ZingTruyen.Xyz

St Co Tich Thoi Hien Dai

Một hôm cậu ta nói muốn mời cô đến nhà chơi. Cô thắc mắc chẳng có lý do gì phải đến nhà cậu ta hết. Cần gặp thì ra quán cũng được, đâu nhất thiết phải về nhà. Đang tính hỏi thì cậu ta nói:

- Chỉ là em cần chị giúp một chút thôi. Chị là con gái nên chắc khéo tay hơn em.

- Em cần giúp gì cứ nói đi?

- À, chỉ là em không biết chăm sóc vườn hoa nên muốn nhờ chị giúp.

Cô thầm nghĩ, cậu ta biết nấu ăn cũng gọi là khéo tay rồi, không lẽ chăm sóc hoa lại không biết. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cô không nói. Dù sao cậu ta cũng là người luôn mang cho cô cảm giác vui vẻ, ấm áp. Giờ giúp một chút cũng có sao đâu. Cuối tuần cậu ta đến đón cô qua nhà. Giờ thì cô có thể nhớ đường đến nhà cậu ta rồi.

Vào đến nhà, cậu ta dẫn cô ra vườn hoa. Cô thấy hoa đẹp mà, có thấy cây nào có vấn đề gì đâu. Quay qua hỏi:

- Cây bị sao?

Cậu ta cười cười.

- Cây không sao hết.

Cô trợn mắt.

- Vậy nhờ giúp gì?

- Chị chọn hoa rồi cắm bình giúp em được không?

Cô trợn mắt tiếp (mặc dù mắt không được to lắm).

- Cái gì?

Cậu ta gãi đầu, cười mếu máo.

- Tại em không biết lấy lý do gì để mời chị qua nhà chơi. Đi ra quán hoài cũng chán. Nên...

- Thiệt là bó tay luôn.

Cô lắc đầu, mặt tỏ ra giận. Cậu ta rối rít xin lỗi. Cô bỗng phá lên cười.

- Chị giỡn thôi mà.

Mặt cậu ta nhìn thiệt muốn cười lăn lộn luôn. Mà phải công nhận vườn hoa đẹp thật, nhìn thấy mê luôn. Xứ nóng vậy mà trồng được hồng cắt cành mặc dù hoa không được to cho lắm nhưng vậy là đẹp rồi. Còn có hoa lan nữa rất đẹp. Cắt hoa xong cô và cậu ta vào nhà cắm hoa, trông cũng không đến nỗi tệ. Trong nhà có hoa, nhìn có khác.

Đang ngồi uống nước nói chuyện rất vui, bỗng nghe tiếng xe hơi ngoài cửa. Cậu ta nhìn ra ngoài. Cô ngồi hướng quay mặt vào trong nên cũng muốn quay lại xem là ai, đã thấy cậu ta lên tiếng.

- Anh hai mới về.

Cô quay lại gật đầu chào. Anh ta chỉ liếc qua cô một cái, mặt lạnh như tiền. Cô nghĩ người gì mà chảnh quá. Không giống như em trai mình. Anh ta chỉ ừ một tiếng rồi lên lầu. Cô không nhìn theo. Cậu ta mới nói:

- Anh hai mới đi công tác nước ngoài về.

Cô ừ không hỏi thêm gì. Mà giờ cô mới để ý, nguyên biệt thự chà bá mà chỉ có mình cậu sống cũng có vẻ hơi rộng. Giờ mới biết cậu ta sống với anh hai. Cô cũng thắc mắc ba mẹ cậu ta sao không ở cùng nhưng ngại không dám hỏi. Cậu ta nói cô ngồi chờ cậu ta muốn lên hỏi thăm anh hai xíu. Cô ừ nói cậu ta cứ lên đi cô ra ngoài vườn hoa. Đang say sưa ngắm hoa, bỗng cô nghe như tiếng cãi nhau phát ra từ trên lầu. Do cửa sổ mở nên có thể nghe được. Cô chỉ nghe tiếng anh của cậu ta nói.

- Anh mới đi có mấy tuần mà đã dẫn gái gú về nhà rồi hả? Mày cho nó bao nhiêu tiền còn chưa đủ sao còn dẫn nó về nhà nữa chứ? Bộ muốn để nó ăn hết căn nhà này mới vừa lòng à? Mà nay mày đổi khẩu vị rồi sao, ngày trước thấy toàn gái đẹp bây giờ chọn bà cô vừa già vừa xấu vậy?

Chẳng phải anh ta đang nói cô sao. Cô trông tệ vậy à? Cô thấy có một sự khó chịu không hề nhẹ. Ừ thì cô vừa già vừa xấu, cô chấp nhận vì nó là sự thật. Còn nói cô là gái thì không thể chấp nhận được. Cô thấy mình bị xúc phạm ghê gớm. Mặt cô hừng hừng sự tức giận. Anh ta là thá gì mà nói cô là gái chứ. Bộ cô nhìn giống gái lắm sao? Bộ cô thèm cái gia tài nhà anh ta sao? Cô tức giận tính lên lầu tát cho anh ta mấy cái. Cậu ta cũng lớn tiếng lại.

- Anh đừng có xúc phạm người khác như vậy chứ? Anh có biết cô ấy là ai đâu sao nói khó nghe vậy chứ?

- Mày bữa nay mà cũng nói được câu này à. Chẳng phải mày là thằng phá hoại sao? Suốt ngày chỉ biết ăn chơi.

Không nghe tiếng cậu ta nói gì. Cô chỉ nghe tiếng cửa đóng sầm lại. Nhìn thấy cậu ta mặt thể hiện rõ sự tức giận. Ra ngoài chỉ nói với cô.

- Em đưa chị về nhé.

Cô gật đầu, bất giác như có ánh mắt nhìn cô từ trên lầu. Cô ngước lên đưa ánh mắt hình viên đạn về hướng anh ta rồi ra ngoài cổng đợi.

Cả quãng đường về không khí nặng nề bao trùm. Cô không dám lên tiếng vì biết cậu ta chắc đang buồn. Mà cô cũng có khác gì chứ. Bị anh ta nói là gái cô tức đến muốn hộc máu luôn. Về đến nhà, cô chỉ nói với cậu ta về cẩn thận. Rồi cô lên lầu. Cả đêm cô không ngủ được, trong lòng đầy sự tức giận xen lẫn lo lắng cho cậu ta. Chắc ngày trước cậu ta quậy phá lắm nên anh ta mới nó ghê thế. Mà dù có vậy thì cũng là anh em ruột anh ta đâu cần phải nói nặng như vậy chứ.

Sáng hôm sau cô rất muốn chat với cậu ta, chủ yếu là xem tình hình cậu như thế nào? Nhưng cô không dám, chỉ sợ lại làm cậu ta buồn hơn. Nguyên ngày cô như ngồi trên đống lửa, làm gì cũng không xong. Lòng cứ bồn chồn, tự trách mình sao không xin số điện thoại.

Mấy ngày trôi qua cô vẫn chưa dám liên lạc, mà cậu ta cũng chẳng chat gì với cô. Lúc này cô thật sự cảm thấy hoang mang. Liều cô vào fb chat.

- Bữa giờ em sao rồi, không thấy liên lạc gì hết, rảnh cà phê với chị?

Im lặng, chắc cậu ta không online rồi. Cô lướt qua xem fb của cậu ta xem có post gì không, nhưng không thấy gì hết. Cô chợt dừng lại chỗ thông tin. Cô nhớ không lầm là hồi trước có đọc thấy cậu ta để độc thân, hôm nay thấy mối quan hệ phức tạp. Không lẽ cậu ta là Gay? Bình thường cô chỉ nghĩ phức tạp là Gay thôi. Không thể nào, nhìn cậu ta manly vậy mà. Mà ai biết được. Cũng không đúng, rõ ràng bữa ở nhà cậu ta, anh trai cậu ta chẳng phải nói cậu ta gái gú đó sao. Càng nghĩ càng không thông được. Tự nhiên nhớ đến anh ta là đầu cô bốc hỏa. Cái thứ đàn ông gì mà. Người thấy có ăn có học vậy mà cũng nói ra được câu đó, thiệt nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Nhìn cao ráo, bảnh bao, chắc học cũng cao mà sao nói ra từ nào từ đó khó nghe vậy. Tức hộc máu luôn.

Càng nghĩ cô càng tức mà. Tự nhiên nghĩ chuyện đâu đâu làm chi cho mệt óc vậy nè. Buồn quá cô đi cà phê một mình. Cô ra TCH chủ yếu vì thèm trà đào và muốn nghe nhạc thôi. Cô chọn một góc khuất ngồi, nhìn bâng quơ vào không trung. Lâu rồi cô không đi cà phê một mình.

Từ khi quen anh lúc nào anh cũng bên cạnh, cô chưa bao giờ phải trải qua chuyện gì một mình hết vì anh luôn chia sẻ với cô mọi việc. Giờ có một mình, lòng cô thấy trống trải. Tự nhiên có cảm giác lạ, hình như có ai nhìn mình. Cô quay lại, thì ra là anh ta. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Nhìn thôi là nuốt nước cũng không trôi. Cô muốn uống nhanh nhanh đi cho rồi, chứ nhìn thấy anh ta là thấy sự thù hận liền. Thứ trời ơi không à. Mà sao cô phải trốn tránh chứ? Cô có làm gì sai đâu? Bỏ đi cô không khác gì thừa nhận những điều anh ta nói là sự thật sao. Cô lấy lại bình tĩnh, quay mặt đi chỗ khác.

Nói thì nói vậy chứ cô cũng tò mò không biết anh ta có nhìn cô với ánh mắt xem thường hay không? Mà hình như anh ta đi cùng với một cô gái. Nhìn là biết cô ta giống như mấy cô gái bây giờ, son môi đậm, chân mày ngang. Cô thấy ai cũng như ai, na ná nhau vậy, rất tiểu thư. Cô chợt nghĩ chắc anh ta thích người như vậy. Mà thôi không quan tâm.

Vừa uống vừa cắm đầu vào điện thoại lơ không muốn nghĩ đến nữa. Đang chăm chú đọc tin tức, cảm giác như ai đứng trước mặt. Ngó lên, thấy anh ta đang nhìn cô. Cô chưa kịp định thần, anh ta phán mấy câu.

- Đi cà phê một mình à? Hôm nay không dụ được trai nào sao? Vừa lùn vừa xấu như cô chắc người ta mau chán chứ gì?

Cô điên lên, đang tính nói lại thì anh ta bỏ đi về. Cô tức hộc máu mà chết thôi. Cái thứ gì mà.

Trước giờ cô chưa bao giờ chịu nhường bước nhất là những kẻ như anh ta. Vậy mà bữa nay cô không nói được lời nào. Không lẽ giờ lao xuống dưới làm lớn chuyện chứ. Mà nghĩ lại mình đúng là lùn thật. Nhưng còn xấu thì đâu đến nỗi. Thấy cũng ưa nhìn mà, chỉ nghe mọi người hay nói cô không đẹp nhưng rất có duyên, nụ cười cô thì rất tươi mà.

Về nhà mà tâm trạng cô còn buồn hơn trước khi đi nữa. Cơn tức cứ như mắc nghẹn ở cổ vậy.

Tức quá đi mà, grừ...grừ.... Tưởng ra ngoài cà phê cho thoải mái, ai ngờ còn khó chịu hơn lúc chưa đi. Rồi cô nghĩ, không biết có nên tiếp tục làm bạn với Nguyên Long hay không? Cô sợ cô sẽ mang nhiều phiền phức cho cậu ta. Tính cô là vậy, nếu thấy phiền người khác quá là cô chủ động rút lui. Lòng tự trọng cô cao lắm, bỏ không được. Từ nhỏ đến giờ cô đã vậy, đâu phải bỏ là bỏ được.

Nhưng nghĩ vẫn thấy áy náy, vì dù sao cũng vì cô mà cậu ta bị chửi te tua như vậy. Căn bản anh trai cậu ta cũng quá đáng, có ăn có học mà nói chuyện còn hơn đầu đường xó chợ. Cô nghĩ hay đợi khi hỏi thăm cậu ta được xong rồi thì không làm bạn nữa cũng chẳng sao. Cô tiếp tục chờ đợi tin từ cậu ta, vì không chờ cô cũng chẳng biết phải làm sao. Không lẽ đến nhà cậu ta, đó là điều không thể rồi.

Hơn một tuần nữa trôi qua rồi mà vẫn im hơi lặng tiếng. Nghĩ lại cô cứ lo lắng những chuyện khác thì cô mới không có thời gian nghĩ nhiều về anh. Cứ nghĩ tới là lòng cô cứ như dao cắt, đau lắm. Cô không biết đến khi nào cô mới quên được nỗi đau này. Ngoài việc buôn bán thì cô cũng chẳng biết phải làm gì. Bạn bè thì đâu phải ai cũng rảnh để đi với cô, họ còn cuộc sống riêng của mình mà. Thấy tủi thân quá. Bỗng nhiên cô nghĩ hay mình đi tập gym? Ừ đúng rồi tập vừa có sức khỏe, vừa có dáng đẹp nữa.

Nói là làm, cô xách xe tìm chỗ tập. Chạy vòng vòng gần chỗ ở không có chỗ nào được. Cô muốn tìm chỗ nào tương đối chút tập mới có hiệu quả. Cuối cùng cũng tìm được nhưng hơi xa chỗ ở xíu nhưng cũng được, vì sức khỏe mà, xa chút cũng không sao. Một tháng 650.000 đ, có hơi mắc à, nhưng thôi kệ vì sức khỏe và vóc dáng. Cố lên.

Cô thích tập buổi sáng, vì trời mát mẻ và cũng vắng người hơn buổi chiều. Đi mua đồ tập, cô thích mặc quần dài và áo ba lỗ. Mua 2 bộ, về giặt cho khô mai đi tập luôn. Sáng hôm sau cô xách xe đi tập, 6 giờ sáng cô đi rồi. Đang đi thấy có chiếc moto lướt nhanh qua, giống Nguyên Long quá.

Chắc nhầm, tại cô nghĩ nhiều quá nên nhìn gà hóa cuốc thôi.

Tập chừng hơn một tiếng cô về, lâu quá không vận động đúng là đuối quá mà. Mấy bữa nữa thế nào cũng nhức ê ẩm cho coi. Chạy về tới nhà thì thấy Nguyên Long đang đợi trước cửa. Cô nghĩ, không lẽ người hồi sáng là cậu ta sao. Cô vừa mừng vừa lo không biết có chuyện gì không. Cô chạy tới, nhìn cậu ta thấy cậu ta cười cười.

- Chị đi đâu sớm vậy?

- À, chị đi tập thể dục.

- Sao em đến đây sớm vậy?

- Em qua rủ chị đi ăn sáng?

- Vậy đợi chị đi tắm rồi đi được không?

Cậu ta cười gật đầu. Cô tắm nhanh nhất có thể. Rồi cả hai kiếm quán gần nhà ăn. Cô muốn hỏi bữa giờ cậu ta như thế nào nhưng không dám hỏi? Tại thấy cậu ta cũng im lặng nên cô cũng ngại.

Đang ăn bỗng cậu ta nói:

- Lát đi cà phê với Long được không?

Cô đực mặt ra, cái gì? Xưng tên luôn mới ghê. Dù sao cậu ta cũng nhỏ hơn cô 10 tuổi mà. Tự nhiên cô lại nghĩ đến anh, lòng hơi buồn nhưng cũng ừ.

Lại ra TCH, lại trà đào. Được uống trà đào là niềm vui nho nhỏ của cô mà. Im lặng một lúc lâu cậu ta mới lên tiếng.

- Bữa giờ Linh sao rồi?

Đực mặt lần nữa. Linh luôn. Sao cậu ta dám gọi cô vậy chứ. Gan to dữ.

- Bữa nay sao em xưng hô kì cục vậy?

Cậu ta chỉ cười cười không nói.

- Bữa giờ chị vẫn bình thường. Còn em? Bữa chị có chat với em nhưng không thấy trả lời. Chắc dạo này em bận lắm hả?

- Dạ, có chút việc thôi.

Cô nghĩ không biết có nên nói chuyện bữa ở nhà cậu ta không? Tính cô là vậy, cái gì mà không nói ra chắc là cô ức chế mà chết luôn quá. Lưỡng lự một hồi cô cũng hỏi.

- Hôm bữa ở nhà em, chị có nghe được cuộc nói chuyện của em và anh em. Em không sao chứ?

Cậu ta cười.

- Em không sao. Em xin lỗi chị! Anh em nói vậy thôi chứ ảnh không nghĩ gì đâu. Chị đừng buồn ảnh.

Trời, anh ta mà không nghĩ thì bữa trước anh ta đã không sỉ nhục cô trước mặt bao nhiêu người vậy. Cô cười.

- Không sao, chị không phải như anh em nói nên chị cũng không buồn đâu.

Thực ra thì cô chỉ tức ói máu thôi chứ không buồn chút nào (đau lòng thật).

- Chị thấy em có vẻ buồn lắm, em thật sự không sao chứ?

- Không sao mà, chẳng phải em vẫn khỏe re sao. Chỉ lo cho chị thôi.

- Chị cũng không sao, khỏe re luôn.

- Đi coi phim không?

- Hả? Phim gì?

- Phim gì hay thì coi?

Cô lưỡng lự, vì cô nghĩ chỉ muốn biết cậu ta ổn thì cô sẽ rút lui không muốn làm bạn nữa. Cô sợ cậu ta lại gặp rắc rối, nhưng cô không nỡ nói ra. Tính cô hay ngại như vậy nên nhiều khi tự làm khó mình. Cô đành ừ rồi đi đến rạp chiếu phim.

Cô và cậu ta quyết định xem một bộ phim hành động, cô thích xem phim hành động mà cậu ta cũng vậy. Thấy vui vui vì có người cùng sở thích. Tự nhiên cô nhớ đến lần xem phim cùng hai người bạn, cậu ta cũng ngồi gần cô. Giờ cô nghĩ, chắc là cậu ta cố ý rồi.

Trong khi chờ tới giờ xem phim, cô và cậu ta ngồi chờ ngoài ghế. Thú thật thì cô đi chung với cậu ta cứ một trời một vực vậy, nhiều khi thấy ngại luôn. Cậu ta quá cao, quá đẹp trai, còn cô nhan sắc tầm thường, chiều cao quá khiêm tốn. Mà không biết do cái duyên hay sao à, hay do cô lùn quá mà cô quen con trai toàn cao cao không. Có mấy người cao trên 1m80 luôn. Nhìn cậu ta chắc cũng tầm đó trở lên. Thấy con gái nhìn cậu ta hoài, còn cậu ta thấy mặt dửng dưng cứ như chuyện này là phải vậy rồi. Cô thấy có chút hãnh diện, vì xấu như cô mà đi chung với trai đẹp chắc có nhiều người ghen tỵ lắm. Nhiều khi nghĩ sợ chưa kịp hãnh diện chắc ăn axit đậm đặc luôn rồi. Ha ha...

- Chị đi mua nước với bắp nha?

Cậu ta giật mình như quên điều gì.

- Quên mất, để em đi mua cho.

- Thôi để chị mua, nãy giờ em dành trả hết rồi còn gì, ít nhất cũng phải để chị trả một lần chứ. Không lần sau chị không đi nữa đâu.

Cậu ta lưỡng lự rồi cũng đành để cô đi mua. Cô và cậu ta chọn dãy ghế G, cô thích dãy ghế này. Ngày trước cô và anh cũng thế. Giờ tới đâu cô cũng thấy kỉ niệm giữa cô và anh hết. Muốn quên cũng đâu phải dễ, trừ khi cô xa cái thành phố này thì may ra. Phim rất hay, vừa coi vừa ăn bắp thì quá tuyệt vời. Đang lấy bắp thì có một bàn tay chậm vào tay cô, cô quay lại thấy tay cậu ta đang cầm trúng tay cô, cô có chút bối rối rút tay lại, cậu ta cũng vậy. Cả hai cười gượng, không ai nói gì nhưng đều biết người kia cũng bối rối như mình.

Coi xong cậu ta lại muốn đi ăn, cô thật sự rất vui vì hôm nay đi chơi với cậu ta nhưng cô muốn về, vì sau bữa hôm nay cô không muốn gặp câu ta nữa.

- Thôi về đi.

Cậu ta đang vui nghe cô nói vậy mặt buồn thấy rõ.

- Đi ăn xong rồi về được không?

Nghe giọng cậu ta có chút nhõng nhẽo trong đó. Thật thân làm chị khổ quá mà, ngày trước anh cũng vậy, nhõng nhẽo với cô như con nít. Nhiều khi cô hay ghẹo, nhõng nhẽo hoài tui tưởng là em tui không à. Anh hứ một tiếng rồi ôm cô vào lòng. Chị yêu em? Cô cười, ai yêu chứ, ảo tưởng hả?

Lòng cô lại nặng trĩu. Thì thôi ăn với cậu ta một bữa nữa chắc cũng không sao. Cô ừ miễn cưỡng, cậu ta nhe miệng cười, quơ tay nắm tay cô kéo đi, cô hơi bất ngờ rút tay lại nhưng cậu ta không buông. Mang tiếng đi chứ cô như là chạy chậm vậy, một bước của cậu ta bằng ba bước của cô. Cô khó chịu khi cậu ta nắm tay cô, thật lòng cô không muốn. Tự dưng cô có linh cảm không tốt, bất giác thấy sợ sợ. Lòng quặn lại. Cậu ta thấy mặt cô khó chịu, mới từ từ buông tay. Cô không nói gì, mặt cúi nhìn xuống đất. Tự dưng không khí có chút nặng nề.

- Đi ăn gì?

Cô lên tiếng, cố gắng gượng cười.

- Chị thích ăn gì?

- Mì ramen hén?

- Được, ăn đâu?

- Aeon Mall.

Cô và anh vẫn thích ăn ở đó,vì không có chỗ nào cô và anh thấy ngon hơn ở đó. Cô không hiểu sao khi cô trảlời cứ như quán tính, giống như anh đang hỏi cô vậy. Ăn ở những chỗ cô và anhthường xuyên ăn. Cứ vậy làm sao cô có thể quên anh được chứ. Mặc dù đôi khi cônghĩ rất hận anh, nhưng càng hận cô càng yêu anh hơn thì phải. Không giây phútnào cô không nhớ đến những kỉ niệm mà cô và anh đã có. Nó làm tim cô đau, tựdưng nước mắt ươn ướt nơi khóe mắt. Cô ráng kiềm chế, cô sợ cậu ta lại phát hoảnglần nữa. Tới quán mì ramen quen thuộc. Cô gọi đúng món mà cô vẫn thường hay điăn với anh. Cô không bao giờ thay đổi được khẩu vị, vì ăn quen rồi ăn món kháccô thấy không ngon miệng. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz