ZingTruyen.Xyz

Sunflower [JoongDunk]

Chương 7: Ngày thứ 99

sinsoledad9393

Joong níu lại tinh thần đang trên bờ vực của mình, cũng băng bó các vết thương trên cơ thể. Anh muốn hoàn thành di nguyện của Daonuea, sống thay phần em ấy cho đến lúc anh có thể. Joong leo xuống khỏi cây cổ thụ già, đi đến bên mộ của Daonuea. Anh quỳ xuống trước mộ phần của Daonuea chắp tay lại thầm thì, giọng nói có chút chần chừ không chắc chắn.

- Chào nhóc con, anh sẽ tìm bông hoa hướng dương xinh đẹp mà em đã chỉ cho anh, cũng sẽ cố gắng sống thay phần em như em đã nói....Cảm ơn và xin lỗi em, em trai của anh...

Joong đặt tay lên nấm mộ thay lời từ biệt, anh bắt đầu đi vào khu rừng. Anh không đi đến vùng xanh như bản đồ chỉ nữa, anh chọn đi theo sự mơ hồ trong giấc mơ mà Daonuea dẫn đường.

Anh thà đi theo và tin tưởng giấc mơ của mình còn hơn cái thứ mang tên "con người" đó. Bây giờ đối với Joong, con người mới là thứ đáng sợ nhất trên thế giới mục rỗng này.

Joong bước đi trong khu rừng sâu thẳm, bóng tối và ánh sáng đan xen khi những tia nắng lọt qua tán lá rậm rạp. Gió thổi nhè nhẹ, như thể thì thầm lời an ủi tâm trí đã phần nào mục rỗng.

Mỗi bước đi, Joong lại nhớ đến những kí ức cùng với Daonuea, kí ức hiện về càng rõ ràng thì nỗi đau trong lòng Joong lại càng cuộn sóng, nhưng nó cũng là động lực để Joong tiếp tục bước đi về phía trước.

Càng ngày Joong càng tiến sâu vào khu rừng dày đặc. Những tia sáng vốn đã ít ỏi bây giờ cũng biến mất bởi những tán lá cây to lớn trên đỉnh đầu anh. Joong tiếp tục bước đi giữa khu rừng rậm, nhưng không còn cảm thấy chắc chắn về hướng đi của mình. 

Càng tiến sâu, khu rừng dường như biến thành một mê cung vô tận. Những cây cổ thụ đứng sừng sững như những bóng ma, tán lá rậm rạp che kín mọi ánh sáng, khiến anh không còn phân biệt nổi đâu là lối ra. 

Những tiếng động lạ, từ những con thú vô hình và cả tiếng lá xào xạc trong gió, càng làm tăng thêm sự cô độc, như thể anh đã đi lạc vào một thế giới khác, nơi chỉ có bóng tối và sự lạnh lẽo bao phủ.

Một khoảnh khắc, Joong ngừng lại, nhìn quanh trong cơn choáng ngợp. Không có bản đồ, không có lối đi rõ ràng, chỉ có sự mơ hồ của giấc mơ từng dẫn lối. Anh thở dài, nhắm mắt lại để lắng nghe tiếng thì thầm của rừng già. Đã từng tin vào con người, nhưng giờ đây, anh chẳng còn gì ngoài một hy vọng mờ nhạt và một lời hứa với Daonuea.

Joong dừng chân nghỉ ngơi dưới một gốc cây to, hơi thở nặng nề hòa vào sự tĩnh mịch của khu rừng. Anh ngồi phịch xuống đất, không bận tâm đến lớp bụi bẩn bám đầy quần áo hay vết trầy xước đang rỉ máu trên da. Cảm giác đau đớn trở nên mờ nhạt, sự mất mác trong lòng anh đã lấn át hết mọi thứ.

Không còn như trước, Joong chẳng còn nghĩ đến việc giữ mình an toàn hay cẩn thận với những gì xung quanh. Gió thổi qua từng kẽ lá, mang theo hơi ẩm và chút hương cây cỏ, nhưng anh cũng không còn phân biệt được đâu là không khí trong lành, đâu là mùi mục rữa. Đôi mắt trống rỗng nhìn về khoảng rừng xa xăm, tâm trí lơ đãng giữa thực và ảo.

Anh ngửa cổ dựa vào thân cây, nhìn lên những tán lá đan xen trên cao, bật cười nhạt nhẽo. Một chút trào phúng, một chút cay đắng. Sự sống hay cái chết giờ đây cũng chỉ như một thứ vô nghĩa. Anh nhắm mắt lại, để mặc mình hòa vào sự hoang vắng của khu rừng, mặc cho mưa hay nắng, mặc cho bụi bẩn hay côn trùng vây quanh. Bảo vệ bản thân, tránh khỏi tổn thương hay nguy hiểm, tất cả giờ đây không còn quan trọng.

Có thể Joong nghĩ, nếu anh cứ để bản thân trôi đi như thế này, một ngày nào đó, mọi nỗi đau cũng sẽ lặng xuống như mặt hồ tĩnh lặng. Dù anh nhớ rõ lời hứa với Daonuea, nhưng hiện tại anh còn chẳng biết bản thân mình phải cố gắng sống vì ý nghĩa gì nữa. Cảm giác lạc lõng giữ một thế giới đỗ nát, cả bản thân anh cũng vụn vỡ cả rồi.

Khi Joong còn đang chìm trong suy nghĩ mơ hồ và những cảm xúc bất định, một tiếng động nhỏ đột ngột vang lên từ phía sau. Anh không phản ứng ngay, tưởng chừng đó chỉ là tiếng gió luồn qua tán cây. Nhưng chỉ sau vài giây, tiếng động ấy càng lúc càng lớn dần, nặng nề và ướt át, kèm theo mùi tanh nồng khiến anh bất giác phải cau mày.

Joong không đứng dậy mà chỉ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vô cảm nhìn con quái vật đang tiến lại gần, nhịp thở trở nên nặng nề. Khi đôi mắt đen lạnh lùng của anh dõi theo từng cử động của con cuốn chiếu khổng lồ, thân dài với lớp vỏ xám đen sần sùi. 

Nhưng điều đáng sợ nhất chính là những chi tiết biến dị trên cơ thể nó. Các cặp chân uốn éo, những gai nhọn lởm chởm mọc không đều và từ giữa thân nó, một chất nhờn màu đen chảy ròng ròng, tỏa ra một thứ mùi hôi nồng nặc lẫn với mùi tanh thối của độc tố. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu anh.

"Có lẽ mình nên để mặc nó nhỉ..."

Tuy vậy, khi nó chỉ còn cách vài bước chân, bản năng sinh tồn trong Joong dường như trỗi dậy một cách yếu ớt, không phải vì sợ chết mà chỉ là một chút phản kháng tự nhiên.

Khi con quái vật khổng lồ lao đến, Joong chậm rãi rút cây đao cũ kỹ từ thắt lưng, lưỡi đao sắc nhưng đã mòn đi theo năm tháng. Ánh mắt vẫn vô cảm, nhưng bản năng sinh tồn đâu đó vẫn len lỏi, níu lấy Joong như cái phao cứu sinh cuối cùng trong vực thẳm trống rỗng.

Con cuốn chiếu lao tới, từng chiếc chân sắc bén cào vào mặt đất tạo ra âm thanh ghê rợn. Joong khẽ nghiêng người, lách sang bên tránh đòn, đồng thời xoay đao chém một nhát về phía thân mềm của nó. 

Nhát chém cắt qua lớp vỏ ngoài, khiến con quái vật rít lên đầy giận dữ, chất lỏng màu xanh thẫm chảy ra. Nhưng Joong vẫn không trách hoàn toàn được cú tấn công của con quái vật, độc tố từ vết thương bắt đầu lan dần trong người Joong, làm cánh tay anh trở nên nặng trĩu.

Joong lùi lại một bước, hít sâu cố trấn tĩnh. Anh đưa tay lên quệt đi máu đang rỉ ra từ vết thương trên vai, máu từ vết thương nhiễm chất độc đã biến dần thành màu đen. Lần này, khi con cuốn chiếu tiếp tục lao tới, Joong xoay đao trong tay, dồn chút sức lực còn lại chém mạnh xuống, lưỡi đao cắm sâu vào thân con quái vật, ngay đoạn nối giữa thân và phần chân.

Con cuốn chiếu quằn quại, nó uốn cong người đầy tức giận. Nó rít lên những tiếng chói tai, nhưng Joong vẫn giữ lưỡi đao cắm sâu vào nó, không cho nó cơ hội lùi lại. Mặc kệ độc tố dâng lên trong cơ thể, mặc kệ cơn đau buốt từ những vết thương, Joong nghiến răng đẩy mạnh lưỡi đao sâu hơn nữa, cho đến khi con quái vật ngừng vùng vẫy và nằm bất động trên mặt đất.

Hơi thở dồn dập, Joong lảo đảo rút đao ra khỏi thân quái vật, máu xanh văng tung tóe lên áo và tay anh. Cơ thể anh gần như không còn sức, đôi mắt mờ đi khi chất độc len lỏi vào từng thớ thịt, từng mạch máu. Joong ngồi phịch xuống, tựa lưng vào một thân cây, để mặc cơn đau và sự tê liệt từ từ lan khắp cơ thể. Nhìn lại con quái vật nằm chết dưới chân mình, Joong khẽ nhếch mép cười, nhưng trong ánh mắt vẫn là sự trống rỗng lạc lõng.

Mặc kệ chất độc, mặc kệ tất cả, sống hay chết đối với anh bây giờ dường như không còn ý nghĩa. Anh nhắm mắt lại, để mặc bản thân trôi vào khoảng không giữa sự tỉnh thức và bóng tối, một chút thanh thản lạ thường bao trùm lấy anh trong không gian yên tĩnh của khu rừng chết chóc.

"Anh không thể như thế này được"

"Anh Joong, dậy đi. Chạy ngay đi bọn chúng đến đông hơn rồi"

"Anh Joong chạy ngay đi!"

"Anh đã hứa với em mà! Dậy ngay đi anh Joong!"

"Tỉnh lại đi anh"

"Anh Joong! Tỉnh dậy!!!"

Thanh âm quen thuộc lặp đi lặp lại càng lúc càng rõ ràng hơn, kéo anh khỏi vũng lầy của tiềm thức. Thúc giục anh nhanh chóng bỏ chạy, như thể có thứ gì đó vô cùng nguy hiểm đang kéo đến.

Joong giật mình tỉnh dậy, hơi thở đứt quãng, mồ hôi lạnh toát ra. Tiếng gọi của Daonuea như vừa kéo anh từ ranh giới của tuyệt vọng. Anh vẫn còn sống, dù cơ thể đang đau đớn và rã rời. Độc tố từ con quái vật đang ăn mòn từng mạch máu, cảm giác tê buốt từ vết thương lan dần khắp tứ chi.

Anh gượng đứng dậy, đôi chân tê cứng như thể không còn thuộc về mình nữa. Lảo đảo một lúc, Joong bám lấy thân cây bên cạnh, dùng nó làm điểm tựa để giữ thăng bằng. Những bước đầu tiên loạng choạng, đau đớn đến mức anh cắn chặt răng, tưởng chừng chỉ một chút nữa sẽ ngã khuỵu xuống. Nhưng thanh âm của Daonuea cứ quanh quẩn trong đầu anh, thôi thúc Joong phải đứng dậy.

Mỗi bước đi như một cuộc chiến, mỗi nhịp thở là một thử thách. Cơn đau dữ dội từ độc tố như hàng trăm mũi kim châm sâu vào từng thớ thịt, cướp đi sức lực còn lại của anh. Trước mắt Joong, cảnh vật bắt đầu nhòe đi, cây cối xung quanh như những cái bóng mờ ảo. 

Cố nén cơn đau, Joong tiếp tục lao về phía trước. Anh không biết mình đang chạy về đâu, dùng chút sức lực còn lại, Joong gắng sức chạy nhanh hơn, đôi chân rớm máu vì những vết cắt từ cành lá sắc nhọn bên đường, nhưng anh không hề dừng lại. Những hơi thở nặng nề, dồn dập trong bầu không khí ngột ngạt của rừng rậm, sự sống duy nhất giữa một thế giới u ám.

Dường như khu rừng cũng hiểu được sự quyết tâm của anh, từng luồng gió lạnh thổi qua, như vỗ về tâm hồn trống rỗng của Joong, nhưng cũng vô tình khiến cơn đau càng thêm nhức nhối. Joong tiếp tục lao đi, chạy mãi về phía trước, hướng về nơi nào đó, dù chỉ là trong mơ hồ. Sự kiên cường đó là tất cả những gì anh còn lại, như một đốm lửa yếu ớt đang cố gắng lập lèo trong màn đêm tĩnh mịch.

Joong bước đi trong vô thức, đôi chân rã rời không còn chút sức lực. Anh không biết mình đã đi bao xa, chỉ cảm nhận được sự mệt mỏi chực chờ cuốn lấy. Đến khi kiệt sức, anh gục xuống, hơi thở nặng nề, đôi mắt mờ dần như muốn khép lại. Nhưng ngay lúc đó, một cảnh tượng hiện ra trước mặt, vừa thật vừa ảo.

Giữa khu rừng đen tối, một vùng đất nhỏ ngập tràn ánh nắng, tỏa sáng lấp lánh như một giấc mơ. Ánh nắng buông xuống mềm mại, len lỏi qua những tầng lá xanh, dệt nên một bức tranh lung linh, huyền ảo. Không gian thơm ngát hương cỏ cây, tĩnh lặng mà an yên.

Ngay trung tâm vùng sáng ấy, nổi bật lên một bông hoa hướng dương kiêu hãnh vươn mình. Cánh hoa vàng óng ánh như mặt trời thu nhỏ, rạng rỡ giữa thảm cỏ xanh ngắt, tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng và ấm áp. Những giọt sương sớm còn đọng trên cánh hoa, lấp lánh như những viên ngọc quý, tô điểm cho vẻ đẹp thuần khiết của đóa hoa đơn độc.

Joong nhìn bông hoa ấy, lòng ngập tràn xúc cảm. Khung cảnh ấy tựa như một bức tranh bước ra từ trong tâm trí anh, một thế giới chỉ có ánh sáng và sự bình yên. Chẳng rõ là thực hay mơ, Joong vẫn mỉm cười, một nụ cười thoáng chút mãn nguyện, như thể trong khoảnh khắc này, mọi đau khổ, mọi vết thương trong lòng đều được vỗ về. Anh bật cười thành tiếng, âm vang nhẹ nhàng giữa khu rừng tĩnh lặng, để mặc cho trái tim mình được chữa lành bởi vẻ đẹp dịu dàng và cô độc của đóa hướng dương giữa đời.

- Giấc mơ của mình, hoa hướng dương của mình đây rồi.... anh tìm thấy rồi Daonuea. Anh tìm thấy bông hoa mà anh và em đều mong chờ rồi...

Joong thì thầm trong làn gió nhẹ, giọng khàn đi vì mệt mỏi sau đó giọng nói của anh cũng biến mất dần theo làn gió. Cơ thể Joong không còn chống đỡ nổi khỏi chất độc, đôi mắt anh nặng trĩu rồi cũng dần nhắm chặt....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz