St Co Tich Thoi Hien Dai
Thấy cậu ta chạy chậm, cô cũng không thắc mắc chỉ nghĩ muốn an toàn nên chạy chậm thôi. Chạy một hồi thấy vòng ra hướng Quận 1. Sao cậu ta lại qua Quận 1 chứ? Do đội nón kín quá nên cũng không tiện hỏi. Đến phố đi bộ Nguyễn Huệ cậu ta dừng lại. Xuống xe ẵm cô xuống rồi đi gửi xe, cô cũng không muốn hỏi. Ra đây lại là mơ ước nhỏ nhoi của anh và cô. Cô và anh vẫn hay nói, hôm nào rảnh hai đứa đi ra Nguyễn Huệ dạo vì từ lúc làm xong anh và cô chưa đi lần nào. Vậy mà.Nghĩ lại sao cái gì hai đứa cũng chưa thực hiện được là sao, tự nhiên cô thấy nghẹn trong lòng. Đang nghĩ thẩn thờ cậu ta xuất hiện với nụ cười như biết lỗi vậy.- Xin lỗi chị nha, không xin phép chị lại chở chị ra đây.- Không sao, dù sao chị cũng muốn đi bộ chút cho thoải mái.- Vậy mình đi dạo nha.- Ừ, phố đi bộ mà. Cô cười.- Chị có thắc mắc làm sao lại ngủ nhà em không?- Dĩ nhiên rồi.- Hôm qua em cũng đi quán bar đó. Em cũng không để ý, cũng không biết chị cũng đến đó. Nhưng lúc về ra ngoài thì thấy chị và bạn chị đang đợi taxi. Em tính về rồi nhưng thấy chị có vẻ say nên nán lại. Không ngờ là chị té, nên em chạy đến đỡ và đưa về nhà.- À, ra là vậy. Còn bạn chị về sao? - Bạn chị đi taxi về.- Không lẽ bạn chị lại để chị đi với em sao?- Dĩ nhiên là không rồi. Em nói em là em họ chị, nãy chị có gọi em đến đón vì chị không đi taxi được nên bạn chị mới cho em đưa chị về.- Công nhận em nói dối hay ghê, vậy mà bạn chị cũng tin được.- Hì hì,... Thật ra lúc đó bạn chị cũng say rồi, cũng chắc gì lo cho chị được.- Vậy sao em nói em biết nhà chị?- À, cái này...- Sao vậy? Không tiện nói hả?- Không phải, chỉ là em nói ra chị chắc sẽ giận em.- Không sao, nói đi.- Chị không giận thật chứ?- Chị hứa, không giận. Già rồi chấp con nít làm chi. Thôi nói đi, chị đùa mà.- Được, nếu chị không giận em sẽ nói. - Ừ.- Lần trước lúc chị đi bar, thật ra đó là quán bar em cũng hay đi. Hôm đó thấy bạn chị và bạn chị vào. Trong đó thấy ai cũng ăn mặc sành điệu. Chỉ mỗi chị là nhìn đơn giản, không biết sao em rất ấn tượng chị, nhưng mặt chị có chút thoáng buồn. Lúc đó em rất muốn bắt chuyện với chị nhưng không dám, sợ chị nghĩ em là người xấu, nhất là trong những nơi như vậy. Lúc chị và bạn chị về em có theo dõi nên mới biết chỗ chị ở. Đúng là ở cái thành phố này, người thì đông đúc có theo dõi cô cũng không biết thật. Tính cô vẫn ít khi để ý xung quanh mà.- À, vậy có một lần chị thấy người đứng dưới nhìn phòng chị là em phải không?- Dạ.- Vậy em nói về em đi. Chị không biết gì về em ngoài việc làm "nhà báo" hết.- Em hả? Chị muốn biết gì?- Chị cũng không biết nữa. Chắc là muốn biết hết. Em tên gì nhỉ?- Dạ, Nguyên Long.- Vậy tên chị?- Chị á, chị tên Linh. Thật ra thì chị vẫn không tin em là "nhà báo" như em nói.- Dạ, đúng là vậy nhưng hiện giờ em không nói được.- Không sao, chỉ là thắc mắc vậy thôi. Không nói cũng không sao.- Dạ!- Vậy hỏi tuổi có sao không?- Dạ, em 25 tuổi rồi.Vậy là cậu ta lớn hơn anh một tuổi.- Ừ, nhìn trẻ măng à. Tưởng mười mấy hai mươi chứ.Cô cười mỉm. Hai người cứ bước đi, lòng cô cảm thấy có chút bình yên. Đột nhiên cô quay ra hỏi.- Nhà em mấy anh chị em?- Dạ, có ba mẹ, anh trai và em.- Anh trai em chắc kết hôn rồi hả?- Dạ chưa.- Ừ, giờ thấy ai cũng kết hôn trễ.- Dạ! - Em 25 tuổi cũng đâu còn nhỏ. - Dạ!- Ba mẹ em chắc cũng lớn tuổi rồi, sao nhà không ai cưới cho ông bà có cháu bế. Nói đến đây cô bỗng dưng nghẹn ở cổ họng, bản thân mình còn chưa lo nổi thì có tư cách gì mà nói vậy chứ. Mặt cô thoáng chút buồn. Quay ra nhìn cậu ta, nói:- Thôi bỏ đi, xem như chị chưa nói gì hết. Chị xin lỗi.- Dạ không sao. Tại do anh hai em lo cho sự nghiệp nên chưa kết hôn. - Không phải kết hôn vẫn lo cho sự nghiệp được sao?- Tại ảnh không thích vậy, ba mẹ cũng nói nhưng ảnh không nghe. Ảnh nói mấy năm nữa anh sẽ tính.- Ừ. Còn em, khi nào tìm công việc cho mình?- Dạ em đang suy nghĩ.Cô quay lại nhìn kinh ngạc.- Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn suy nghĩ nữa?Câu ta chỉ cười lảng tránh câu trả lời. Cô biết không nên nói thêm về chuyện này nữa, nên không hỏi tiếp.- Vậy còn chị?- Chuyện gì?- Chị làm gì?- À, chị làm lung tung thôi à. Cô nghĩ mình còn không nói thật thì có tư cách gì trách người ta nói cho mình biết chứ.- Khi nào chị lập gia đình?Lòng cô chợt trùng lại, khóe mắt tự nhiên đỏ lên nước mắt trào ra lúc nào không biết. Cô không biết tại sao mình lại như vậy? Vậy mà cô tự tin là đã có thể quên anh để sống tốt. Chẳng qua là không ai nhắc đến nên cô ngộ nhận chăng? Cậu ta cuống lên không biết đã làm gì cho cô phải khóc. Thấy cậu ta cuống lên, cô không thể nhịn cười. Quay qua nói:- Không sao, do chị xúc động thôi. Cô nghĩ chắc cậu ta nghĩ câu hỏi nãy đã làm cho cô buồn nên không dám nói gì thêm. Nhìn mặt cậu ta đúng là tội, mặt xanh lét không còn giọt máu. Cô lau nước mặt bước tiếp, cậu ta chỉ lủi thủi theo sau.Cả hai kiếm ghế ngồi, cô chỉ ngồi nhìn dòng người qua lại. Ngày trước mỗi khi buồn cô vẫn hay ra công viên ngồi nhìn người đi qua lại, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì. Bây giờ cũng vậy, nhưng đau đớn hơn nhiều lần. Tự nhiên cô nghĩ muốn gọi điện cho anh, chỉ cần nghe giọng anh thôi cũng làm cho lòng cô ấm lòng lại. Rồi cô lại tự dằn lòng, sao phải gọi chứ? Không phải là anh làm cho cô đau lòng sao, tại sao phải yếu lòng vậy chứ? Nghĩ rồi cô lại khóc, lúc này cậu ta thật sự hoang mang, tự dưng thấy cô khóc nữa mà không biết phải làm sao? Người đi qua lại chỉ trỏ, nhìn bộ dạng câu ta không đáng thương thì thôi. Cuối cùng cậu ta chỉ biết ngồi nhìn cô khóc, bộ mặt cậu ta nhìn không thể thê thảm hơn được. Cuối cùng cô nói:- Thôi về đi.- Dạ! Chị đợi em đi lấy xe nhé. Cậu ta đi rồi cô vẫn ngồi thẫn thờ nhớ lại kỉ niệm ngày xưa của cô và anh. Lòng bất giác muốn kéo anh về với mình. Cô thật ngốc mà, giờ này mà còn ảo tưởng. Đó là điều không thể. Anh đã có cô ấy ở bên cạnh rồi, chẳng phải anh đang hạnh phúc sao? Cô chỉ thắc mắc tại sao tình cảm của anh dành cho cô không còn dù chỉ một chút. Lòng cô đau nhói.Cô nhìn ra đường mới thấy cậu ta đứng đó chờ mà không dám gọi. Chắc cậu ta nghĩ để cô bình tĩnh lại nên không dám gọi. Chỉ sợ lên tiếng cô lại khóc tiếp lúc đó cậu ta chắc chẳng biết phải làm sao? Đúng là khi phụ nữ khóc, một người đàn ông dù có lạnh lùng đến đâu cũng tan chảy mà. Cô đến bên cậu ta, nói:- Bế chị lên xe nữa hả?Cậu ta cười lúng túng.- Dạ! Nếu chị đồng ý.Cô nghĩ nãy không đồng ý cậu ta cũng bế cô lên, giờ bày đặt lịch sự. Cậu ta chở cô về, nhưng chạy rất chậm, cứ sợ chạy nhanh cô sẽ bay mất vậy. Tự dưng cô nói:- Chị có thể ôm em được không?Cậu ta có chút ngập ngừng.- Chẳng phải không ôm sẽ bay mất sao?Cậu ta cười cười.- Dạ, được chứ.Cô ôm nhẹ nhàng, chẳng qua cô muốn tìm một bờ vai để tựa, cô cũng là phụ nữ mà, dù có mạnh mẽ đến đâu có lúc cô cũng yếu lòng. Cô nghĩ, có một người bạn tri kỉ rồi đây. Tự dưng cô thấy cậu ta có thể là chỗ dựa tinh thần cho cô những lúc cô buồn. Nhưng cô chỉ nghĩ giới hạn chỉ là chị em thôi, cô sợ mình sẽ vấp phải lại vết xe đổ của cô và anh. Một lần là quá đủ rồi, cô không muốn mình phải tan nát cõi lòng thêm dù chỉ một lần nữa. Rồi cô mỉm cười nhẹ nhàng.Đúng là cậu ta biết nhà cô thật. Chở cô về đến nhà, cậu ta chỉ nói cô nghỉ ngơi cho khỏe. Không dám nói thêm gì, cô nghĩ chắc cậu ta sợ nói thêm cô sẽ khóc nức nở nữa. Cô xin lỗi cậu ta vì cô mà phải khó xử như vậy. Cô nói hôm nào rảnh cô mời cậu ta đi cà phê coi như xin lỗi. Cậu ta đồng ý, rồi nói cô lên phòng nghỉ ngơi đi. Cô cười, quay lên phòng.Ngày hôm sau tỉnh giấc, cô thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Chắc do hôm qua cô đã khóc cho thỏa hết nỗi lòng cô phải chịu đựng trong lòng bấy lâu. Bắt đầu tiếp tục công việc, hôm qua giờ cô bỏ bê khách hàng nhiều quá. Phải cố lên thôi.Ba ngày trôi qua không thấy cậu ta liên lạc, cô nghĩ chắc cậu ta muốn cô nghỉ ngơi nên không liên lạc chăng? Bữa nay cũng thoải mái nên cô nghĩ đến lời hứa mời cậu ta đi cà phê. Cô lên fb chat nói muốn mời cậu ta đi cà phê nhưng không thấy trả lời. Cô nghĩ không phải cậu ta nói lúc nào cũng rảnh sao? Đợi lâu quá nên thôi. Cô đi bưu điện gửi hàng cho khách. Rồi sẵn kiếm gì ăn luôn. Ngồi ăn nhưng cô vẫn nghĩ không biết cậu ta có việc gì, hay có làm sao không?Lo thì vậy thôi, chứ cô cũng đâu có cách gì liên lạc. Bữa nghĩ có fb nên không xin số điện thoại, giờ không trả lời muốn liên lạc qua cách khác cũng không được. Tự dưng cô nghĩ không lẽ qua nhà cậu ta, mà thật ra cô không nhớ đường vào nhà cậu ta. Hôm đó cô lờ mờ thôi chứ giờ mà kêu cô tìm thì không khác gì mò kim đáy biển. Cô thở dài một tiếng, lòng có chút lo lắng.Về nhà, bật máy lên kiểm tra xem có đơn hàng nào không. Cô vẫn tò mò không biết cậu ta có trả lời hay đã đọc chưa. Vẫn không thấy gì hết. Cô nghĩ chắc cậu ta bận hay hiện không online thôi. Cô lướt fb xem tình hình mọi người trên fb như thế nào. Tim cô chợt thắt lại, tim đập mạnh. Status của anh. Chính là anh. Tim cô đập thình thịch, không hiểu sao cô lại hồi hộp như vậy chứ. Cô bắt đầu đọc "Anh xin lỗi em! Anh muốn gặp em nhưng lòng phải kiềm lại, anh biết mình có lỗi với em rất nhiều, anh không biết phải bù đắp cho em như thế nào nữa? Con tim anh đau lắm chứ, nhưng anh biết em không muốn gặp anh. Anh không dám làm phiền cuộc sống của em. Chỉ mong em sống tốt như vậy anh mới thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Anh biết em sẽ có rất nhiều câu hỏi cho anh. Tại sao anh lại thay đổi? Anh sẽ nói nói tất cả, đó cũng là điều anh muốn nói với em. Chắc em cũng biết cô ấy mà phải không? Thật ra lúc đầu anh chỉ xem cô ấy là một đồng nghiệp bình thường thôi. Nhưng do làm lâu, tiếp xúc hàng ngày mà thời gian bên em lại ít. Anh còn thường đi công tác xa lại đi chung với cô ấy nữa. Nên nảy sinh tình cảm khi nào anh cũng không biết. Anh cũng chẳng hiểu tại sao anh lại như thế. Lần đi công tác bên Đức anh và cô ấy ở chung phòng, tối đó anh và cô ấy có uống chút rượu. Anh bắt đầu không tự chủ được, cô ấy dường như cũng vậy thế là anh và cô ấy đã... Ngay lần đó cô ấy dính bầu. Anh không biết tại sao cưới nhau hơn một năm mà em chưa dính bầu? Bây giờ còn hơn hai tháng nữa cô ấy sinh. Anh không nỡ bỏ cô ấy vì trách nhiệm với con, vì dù sao nó cũng không có tội. Cô ấy thì luôn than mệt nên anh không thể không ở bên cô ấy được. Anh biết anh sai, anh đáng chết nhưng mong em hiểu cho anh. Thật lòng anh vẫn còn yêu em nhiều lắm. Mong em sống hạnh phúc nhé!"Tim cô đau nhói, anh làm sai thì làm gì có tư cách mà muốn cô phải hiểu cho anh chứ? Khốn kiếp thật. Lại có con nữa chứ. Không lẽ ở bên cô làm anh mất cảm xúc vậy sao? Đâu phải cô không nhiệt tình với anh. Cô như muốn gào thét lên, nhưng bị nghẹn nơi cổ họng không cất lên thành tiếng. Coi ngày hình như anh viết cách đây hơn 10 ngày rồi. Còn ở chế độ hạn chế người xem. Cứ như anh viết chỉ để mình cô đọc được vậy. Từ sau ly hôn cô vẫn để kết bạn trên fb, cô không nghĩ có ngày mình sẽ coi fb của anh. Cô thẫn thờ, chỉ biết ngồi nhìn vào không trung với mớ suy nghĩ hỗn độn. Muốn khóc mà khóc không được. Cô không biết mình phải sao nữa. Hy vọng anh quay về bên cô là điều không bao giờ xảy ra. Cô biết anh là người có trách nhiệm, anh sẽ chẳng bao giờ bỏ cô ấy mà về bên cô đâu. Dù tình yêu anh dành cho cô có nhiều như thế nào. Bất chợt hộp tin nhắn xuất hiện. Là cậu ta.- Em đây, xin lỗi chị em có chút chuyện nên trả lời chị hơi trễ, không biết lời mời cà phê còn không?Cô mỉm cười nghĩ, đúng con nít quá mà. - Còn, bây giờ đi luôn không?- Được chứ, em qua chở chị được không?- Ừ.Cô ừ theo quán tính, dù sao cô cũng cần cho đầu óc mình thoải mái, cô đã nghĩ cậu ta là tri kỉ mà. Cô tắm và thay đồ ngồi chờ cậu ấy dưới nhà. Khoảng 45 phút cậu ta tới. Cô ủ rũ ra xe.- Hôm nay để chị tự leo lên được không? Cậu ta nhìn cô ái ngại, gật đầu mỉm cười. Không ngờ cô cũng leo lên xe được nhưng có hơi vất vả. Cô nói:- Cười gì, bộ không thấy chân ngắn leo lên xe lần nào sao? Mà em không có xe nào thấp hơn hả? Hay do chân dài quá không dùng đến thì uổng sao? Cậu ta lại cười, nụ cười dễ thương thấy ớn. Cậu ta quay ra sau hỏi:- Hôm nay có muốn ôm không?- Ôm thì ôm, chết ai đâu chứ.Rồi cả hai ra cà phê, cô thích uống trà đào ở TCH. Hồi trước đi với anh cô hay uống trà đào.Nhiều khi thèm quá nói anh mua mang qua cho cô. Lần nào anh cũng mua cho cô hết. Giờ không có anh thèm quá thì tự xách xe ra mà uống. Mang tiếng mời cà phê mà cậu ta toàn dành trả tiền, cô nói:- Lần sau chị trả, cấm dành.Lại cười. Thấy ghét thật chứ. Ngồi với cậu ta mà mấy bàn xung quanh con gái cứ dán mắt vào cậu ta hết, rồi lại cười tủm tỉm. Ai bảo đẹp trai quá, đi đâu cũng có người hâm mộ. Đi với cậu ta không khéo có ngày cô bị ăn axit cũng không chừng. Cô nói: - Nhiều người hâm mộ quá ha?Lại cười. - Hôm nay em uống nhầm thuốc cười hay sao mà cười hoài vậy? Lúc này cậu ta mới nói:- Tại gặp chị em vui quá thôi. - Chị có phải là minh tinh đâu gặp mà vui chứ. Xạo quá. - Chị còn hơn minh tinh ấy chứ, minh tinh chân đâu có ngắn. Cô liếc cậu ta một cái, cũng không thể nhịn cười. Không hiểu sao khi bên cậu ta cô lại thoải mái như vậy. - Mà em nói em bận gì vậy? Chị tưởng lúc nào cũng rảnh chứ?- Có chút chuyện thôi, giờ rảnh rồi nè. Có thể đi chơi với chị nguyên ngày luôn. - Ai rảnh đi với em nguyên ngày chứ.Cậu ta cười cười. Cả hai không nói gì nữa, chỉ im lặng để thưởng thức âm nhạc vang lên. Let It Go do James Bay hát, cô thích bài này. Cà phê xong cậu ta nói đi ăn được không? Cô ừ rồi leo lên xe.- Chị thích ăn gì? - Ốc. - Vậy đi ăn Ốc Đào nghen? - Ừ. Không ngờ cậu ta cũng thích những quán mà cô vẫn hay ăn. Toàn trúng tim đen cô thôi. Tự dưng giờ cô mới để ý, hôm nay thấy cậu ta khang khác. Nói chuyện nhiều câu trống không chả có chủ ngữ, vị ngữ gì hết. Lạ thật. Đến quán ốc cô nói để cô mời không cho cậu ta dành trả nữa. Cậu ta lại cười không nói gì, cô gọi chắc tầm hơn 10 món, lâu quá cô không ăn mà. Mà ốc lại là món cô thích nhất chứ. Cứ cuồi tuần cô vẫn thường hay nấu ốc cho anh ăn, anh thì lúc nào cũng khen cô nấu ăn ngon, nhiều hôm nêm hơi mặn cũng khen. Cô yêu anh vì những điều như vậy. Cậu ta nhìn cô cười.- Không ngờ nhỏ con mà ăn ghê quá. - Vậy em không ăn sao? - Có chứ, có người mời mà, ăn cho đã. Cô hứ một tiếng cười mỉm.- Thôi ăn đi.Cả hai cùng cười thật sảng khoái. Thực lòng cô không muốn về nhà, ăn xong cô nói.- Chở chị đi vòng vòng Sài Gòn chơi được không? Cậu ta có vẻ hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu kèm theo nụ cười rất dễ thương. Cô có cảm giác cậu ta như là người thân vậy, cô xem cậu ta như một đứa em trai. Leo lên xe, cậu ta chở cô đi dạo, không ai nói câu nào nhưng cô thấy lòng mình nhẹ tênh. Ở bên cậu ta cô lúc nào cũng thấy nhẹ nhàng hết. Đi vòng vòng cũng gần 22 giờ, cô sợ cậu ta mệt nên nói muốn về. Cậu ta còn ghẹo.- Tưởng muốn đi vòng vòng tới sáng chứ?Cô đánh cậu ta một cái.- Chở chị về trước đi rồi muốn đi đâu thì đi, không ép.Cô cười mỉm, thấy vui lạ. Nỗi đau cũng vơi đi. Từ sau hôm đó ngày nào cậu ta cũng chat với cô hết, thỉnh thoảng hai chị em lại gặp nhau. Nói thỉnh thoảng chứ gặp thường xuyên gặp à. Hai chị em nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, toàn nói chuyện phiếm thôi nhưng cô thích vậy. Cô cũng không muốn hỏi chuyện riêng tư của cậu ta và cũng không thích nói về chuyện của mình. Tự nhiên cô thấy nói chuyện với cậu ta hợp thật. Cô nói chẳng ngại ngùng, vì cô nghĩ mình đang nói chuyện với một người em trai, một người bạn tri kỉ. Cô lại thấy vui vì điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz