Chương 9: Đồng hành
Ngày mới lại tới, Joong ngồi tựa lưng vào thân cây cổ thụ, ánh hoàng hôn vàng rực trải dài trên bầu trời. Trong lòng ngực phải, viên đá lấp lánh như một mảnh sao trời đang đập nhịp đều, mỗi nhịp như một lời thì thầm của vũ trụ.
Dunk ở đó, không hiện ra thành hình người mà vẫn nằm yên trong cơ thể Joong, như thể quan sát từng chuyển động, từng dòng suy nghĩ thoáng qua của anh.
- Ngươi đang nghĩ gì?
Giọng nói của Dunk vang lên, không phải từ bên ngoài mà như vọng từ sâu trong tâm trí của Joong. Joong khẽ cười, ngón tay vô thức chạm vào ngực phải, nơi viên đá nằm.
- Chỉ nghĩ về một thứ nhỏ nhặt thôi. Có vẻ như người bắt đầu quen với việc ở bên tôi nhỉ?
- Ta không biết quen là gì, nhưng khi ở đây... ta không cảm thấy trống rỗng như trước. Ta không muốn rời đi.
Dunk đáp, dù là lời nói đơn giản, nhưng Joong có thể cảm nhận được sự ràng buộc đang dần hình thành. Joong nhìn lên bầu trời, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch. Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu anh.
- Này Dunk, nếu người thật sự muốn hòa nhập với tôi thì phải học cách xưng hô cho đúng chứ nhỉ?
- Ta đã gọi ngươi đúng rồi. Joong?
Dunk trả lời ngay lập tức, nhưng có chút ngập ngừng như đang cân nhắc điều gì.
- Không, không, không.
Joong lắc đầu, ra vẻ nghiêm trọng.
- Ngươi phải gọi tôi là 'anh'. Đây là quy tắc ở thế giới này, những người lớn tuổi hơn hoặc là người đến trước, sẽ gọi người nhỏ hơn là 'anh' để thể hiện sự quan tâm....
- Sự quan tâm...đây là quy tắc sao?
Dunk hỏi, giọng điệu đầy tò mò.
- Đúng vậy.
Joong nhanh chóng trả lời, giọng điệu khẳng định như thể anh đang thuyết giảng một sự thật hiển nhiên.
- Nếu người không gọi tôi là 'anh', người khác sẽ nghĩ người chán ghét tôi đấy.
Dunk đột ngột hiện ra trong hình dáng con người, đôi mắt sâu thẳm nhìn Joong chăm chú như thể đang cân nhắc điều gì đó rất quan trọng.
- Anh...
Dunk thốt ra, giọng nói nhẹ nhàng mà đơn giản đó lại khiến tim Joong lỡ một nhịp.
- Đúng rồi! Ngoan lắm...
Anh xoa xoa đầu Dunk đầy vui vẻ. Nhưng ngay khi Joong vừa tiếc nuối buông tay khỏi mái tóc mềm của Dunk, ánh mắt Dunk lóe lên một tia sáng nhẹ.
- Joong vừa nói dối.
Dunk nói, giọng đều đều nhưng lại khiến Joong giật thót. Dunk tiếp lời
- Tôi cảm nhận được sự dao động trong cảm xúc khi ngươi bắt đầu bảo ta gọi ngươi là anh. Nhưng... tại sao ngươi lại muốn ta gọi ngươi như vậy?
Dunk im lặng nhìn Joong, ánh mắt hơi nheo lại như thể đang 'phân tích' điều gì. Joong lập tức xua tay, cố gắng che giấu sự ngượng ngùng.
- Không có gì đâu. Chỉ là... nghe như vậy dễ thương hơn thôi.
Dunk nghiêng đầu, đôi mắt vẫn khóa chặt vào Joong.
- Dễ thương?
Dunk lặp lại, giọng nhẹ như một tiếng thì thầm. Nhưng ánh mắt ấy khiến Joong không thể giấu được sự bối rối, Dunk lại tiếp lời.
- Vậy anh... cảm thấy thế nào khi bị ta phát hiện nói dối?
Joong khựng lại, mặt hơi nóng lên. Joong cảm thấy như cả thế giới chao đảo vì ánh mắt đó, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình thản.
- Ta không cảm thấy gì cả! Người... chỉ tưởng tượng thôi!
Anh quay đi, cố gắng lãng tránh ánh mắt chăm chú của Dunk. Một nụ cười mờ nhạt thoáng qua trên gương mặt Dunk, có lẽ đây là món quà cảm xúc Joong vừa vô tình mang đến.
- Bây giờ ngươi... à không. Bây giờ anh định đi đâu?
Dunk đi theo sau Joong như chú mèo nhỏ
- Tìm thứ gì đó để bỏ vào bụng để không chết đói đó.
- Joong này.
- Sao vậy, có việc gì sao?
- Nếu ta gọi anh là anh, vậy anh gọi ta là gì?
Dunk nắm lấy vạt áo của Joong kéo lại, Joong lúc này có chút ngại ngùng nhịp tim của anh đập nhanh từng hồi.
- Em...
Giọng Joong lí nhí trong cổ họng, Dunk lại gần ghé sát mặt lại gần Joong hơn
- Hả, anh nói gì?
- Em! Em Dunk.
Joong lớn tiếng hơn, mặt cũng trở nên đỏ ửng vì sự ngượng ngùng. Ban đầu chỉ muốn trêu ghẹo Dunk đôi chút bây giờ gậy ông lại đập lưng ông.
- Dễ thương thật.
Dunk mỉm cười hài lòng cảm nhận những cảm xúc mà Joong thể hiện từ nãy đến giờ, cả vẻ mặt ngượng ngùng mới lạ của anh. Dunk mỉm cười, một nụ cười rất nhẹ nhưng đầy ý vị. Những cảm xúc Joong vừa bộc lộ khiến Dunk cảm thấy thứ gì đó như thỏa mãn. Có lẽ, Dunk bắt đầu hiểu ra cảm giác của việc được 'chơi đùa' với cảm xúc của người khác.
Joong tiếp tục cất bước, đi qua những hàng cỏ cao rồi anh ngồi xuống dưới gốc cây, ánh mắt quét qua những bụi cây lúp xúp. Anh khẽ mỉm cười khi phát hiện một chùm quả đỏ mọng treo lủng lẳng trên cành thấp.
- Đây rồi, cứu đói tạm vậy...
Dunk lúc này vẫn đứng cạnh Joong lên tiếng
- Anh chắc thứ đó ăn được sao?
Joong kéo tay Dunk ngồi xuống bên cạnh mình, giọng có chút trêu đùa
- Chắc chứ, anh từng ăn nó một lần rồi. Anh là chuyên gia sinh tồn đấy.
Dunk yên lặng, nhưng vẫn theo dõi từng cử động của Joong, nhìn anh hái một quả chín mọng, đưa lên miệng cắn một miếng lớn.
Ban đầu, vị ngọt mát lan tỏa, Joong nhắm mắt tận hưởng. Nhưng chưa đầy vài giây sau, cảm giác nóng rát lan khắp miệng và cổ họng. Joong buông quả mọng trong tay ra, ôm lấy bụng. Anh lảo đảo, cố gắng giữ thăng bằng.
- Cái quái gì...?
Dunk ngồi cạnh nhìn Joong ôm bụng đau đớn
- Joong ăn nhầm độc rồi này
Joong thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Anh lầm bầm
- Không thể nào... Trông nó giống y như loại anh từng ăn...
Dunk vẫn ngồi đó nhìn dáng vẻ đau đớn của Joong lúc này, ánh mắt nghiêm nghị nhưng pha chút ngây thơ.
- Joong có lẽ thích chơi đùa với mạng sống của chính anh nhỉ?
- Đừng... mỉa mai lúc này chứ.
Joong cố nở một nụ cười, nhưng hơi thở đã trở nên nặng nhọc. Dunk không nói thêm lời nào. Cậu đưa tay chạm nhẹ lên ngực Joong, nơi viên đá sáng lấp lánh bên trong đang đập nhịp rối loạn.
Một ánh sáng dịu dàng lan tỏa từ tay Dunk, thẩm thấu vào cơ thể Joong. Cảm giác rát bỏng dần dịu đi, nhịp thở của Joong cũng ổn định lại.
Joong mở mắt, hơi thở đã trở lại bình thường. Anh nhoẻn miệng cười
- Giờ anh hiểu sao cả anh và Daonuea đều hướng tới em rồi.
Dunk nghiêng đầu, giọng điệu bình thản
- Để không tự hại chết mình đúng không?
Joong bật cười khẽ, dù hơi ngượng
- Có lẽ là vậy chẳng...
Dunk chăm chú nhìn Joong, đôi mắt sáng như muốn ghi lại từng biểu cảm của anh.
- Nếu lần sau anh còn tự tin một cách mù quáng, em...sẽ không giúp anh nữa.
- Được rồi, sau này nghe em hết. Được chưa?
Joong nở một nụ cười vui vẻ, cảm giác ấm áp khi được Dunk cứu lại âm ỉ mãi không tan.
Joong ngồi bệt xuống đất sau khi đã hồi phục, tay cầm một nhánh cây nghịch ngợm vẽ vời trên đất. Dunk vẫn đứng gần đó, ánh mắt chăm chú theo dõi Joong như một cậu học sinh tò mò với từng hành động của người bạn đồng hành.
- Dunk này, có phải em lúc nào cũng nhìn anh như thế không?
Joong ngẩng đầu lên hỏi, vừa cười vừa chỉ tay vào đôi mắt không rời khỏi mình của Dunk.
- Em đang học hỏi
Dunk trả lời thẳng thắn, nhưng trong giọng nói phảng phất chút gì đó giống như sự thú vị mà chính cậu cũng chưa hiểu hết. Joong bật cười, ngón tay chạm nhẹ lên ngực phải, nơi Dunk thường trú ngụ dưới dạng viên đá.
- Học hỏi anh hả? Anh không biết mình có thể dạy em được gì đâu. Nhưng nếu em cứ nhìn chằm chằm như vậy, anh sẽ nghĩ em đang thích anh đấy.
Dunk nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh, vẻ mặt ngây ngô nhưng không che giấu được chút bối rối.
- Thích là gì?
Joong sững lại trong vài giây, không biết trả lời thế nào. Anh chỉ gượng cười, rồi nhìn về phía chân trời.
- À...quên đi. Em không cần hiểu nó đâu.
Trong khi cả hai đang tận hưởng sự yên bình ngắn ngủi này, ở một nơi khác, không gian tối mờ của một căn phòng lớn hiện lên. Tiếng rè rè phát ra từ một chiếc màn hình lớn, nơi hình ảnh Joong và Dunk hiện lên rõ ràng.
Một người đàn ông, khuôn mặt ẩn sau bóng tối, chống tay lên bàn điều khiển, ánh mắt lạnh lùng dán chặt vào từng cử động của họ.
- Thú vị thật, sức mạnh đó...
Giọng nói của ông ta trầm thấp, pha chút vẻ hài lòng. Ngón tay gõ nhịp lên bàn, mỗi cú gõ như khớp với nhịp tim lấp lánh từ viên đá trong cơ thể Joong mà màn hình hiển thị cận cảnh. Ông ta quay lại nhìn về phía một bóng dáng khác đứng trong góc, giọng điệu ra lệnh.
- Tiếp tục theo dõi chúng. Ta muốn biết mọi thứ về mối liên kết này.
Bóng dáng trong góc khẽ gật đầu, tiếng gõ phím vang lên đều đặn khi hình ảnh trên màn hình phóng to từng biểu cảm, từng cử động của Joong và Dunk.
Lúc này Joong cảm giác lạnh lẽo chạy dọc xương sống. Dunk cảm nhận được sự bất an của Joong nhẹ nhàng hỏi
- Có chuyện gì sao? Hay cành cây anh cầm lại có độc?
- Không có, có lẽ là cảm giác thôi. Có lẽ em học được cách trêu đùa người khác rồi nhỉ?
- Học từ anh đấy thôi.
- Học sinh này tiếp thu nhanh nhỉ.
Joong kéo Dunk ngồi xuống cạnh mình, lấy nhành cây viết tên Dunk trên đất.
- Tên của em này, em biết chứ?
- Vậy bằng ngôn ngữ của anh nó sẽ như thế này à? Vậy tên anh thì sao?
Joong vui vẻ viết tên mình bên cạnh
- Đây là tên anh, hãy nhớ kỹ nó nhé.
- Được, em là học sinh giỏi mà nhỉ?
- Hahaa đúng vậy, em là học sinh xuất sắc nhất được chưa.
Dunk nhìn nụ cười của Joong mà cũng bất giác mỉm cười theo. Joong nhìn thấy nụ cười đó của Dunk, tim anh lại đập mạnh một nhịp. Cảm giác này thật khác lạ, như thể có thứ gì đó đang len lỏi trong anh, làm anh hơi bối rối. Anh cố gắng giấu đi những cảm xúc bất thường đang dâng lên, tránh để Dunk nhận ra sự lo lắng trong mắt mình.
Dunk vẫn nhìn chăm chú vào tên của anh và cậu trên đất, một cảm giác ấm áp lạ thường nhen nhóm trong lòng Joong. Tuy vậy, Dunk lại từ từ trở nên trong suốt, gần như tan biến. Joong hoảng hốt nhìn hình ảnh mờ nhạt của Dunk rồi vội vàng gọi to.
- Dunk, em sao vậy?
Dunk quay lại với nụ cười nhẹ, ánh mắt có chút trêu chọc.
- Hmm? Cảm giác anh lo lắng khi em ẩn mình đi sao?
Joong không kìm được sự lo lắng trong giọng nói, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh.
- Ẩn mình?
Dunk gật đầu, đáp lại bằng giọng bình thản.
- Chỉ là để đỡ tiêu hao sức mạnh, em sẽ nấp vào viên đá trong lồng ngực của anh thôi. Điều này làm anh lo lắng sao?
Joong ngẩn người, cảm giác lo âu lại dâng lên trong anh. Chưa kịp phản ứng, Dunk đã hiện ra, đưa tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt đầy lo lắng của Joong.
Joong mím môi, chỉ kịp níu lấy bàn tay lạnh lẽo của Dunk, áp má mình lên đó. Giọng anh thấp và ấm áp.
- Chỉ là đột nhiên thấy như thế nên lo lắng thôi. Lần sau em hãy chào anh trước khi ẩn mình được không?
Dunk hơi nghiêng đầu, nhìn vào mắt Joong, có chút bối rối khi cảm nhận được sự lo lắng và sợ hãi trong ánh mắt ấy.
- Được, nhưng chào...là như thế nào?
Dunk không giấu nổi sự tò mò, đôi mắt của cậu lóe lên một cách nhẹ nhàng, như thể muốn tìm hiểu từng ý nghĩ nhỏ nhất của Joong.
Joong nhìn vào mắt Dunk, một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm tâm trí anh. Anh kéo Dunk lại gần mình hơn, trước khi Dunk kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Joong đã khẽ đặt một nụ hôn lên trán cậu.
Cái chạm ấm áp ấy khiến Dunk rùng mình, tim cậu đập nhanh hơn. Cảm giác ấy không giống bất kỳ thứ gì Dunk từng trải qua, một sự ấm áp và nhẹ nhàng lan tỏa từ đầu ngón tay đến cả trái tim đã nằm yên ắng từ lâu của Dunk.
Dunk im lặng một lúc, cố gắng hiểu rõ cảm giác mới mẻ trong lòng mình, rồi nhẹ nhàng mỉm cười.
- Chào anh nhé...
Giọng nói của Dunk nhẹ nhàng, cậu cũng đặt nhẹ một nụ hôn lên trán Joong. Rồi từ từ hình ảnh Dunk tan biến vào hư không, mảnh ngọc trước ngực Joong nhẹ lóe sáng một chút.
Joong cảm nhận được sự ấm áp từ cái chạm của Dunk nó như muốn thể hiện lại cảm giác mà Dunk nhận được từ anh. Trong anh nảy sinh một cảm giác khó tả, một cảm giác mà anh không thể lý giải được, nó như một sự ngọt ngào ấm áp lan tỏa trong lòng. Nụ hôn nhẹ nhàng trên trán Dunk khiến anh hơi bối rối, nhưng đó cũng là một sự nhẹ nhàng mà anh rất cần lúc này.
--------------------------------
Dunk lúc này trôi trong không gian mông lung, trong lòng cậu vẫn nhớ mãi khuôn mặt và cảm giác lo lắng của Joong dành cho mình khi nãy. Cảm giác lo lắng mà Joong thể hiện khiến cậu cảm nhận được một thứ gì đó đang chạm đến sâu trong trái tim mình.
Cảm giác ấy còn rõ rệt hơn khi Joong áp má vào bàn tay cậu. Cái chạm nhẹ nhàng ở trán khiến Dunk không khỏi rùng mình, lúc đó cậu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Joong. Cậu cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng của Joong đang truyền sang mình.
Những cảm xúc mới mẻ này cậu vẫn đang học dần, sự rối bời trong lòng càng trở nên rõ ràng hơn. Cậu không thể lý giải được cảm giác trong ngực mình, nhưng nó khiến cậu thấy khó chịu, như thể một phần con người mình đang thay đổi. Mỗi lần nghĩ đến sự quan tâm mà Joong dành cho cậu, cậu lại cảm thấy bối rối và không thể kiểm soát được sự lo lắng đang dâng lên.
-------------------------------
Và rồi màn đêm buông xuống, phủ kín khu rừng trong một màn sương tĩnh lặng. Cả không gian như lắng đọng lại, chỉ còn nhịp đập của hai trái tim hòa vào nhau, vang lên trong tĩnh mịch của đêm tối.
Joong nhấm nháp từng quả mọng ngọt ngào, mùi vị thơm lừng của chúng len lỏi trong không khí, nhưng trong lòng anh lại chỉ còn vang vọng hình ảnh của Dunk. Cảm giác lo lắng khi Dunk biến mất, cái ấm áp từ nụ hôn nhẹ nhàng trên trán cậu, tất cả cứ quay cuồng trong tâm trí Joong. Mỗi lần nghĩ đến, một cảm giác bối rối khó tả lại dâng lên trong lồng ngực anh, như thể có gì đó đang thay đổi mà anh chưa thể nắm bắt.
Dunk, trong không gian mông lung, cảm nhận rõ rệt những cảm xúc kỳ lạ đang xâm chiếm tâm trí mình. Cái chạm nhẹ nhàng của Joong trên trán, sự lo lắng trong ánh mắt anh dành cho cậu, tất cả đều trở nên quá gần gũi. Dunk không thể lý giải nổi sự thay đổi này, nhưng có một phần trong cậu muốn giữ lấy cảm giác ấy, như thể nó quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Dù hai người giờ đây đang ở trong những không gian khác biệt, nhưng khi nhắm mắt lại, hình ảnh của đối phương vẫn cứ lởn vởn trong đầu, như thể hai trái tim đã bắt đầu hòa vào một nhịp.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz