho ông?"Người bố đã nghĩ rằng, Sunoo có thể sẽ rất kinh ngạc bởi những thông tin vừa rồi, nhưng đối diện ông, Sunoo lại nom bình tĩnh hơn cả. Ông không chối bỏ cũng không thừa nhận, ông biết rằng Sunoo đã có câu trả lời. Sunoo nhắm mắt lại, dùng hết sức bình tâm, sau một hồi từ từ mở ra. "Khi Jungwon khỏe lại, tôi sẽ đến."Nói xong, Sunoo trực tiếp quay đi, rời khỏi căn biệt thự nhanh chóng. Để lại hai bóng người với hai tâm tư rối rắm và nặng nề phía sau. Một cuộc hội ngộ thật tội lỗi.
~o0o~
Sunoo nằm trên giường, chưa đến tối, nhưng cảm giác như đã mấy ngày trôi qua. Sunoo đã kịp đi khỏi nơi đó, trước khi bản thân xúc động mà muốn gục ngã. Loại chuyện này thật sự xảy ra, như một bộ phim vậy, những thứ tưởng chừng không thể xảy ra lại đến liên tục và dồn dập. Sunoo gặp lại bố mình, sau ngần ấy năm, ông ta sống tốt hơn anh tưởng. Nhưng có quá mỉa mai không khi lại sống sung sướng nhờ việc đứng trên đau khổ của người khác? Người khác ư? Sunoo nhoẻn miệng cười trào phúng. Là người phụ nữ đó, người mẹ của Jungwon, cũng là mẹ của mình. Sunoo với Jungwon, thật sự là anh em. Thảo nào mỗi khi chạm mặt, người phụ nữ này luôn cố tình né tránh, thậm chí không muốn để Jungwon tiếp xúc với mình. Anh từ lâu đã thầm coi Jungwon như em của mình. Nhưng chuyện xảy đến bất ngờ này khiến anh không quen, từ người dưng nước lã lại thành máu mủ. Hơn hết, tình trạng của Jungwon khiến Sunoo đau đầu. Căn bệnh đó, có thể chữa khỏi không? Nếu Jungwon tiếp tục hành động như sáng nay, chuyện đau khổ nhất sẽ sớm xảy ra. Sunoo bỗng nghĩ đến Ni-ki, khoảng thời gian ngắn ngủi được bên cậu như một bầu trời nắng trước khi giông bão kéo đến vậy. Anh nhớ cậu quá. Sunoo giơ tay đỡ trán, anh phải làm gì đây?~o0o~
Tờ mờ tối, Sunoo dừng xe, rảo bước đến trước cửa quán. Anh vẫn tiếp tục công việc, nghĩ rằng nó sẽ giảm bớt thời gian suy nghĩ nặng đầu của mình, nhưng đứng đây rồi, lại không muốn bước vào cho lắm."Không vào sao?"Là giọng nói của Heeseung. Sunoo từ từ quay lại, vẫn chưa vội trả lời. Heeseung quan sát, nhìn thấy gương mặt em tràn đầy mệt mỏi. Ni-ki đi rồi, em buồn phiền như vậy sao? Dù chạnh lòng, nhưng anh không có ý định làm khó Sunoo."Mai anh sẽ đi Nhật, có thể là vài ngày."Mắt Sunoo hơi mở to, nhắc đến Nhật, bản thân lại nhớ Ni-ki vô cùng. Chẳng biết cậu có ổn hay không? Sunoo gật đầu nhẹ với Heeseung, tỏ vẻ đã hiểu. "Gia đình anh và Ni-ki sẽ gặp nhau, anh không nghĩ đây là chuyện tốt đâu."Điều Heeseung nói là sự thật. Nhớ đến lúc nãy, khi nhận được cuộc gọi từ gia đình, rằng bên kia sẽ cần một cuộc họp gia đình lớn, anh thở dài, quá phiền phức. Từ trước đến nay, nó chỉ diễn ra khi việc gì đó rất quan trọng, ảnh hưởng đến đại gia đình. Ni-ki vừa về, lại có chuyện này xảy ra, không thể nói là không liên quan được.Heeseung thấy Sunoo cắn môi, biết rằng em lại đang lo lắng cho tên kia. Thâm tâm chẳng hề dễ chịu gì. Anh muốn lướt qua rồi vào trong, nhưng giọng nói của Sunoo khiến anh dừng bước."Anh Heeseung, qua đó rồi, anh có thể... giúp em liên lạc với Ni-ki không?"Sunoo biết mình có thể quá đáng với Heeseung, nhưng có vẻ Ni-ki còn chẳng thể xài điện thoại riêng, anh lại rất lo lắng, không thể biết được tình trạng của cậu. Heeseung cười hắc ra, cảm thấy bị tổn thương vài phần nữa. Anh hi vọng Sunoo không quên, anh và Ni-ki vốn có mối quan hệ chẳng tốt đẹp, huống hồ, em từ chối anh để đến bên cậu ta. Vậy thì cớ gì, anh phải làm điều đó?"Em có biết, đề nghị của em rất ngớ ngẩn không?"Heeseung không muốn nhìn Sunoo lúc này. Anh sợ em sẽ nhìn thấy bộ dạng đau khổ của mình, cũng chẳng hề muốn nhìn thấy em ủy mị vì ai kia."Em thật vô tâm, Sunoo ạ."Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz