St X Neko Harry Potter Au Soi Meo Va Nhung Ngay O Hogswart
Hôm nay là một ngày đặc biệt. Những phù thủy sinh Slytherin thức dậy và thấy đàn anh của chúng vui vẻ hơn mọi ngày. Dù Thạch không thừa nhận, nhưng những điệu ngâm nga không lời cùng bước chân khẽ nhún nhảy vẫn tố cáo tâm trạng phấn khởi của gã. Cũng phải thôi, sinh nhật gã mà.Sinh nhật ở nhà Slytherin không phải là dịp được tổ chức quá rình rang—ít nhất là không theo kiểu nhộn nhịp, ồn ào như cách nhà Gryffindor thường làm. Nhưng Bảo, đã quyết định rằng năm nay sinh nhật của Thạch xứng đáng được tổ chức lớn hơn những lời chúc xã giao thông thường. Chờ đợi gã là một bữa tiệc sinh nhật ấm cúng sau giờ ăn, theo đề nghị của anh. Tất cả mọi người quây quần và hát chúc mừng sinh nhật. Tuyết rơi giữa những ngọn nến lung linh, đắp một sắc trắng lên đống quà sặc sỡ để cuối bàn tiệc.Sơn đã tặng gã một lọ mực đổi màu theo lời hắn thì nó sẽ thay đổi dựa theo tâm trạng của người viết, trùng hợp dùng được trên cuốn sổ tay bọc da bóng loáng của anh Minh. Bên cạnh, Phúc đang hỉnh mũi khoe mọi người bộ Bài Nổ phiên bản Slytherin cậu cùng Khánh và Nam tự tay thiết kế và vẽ tay lại. Bộ bài có màu xanh đặc trưng của nhà Slytherin, từ biểu tượng con rắn đến những khung cảnh quen thuộc trong phòng sinh hoạt chung và các phù thủy nổi tiếng đã tốt nghiệp từ nhà Slytherin. Đám phù thủy sinh mắt sáng lên, nằng nặc đòi Thạch chơi thử một ván ngay bây giờ. Quà từ đội quidditch Slytherin là một chiếc khăn choàng mới cùng bùa may mắn. Còn anh Thuận thì tặng gã bộ dụng cụ chăm sóc chổi. Còn rất nhiều bánh kẹo, huy hiệu và đồ chơi từ các anh em cùng nhà mà gã chắc chắn sẽ ăn được đến tận năm học sau. Khéo léo nép giữa đống quà là một vòng hoa nhỏ được kết từ những bông hoa dại phủ nhẹ lớp tuyết trắng. Thạch cầm chiếc vòng hoa lên, ngón tay khẽ miết qua từng cánh hoa mềm mại. Gã không nhớ có ai trong nhóm bạn thân tặng mình thứ này, nhưng cũng không hỏi thêm. Có lẽ là một món quà giấu tên từ một người bạn cùng nhà nào đó, gã nghĩ. Gã đặt nó sang một bên, thầm nhủ sẽ giữ lại làm kỷ niệm.Sau khi cạn mớ bia bơ, và thấp thoáng bóng giám thị Filch ở hành lang bên ngoài, mọi người bắt đầu chia nhau trở lại ký túc xá. Gã vội níu tay Sơn, hẹn hắn ngày mai gặp gã ở gần túp lều bác Hagrid. Ngày mai gặp tôi ở gần túp lều của bác Hagrid nhé, gã nói, giọng hạ thấp như sợ ai đó nghe thấy.Sơn nhướng mày - "Gặp để làm gì?"Rồi sẽ biết, Thạch đáp, ánh mắt ánh lên chút nghịch ngợm, rồi gã quay lưng chạy về phía ký túc xá để lại Sơn đứng đó với vẻ mặt vừa tò mò vừa bối rối.----------------------------------------------------Sáng hôm sau, Sơn đến điểm hẹn như đã hứa. Hắn mặc một chiếc áo len tím quá khổ, đội mũ len cùng màu và quần ngắn thoải mái. Thạch, đứng đợi từ trước, nhìn hắn từ đầu đến chân và bật cười."Không lạnh sao?"Sơn nhún vai. "Thế rốt cuộc Thạch gọi tôi ra đây làm gì?"Thạch không trả lời ngay. Gã kéo sợi dây chuyền trên cổ ra, để lộ một vật nhỏ đang lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt của buổi sáng mùa đông. Sơn há hốc miệng."Xoay thời gian?" - Hắn thốt lên, giọng vừa ngạc nhiên vừa có chút ghen tị. Hắn đã từng cố gắng xin giáo sư Mc.Gonnagall rất nhiều lần, nhưng với hồ sơ các pha quậy phá và "thí nghiệm" của mình thì tất nhiên giáo sư sao có thể đồng ý. "Đúng vậy. Và hôm nay tôi mượn nó để... tổ chức lại sinh nhật của mình." - Thạch nhếch môi cười. - "Tôi chỉ cần hứa sẽ hỗ trợ nghiên cứu bùa chú cho cô ấy trong một tháng. Chăm chỉ một chút cũng đáng mà, phải không?"Gã kéo sợi dây chuyền dài ra, vòng qua cả hai người. "Đi nào. Lần này tôi muốn ăn sinh nhật với Sơn, không phải ai khác."Trước khi Sơn kịp phản ứng, Thạch đã xoay chiếc đồng hồ nhỏ. Một luồng sáng chói lòa bao quanh họ, và chỉ trong chớp mắt, từng khoảnh khắc của quá khứ trôi ngược, Sơn còn có thể thấy bóng dáng của mình băng qua sân trường ngày hôm qua trong chớp mắt. Họ xuất hiện ở sân trường, đúng vào buổi chiều hôm trước. Không để mất thời gian, Thạch kéo tay Sơn, dẫn hắn thẳng về hướng đến làng Hogsmeade. Gã không nhớ được vào lúc này hai người đang ở đâu trong trường, vì thế tốt nhất là đi ra ngoài."Đừng hỏi gì cả. Cứ đi theo tôi," gã nói, giọng đầy phấn khích.Sơn, dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra, vẫn để yên cho Thạch kéo mình đi. Hắn nhìn bàn tay ấm áp đang nắm chặt lấy tay mình, lòng chợt dấy lên một cảm giác lạ lùng.Hai người bước qua cổng trường, tiến vào con đường lát đá dẫn đến làng Hogsmeade. Tiết trời chiều mùa đông dịu nhẹ, tuyết phủ trắng hai bên lối đi. Thạch vẫn nắm chặt tay Sơn, kéo hắn đi qua từng quán nhỏ, ánh mắt gã sáng rực như đứa trẻ lần đầu được ra ngoài chơi.Không khí ở làng Hogsmeade nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Những tiếng cười đùa vang lên từ mọi góc phố, hòa cùng hơi thở lạnh buốt của mùa đông. Tại tiệm giỡn Zonko, Sơn đang tò mò xem xét một quả bóng kỳ lạ thì bất ngờ nó phát nổ, khiến hắn giật bắn người, suýt ngã vào kệ hàng bên cạnh. Thạch cười ngặt nghẽo, đỡ hắn dậy cũng không quên khều vài câu trêu chọc.Rời Zonko, cả hai ghé qua tiệm Giẻ Vui nơi Sơn nhanh tay chộp lấy một chiếc mũ lông cừu màu hồng phấn và giơ lên trước mặt Thạch - Đội thử đi, hợp với Thạch lắm đấy! - Hắn nói, ánh mắt tinh nghịch. Thạch lắc đầu quầy quậy, nhưng cuối cùng vẫn phải chịu thua trước sự kiên quyết của Sơn.Tiếng chuông từ tiệm kẹo Công tước mật vang lên khi họ bước vào. Cả không gian tràn ngập hương thơm ngọt ngào, khiến Thạch lại muốn vơ đầy một túi kẹo. Cho dù có được tặng ê hề kẹo hôm trước thì gã tin rằng không chỉ mình mà bất kỳ phù thủy sinh nào cũng không cưỡng lại được thế giới bánh kẹo đầy màu sắc và thơm ngọt trước mắt mình. Sau phút giây phân vân, gã nhanh chóng lựa vài viên kẹo khói, dúi vào tay Sơn muốn hắn thử, và cũng tự bỏ vào miệng mình một viên. Sơn nhăn mặt nhưng vẫn bóc thử một viên. Chỉ vài giây sau, cả hai phá lên cười khi làn khói mỏng bay ra từ tai họ. "Biết ngay mà!" Thạch vỗ vai Sơn, tiếng cười của họ vang vọng khắp tiệm kẹo.Trên đường trở ra, ánh mắt Sơn bỗng dừng lại trước một cửa hàng nhỏ với tấm kính mờ phủ sương. Trong đó, một chiếc hộp nhạc khắc hình bông tuyết đang xoay chầm chậm, phát ra âm thanh dịu dàng. Sơn bước vào, giả vờ như đang tìm thứ gì đó ngẫu nhiên, nhưng thực ra nhanh chóng mua chiếc hộp rồi giấu kỹ trong túi áo. Khi quay ra, hắn thấy Thạch đang đứng đợi, khuôn mặt thoáng ửng hồng vì gió lạnh.Họ rời làng khi hoàng hôn dần buông, bước chân đưa nhau đến cánh đồng hoa ở rìa Hogsmeade. Tuyết phủ trắng xóa mặt đất, nhưng những bông hoa dại vẫn kiên cường vươn lên, như một phép màu nhỏ bé giữa mùa đông khắc nghiệt. Sơn ngồi xuống mép cánh đồng, tay cẩn thận nhặt từng bông hoa trắng nhỏ. Hắn đan chúng thành một vòng hoa gọn gàng, đôi mắt thoáng vẻ trầm tư. Quay sang nhìn về phía Thạch, Sơn thoạt muốn tặng hắn, nhưng rồi lại nghĩ điều đó có vẻ kỳ quặc, hắn lại cất đi, giả vờ như chưa có chuyện gì. Thạch vừa quay lại từ tiệm Ba Cây Chổi với hai cốc đồ uống nóng, hơi nước bốc lên nghi ngút. "Cậu làm gì thế?" gã hỏi, nghiêng đầu nhìn Sơn. Hắn giật mình, vội cất vòng hoa vào túi áo, mỉm cười lắc đầu biểu thị không có chuyện gì. Thạch không hỏi thêm, chỉ ngồi xuống bên cạnh, cả hai lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đang dần chuyển màu, để những khoảnh khắc ấm áp ấy trôi qua thật chậm.Thời gian không còn lại nhiều cho họ. Kiểm tra cái xoay thời gian lần nữa, Thạch vỗ vai Sơn, chỉ về phía trường học. Cũng sắp hết thời gian rồi. Sơn gật đầu, nhưng mắt lại sáng lên khi nghĩ đến bữa tiệc sinh nhật tối qua. Này, hay là mình ghé xem mọi người chuẩn bị tiệc đi?. Hai người nấp ở góc cầu thang, im thin thít dõi theo đám đông ở xa đang đi đi lại lại bận rộn. Sơn nhìn chằm chằm vào đống quà, rồi lén lút dùng đũa phép đẩy vòng hoa ra phía sau món quà, đồng thời khiến tuyết rơi nhẹ nhàng lên trên.Thì ra tất cả mọi thứ là do Sơn làm. Vừa nghĩ như thế, người phía trước quay lại, tay móc túi đưa cho gã một chiếc hộp nhỏ. "Ăn sinh nhật hai lần thì phải có quà chứ."Thạch mân mê hộp nhạc tò mò mở nó ra, tiếng nhạc to hơn tưởng tượng làm gã và Sơn giật mình, khuỵu xuống nấp. Gã đột nhiên ngờ ngợ nhớ ra đây là âm thanh gã nghe được trong buổi tiệc "tối nay". Nhìn người bên cạnh còn chưa hoàn hồn, gã tiện miệng trêu chọc"Sơn biết vì sao tôi rủ Sơn không?""Ừ, vì sao?""Vì tôi biết cậu sẽ tặng tôi thêm quà đó!"Sơn muốn đập vào bản mặt cười nhe nhởn kia một cái. Cỡ này thì hắn muốn thu hồi lại hết tất cả, kể cả lọ mực đổi màu đã được hắn phù phép kia. Bữa tiệc dần mờ đi, các khung cảnh của hiện tại dần hiện ra. Cả hai ngồi nép sau bức tường đá lạnh, hơi thở ngưng đọng trong không khí. Thạch bật cười, tháo sợi dây chuyền Xoay Thời Gian ra khỏi hai người. Tay gã khẽ miết lên mặt con xoay, đôi mắt ánh lên chút tiếc nuối."Sơn biết không, tôi không nghĩ mình sẽ làm được chuyện này," Thạch nói, giọng trầm hơn thường ngày. "Tôi tưởng Sơn sẽ từ chối, hoặc... hoặc không đến.""Tôi đã hứa rồi mà. Với lại..." Sơn ngừng một tí, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt Thạch mà hướng về đám đông phía xa như ở đó sẽ có từ ngữ thích hợp mà hắn cần. Hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội này.Thạch mân mê chiếc chiếc xoay thời gian đã tắt ngấm."Hy vọng sinh nhật năm sau không cần đến cái này nữa. Nhưng mà..."Gã quay sang nhìn Sơn, nở nụ cười."Vẫn sẽ có Sơn ở đây, cùng tôi ăn mừng.""Cậu đoán xem."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz