New Year Extra: Năm mới của anh em Tề gia tại Trung Quốc
Tết Nguyên Đán năm ấy, trời Trung Quốc trong xanh, không khí se lạnh nhưng ngập tràn sắc xuân. Đình nghỉ mát trong khu vườn rộng lớn của một trang viên cổ kính được trang hoàng rực rỡ, với những dây đèn lồng đỏ treo khắp nơi, biểu tượng cho sự may mắn và thịnh vượng. Tiếng pháo nổ râm ran từ xa vọng lại, xen lẫn với sự nhộn nhịp của lửa khói trần gian.
Đình nghỉ nằm giữa hồ sen tĩnh lặng, bao quanh bởi những cành mai vàng rực rỡ đang nở rộ, tựa như hàng ngàn bông ánh sáng nhỏ nhảy múa giữa bầu không gian yên bình. Dưới mái đình chạm khắc tinh xảo. Một nhóm người đang ngồi trò chuyện, tiếng nói cười xen lẫn.
Mộc Ly Tâm, với vẻ đẹp rạng ngời nay lại pha thêm nét từng trải, tạo nên sự uy nghiêm của chủ mẫu nhiều năm, cô ngồi ở vị trí chính giữa. Thân mặc bộ sườn xám thêu thủ công, màu đỏ rực như ánh mặt trời ban mai, khoác bên ngoài chiếc áo khoác lông chồn màu ngà ánh lên sự tôn quý mà không ai dám xem thường.
Ngồi cạnh là Tiêu Vân, trong bộ vest đen lịch lãm, với giọng nói hài hước khiến câu chuyện thêm sinh động. Phu nhân của anh, dịu dàng mà sắc sảo, đôi mắt đầy ủng hộ, đôi khi lại khẽ nhắc chồng những điều nhỏ nhặt, tạo cảm giác ấm áp và đồng điệu.
Bên cạnh họ, vợ chồng Tú Thủy và Ngô Sâm ngồi ngay ngắn. Ngô Sâm, với phong thái tựa như một chiến lược gia lão luyện, lời nói ngắn gọn nhưng súc tích, luôn làm người khác gật gù đồng tình. Tú Thủy mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt thoáng nét tự hào khi nghe chồng mình kể chuyện.
Phương Tuấn Kỷ, gia chủ Phương gia, ánh mắt cương nghị, mỗi lời nói đều toát lên vẻ dứt khoát, mạnh mẽ. Phu nhân của anh, trong bộ sườn xám xanh lục thêu chim hạc, tay cầm chiếc quạt gỗ khắc hoa, mỗi cử chỉ đều toát lên nét thanh lịch, trang nhã.
“Năm nay, Tề lão đại quyết định đưa cả nhà về Trung Quốc đón Tết,” Tiêu Vân bật cười thành tiếng tiếp chuyện “Cứ tưởng là lời đồn đoán, không nghĩ cuối cùng lại gặp được Ly Tâm ở đây.”
Tú Thủy khẽ gật đầu, đôi môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười duyên dáng: “Quả thật, chủ mẫu của Tề gia luôn được chiều chuộng hết mực nhỉ?”
Ly Tâm thở dài “ Em phải nói đến hết cả hơi mới có thể ngồi ở đây đấy.”
Ngô Sâm mỉm cười lịch thiệp “Ly Tâm, tôi nghe nói kể từ khi cô lên vị trí chủ mẫu Tề gia, mọi việc lớn nhỏ cô quản lý đâu ra đấy, hỗ trợ Tề lão đại không ít. Khiến mấy lão đại trong giới phải khâm phục sát đất. Cô đúng là ‘phụ nữ vượng phu’.”
Ly Tâm nhếch môi cười, nghiêng người vươn tay lấy tách trà xanh đang nghi ngút khói trên bàn. Đưa đến trước miệng, thổi nhẹ vài cái.
“ Anh biết điều này hơi muộn rồi, Ngô Sâm.”
Mọi người bật cười khi nghe câu nói của Ly Tâm. Tiếng trò chuyện rôm rả bên trong đình bị cắt ngang bởi âm thanh ríu rít của trẻ nhỏ.
Từ phía xa, ba bóng dáng bé xíu đang chạy về phía đình, tiếng gọi "Ba ơi, mẹ ơi" vang lên trong trẻo. Những người lớn quay đầu lại, thấy ba đứa trẻ cỡ 7-8 tuổi đang chạy như bay, ánh mắt sáng ngời đầy phấn khích.
Ngô Cao Hy, cô bé xinh xắn với khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt tròn xoe sáng ngời như hai viên ngọc trai, là người đầu tiên chạy tới, ôm chầm lấy mẹ mình – Tú Thủy. Chiếc áo khoác màu hồng nhạt ôm sát cơ thể bé nhỏ, mái tóc đen nhánh buộc gọn thành hai bím, khẽ đung đưa khi cô bé ngẩng đầu, đôi môi nhỏ chúm chím thốt lên giọng nói ríu rít:
“Mẹ ơi, tụi con vừa gặp một anh trai lớn và một em gái rất đáng yêu. Nhưng… nhưng họ không chịu chơi với tụi con. Em gái ấy cười rất đẹp, nhưng anh trai thì lạnh lùng lắm. Anh chỉ cười với em gái thôi!”
Phía bên kia, hai cậu bé, Tiêu Quân – con trai của Tiêu Vân và Phương Khiêm – con trai của Phương Tuấn Kỷ, cũng đồng thanh phụ họa:
“Đúng vậy, hơn nữa, xung quanh hai họ còn có nhiều người mặc đồ đen nữa. Trông đáng sợ lắm.”
Đúng lúc ấy, một giọng nói trầm thấp xen lẫn vẻ hài hước vang lên từ phía sau:
“Ý mấy nhóc là hai đứa này sao?”
Tất cả ánh mắt trong đình đồng loạt đổ dồn về phía phát ra tiếng nói, người không biết đã xuất hiện từ lúc nào.
Là Phong Vân Wiliam. Cậu ta đang đi sau Tề Mặc và hai đứa bé khác.
Không gian chợt yên tĩnh lạ thường khi từng bước chân vững chãi của Tề Mặc vang lên trên nền gạch đá hoa cương. Trời chiều phủ lên đình nghỉ mát một lớp ánh sáng vàng dịu, phản chiếu trên chiếc áo khoác dạ đen tuyền của anh càng tôn lên khí chất cường giả bễ nghễ thiên hạ.
Đi bên cạnh anh, hai đứa trẻ nhỏ một lớn một nhỏ, mỗi bước đi đều mang theo một loại phong thái riêng biệt—một lạnh lùng trầm ổn, một thanh khiết nhẹ nhàng.
Tề Thiên Vũ, dù chỉ mới mười tuổi, đã bộc lộ rõ khí chất lãnh đạo ngay từ những bước đi. Khoác trên mình chiếc áo khoác dạ màu đen dài đến gối, cổ áo lông cừu được kéo lên cao, dáng người thẳng tắp, từng bước chân đều mang theo sức nặng như không khí xung quanh cậu bị ép lại. Đôi mắt đen tuyền sâu thẳm, mỗi ánh nhìn đều sắc bén như lưỡi kiếm. Khác với vẻ lạnh lùng xa cách của cha, Tề Thiên Vũ còn mang theo một chút ôn hòa và dễ gần, có lẽ được thừa hưởng từ Mộc Ly Tâm, khiến người đối diện cảm nhận được sự vững vàng, mạnh mẽ nhưng không quá áp bức.
Bên phía còn lại, bàn tay to lớn của Tề Mặc nhẹ nhàng nắm lấy tay của một cô bé nhỏ nhắn. Tề Du năm nay đã năm tuổi, nhưng so với những đứa trẻ cùng trang lứa, cô bé có phần nhỏ nhắn hơn, làn da trắng nõn gần như trong suốt dưới ánh hoàng hôn. Đôi mắt tròn xoe, trong trẻo như hồ thu, hàng mi dài hơi cụp xuống khiến cô bé trông có vẻ trầm tĩnh hơn so với tuổi. Mái tóc đen nhánh mềm mại được búi hai bên, gương mặt bầu bĩnh ửng hồng vì lạnh, càng làm nổi bật vẻ đáng yêu đến động lòng người.
Trên cổ cô bé quấn một chiếc khăn len lông cừu trắng tinh, bao bọc lấy chiếc cổ nhỏ nhắn, giữ ấm cho hệ hô hấp yếu ớt của cô. Đôi bàn tay bé nhỏ được bọc trong găng tay lông mềm mại, nhưng vẫn nắm chặt một chiếc túi giữ ấm hình thỏ—vật bất ly thân mà Mộc Ly Tâm chuẩn bị riêng cho con gái.
Cả bốn người tiến vào đình, Tề Mặc ngồi xuống cạnh Ly Tâm, đưa tay ôm cô vào lòng. Tề Thiên Vũ cúi nhẹ đầu chào hỏi người quen của mẹ, Tề Du cũng làm theo hành động của anh trai.
Ngô Sâm dù đã có tuổi, vẫn không thể kìm được sự kinh ngạc thoáng qua trong đáy mắt. Anh đã từng gặp nhiều nhân vật lừng lẫy trong giới, nhưng từ một đứa trẻ mười tuổi lại toát ra khí thế uy nghiêm như vậy, quả thật không đơn giản.
Tiêu Vân cười nhẹ, ánh mắt có phần thích thú:
“Cậu nhóc này là Tề Thiên Vũ sao? Quả nhiên không hổ là huyết thống của Tề gia.”
Tú Thủy nhìn sang cô bé đang leo lên ghế, ngồi cạnh Tề Mặc, nụ cười ôn nhu thoáng hiện:
“ Thời gian trôi nhanh thật đó, mới ngày nào Ly Tâm đang mang thai Tề thiếu gia, còn đến Tô Châu để dưỡng thai. Nay em đã có thêm một cô tiểu thư y hệt mình rồi. Con gái của em đáng yêu quá.”
Nhưng ba đứa trẻ nãy giờ còn đang ríu rít kể chuyện thì đã nhanh chóng im bặt. Ngô Cao Hy, Tiêu Quân và Phương Khiêm—ba đứa trẻ vừa rồi còn hào hứng chạy nhảy, nay chỉ dám nấp sau ba mẹ mình, đôi mắt tròn xoe, ngập tràn hiếu kỳ nhưng không dám đến gần.
Ngô Cao Hy bĩu môi, kéo tay mẹ mình thì thầm:
“Mẹ ơi, là em gái và anh trai mà con vừa kể với mẹ đó. Có phải anh ấy rất đáng sợ không?”
Tiêu Quân chớp chớp mắt, lí nhí:
“Con cũng thấy vậy. Anh ấy nhìn con một cái thôi mà con quên mất cả mình định nói gì…”
Phương Khiêm gật đầu đồng tình.
“Tụi con muốn rủ em gái chơi cùng nhưng anh kia không cho” cậu bé chỉ tay về phía Tề Thiên Vũ “Anh đó bảo em gái đang bị bệnh nên không thể chơi cùng ai.”
Phong Vân William nghe vậy bật cười, lắc đầu một cái, rồi cúi xuống trêu chọc Tề Thiên Vũ:
“Nhóc con, em xem em dọa mấy đứa trẻ nhà người ta sợ rồi kìa.”
Tề Thiên Vũ không đáp, chỉ khẽ nhíu mày một chút rồi liếc nhìn mấy đứa trẻ trước mặt. Nhưng khi ánh mắt cậu dừng lại trên người em gái mình, tia sắc lạnh thoáng chốc dịu đi vài phần.
Tề Du lặng lẽ ngước mắt lên nhìn anh trai, sau đó nhìn về phía ba đứa trẻ đang đứng nấp sau lưng cha mẹ.
Cô bé không nói gì, chỉ lẳng lặng đặt túi giữ ấm lên đùi Tề Mặc. Cô trượt xuống ghế, đưa tay vào tìm gì trong túi rồi giơ tay lên, chìa ra ba viên kẹo được bọc giấy đỏ rực—màu sắc rực rỡ tượng trưng cho năm mới.
Hành động nhỏ nhưng lại khiến toàn bộ đình nghỉ mát rơi vào một thoáng yên lặng.
Bầu không khí áp bức thoáng chốc tan biến, ba đứa trẻ ban nãy còn e dè bỗng sáng bừng đôi mắt.
Ngô Cao Hy ngập ngừng bước lên trước, đón lấy viên kẹo nhỏ từ tay Tề Du, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng vì phấn khích.
“Cảm ơn em!”
Tiêu Quân cũng nhanh nhảu tiếp lời Ngô Cao Hy nói cảm ơn.
Phương Khiêm vừa bóc kẹo vừa nhìn Tề Du và Tề Thiên Vũ, quên mất cảm giác sợ hãi lúc nãy.
Con nít đơn thuần, dễ lạ dễ quen.
Cậu tiến đến chìa tay về phía Tề Du "lát nữa tụi anh sẽ đi chùa cầu an, em có muốn đi chung không?”
Ly Tâm thấy vậy cũng ủng hộ “Tiểu Du, con đi với các bạn đi.”
Tề Du lập tức lắc đầu, bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy vạt áo dạ của Tề Mặc như thể bám lấy một chiếc phao giữa biển lớn. Đôi mắt to tròn trong veo ánh lên tia quật cường, nhưng cũng ẩn chứa chút bất an khó nhận ra.
Từ sau vụ việc ở trường mẫu giáo, Tề Du không chơi với đứa trẻ nào khác ngoài anh trai và những đứa trẻ nhà Lam Bang.
“Con chỉ muốn đi với anh hai.”
Ánh mắt Tề Thiên Vũ thoáng trầm xuống. Cậu cúi đầu, giọng nói trầm ổn nhưng không mất đi sự kiên định:
“Không cần miễn cưỡng.”
Bàn tay lớn của cậu bao trọn lấy tay còn lại của em gái, lòng bàn tay ấm áp truyền đến, như một lời trấn an ngầm.
Ly Tâm thấy vậy, đôi mắt thoáng hiện chút suy tư. Cô hiểu rõ tính cách con gái mình—bên ngoài điềm tĩnh, nhưng thực chất lại rất nhạy cảm với môi trường xung quanh.
Ngô Sâm cười nhẹ, giọng nói mang theo vẻ hiền hậu:
“Xem ra Tề tiểu thư rất bám anh trai.”
Tiêu Vân gật gù đồng tình, ánh mắt quét qua hai anh em nhà họ Tề, khóe môi hơi nhếch lên như phát hiện ra điều gì thú vị.
“Không chỉ là bám, mà còn rất ỷ lại nữa.”
Tề Mặc nãy giờ im lặng, nghe vậy thì khẽ nhếch môi cười nhạt, ánh mắt dừng trên cô con gái nhỏ của mình, giọng nói trầm thấp cảnh cáo nhưng lại mang theo chút cưng chiều hiếm thấy:
“Con bé vẫn còn nhỏ.”
Ba đứa trẻ thấy Tề Du vẫn đứng yên bất động, đôi mắt long lanh chỉ lặng lẽ nhìn, thì thoáng lộ vẻ tiếc nuối. Dù vậy, bọn trẻ cũng không miễn cưỡng.
Phương Khiêm nghiêng đầu, đôi mắt cong cong như trăng non, giọng nói trong trẻo vang lên:
“Vậy khi nào em muốn chơi, cứ đến tìm tụi anh nhé.”
Lời nói đơn thuần, mang theo chút hồn nhiên của trẻ nhỏ.
Phương Tuấn Kỷ đứng bên cạnh quan sát một lúc, sau đó quay sang nhìn Ly Tâm, chậm rãi lên tiếng, giọng điệu như là đề nghị:
“Vậy sao cô không cùng Tề lão đại đi chung với chúng tôi?”
Ly Tâm hơi nhướng mày, khóe môi khẽ cong, ánh mắt có chút dò xét.
“Đi chùa sao?” Cô hỏi lại, ngữ điệu mang theo chút cân nhắc.
Nhận được cái gật đầu khẳng định từ Tuấn Kỷ, Ly Tâm thoáng ngập ngừng.
Xưa nay cô không phải người tin vào thánh thần, những nơi như chùa chiền đối với cô mà nói chẳng mang nhiều ý nghĩa. Phần còn lại, cô hiểu rất rõ tính cách của Tề Mặc—chồng cô vốn không thích những nơi như thế này.
Dù vậy, cô vẫn theo bản năng nhìn sang Thiên Vũ.
Cậu bé mười tuổi ngồi thẳng lưng bên cạnh, gương mặt nhỏ nhắn nhưng đường nét đã mang theo chút sắc sảo, trầm tĩnh. Dưới lớp áo khoác dày màu đen, bóng dáng cậu bé tựa như một phiên bản thu nhỏ của Tề Mặc—lạnh lùng, uy nghiêm, mang theo sự trấn áp bẩm sinh. Dù không lên tiếng, nhưng chỉ cần một ánh nhìn lướt qua cũng đủ để người khác nhận ra cậu bé này không giống với những đứa trẻ bình thường.
Nhận thấy ánh mắt mẹ đặt lên mình, Thiên Vũ khẽ nghiêng đầu, giọng điệu không nhanh không chậm:
“Mẹ muốn đi sao?”
Câu hỏi không mang chút cảm xúc dư thừa nào, chỉ đơn giản là một lời thăm dò suy nghĩ của mẹ mình.
Ly Tâm nhướn mày. Đứa con trai này, dù chỉ mới mười tuổi, nhưng cách nói chuyện và thái độ đã hoàn toàn trầm ổn như một người trưởng thành.
Cô hơi cong môi, khóe mắt ánh lên tia thích thú.
“Thiên Vũ, con muốn đi không?”
Cậu không vội đáp, chỉ trầm mặc vài giây rồi mới chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm ổn không giống một đứa trẻ cùng trang lứa.
“Nếu mẹ muốn đi, con sẽ đi cùng mẹ.”
Lời nói đơn giản, nhưng lại thể hiện sự thấu hiểu và tôn trọng tuyệt đối.
Ly Tâm hơi nhướng mày, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt. Đứa con trai này của cô, từ khi đi tập huấn đã không còn thích những nơi náo nhiệt, cũng chẳng tin vào thần phật. Nhưng chỉ cần cô muốn, cậu bé sẵn sàng bước theo không một chút do dự.
“Tiểu Du thì sao?” Ly Tâm nhìn sang cô con gái của mình đang nắm chặt ngón tay cái của Tề Mặc.
Tể Du thấy Thiên Vũ đã đồng ý đi cùng, cô cũng nhanh chóng gật đầu. Không hiểu vì sao, cô nhóc lại nhìn lên Tề Mặc.
“Ba ơi, ba có đi cùng không?”
Tề Mặc từ nãy giờ vẫn lặng lẽ lắng nghe, đôi mắt thâm sâu thoáng lóe lên tia sắc lạnh quen thuộc.
Hắn chưa từng có hứng thú với những nơi như chùa chiền, càng không tin vào thánh thần. Thế giới của hắn, từ khi sinh ra đã được định đoạt bằng máu và quyền lực, không có chỗ cho những tín ngưỡng mơ hồ.
Nhưng khi ánh mắt hắn dừng trên gương mặt Ly Tâm, tia sắc lạnh kia dần tan đi, chỉ còn lại sự dung túng đầy chiếm hữu.
“Em muốn đi không?”
“Em muốn.” Ly Tâm gật đầu nhẹ, mỉm cười rạng rỡ.
Tề Mặc đảo mắt nhìn sang Phong Vân William, giọng trầm thấp ra lệnh.
“Cho người chuẩn bị đi.”
Ly Tâm khẽ bật cười, giọng nói mang theo chút ý cười trêu chọc:
“Tề lão đại cũng có ngày chịu đến mấy chốn như vậy sao?”
Tề Mặc không đáp, chỉ đưa tay ôm lấy cô, động tác bá đạo mà cưng chiều.
Đình nghỉ nằm giữa hồ sen tĩnh lặng, bao quanh bởi những cành mai vàng rực rỡ đang nở rộ, tựa như hàng ngàn bông ánh sáng nhỏ nhảy múa giữa bầu không gian yên bình. Dưới mái đình chạm khắc tinh xảo. Một nhóm người đang ngồi trò chuyện, tiếng nói cười xen lẫn.
Mộc Ly Tâm, với vẻ đẹp rạng ngời nay lại pha thêm nét từng trải, tạo nên sự uy nghiêm của chủ mẫu nhiều năm, cô ngồi ở vị trí chính giữa. Thân mặc bộ sườn xám thêu thủ công, màu đỏ rực như ánh mặt trời ban mai, khoác bên ngoài chiếc áo khoác lông chồn màu ngà ánh lên sự tôn quý mà không ai dám xem thường.
Ngồi cạnh là Tiêu Vân, trong bộ vest đen lịch lãm, với giọng nói hài hước khiến câu chuyện thêm sinh động. Phu nhân của anh, dịu dàng mà sắc sảo, đôi mắt đầy ủng hộ, đôi khi lại khẽ nhắc chồng những điều nhỏ nhặt, tạo cảm giác ấm áp và đồng điệu.
Bên cạnh họ, vợ chồng Tú Thủy và Ngô Sâm ngồi ngay ngắn. Ngô Sâm, với phong thái tựa như một chiến lược gia lão luyện, lời nói ngắn gọn nhưng súc tích, luôn làm người khác gật gù đồng tình. Tú Thủy mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt thoáng nét tự hào khi nghe chồng mình kể chuyện.
Phương Tuấn Kỷ, gia chủ Phương gia, ánh mắt cương nghị, mỗi lời nói đều toát lên vẻ dứt khoát, mạnh mẽ. Phu nhân của anh, trong bộ sườn xám xanh lục thêu chim hạc, tay cầm chiếc quạt gỗ khắc hoa, mỗi cử chỉ đều toát lên nét thanh lịch, trang nhã.
“Năm nay, Tề lão đại quyết định đưa cả nhà về Trung Quốc đón Tết,” Tiêu Vân bật cười thành tiếng tiếp chuyện “Cứ tưởng là lời đồn đoán, không nghĩ cuối cùng lại gặp được Ly Tâm ở đây.”
Tú Thủy khẽ gật đầu, đôi môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười duyên dáng: “Quả thật, chủ mẫu của Tề gia luôn được chiều chuộng hết mực nhỉ?”
Ly Tâm thở dài “ Em phải nói đến hết cả hơi mới có thể ngồi ở đây đấy.”
Ngô Sâm mỉm cười lịch thiệp “Ly Tâm, tôi nghe nói kể từ khi cô lên vị trí chủ mẫu Tề gia, mọi việc lớn nhỏ cô quản lý đâu ra đấy, hỗ trợ Tề lão đại không ít. Khiến mấy lão đại trong giới phải khâm phục sát đất. Cô đúng là ‘phụ nữ vượng phu’.”
Ly Tâm nhếch môi cười, nghiêng người vươn tay lấy tách trà xanh đang nghi ngút khói trên bàn. Đưa đến trước miệng, thổi nhẹ vài cái.
“ Anh biết điều này hơi muộn rồi, Ngô Sâm.”
Mọi người bật cười khi nghe câu nói của Ly Tâm. Tiếng trò chuyện rôm rả bên trong đình bị cắt ngang bởi âm thanh ríu rít của trẻ nhỏ.
Từ phía xa, ba bóng dáng bé xíu đang chạy về phía đình, tiếng gọi "Ba ơi, mẹ ơi" vang lên trong trẻo. Những người lớn quay đầu lại, thấy ba đứa trẻ cỡ 7-8 tuổi đang chạy như bay, ánh mắt sáng ngời đầy phấn khích.
Ngô Cao Hy, cô bé xinh xắn với khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt tròn xoe sáng ngời như hai viên ngọc trai, là người đầu tiên chạy tới, ôm chầm lấy mẹ mình – Tú Thủy. Chiếc áo khoác màu hồng nhạt ôm sát cơ thể bé nhỏ, mái tóc đen nhánh buộc gọn thành hai bím, khẽ đung đưa khi cô bé ngẩng đầu, đôi môi nhỏ chúm chím thốt lên giọng nói ríu rít:
“Mẹ ơi, tụi con vừa gặp một anh trai lớn và một em gái rất đáng yêu. Nhưng… nhưng họ không chịu chơi với tụi con. Em gái ấy cười rất đẹp, nhưng anh trai thì lạnh lùng lắm. Anh chỉ cười với em gái thôi!”
Phía bên kia, hai cậu bé, Tiêu Quân – con trai của Tiêu Vân và Phương Khiêm – con trai của Phương Tuấn Kỷ, cũng đồng thanh phụ họa:
“Đúng vậy, hơn nữa, xung quanh hai họ còn có nhiều người mặc đồ đen nữa. Trông đáng sợ lắm.”
Đúng lúc ấy, một giọng nói trầm thấp xen lẫn vẻ hài hước vang lên từ phía sau:
“Ý mấy nhóc là hai đứa này sao?”
Tất cả ánh mắt trong đình đồng loạt đổ dồn về phía phát ra tiếng nói, người không biết đã xuất hiện từ lúc nào.
Là Phong Vân Wiliam. Cậu ta đang đi sau Tề Mặc và hai đứa bé khác.
Không gian chợt yên tĩnh lạ thường khi từng bước chân vững chãi của Tề Mặc vang lên trên nền gạch đá hoa cương. Trời chiều phủ lên đình nghỉ mát một lớp ánh sáng vàng dịu, phản chiếu trên chiếc áo khoác dạ đen tuyền của anh càng tôn lên khí chất cường giả bễ nghễ thiên hạ.
Đi bên cạnh anh, hai đứa trẻ nhỏ một lớn một nhỏ, mỗi bước đi đều mang theo một loại phong thái riêng biệt—một lạnh lùng trầm ổn, một thanh khiết nhẹ nhàng.
Tề Thiên Vũ, dù chỉ mới mười tuổi, đã bộc lộ rõ khí chất lãnh đạo ngay từ những bước đi. Khoác trên mình chiếc áo khoác dạ màu đen dài đến gối, cổ áo lông cừu được kéo lên cao, dáng người thẳng tắp, từng bước chân đều mang theo sức nặng như không khí xung quanh cậu bị ép lại. Đôi mắt đen tuyền sâu thẳm, mỗi ánh nhìn đều sắc bén như lưỡi kiếm. Khác với vẻ lạnh lùng xa cách của cha, Tề Thiên Vũ còn mang theo một chút ôn hòa và dễ gần, có lẽ được thừa hưởng từ Mộc Ly Tâm, khiến người đối diện cảm nhận được sự vững vàng, mạnh mẽ nhưng không quá áp bức.
Bên phía còn lại, bàn tay to lớn của Tề Mặc nhẹ nhàng nắm lấy tay của một cô bé nhỏ nhắn. Tề Du năm nay đã năm tuổi, nhưng so với những đứa trẻ cùng trang lứa, cô bé có phần nhỏ nhắn hơn, làn da trắng nõn gần như trong suốt dưới ánh hoàng hôn. Đôi mắt tròn xoe, trong trẻo như hồ thu, hàng mi dài hơi cụp xuống khiến cô bé trông có vẻ trầm tĩnh hơn so với tuổi. Mái tóc đen nhánh mềm mại được búi hai bên, gương mặt bầu bĩnh ửng hồng vì lạnh, càng làm nổi bật vẻ đáng yêu đến động lòng người.
Trên cổ cô bé quấn một chiếc khăn len lông cừu trắng tinh, bao bọc lấy chiếc cổ nhỏ nhắn, giữ ấm cho hệ hô hấp yếu ớt của cô. Đôi bàn tay bé nhỏ được bọc trong găng tay lông mềm mại, nhưng vẫn nắm chặt một chiếc túi giữ ấm hình thỏ—vật bất ly thân mà Mộc Ly Tâm chuẩn bị riêng cho con gái.
Cả bốn người tiến vào đình, Tề Mặc ngồi xuống cạnh Ly Tâm, đưa tay ôm cô vào lòng. Tề Thiên Vũ cúi nhẹ đầu chào hỏi người quen của mẹ, Tề Du cũng làm theo hành động của anh trai.
Ngô Sâm dù đã có tuổi, vẫn không thể kìm được sự kinh ngạc thoáng qua trong đáy mắt. Anh đã từng gặp nhiều nhân vật lừng lẫy trong giới, nhưng từ một đứa trẻ mười tuổi lại toát ra khí thế uy nghiêm như vậy, quả thật không đơn giản.
Tiêu Vân cười nhẹ, ánh mắt có phần thích thú:
“Cậu nhóc này là Tề Thiên Vũ sao? Quả nhiên không hổ là huyết thống của Tề gia.”
Tú Thủy nhìn sang cô bé đang leo lên ghế, ngồi cạnh Tề Mặc, nụ cười ôn nhu thoáng hiện:
“ Thời gian trôi nhanh thật đó, mới ngày nào Ly Tâm đang mang thai Tề thiếu gia, còn đến Tô Châu để dưỡng thai. Nay em đã có thêm một cô tiểu thư y hệt mình rồi. Con gái của em đáng yêu quá.”
Nhưng ba đứa trẻ nãy giờ còn đang ríu rít kể chuyện thì đã nhanh chóng im bặt. Ngô Cao Hy, Tiêu Quân và Phương Khiêm—ba đứa trẻ vừa rồi còn hào hứng chạy nhảy, nay chỉ dám nấp sau ba mẹ mình, đôi mắt tròn xoe, ngập tràn hiếu kỳ nhưng không dám đến gần.
Ngô Cao Hy bĩu môi, kéo tay mẹ mình thì thầm:
“Mẹ ơi, là em gái và anh trai mà con vừa kể với mẹ đó. Có phải anh ấy rất đáng sợ không?”
Tiêu Quân chớp chớp mắt, lí nhí:
“Con cũng thấy vậy. Anh ấy nhìn con một cái thôi mà con quên mất cả mình định nói gì…”
Phương Khiêm gật đầu đồng tình.
“Tụi con muốn rủ em gái chơi cùng nhưng anh kia không cho” cậu bé chỉ tay về phía Tề Thiên Vũ “Anh đó bảo em gái đang bị bệnh nên không thể chơi cùng ai.”
Phong Vân William nghe vậy bật cười, lắc đầu một cái, rồi cúi xuống trêu chọc Tề Thiên Vũ:
“Nhóc con, em xem em dọa mấy đứa trẻ nhà người ta sợ rồi kìa.”
Tề Thiên Vũ không đáp, chỉ khẽ nhíu mày một chút rồi liếc nhìn mấy đứa trẻ trước mặt. Nhưng khi ánh mắt cậu dừng lại trên người em gái mình, tia sắc lạnh thoáng chốc dịu đi vài phần.
Tề Du lặng lẽ ngước mắt lên nhìn anh trai, sau đó nhìn về phía ba đứa trẻ đang đứng nấp sau lưng cha mẹ.
Cô bé không nói gì, chỉ lẳng lặng đặt túi giữ ấm lên đùi Tề Mặc. Cô trượt xuống ghế, đưa tay vào tìm gì trong túi rồi giơ tay lên, chìa ra ba viên kẹo được bọc giấy đỏ rực—màu sắc rực rỡ tượng trưng cho năm mới.
Hành động nhỏ nhưng lại khiến toàn bộ đình nghỉ mát rơi vào một thoáng yên lặng.
Bầu không khí áp bức thoáng chốc tan biến, ba đứa trẻ ban nãy còn e dè bỗng sáng bừng đôi mắt.
Ngô Cao Hy ngập ngừng bước lên trước, đón lấy viên kẹo nhỏ từ tay Tề Du, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng vì phấn khích.
“Cảm ơn em!”
Tiêu Quân cũng nhanh nhảu tiếp lời Ngô Cao Hy nói cảm ơn.
Phương Khiêm vừa bóc kẹo vừa nhìn Tề Du và Tề Thiên Vũ, quên mất cảm giác sợ hãi lúc nãy.
Con nít đơn thuần, dễ lạ dễ quen.
Cậu tiến đến chìa tay về phía Tề Du "lát nữa tụi anh sẽ đi chùa cầu an, em có muốn đi chung không?”
Ly Tâm thấy vậy cũng ủng hộ “Tiểu Du, con đi với các bạn đi.”
Tề Du lập tức lắc đầu, bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy vạt áo dạ của Tề Mặc như thể bám lấy một chiếc phao giữa biển lớn. Đôi mắt to tròn trong veo ánh lên tia quật cường, nhưng cũng ẩn chứa chút bất an khó nhận ra.
Từ sau vụ việc ở trường mẫu giáo, Tề Du không chơi với đứa trẻ nào khác ngoài anh trai và những đứa trẻ nhà Lam Bang.
“Con chỉ muốn đi với anh hai.”
Ánh mắt Tề Thiên Vũ thoáng trầm xuống. Cậu cúi đầu, giọng nói trầm ổn nhưng không mất đi sự kiên định:
“Không cần miễn cưỡng.”
Bàn tay lớn của cậu bao trọn lấy tay còn lại của em gái, lòng bàn tay ấm áp truyền đến, như một lời trấn an ngầm.
Ly Tâm thấy vậy, đôi mắt thoáng hiện chút suy tư. Cô hiểu rõ tính cách con gái mình—bên ngoài điềm tĩnh, nhưng thực chất lại rất nhạy cảm với môi trường xung quanh.
Ngô Sâm cười nhẹ, giọng nói mang theo vẻ hiền hậu:
“Xem ra Tề tiểu thư rất bám anh trai.”
Tiêu Vân gật gù đồng tình, ánh mắt quét qua hai anh em nhà họ Tề, khóe môi hơi nhếch lên như phát hiện ra điều gì thú vị.
“Không chỉ là bám, mà còn rất ỷ lại nữa.”
Tề Mặc nãy giờ im lặng, nghe vậy thì khẽ nhếch môi cười nhạt, ánh mắt dừng trên cô con gái nhỏ của mình, giọng nói trầm thấp cảnh cáo nhưng lại mang theo chút cưng chiều hiếm thấy:
“Con bé vẫn còn nhỏ.”
Ba đứa trẻ thấy Tề Du vẫn đứng yên bất động, đôi mắt long lanh chỉ lặng lẽ nhìn, thì thoáng lộ vẻ tiếc nuối. Dù vậy, bọn trẻ cũng không miễn cưỡng.
Phương Khiêm nghiêng đầu, đôi mắt cong cong như trăng non, giọng nói trong trẻo vang lên:
“Vậy khi nào em muốn chơi, cứ đến tìm tụi anh nhé.”
Lời nói đơn thuần, mang theo chút hồn nhiên của trẻ nhỏ.
Phương Tuấn Kỷ đứng bên cạnh quan sát một lúc, sau đó quay sang nhìn Ly Tâm, chậm rãi lên tiếng, giọng điệu như là đề nghị:
“Vậy sao cô không cùng Tề lão đại đi chung với chúng tôi?”
Ly Tâm hơi nhướng mày, khóe môi khẽ cong, ánh mắt có chút dò xét.
“Đi chùa sao?” Cô hỏi lại, ngữ điệu mang theo chút cân nhắc.
Nhận được cái gật đầu khẳng định từ Tuấn Kỷ, Ly Tâm thoáng ngập ngừng.
Xưa nay cô không phải người tin vào thánh thần, những nơi như chùa chiền đối với cô mà nói chẳng mang nhiều ý nghĩa. Phần còn lại, cô hiểu rất rõ tính cách của Tề Mặc—chồng cô vốn không thích những nơi như thế này.
Dù vậy, cô vẫn theo bản năng nhìn sang Thiên Vũ.
Cậu bé mười tuổi ngồi thẳng lưng bên cạnh, gương mặt nhỏ nhắn nhưng đường nét đã mang theo chút sắc sảo, trầm tĩnh. Dưới lớp áo khoác dày màu đen, bóng dáng cậu bé tựa như một phiên bản thu nhỏ của Tề Mặc—lạnh lùng, uy nghiêm, mang theo sự trấn áp bẩm sinh. Dù không lên tiếng, nhưng chỉ cần một ánh nhìn lướt qua cũng đủ để người khác nhận ra cậu bé này không giống với những đứa trẻ bình thường.
Nhận thấy ánh mắt mẹ đặt lên mình, Thiên Vũ khẽ nghiêng đầu, giọng điệu không nhanh không chậm:
“Mẹ muốn đi sao?”
Câu hỏi không mang chút cảm xúc dư thừa nào, chỉ đơn giản là một lời thăm dò suy nghĩ của mẹ mình.
Ly Tâm nhướn mày. Đứa con trai này, dù chỉ mới mười tuổi, nhưng cách nói chuyện và thái độ đã hoàn toàn trầm ổn như một người trưởng thành.
Cô hơi cong môi, khóe mắt ánh lên tia thích thú.
“Thiên Vũ, con muốn đi không?”
Cậu không vội đáp, chỉ trầm mặc vài giây rồi mới chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm ổn không giống một đứa trẻ cùng trang lứa.
“Nếu mẹ muốn đi, con sẽ đi cùng mẹ.”
Lời nói đơn giản, nhưng lại thể hiện sự thấu hiểu và tôn trọng tuyệt đối.
Ly Tâm hơi nhướng mày, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt. Đứa con trai này của cô, từ khi đi tập huấn đã không còn thích những nơi náo nhiệt, cũng chẳng tin vào thần phật. Nhưng chỉ cần cô muốn, cậu bé sẵn sàng bước theo không một chút do dự.
“Tiểu Du thì sao?” Ly Tâm nhìn sang cô con gái của mình đang nắm chặt ngón tay cái của Tề Mặc.
Tể Du thấy Thiên Vũ đã đồng ý đi cùng, cô cũng nhanh chóng gật đầu. Không hiểu vì sao, cô nhóc lại nhìn lên Tề Mặc.
“Ba ơi, ba có đi cùng không?”
Tề Mặc từ nãy giờ vẫn lặng lẽ lắng nghe, đôi mắt thâm sâu thoáng lóe lên tia sắc lạnh quen thuộc.
Hắn chưa từng có hứng thú với những nơi như chùa chiền, càng không tin vào thánh thần. Thế giới của hắn, từ khi sinh ra đã được định đoạt bằng máu và quyền lực, không có chỗ cho những tín ngưỡng mơ hồ.
Nhưng khi ánh mắt hắn dừng trên gương mặt Ly Tâm, tia sắc lạnh kia dần tan đi, chỉ còn lại sự dung túng đầy chiếm hữu.
“Em muốn đi không?”
“Em muốn.” Ly Tâm gật đầu nhẹ, mỉm cười rạng rỡ.
Tề Mặc đảo mắt nhìn sang Phong Vân William, giọng trầm thấp ra lệnh.
“Cho người chuẩn bị đi.”
Ly Tâm khẽ bật cười, giọng nói mang theo chút ý cười trêu chọc:
“Tề lão đại cũng có ngày chịu đến mấy chốn như vậy sao?”
Tề Mặc không đáp, chỉ đưa tay ôm lấy cô, động tác bá đạo mà cưng chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz