1
park sunghoon đành phải buông bỏ túi đeo và ngồi lại vị trí của mình. hắn thở hắt rồi phịch xuống ghế và nhìn lên trần nhà hồi lâu không biết thế nào lại chợp mắt một chút. sau khi nhận ra có giọng nói truyền đến, sunghoon chậm rãi mở mắt, hắn không thích bị gián đoạn giấc ngủ, nhưng nhanh chóng cũng thu lại nét khó chịu.- cho hỏi ở đây có park jongseong không ạ ?sunghoon nhìn hướng tới liền phát hiện một quả chocoball đang lấp ló ở cửa ra vào, đôi mắt tròn to lấp lánh xếch lên không giấu nổi sự tinh nghịch, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu cùng đôi môi hồng nhuận dễ nhìn, điểm thêm hai cái má lúm ẩn hiện mỗi lúc em nói chuyện. thiên thần hả ? hắn vẫn còn đang trong mộng hay là sao đây ?park sunghoon đứng dậy và lại gần, cậu nhóc trước mặt so với hắn thấp hơn nửa cái đầu, còn mặc trang phục võ sĩ. không quá khó đoán, hắn nhận ra đây chính là nhóc con mà người đồng nghiệp đã năn nỉ mình giúp trước đó.- jongseong đi về rồi, cậu ta đã giao bệnh án của cậu cho tôi. mời ngồi xuống.lời hắn nói ra là như vậy, nhưng đối phương lại không có chút di chuyển gì. em đảo mắt nhìn xung quanh rồi cúi đầu.- vậy hôm khác tôi sẽ tới.sunghoon lập tức thấy buồn cười, bệnh nhân muốn hắn khám xếp hàng dài đợi mỗi ngày, vậy mà nhóc con này thì lại từ chối. giả sử nếu chuyện như này xảy ra trong quá trình làm việc thì hắn sẽ chuyển hồ sơ bệnh án của người đó sang cho bác sĩ khác, nhưng tỉ lệ đó vô cùng ít ỏi. còn đối với trường hợp này, hắn đã hứa với cái người tên jay park, kẻ đã lên tiếng nhờ vả thì có vẻ đối tượng trước mặt là người thân quen. sunghoon không muốn sáng mai thức dậy lại thêm một danh chức là làm việc không đến nơi đến chốn hay là kẻ thất hứa đâu. hắn luôn là một kẻ giữ chữ tín lên hàng đầu.ngó thấy mũi chân đang kiểng lên của cậu nhóc, sunghoon cũng không nói gì nhiều, trực tiếp câu tay người nọ lên cổ rồi mang tới giường bệnh. bởi vì chiều cao chệnh lệch nên cậu nhóc gần như dồn hết lực cơ thể lên sunghoon và bước đi trong khoảng không mà không chạm đến nền gạch.mềm quá, không phải những người tập võ đều rắn chắc và cứng cáp sao ? park sunghoon cảm thấy lòng bàn tay mình như tan chảy ở bất cứ nơi nào hắn chạm lên vậy. trái lại, người được hắn hộ tống thì mặt đỏ bừng không ngừng miệng thốt ra mấy chữ " bỏ tôi ra ".- cậu là bệnh nhân cuối cùng, tôi phải nhanh chóng hoàn thành để còn tan ca nữa.- tôi bảo không cần rồi mà.- được rồi, đưa chân đây.mặc cho người nọ có chút bài xích, park sunghoon vẫn cầm lên cổ chân nhỏ nhắn đang sưng đỏ nổi bật trên làn da trắng của cậu ấy. ánh mắt đăm chiêu đánh giá.- cậu có mang giấy khám tổng quát qua không ? cái tờ giấy chụp x-quang đấy.nói là vậy, nhưng đã tới nước này, người kia cũng không làm càn nữa. từ trong balo đeo trên vai, lấy ra một sấp giấy được bọc trong bìa cứng rất thẳng tắp. sunghoon nhanh chóng đón lấy nó và mở ra xem.- yang jungwon, dây chằng bị giãn rồi. tạm thời nên dừng việc tập luyện lại nhé, taekwondo thì phải đá chân rất nhiều mà phải không ?- nhưng hai hôm nữa tôi phải thi đấu rồi, không thể nói ngưng là ngưng ngay được.- thi đấu quan trọng nhưng cậu biết đó, một là bỏ một trận, còn không là bỏ một đời. cậu chọn cái nào thì cậu tự hiểu rồi ha. hiện tại mức độ nghiêm trọng không quá lớn, nhưng nếu không cẩn thận, nếu rách dây chằng hoặc nguy hơn là đứt luôn thì đừng nói đến thi thố, cậu phải ngồi xe lăn hoặc chống nạng cả đời.jungwon lúc này mặt mũi tái nhợt, chuyện bị mấy vết thương hay chấn thương không phải là chưa từng gặp qua. nhưng ở trước trận đấu quan trọng, việc này vô cùng cản trở, cùng với sự thật vừa nghe từ vị bác sĩ trước mặt, yang jungwon càng thấy khủng khiếp hơn, taekwondo là cả cuộc đời của cậu, cậu không thể nào sống mà không được thể hiện nó.mắt thấy bệnh nhân rơi vào trầm tư, park sunghoon liền muốn an ủi một chút. hắn biết mấy việc này đối với vận động viên thì vô cùng kinh khủng, chẳng ai muốn chuyện này xảy ra cả. nhưng để đảm bảo cơ thể tốt và sự mong cầu trở lại cường đại, vẫn nên thông báo để họ có thời gian tiếp nhận.- không sao, nếu cậu nghe theo tôi, khoảng mười ngày chân sẽ tốt hơn thôi. cậu là beta nhỉ, vậy có khi cơ thể bình phục, sinh hoạt nghỉ ngơi, ăn uống tốt chỉ cần một tuần là có thể vận động cơ bản rồi.thật ra ban đầu yang jungwon cũng chả muốn đi khám làm gì, nhưng mẹ của cậu lại liên hệ với anh họ là park jongseong bởi vì biết bản tính của jungwon chính là cứng đầu sẽ không thèm đi mấy cái gọi là bệnh viện này đâu, cậu đành phải đi sau khi nghe phàn nàn của mẹ kính yêu và để đảm bảo rằng park jongseong sẽ không mách lẻo lại với mẹ rằng cậu trốn tránh buổi khám này. rốt cuộc tới nơi, anh họ thì chả thấy, lại bắt gặp một anh chàng khó tính, trên người còn tỏa ra mùi cà phê dịu nhẹ phảng phất nơi đầu mũi, dù đã kiềm chất dẫn dụ lại trong lúc chợp mắt nhưng vẫn không tránh được một ít tràn ra ngoài. jungwon biết tỏng người này là một alpha. vốn dĩ beta thì đâu có nhận thức được mùi hương đâu, vậy tại sao mà cậu lại biết ? chính là vì yang jungwon đã khai gian trong đống giấy tờ. thế giới này mà nói thì có sự phân chia tầng lớp. beta hay alpha lại có thể muốn gì làm gì đều chẳng ai quan tâm. nhưng nếu đó là một omega nhỏ bé, phỏng chừng đừng nói đến việc làm mơ ước, thứ mọi người nghĩ tới vai vế của họ chính là kẻ phải sinh sản để duy trì nòi giống.jungwon từng mừng rỡ vì mình cầm tờ giấy đóng mộc với dòng phân loại là beta ngay khi bước vào tuổi trưởng thành, tự do làm điều mình thích, tham gia câu lạc bộ mình muốn, thi đấu võ thuật, từng bước từng bước thoát ra khỏi xiềng xích và tiến đến thi đấu cho quốc gia, quốc tế. cậu vẫn luôn cảm thấy mình thật may mắn khi có thể biến thứ mình muốn thành sự thật.cho đến một ngày phát sốt, sẽ chỉ là một ngày phát bệnh bình thường, cho đến khi vị bác sĩ xét nghiệm và khám thay đổi dòng chữ phân loại của cậu sang omega. một phân tính mà yang jungwon luôn muốn trốn chạy. ba mẹ lẫn ban huấn luyện cũng biết thời điểm đó cậu suy sụp như thế nào, ai nấy đều ra sức an ủi rồi đâu cũng vào đó. jungwon sẽ không được tiếp tục thi đấu nếu mang danh hiệu một omega, nhưng thành tích của cậu trước giờ quá tốt, sắp tới còn phải giao lưu với bạn bè quốc tế, thật khó để lên tiếng giải nghệ đường đột cho một ngôi sao trẻ tuổi đang đi lên như thế này. cho nên gia đình lẫn câu lạc bộ đã quyết định bí mật che giấu phân tính của jungwon, đồng thời cũng giống như trấn an rằng việc cậu sẽ không rời khỏi vị trí hiện tại trong đội tuyển của mình.nghe thật khó tin, nhưng ngoài mẹ, bác sĩ ngày hôm đó, ban huấn luyện và anh họ park jongseong thì không ai biết điều này. cho nên khi nhận ra người trước mặt không phải anh mình, yang jungwon đã có chút e dè, thậm chí là run lên khi mới ngửi được mùi hương thoang thoảng của đối phương. cậu đã nghe nói alpha và omega sẽ dễ có nhiều phản ứng để thu hút nhau, lúc đầu cậu cũng không hẳn gọi là tin tưởng điều này một trăm phần trăm, nhưng vừa rồi, người đàn ông trước mặt chỉ tiến tới khoác tay, ôm eo thôi đã khiến cả khuôn mặt jungwon bất giác nóng bừng, cơ thể cũng không còn nghe lời rục rịch đập bùng bùng trong lồng ngực.cậu nghĩ mình cũng sắp phát nổ tới nơi rồi. nhưng mà không bàn đến chuyện đó. vị bác sĩ này cũng thật anh tuấn quá đi._________realdjack
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz