ZingTruyen.Xyz

Sunburn




Tsukishima nheo mắt trước màn hình điện thoại sáng trong chiếc xe tải tối om của Kuroo.

'Con ở lại qua đêm với bạn. Chiều mai con sẽ về. '

Em nhấn gửi và bật chế độ im lặng, hài lòng với việc nói với mẹ trước mười giờ, như đã hứa.

"Về đến nhà thân yêu rồi đây," Kuroo nói khi họ vào bãi đậu xe. Tsukishima nhìn tòa nhà chung cư qua lớp kính chắn gió. "Hy vọng em không mong đợi cái gì đó xa hoa như nhà của em."

"Chẳng có gì có thể nhỏ bằng ký túc xá đại học của em cả," Tsukishima bác bỏ khi chiếc xe dừng lại. Kuroo tắt máy.

"Thật sao? Cuộc sống ở ký túc xá thế nào? " Kuroo hỏi khi họ bước ra khỏi xe tải.

"Cái đó thì phụ thuộc vào bạn cùng phòng của anh," Tsukishima trả lời, đóng cửa xe và bước lên vỉa hè rồi chợt dừng lại. Kuroo sẽ phải đi trước vì bản thân em không biết mình đi đâu. Em cũng thích những lúc tĩnh lặng như vậy, nhìn ánh đèn vàng bên hông tòa nhà chung cư phủ bóng trên mặt Kuroo khi anh ta vòng qua xe tải.

"Thế thì bạn cùng phòng của em thế nào?" Kuroo gợi nhắc.

"Năm nhất rất tuyệt. Cậu ta là một người thích tiệc tùng nhưng chưa bao giờ đi tiệc. Bạn cùng phòng năm hai thực sự khó chịu, và năm cuối cũng như vậy, "Tsukishima giải thích khi theo Kuroo lên cầu thang. Kuroo bật cười.

"Không hiểu sao tôi có ấn tượng rằng khó để làm em hài lòng ha," Kuroo nói, nở một nụ cười. "Chuyên ngành của em là gì?"

Tsukishima định trả lời lại ý khó làm em hài lòng, nhưng câu hỏi tiếp theo đã cắt ngang. em không thể tưởng tượng được những thứ này lại gây thú vị với Kuroo, nhưng em thấy không bận tâm lắm khi trả lời chúng.

"Kinh doanh," Tsukishima đáp lại khi họ lên tầng hai. Chìa khóa của Kuroo va vào nhau khi anh tìm chiếc để mở khóa căn hộ của mình.

"Hừm. Trông hợp với em đấy ".

"Vậy sao?" Tsukishima hỏi. "Đó là gợi ý của bố em. Có nhiều hướng phát triển và hơn thế. Nếu không thì em sẽ làm gì đó về cổ sinh vật học ".

Kuroo đã tra chìa khóa vào cửa trước của mình, nhưng dừng lại.

"Cổ sinh vật học? Giống như ... mấy thứ hóa thạch khủng long hả? " Kuroo hỏi. Anh ta trông ngạc nhiên đến nỗi Tsukishima gần như cảm thấy tự ti về lời nói của mình.

"Còn nhiều hơn thế nữa, nhưng mà đúng vậy?" Tsukishima nói, nhún vai và nhìn Kuroo dò xét. Em sẽ không nói rằng sự căng thẳng từ chỗ quán bar đã biến mất, nhưng nó chắc chắn đã dịu bớt kể từ khi họ rời đi. Tsukishima đã mong đợi nhiều hơn nữa về việc làm gì đó khi bước vào... ôm hôn, sờ soạng và thốt ra những lời khêu gợi cho đến khi họ ngã xuống giường của Kuroo. Thay vào đó, em thấy mình theo chân Kuroo, điều này không tệ, nhưng có lẽ hơi khó hiểu.

"Chẳng phải việc đó phải ra ngoài đi đào vật hay mấy thứ khác sao? Em có vẻ giống như một người thích ở nhà hơn, "Kuroo nói, mắt nhìn xuống cơ thể Tsukishima rồi nhìn lên. Nụ cười toe toét lại hiện trên miệng.

"Da của em không thích như vậy, nhưng em không phản đối việc đi ra ngoài," Tsukishima trả lời. em thích ở ngoài trời hơn là ở với đám đông, mặc dù thời tiết nóng như muốn thiêu đốt cũng không hẳn là lời mời lý tưởng.

"Chỉ cần đội một chiếc mũ của mẹ em lên thì em sẽ ổn thôi," Kuroo trêu chọc, cuối cùng mở khóa cửa.

"Ha. Ha, "Tsukishima cười lạnh nhạt. Em gần như quên việc đội chiếc mũ rộng vành trước mặt Kuroo. Thật xấu hổ.

Kuroo mở cửa và ra hiệu cho Tsukishima đi theo anh vào trong. Công tắc đèn đã bật, Tsukishima liếc nhìn quanh phòng khi cởi giày ở ngưỡng cửa. Nó chắc chắn lớn hơn ký túc xá của em ấy, ngăn nắp và ... đầy cây cảnh.

Không hẳn là đầy, nhưng chắc chắn là có nhiều cây trong nhà, cây lớn đặt sát tường còn những cây nhỏ hơn thì đặt ở giữa nhà và quầy ngăn cách phòng khách với nhà bếp.

"... Em có một câu hỏi," Tsukishima nói, đôi chân vẫn mang vớ đặt xuống thảm. Kuroo đang bận rộn với việc dỡ túi và đặt các món đồ lên trên ghế đẩu nhỏ gần cửa trước, nhìn qua với vẻ thắc mắc. "Có phải một trong số thứ này được đặt tên là Bơ đậu phộng đúng không?"

Đôi mắt của Kuroo sáng lên và tiếng cười của anh ta như vang ra khỏi bức tường của căn hộ.

"Không. Không đâu, mấy cây khác sẽ không bao giờ có được vinh dự đó, chừng nào tôi còn sống", Kuroo nói với bàn tay đặt trước ngực. Tsukishima cười khúc khích. "Và đừng gọi chúng như thể chúng là đồ vật. Em sẽ làm chúng khó chịu đấy. "

"Ôi trời ơi. Lại lần nữa. Xin đừng nói với em rằng anh là một kẻ lập dị thích nói chuyện với thực vật nha", Tsukishima trầm ngâm.

"Người ta đã chứng minh rằng nếu em hát cho cây của mình nghe, chúng sẽ phát triển nhanh hơn đấy," Kuroo nói, một cách quá nghiêm túc. Tsukishima lại cười khúc khích.

"Thật không thể tin được. Anh thật sự là một tên đần, "Tsukishima chốt hạ.

"Và nhà cổ sinh vật học đây muốn uống gì nào?" Kuroo hỏi một cách rõ ràng, đi vào bếp. Tsukishima quá thích thú dù vừa mới bị xúc phạm, theo chân Kuroo vào bếp.

"Anh có gì?" Tsukishima hỏi.

"Tiếc là không có nước chanh ngọt rồi," Kuroo trả lời, mở tủ lạnh. Nhìn qua vai anh ta, Tsukishima có thể thấy nước cam và sữa, và vài thứ linh tinh khác. Độc thân đúng nghĩa.

"Em không thực sự muốn," Tsukishima trả lời. Em không nghĩ anh ta lại khịt mũi đáp lại.

"Em thèm muốn chết đi được ấy," Kuroo lẩm bẩm, vừa đủ lớn để Tsukishima nghe thấy.

"Gì cơ?" Tsukishima hỏi, nheo mắt và cố gắng giữ nụ cười của mình.

"Hm?" Kuroo hỏi, ném cái nhìn ngây thơ qua vai anh trước khi cúi xuống lấy ly nước cam.

"Anh vừa nói điều gì đó-"

"Tôi không ..."

"-Về việc em muốn-"

"Nhưng em đã kêu là không mà," Kuroo nói, nhướng mày. Nửa tâm trí Tsukishima muốn đá vào mặt anh ta và nửa tâm trí muốn hôn anh ta. Sự bối rối hẳn đã hiện rõ trên khuôn mặt em, vì Kuroo lại bắt đầu cười. Anh mở tủ lấy một cái cốc, rót cho mình một ít nước cam. "Không sao nếu em không kiên định. Anh đủ tốt để chia sẻ với em mà. "

Cào xé một trong hai ý tưởng, em sẽ ngắt lời người đàn ông kia với khuôn mặt tự mãn của anh ta. Khi Kuroo đang đặt nước trái cây trở lại tủ lạnh, em giật mạnh chiếc cốc và lùi lại ba bước.

"Anh thật tốt ha. Vậy thì em sẽ lấy cái này" Tsukishima chế nhạo.

"Này. Tôi đã nói là sẽ chia sẻ mà, chứ không phải là để em lấy hết, "Kuroo nói, đóng tủ lạnh và xoay người. Cái cách mà đôi mắt nâu sẫm đó nhìn thẳng vào cái cốc, Tsukishima căng thẳng, sẵn sàng bỏ chạy khi có dấu hiệu chuyển động đầu tiên.

"Nhưng anh là một chàng trai tốt bụng mà. Anh sẽ không phiền, phải không? " Tsukishima nói nhỏ, đưa vành cốc lên môi và nghiêng nó. em ấy đã chuẩn bị cho hương vị cam. Nhưng em đã không biết trước được thứ hơi rắn ở bên trong. Nuốt một cách nhanh chóng, em cong môi lên và nhìn chằm chằm vào chiếc cốc như thể nó đã xúc phạm em ấy. "Anh lấy nước cam với cả phần ruột luôn ư?"

"Cái g- tất nhiên rồi! Đó là loại tuyệt nhất đấy! " Kuroo thốt lên. Tsukishima rên rỉ và giơ chiếc cốc ra. Hơi khó hiểu, Kuroo nhận lấy.

"Thật không thể tin rằng em đã bị quyến rũ bởi một tên thích trò chuyện với thực vật- yêu thích phần ruột," Tsukishima lẩm bẩm, lắc đầu khi quay trở lại phòng khách.

"Xin lỗi nhá!" em nghe thấy tiếng hét của Kuroo từ phía sau, sau đó là một tiếng đập mạnh- chắc chắn là chiếc cốc được đặt xuống và tiếng bước chân vội vã trên sàn. "Tôi không thể tin được là mình lại để một con người xấc xược thích khủng long, ghét phần ruột trong căn hộ!"

"Ôi Chúa ơi," Tsukishima lẩm bẩm, tựa vào tay ghế dài của Kuroo và đợi anh ta đến đủ gần để em có thể túm lấy vải áo thun của anh ta. Em nhìn lên sau gọng kính và giật mạnh chiếc áo. "Hôn em để em có thể thấy anh hấp dẫn một lần nữa đi."

Kuroo bật cười, đuôi mắt giật lên.

"Em chả bao giờ dừng nhỉ. Em chỉ đang cố gắng tìm lý do để khiến tôi hôn em thôi, "Kuroo trêu chọc, theo lực kéo của chiếc áo mà cúi xuống. Anh đặt bàn tay lên cánh tay của chiếc ghế, chắn Tsukishima bằng cánh tay của mình. Bây giờ họ đã ngang tầm mắt. Tsukishima vẫn không buông áo anh ra.

"Đó chẳng phải là lý do tại sao anh lại mời em đến nhà anh sao?" Tsukishima hỏi, nghiêng đầu sang một bên.

"Ý tôi là, tôi sẽ không phản đối," Kuroo nói, vẻ trầm ngâm. "Nếu nó làm cho em bớt thèm muốn hơn."

Tsukishima cau mày.

"Em không thèm muốn," Tsukishima nắm chặt.

"Mhm. Chúng ta có thể đi ngay được không? " Kuroo nói, bắt chước lời nói của Tsukishima từ quầy bar. Tsukishima cảm thấy mặt mình đỏ bừng. Sự bối rối tăng lên gấp bội khi biểu hiện của Kuroo giống như một con mèo bắt được con chim hoàng yến.

Điên tiết.

Quá phấn khích.

"Anh vẫn là người mời trước," Tsukishima lầm bầm, biết quá rõ rằng đó là lời đáp lại dở tệ, nhưng lần lượt cuộc trò chuyện đã khiến não em rối bời còn Kuroo thì ở quá gần. Em đã bị phân tâm. Điều Tsukishima thực sự muốn làm là hôn người đàn ông kia, nhưng có vẻ như em sẽ nhượng bộ nếu làm vậy. Cũng có cảm giác như Kuroo có thể đọc được suy nghĩ của em với cách anh ta đang nhếch mép nhìn chăm chú vào em.

"Chắc vậy," Kuroo đồng ý với một cái gật đầu khó nhận ra. Mắt anh nhìn xuống môi Tsukishima rồi lại hướng lên. Nó đã làm những điều buồn cười đối với nội tâm của Tsukishima và khiến em tiến gần hơn từng chút một. "... nhưng đó là trước khi tôi phát hiện ra em không thích phần ruột."

Tsukishima chớp mắt, tâm trí em hơi chậm chạp trong việc xử lý sự thật rằng Kuroo vẫn khăng khăng trêu chọc em thay vì hôn em, cái quái gì-

Tsukishima nheo mắt và nắm chặt lấy áo Kuroo, ngả lưng vào ghế, Kuroo ngã nhào lên người em. Anh ta cựa quậy chân tay cho thoải mái, tiếng cười trong lồng ngực. Âm thanh dễ thương như thế, Tsukishima coi nhiệm vụ duy nhất của mình là dập tắt nó.

Chỉ là hơi khó chịu, vị trí mà họ ngả xuống. Hai chân của Tsukishima quá dài để có thể co lại như ban đầu, và Kuroo thì không hề nhẹ, đang dựa vào em. Dù vậy, vẫn vô cùng thỏa mãn khi được hôn Kuroo, ngay cả khi anh ta vẫn mỉm cười với em. Em đạp vào cánh tay của chiếc ghế dài, đẩy cơ thể trở lại vị trí thoải mái hơn với những ngón tay đặt sau đầu Kuroo và kéo mạnh anh ta. Kuroo theo sau mà không phản đối gì. Nó thật ấm áp, như thế này, với Kuroo bao quanh em và dụ dỗ, chơi đùa với đôi môi em. Tuy nhiên, sự ấm áp này khác với cái nóng ngột ngạt của nhà kho. Như kiểu thứ ấm áp mềm dịu, nhẹ nhàng khiến Tsukishima cảm thấy gần như lơ lửng. Em thích nó, thở dài lên miệng Kuroo và ưỡn người lên khi tay của Kuroo trượt lên người em.

Tsukishima buông tay mình ra, lướt những đầu ngón tay xuống cổ và ngực cho đến khi chúng nằm trên thắt lưng quần của Kuroo. Cắt đứt nụ hôn của họ, em hít một hơi thật sâu, mở to mắt nhìn Kuroo, chờ đợi cho đến khi ánh mắt họ gặp nhau để nói.

"Muốn khẩu giao ngay bây giờ không?" Tsukishima hỏi, giọng trầm xuống. Em nhẹ nhàng cào móng tay của mình lên da bụng Kuroo. Kuroo nhìn em một lúc, đôi mắt nhìn từ bên này sang bên khác khác, trước khi nụ cười nở trên môi. Anh lắc đầu rồi cúi xuống, lướt môi mình lên làn da mềm mại ở cổ Tsukishima.

"Có lẽ để sau," Kuroo nói, kéo theo những nụ hôn dọc theo cổ Tsukishima. Ngay cả khi bất ngờ sắp xảy ra, Tsukishima không thể không nghiêng đầu để Kuroo tiếp cận dễ dàng hơn.

"... anh thực sự vừa từ chối khẩu giao sao?" Tsukishima hỏi, khó hiểu khi nhìn lên trần nhà của Kuroo.

"Không phải từ chối," Kuroo phủ nhận. Anh ngậm một miếng da vào miệng và mút, khiến cơ thể Tsukishima giật bắn. Âm thanh nhỏ nhất của khoái cảm thoát ra khỏi môi, và em cau mày khi người kia cười khúc khích đáp lại. Kuroo lại ngẩng đầu lên, và mắt Tsukishima nhìn lại khuôn mặt anh. "Để khi khác làm cũng được"

Tsukishima nheo mắt.

"Tại sao?" Tsukishima thở dài. Lần đầu tiên Kuroo từ chối là có lý do chính đáng, nhưng bây giờ, ở một nơi riêng tư, có máy lạnh, em không hiểu tại sao Kuroo lại từ chối. Nó thực sự rất bực bội.

"Em chưa bao giờ nghe nói về màn dạo đầu à?" Kuroo nhướng mày hỏi. Có một sự hài hước đằng sau câu nói, nhưng Tsukishima phát hiện ra một chút khinh thường ở đây.

"Với em thì khẩu giao cũng giống như một màn dạo đầu vậy," Tsukishima trầm ngâm. Kuroo đảo mắt.

"Không. Em phải dành thời gian của mình, "Kuroo bắt đầu. Tsukishima đột nhiên siêu ý thức về bàn tay thô ráp, ấm áp, vươn tới bên dưới áo sơ mi và vuốt ve làn da của mình. Bụng em rung lên vì cảm giác đó, và sự rung động đó bùng nổ thành những cơn đau thắt lại khi Kuroo ngả người xuống ngực trần của em. Tuy nhiên, đôi môi không bao giờ chạm vào làn da mịn của em. Kuroo kéo chóp mũi của mình xuống bụng Tsukishima, cho đến khi anh có thể đặt một nụ hôn lên rốn em. Đôi mắt của Kuroo bắt gặp Tsukishima, và vị trí đó khiến Tsukishima có cảm giác mới lạ. "Chạm, khám phá và khiến đối phương phát điên cho đến khi em thực sự không thể rời tay."

Tsukishima rùng mình, gần như không thể khiến cơ thể mình ngừng vặn vẹo.

"... nghe giống như tra tấn hơn," Tsukishima nói, giọng đều đều. Kuroo khó chịu và nhấc mình lên lần nữa, cánh tay đặt ở hai bên đầu Tsukishima khi anh nhìn xuống. Họ gần như có chiều cao bằng nhau - Tsukishima thực sự cao hơn anh ta vài cm - nhưng ở vị trí này, Tsukishima cảm thấy mình nhỏ bé một cách vô cớ.

"Chúng ta đã làm theo cách của em rồi. Bây giờ hãy làm theo cách của tôi, "Kuroo đề xuất, nghiêng đầu sang một bên và nhướng mày. Một phần ngoan cố của Tsukishima muốn phản bác. Một phần thận trọng của Tsukishima cảm thấy muốn chạy.

"Chắc chắn rồi," Tsukishima tự nói. em nhướng mày đầy khiêu khích. "Nếu anh nghĩ rằng anh có thể khiến em hứng thú."

Vẻ mặt của Kuroo trông rất nham hiểm

Tsukishima cảm thấy tim mình đập thình thịch khi bị Kuroo kéo về phía phòng ngủ của anh ta.

Một khoảnh khắc hoàn hảo.

"Không thể làm mấy cây ở ngoài này sợ được."

Và cứ như vậy, Tsukishima không thể chờ để hôn anh ta trong im lặng một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz