Chương 7
[Chương 7: Mày không được nhìn ai ngoài tao]“Sunoo, dạo này khỏe hơn chưa?”Sunoo ngước lên, hơi bất ngờ.
Heeseung – học trên một năm – là kiểu người lúc nào cũng mang vẻ ấm áp, dịu dàng. Cậu đứng dưới bóng cây sân trường, nụ cười nhẹ nhưng đủ khiến người ta mềm lòng.“Ừm… đỡ rồi,” Sunoo gật đầu.“Mai có bài kiểm tra Sinh. Muốn ôn với anh không? Anh học chắc phần đó.”Sunoo lúng túng. “Anh không phiền sao?”“Không. Anh muốn giúp.”Sunoo gật đầu, tim có chút loạn nhịp. Heeseung không giống Ni-ki – luôn gắt gỏng, bám sát, ra lệnh. Heeseung nhẹ nhàng, tinh tế. Giống một luồng gió mát giữa chuỗi ngày bức bối.
Nhưng khi Sunoo bước về phòng trọ, đã thấy Ni-ki đứng đợi trước cửa, ánh mắt tối sầm.“Vui vẻ ha.”“Gì…?”“Mày biết thằng đó nhìn mày kiểu gì không?”“Anh Heeseung chỉ giúp học thôi…”“Giúp?” – Ni-ki cười lạnh. “Vậy tao giúp mày kiểu này nhé.”
Chốt cửa. Tắt đèn.
Không lời báo trước, Ni-ki ép Sunoo vào tường, cưỡng hôn cậu bằng sự điên cuồng.
Lưỡi cậu luồn sâu vào khoang miệng Sunoo, càn quét, khiến cậu nghẹt thở.“Ni-ki! Dừng…”
“Không. Mày muốn có người khác ngoài tao? Để tao cho mày nhớ ai mới khiến mày rên lên mỗi đêm.”Không đợi Sunoo phản kháng, cậu đã xé toạc áo cậu ra, đẩy cậu nằm xuống sàn gỗ lạnh. Tay Ni-ki thọc sâu, vuốt ve phần nhạy cảm đang dần nóng lên, khiến Sunoo bật lên tiếng rên bất lực.“Mày phản ứng nhanh quá ha, mới chạm thôi đã ướt rồi…”“Đừng nói nữa… tao—”“Không, tao sẽ cho mày nhớ. Nhớ từng lần tao chạm, từng dấu vết tao để lại.”Ni-ki không cho Sunoo một giây nghỉ, hôn dọc bụng cậu, cắn lên đùi trong, tay thì xâm nhập sâu hơn vào cơ thể, khiến cậu cong người vì sướng lẫn xấu hổ.“Nơi này…” – Ni-ki đẩy hai chân Sunoo ra – “Mỗi đêm tao đều làm. Tao đếm được từng lần mày rên tên tao.”Sunoo không nói nổi nữa. Cậu bị nhấn chìm trong cơn khoái lạc tăm tối, cả người run lên từng đợt.“Ư… Ni-ki… nữa…”“Mày biết nói ‘nữa’ là tao không dừng được mà.”Ni-ki đẩy sâu hơn, mạnh hơn, mỗi cú đẩy đều mang theo sự ghen tuông điên cuồng.
Sunoo rên rỉ, tay bấu lên lưng Ni-ki để giữ mình không tan chảy ra.
Hơn một tiếng sau, Sunoo nằm bẹp trên sàn, thở không ra hơi. Cả người đỏ ửng, mồ hôi túa ra như tắm. Ni-ki ngồi bên cạnh, vuốt nhẹ tóc cậu.“Mày muốn tìm ai, cũng được… nhưng đừng quên…”Tay cậu luồn xuống, ấn mạnh vào vùng vừa bị chiếm đoạt khiến Sunoo rên nấc.“Cơ thể mày… chỉ thuộc về một mình tao.”
Heeseung – học trên một năm – là kiểu người lúc nào cũng mang vẻ ấm áp, dịu dàng. Cậu đứng dưới bóng cây sân trường, nụ cười nhẹ nhưng đủ khiến người ta mềm lòng.“Ừm… đỡ rồi,” Sunoo gật đầu.“Mai có bài kiểm tra Sinh. Muốn ôn với anh không? Anh học chắc phần đó.”Sunoo lúng túng. “Anh không phiền sao?”“Không. Anh muốn giúp.”Sunoo gật đầu, tim có chút loạn nhịp. Heeseung không giống Ni-ki – luôn gắt gỏng, bám sát, ra lệnh. Heeseung nhẹ nhàng, tinh tế. Giống một luồng gió mát giữa chuỗi ngày bức bối.
Nhưng khi Sunoo bước về phòng trọ, đã thấy Ni-ki đứng đợi trước cửa, ánh mắt tối sầm.“Vui vẻ ha.”“Gì…?”“Mày biết thằng đó nhìn mày kiểu gì không?”“Anh Heeseung chỉ giúp học thôi…”“Giúp?” – Ni-ki cười lạnh. “Vậy tao giúp mày kiểu này nhé.”
Chốt cửa. Tắt đèn.
Không lời báo trước, Ni-ki ép Sunoo vào tường, cưỡng hôn cậu bằng sự điên cuồng.
Lưỡi cậu luồn sâu vào khoang miệng Sunoo, càn quét, khiến cậu nghẹt thở.“Ni-ki! Dừng…”
“Không. Mày muốn có người khác ngoài tao? Để tao cho mày nhớ ai mới khiến mày rên lên mỗi đêm.”Không đợi Sunoo phản kháng, cậu đã xé toạc áo cậu ra, đẩy cậu nằm xuống sàn gỗ lạnh. Tay Ni-ki thọc sâu, vuốt ve phần nhạy cảm đang dần nóng lên, khiến Sunoo bật lên tiếng rên bất lực.“Mày phản ứng nhanh quá ha, mới chạm thôi đã ướt rồi…”“Đừng nói nữa… tao—”“Không, tao sẽ cho mày nhớ. Nhớ từng lần tao chạm, từng dấu vết tao để lại.”Ni-ki không cho Sunoo một giây nghỉ, hôn dọc bụng cậu, cắn lên đùi trong, tay thì xâm nhập sâu hơn vào cơ thể, khiến cậu cong người vì sướng lẫn xấu hổ.“Nơi này…” – Ni-ki đẩy hai chân Sunoo ra – “Mỗi đêm tao đều làm. Tao đếm được từng lần mày rên tên tao.”Sunoo không nói nổi nữa. Cậu bị nhấn chìm trong cơn khoái lạc tăm tối, cả người run lên từng đợt.“Ư… Ni-ki… nữa…”“Mày biết nói ‘nữa’ là tao không dừng được mà.”Ni-ki đẩy sâu hơn, mạnh hơn, mỗi cú đẩy đều mang theo sự ghen tuông điên cuồng.
Sunoo rên rỉ, tay bấu lên lưng Ni-ki để giữ mình không tan chảy ra.
Hơn một tiếng sau, Sunoo nằm bẹp trên sàn, thở không ra hơi. Cả người đỏ ửng, mồ hôi túa ra như tắm. Ni-ki ngồi bên cạnh, vuốt nhẹ tóc cậu.“Mày muốn tìm ai, cũng được… nhưng đừng quên…”Tay cậu luồn xuống, ấn mạnh vào vùng vừa bị chiếm đoạt khiến Sunoo rên nấc.“Cơ thể mày… chỉ thuộc về một mình tao.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz