ZingTruyen.Xyz

Stneko Neu Lo Mot Mai Quen Mat Ten Nguoi

Sơn Thạch nắm chặt tay Trường Sơn, kéo anh lặng lẽ ra khỏi nhà chung của chương trình. Không cần một lời nói, chỉ có những nhịp đập từ hai bàn tay đan vào nhau, như một sợi dây liên kết không thể tách rời. Trường Sơn im lặng đi theo, cảm giác quen thuộc nhưng cũng lạ lẫm, lòng anh vẫn còn rối bời. Sơn Thạch lái xe, ánh mắt chăm chú hướng về phía trước, nhưng tâm trí hắn lại ngập tràn những ký ức về những con đường, ngôi nhà của Trường Sơn, nơi cả hai từng chia sẻ biết bao nhiêu niềm vui và cả đau khổ. Dù đã có ba năm xa cách, nhưng đường đi, từng ngõ ngách, từng biển hiệu, hắn vẫn thuộc như in, như thể chưa từng có một khoảng cách thời gian nào tồn tại.

Khi đến trước cánh cửa nhà, Sơn Thạch khẽ khựng lại. Nhìn căn nhà quen thuộc của Trường Sơn, hắn bỗng cảm thấy lạ lẫm vô cùng. Mọi thứ vẫn giữ nguyên cách bài trí mà Trường Sơn yêu thích - đơn giản, tinh tế và đầy thẩm mỹ. Nhưng bây giờ căn nhà thiếu đi hơi ấm, thiếu đi tiếng cười và những khoảnh khắc ấm cúng của hai người khi xưa. Hắn có thể cảm nhận được sự cô độc mà Trường Sơn đã phải trải qua trong suốt thời gian qua, sống một mình trong căn nhà này. Cảm giác ấy khiến tim hắn nhói lên từng hồi, thắt lại đầy đau đớn.

Trường Sơn bước vào phòng ngủ, lặng lẽ mở tủ quần áo. Anh lấy ra một bộ đồ mới, kích cỡ lớn hơn so với anh, nhưng thực sự đây là bộ đồ anh mua vài ngày trước khi đi dạo trong trung tâm thương mại. Khi đó, anh chỉ tình cờ lướt qua nó, nhưng trong đầu bỗng hình dung ra hình ảnh Sơn Thạch mặc bộ đồ này. Dáng người cao lớn, phong thái lịch lãm của hắn sẽ khiến bộ quần áo trở nên hoàn hảo. Không suy nghĩ nhiều, anh đã mua nó. Và giờ đây, anh hiểu rằng có lẽ tiềm thức anh đã luôn nghĩ đến hắn, dù anh không nhận ra.

Cầm bộ đồ trong tay, Trường Sơn bước tới, đưa cho Sơn Thạch. Anh ngập ngừng, giọng nói có chút lúng túng nhưng lại chứa đựng sự quan tâm: "Thay đi, bộ này cỡ to, chắc là vừa với Thạch. Ướt hết người thế này mà làm bẩn nhà tui thì tui đuổi về đó."

Sơn Thạch khẽ mỉm cười. Hắn nhìn vào đôi mắt của Trường Sơn, cảm giác mãn nguyện lan tỏa trong lòng. Hắn nhận lấy bộ đồ, trong lòng ngập tràn niềm hạnh phúc. Sau bao năm tháng xa cách, hắn vẫn cảm nhận được sự kết nối mạnh mẽ giữa hai người, không có khoảng cách nào đủ lớn để chia lìa họ.

Trường Sơn đứng đó, nhìn hắn với đôi mắt dịu dàng, ánh lên chút ngượng ngùng nhưng không thể giấu được sự ấm áp. Sơn Thạch khẽ bước tới, tay hắn vô thức chạm vào vai anh. Khoảnh khắc đó, họ không cần nói gì nhiều. Cả hai đều cảm nhận được tình cảm vẫn còn nguyên vẹn sau tất cả những đau thương và lạc lối.

"Bé..." Sơn Thạch cất tiếng, giọng nói của hắn trầm lắng, đầy cảm xúc. "Anh... thật sự rất nhớ em. Nhiều lắm."

Trường Sơn quay mặt đi, không nói gì, nhưng ánh mắt của anh phản chiếu rõ ràng những cảm xúc mà anh đang cố giấu. Không cần nhiều lời, sự hiện diện của Sơn Thạch đã đủ để lấp đầy khoảng trống trong lòng anh. Cả hai đứng đó, trong không gian yên tĩnh của căn nhà, nơi từng chứng kiến bao thăng trầm trong mối quan hệ của họ, giờ đây lại trở thành nơi hàn gắn những vết thương chưa lành.

"Sao không nói gì?" Sơn Thạch khẽ thì thầm, tay vẫn giữ lấy vai Trường Sơn.

Trường Sơn hít một hơi thật sâu, sau đó quay lại, nhìn thẳng vào mắt Sơn Thạch: "Vì em... không muốn lời nói phá vỡ khoảnh khắc này."

Cả hai đều hiểu rằng, quá khứ đã qua không còn quan trọng. Điều quan trọng là hiện tại, là khoảnh khắc họ đang đứng bên nhau, và tất cả chỉ mới bắt đầu trở lại.

Trường Sơn nằm dài trên giường, mắt lim dim, tận hưởng cảm giác thoải mái sau bữa ăn. Tiếng nước từ phòng tắm vọng ra, âm thanh đều đều nhưng trong lòng anh không ngừng rộn rã. Đôi môi khẽ nở nụ cười, một niềm hạnh phúc giản đơn nhưng dâng trào như cơn sóng. Anh, người đàn ông 34 tuổi, giờ đây lại như một thiếu niên mới lớn, trái tim đập thình thịch vì yêu. Tình yêu này, một lần nữa được tái sinh sau bao biến cố, như ngọn lửa đã cháy hết nhưng lại được thắp sáng rực rỡ trở lại.

Cánh cửa phòng tắm mở ra, Sơn Thạch bước ra ngoài, thân trên để trần, những giọt nước còn đọng lại trên cơ thể săn chắc của hắn lấp lánh dưới ánh đèn. Mùi hương của sữa tắm thoang thoảng, quấn quanh hắn như một luồng khí mê hoặc. Trường Sơn từ từ mở mắt, mặt anh bất giác nóng lên, trái tim đập nhanh hơn khi hình ảnh của Sơn Thạch lúc biểu diễn hiện về trong đầu. Ánh mắt Trường Sơn dần dần trở nên khác lạ, sâu thẳm và đầy khao khát. Hắn không hề hay biết, ngay sau lưng mình, có một con mèo đầy say mê đang ngắm nhìn hắn từng cử chỉ, từng động tác.

Bất thình lình, Trường Sơn bật dậy, xô Sơn Thạch ngã xuống giường. Với một động tác dứt khoát, anh ngồi lên người hắn, đôi mắt long lanh, ánh nhìn nóng bỏng như có lửa. Trong khoảnh khắc đó, không còn khoảng cách, không còn ngần ngại. Trường Sơn chủ động, cơ thể anh sát vào người Sơn Thạch, hơi thở gấp gáp hòa quyện cùng nhịp đập của trái tim.

Sơn Thạch có chút giật mình nhưng ngay lập tức, hắn lấy lại thế chủ động. Bằng một cú lật nhanh, hắn xoay người và đè Trường Sơn xuống giường, ánh mắt hắn sáng lên, tay hắn vuốt nhẹ qua gương mặt của Trường Sơn, cảm nhận từng đường nét xinh đẹp, yêu kiều của người hắn yêu. Hắn nhếch miệng cười ma mị, giọng trầm khàn đầy quyến rũ: "Bé, có thật là em đã quên mất anh không? Sao mà tác phong lại thành thạo như thế?"

Trường Sơn không chịu thua, đôi môi anh nhếch lên một nụ cười khinh khỉnh đầy thách thức. Bàn tay anh bấu chặt vào bả vai rắn chắc của Sơn Thạch, hơi thở gấp gáp hơn, anh cười khẩy

"Mất trí nhớ, chứ đâu mất kỹ năng. Bộ ngày xưa em giỏi lắm hả?"

Lời nói của Trường Sơn như một mồi lửa khiến sự kìm nén trong lòng Sơn Thạch bùng cháy. Ánh mắt hắn thay đổi, cơ thể hắn cuộn lên đầy sức mạnh, không kiềm chế được nữa. "Ừ, giỏi lắm," hắn buông một câu ngắn gọn, rồi cúi xuống hôn anh, một nụ hôn cuồng nhiệt và mãnh liệt.

Hai đôi môi quấn lấy nhau, không ai chịu nhường ai, mỗi người đều chủ động trong từng khoảnh khắc. Sơn Thạch hôn ngấu nghiến, như thể muốn chiếm lấy toàn bộ hơi thở và trái tim của Trường Sơn. Tay hắn di chuyển, ôm chặt lấy cổ Trường Sơn, kéo anh vào sâu hơn. Nhưng Trường Sơn cũng không chịu yếu thế, bàn tay anh ôm lấy gáy Sơn Thạch, kéo hắn xuống, đôi môi mềm mại của anh di chuyển đầy tinh tế, đáp trả bằng những nụ hôn say đắm không kém.

Sự tranh giành chủ động giữa hai người giống như một cuộc chiến không lời, khi thì Sơn Thạch chiếm lĩnh, khi thì Trường Sơn lại giành lấy. Những tiếng thở dốc, nhịp tim đập nhanh và mạnh mẽ, cả hai đều không còn chút ngại ngùng nào, chỉ có khao khát, tình yêu, và sự mãnh liệt bùng cháy trong từng nụ hôn.

Mỗi lần môi họ chạm nhau là mỗi lần trái tim họ đập loạn nhịp, những nụ hôn không còn là để trêu đùa hay chọc ghẹo, mà là sự khao khát không thể cưỡng lại. Đôi tay Sơn Thạch di chuyển khắp cơ thể Trường Sơn, mỗi lần chạm đều như một làn điện chạy qua người anh. Trong khi đó, Trường Sơn với đôi mắt lấp lánh, không ngừng đáp trả, không ngừng thách thức.

Không có ai thắng, không có ai thua, bởi vì cuối cùng, cả hai đều đã chìm đắm trong sự ngọt ngào và hoang dại của tình yêu, một lần nữa tìm lại được cảm giác thuộc về nhau sau bao nhiêu năm xa cách.

Trong không gian ngập tràn hơi thở nóng bỏng, Sơn Thạch và Trường Sơn đã không còn giữ lại cho nhau chút khoảng cách nào. Những mảnh vải lụa là đã rơi rụng, để lộ ra những cơ thể trần trụi, sáng bóng trong ánh đèn mờ ảo. Nơi đây chỉ có họ, một thế giới riêng tư mà không ai có thể xâm phạm. Không khí như dày đặc lên bởi những cảm xúc mãnh liệt, những khát khao và mơ mộng bấy lâu cuối cùng cũng được hiện thực hóa.

Sơn Thạch nhìn vào mắt Trường Sơn, hắn hít một hơi thật sâu, đưa thứ đang căng trướng gân guốc của mình một đường vào thẳng nơi tư mật của Trường Sơn, sự khít khao chật chội khiến hắn khó nhọc buông từng từ ngắt quãng

"Bé, anh... đã chờ ngày này... lâu lắm rồi."

Giọng nói của hắn trầm ấm và nặng trĩu, mang theo tất cả sự nóng lòng và khao khát. Ánh mắt hắn ngập tràn tình yêu, như thể muốn nuốt trọn Trường Sơn vào lòng. Trường Sơn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, những lời nói ấy như chạm vào những sợi dây cảm xúc sâu thẳm bên trong anh.

Trường Sơn mỉm cười. Anh áp sát cơ thể mình vào Sơn Thạch, hai cơ thể hòa quyện như những ngọn lửa cuồng nhiệt. Bàn tay anh lần theo lưng hắn, cảm nhận từng cơ bắp rắn chắc, rồi cào những vết không rõ hình thù trên da hắn khi Sơn Thạch gia tăng tốc độ. Cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể khiến anh không thể kiềm chế được tiếng nức nở khi Sơn Thạch đưa đẩy trong hang động kì bí của anh

"Lần sau đừng nhảy kiểu đó trước mặt người khác, chỉ được với em thôi."

Sơn Thạch cảm nhận được sự ghen tuông mạnh mẽ của Trường Sơn, và điều đó như càng làm tăng thêm sự khao khát trong hắn. Hắn cúi xuống, đôi môi chạm nhẹ lên làn da Trường Sơn, mỗi cái hôn đều mang theo một lời hứa, một sự cam kết không thể xóa nhòa. Hắn siết chặt cơ thể anh trong tay, như để nhắc nhở rằng họ đã ở đây, trong khoảnh khắc này, không còn gì khác ngoài nhau.

Khi hai cơ thể hòa quyện vào nhau, những chuyển động trở nên sâu thẳm và mãnh liệt. Đôi mắt hắn sẫm đen lại, tối tăm, từng âm thanh phát ra từ cổ họng như tiếng sấm rền rĩ,"Bé vẫn hay ghen như ngày nào."

Trường Sơn thở gấp, cảm nhận từng cú va chạm, từng cái chạm nhẹ nhàng trở thành những cú sốc mạnh mẽ.

Mỗi lần Sơn Thạch tiến sâu hơn, Trường Sơn lại cảm thấy như mình bị cuốn vào một cơn lốc xoáy của cảm xúc. Hắn không chỉ chạm vào cơ thể anh, mà còn chạm đến những góc sâu thẳm nhất trong tâm hồn. Trường Sơn nhắm mắt lại, để cho những cảm giác dâng trào cuốn anh đi. Hắn không ngừng khám phá, từng milimet da thịt như thể là một khám phá mới mẻ, chưa từng được biết đến.

Khi Sơn Thạch ghé sát tai Trường Sơn, hắn thầm thì: "Anh sẽ không bao giờ để em rời xa nữa." Lời hứa ấy như một mũi tên bắn trúng trái tim Trường Sơn, khiến anh cảm thấy được yêu thương và an toàn hơn bao giờ hết. Họ như hòa vào nhau, không còn là những người đàn ông đơn lẻ, mà là một thực thể thống nhất, đầy sức mạnh và cảm xúc.

Rồi, không thể kiềm chế được nữa, Sơn Thạch quyết định gia tăng tốc độ, khiến cơ thể Trường Sơn cảm nhận từng nhịp rung chuyển mạnh mẽ, khoái cảm trào dâng. Những âm thanh nức nở bật ra từ môi Trường Sơn như một bản giao hưởng của tình yêu, tràn ngập cảm xúc.

"Thạch... nhanh hơn, xin anh!" Trường Sơn thì thầm, giọng nói trở nên yếu ớt nhưng đầy khát khao. Sơn Thạch nghe thấy, và sự khát khao trong mắt hắn bùng cháy mạnh mẽ. Hắn bắt đầu tăng tốc, để cho cơ thể Trường Sơn đón nhận từng đợt sóng cảm xúc, từng lần hòa quyện mãnh liệt. Cảm giác như không có ranh giới giữa hai người, mọi thứ hòa quyện vào nhau, tạo nên một vũ điệu tuyệt đẹp.

Thời gian như ngừng lại khi Sơn Thạch gầm lên một tiếng, trút bỏ hết thương nhớ vào sâu trong cơ thể Trường Sơn, mồ hôi đã thấm ướt từng giọt trên cơ thể trần trụi của hai người đàn ông, trong khoảnh khắc ấy, họ chỉ còn lại nhau, chìm đắm trong tình yêu, trong sự hòa quyện không thể tách rời. Những âm thanh, những lời nói thì thầm, tất cả đều tan biến, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển, tiếng tim đập mạnh mẽ, cùng những cảm giác không thể nào quên. Họ như hai vì sao sáng, bùng nổ trong bầu trời tình yêu, tạo nên ánh sáng rực rỡ giữa đêm tối.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz