St Co Tich Thoi Hien Dai
- Chuyện hôm qua anh muốn giải thích với em.- Không sao đâu. Ngủ đi.Cô nói vậy nhưng lòng cô rất muốn biết, lại thấy hối hận vì câu nói vừa rồi.- Hôm qua anh với cô ấy không có chuyện gì đâu. Lúc em với Quân đi rồi anh ở nhà một mình nên mới đi uống rượu. Lâu rồi anh không uống nên uống một hồi anh hơi say. Không biết sao cô ấy lại ở đó. Cô ấy có mời anh uống nhưng anh từ chối. Cô ấy cứ mời hoài nên anh có uống thêm một chút. Lúc tỉnh dậy không biết sao anh lại ngủ ở khách sạn. Nhưng anh biết mình và cô ấy không xảy ra bất cứ chuyện gì. Anh xin lỗi đã làm em lo lắng. Hôm qua anh muốn gọi cho em nhưng sợ lại làm em mất vui nên anh không dám gọi. Nè, em ngủ rồi hả?- Chưa.- Vậy em không sao chứ?- Anh muốn tôi bị sao mới vui hả?- Anh không có ý đó. Tại anh lo cho em.- Lo gì? Mà sao hôm nay anh nói nhiều quá vậy? Bình thường có thấy anh nói nhiều vậy đâu?- Vì anh đang hạnh phúc. Anh nghĩ là mình đã tìm được người phụ nữ mà anh muốn đi hết quãng đời còn lại rồi.- Hứ. Chắc người đó xui rồi.- Em muốn làm người xui đó không?- Khùng sao muốn làm người xui chứ. Thôi ngủ đi.- Ừ. Em ngủ ngon nhé.- Ờ. Ngủ đi.- Cám ơn em.- Chuyện gì nữa đây?- Vì em cho anh ngủ ở đây. Anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể cùng em ngủ chung một phòng như vậy.- Biết vậy thì mai đi sớm dùm tui cái.- Em sợ người ta hiểu lầm sao?- Ngủ đi.- Nè, em trả lời anh đi.- Không thèm nói chuyện với anh nữa.- Em tính trốn tránh câu trả lời của anh tới khi nào? Nè... nè... Ngủ rồi hả?Cô nằm im không trả lời. Thật ra cô rất vui khi anh ta nói thích mình nhưng cô vẫn có cảm giác lo lắng. Cô biết anh ta với Trà My không đơn giản như vậy. Cô có linh cảm có việc gì đó mà cô không biết. Chỉ cảm thấy tình cảm anh ta dành cho cô rất mong manh. Rồi cô tự dằn lòng đừng để phát sinh thêm tình cảm nữa, cô sợ mình lại bị đau lần nữa lắm. Rất sợ.Sáng dậy không thấy anh ta đâu. Không lẽ anh ta đi rồi sao. Mới 6 giờ vẫn còn sớm mà. Đang chuẩn bị vào toilet đánh răng thì thấy nghe thấy tiếng nước ngoài lan can. Ra ngoài thấy anh ta đang tưới nước cho mấy cây dâu.- Em dậy rồi hả?- Ờ. Sao anh dậy sớm vậy?- Đánh răng đi rồi anh chở em đi ăn sáng.- Ờ.Đánh răng, thay đồ xong đang chải tóc thì anh ta vào.- Giờ mới để ý tóc em là tóc tự nhiên hả?- Ờ. Tôi thích để tóc tự nhiên mà.- Tóc em đẹp lắm. Mà hình như anh thấy em ít trang điểm, nhìn đẹp tự nhiên.- Gì đây? Đi ăn sáng rồi đi làm nè. Nói linh tinh.- Anh khen mà sao em khó chịu vậy.- Anh có đi không?- Được rồi. Khó tính quá.- Ai khó.- Không lẽ anh nói anh sao.- Hứ.Xuống dưới khóa cửa rồi đến chỗ lấy xe, cô và anh ta đi ăn sáng. - Ăn xong anh đi làm luôn đi, lát tôi đón xe về.- Ai nói anh sẽ đi làm.- Hả? Anh nói vậy là sao?- Lát về nhà với anh nhé?- Anh không đi làm sao?- Không. Chiều anh mới lên công ty. Giờ mặc đồ này sao lên được.- Vậy chở tôi về cửa hàng rồi anh về nhà.- Về nhà ở lại nhé? Thiếu em anh cũng không muốn về nhà. - Mấy bữa nữa đi.- Hôm nay về luôn nha. - Đã nói mấy bữa nữa mà.- Em tính trốn tránh anh đến khi nào?- Trốn tránh hồi nào?- Vậy sao không về?Cô im lặng không biết trả lời sao. Cô biết anh ta đang quan tâm cô nhưng cô không thể đáp lại tình cảm của anh ta được. Cô chỉ sợ khi cô đón nhận nó thì anh ta lại bỏ rơi cô, rồi trái tim cô lại tan nát lần nữa sao. Vết thương anh gây cho cô còn chưa lành hẳn cô sợ mình không chịu nổi thêm vết thương mới. Nên cô phải kiềm chế tình cảm của mình lại.- Em sao vậy?- Chuyện gì?- Sao em im lặng vậy? - Không có gì.- Về nhà với anh nhé?- Cho tôi mấy ngày nữa đi, tôi muốn về cửa hàng xem tình hình bán hàng sao rồi.- Thôi được. Vậy khi nào về báo anh qua đón nhé.- Ờ. Giờ chở tôi về cửa hàng đi.Anh ta không nói gì thêm nhưng nhìn anh ta cũng có thể đoán cô tự nhiên rất khó hiểu. Cô cũng chẳng còn cách nào khác. Nên giờ cứ trốn tránh được lúc nào hay lúc đó. Về đến cửa hàng cô nói:- Anh về nghỉ ngơi đi. Nhớ ăn uống đầy đủ đó.- Anh biết rồi. Em vào đi.- Đi cẩn thận.Cô vào nhà, vẫn chưa đến giờ mở cửa. Cô lên phòng vùi đầu vào giường nằm suy nghĩ. Tự nhiên nghe thoảng thoảng mùi của đàn ông trên giường. Mùi của anh ta, nó làm cô thấy ấm áp. Cô thấy mình thật buồn cười. Đã dằn lòng không được thích rồi mà sao vẫn không kiềm chế được cảm xúc chứ. Cuối cùng cô quyết định giặt ga giường, mền và cả áo gối. Cô không muốn hơi ấm của anh ta xuất hiện trong phòng cô.Tối Quân gọi điện cho cô nói mời cô đi ăn tối. Nhưng cô không biết nói sao khi cô không ở nhà anh ta. Bữa anh ta đã nói cô ở quê lên mà giờ lại ở bên cửa hàng có vẻ không ổn. Cô đành từ chối nói là mấy ngày nữa cô sẽ gọi cho Quân. Cô biết Quân cũng có ý với mình nhưng cô chỉ xem Quân là một người bạn không hơn không kém. Mà giờ cô cũng đâu thể nói gì hơn, Quân đâu có nói là thích cô hay gì khác. Tự nhiên nói ra có phải thành dở hơi cám lợn không. Nghĩ mà đau đầu. Còn anh ta nữa cô không biết sao để tránh anh ta. Từ chối thì không có lý do nào hợp lý để nói. Mệt "quạ". Đang nghĩ lại có điện thoại. Là anh ta. Gọi gì mà gọi hoài không biết.- Chuyện gì?- Em ăn chưa?- Rồi. Còn anh?- Anh chưa ăn, anh nhớ cơm em nấu quá. Cho anh qua ăn nữa nha?- Cái gì? (Cô hét lên trong điện thoại)- Em làm gì mà hét dữ vậy?- Bộ anh không ăn cơm tui nấu một ngày thì chết à?- Có thể nói như vậy.- Vậy thì tui coi anh có chết không nha.- Sao em độc ác vậy?- Cái gì?- Thôi mà. Cho anh qua ăn với. Anh đói quá. Dạo này ăn uống không điều độ anh bị đau bao tử rồi nè.- Kệ anh. Cho chừa.- Đi mà. Nha?Anh ta năn nỉ nghe thấy tội quá cô lại thấy mủi lòng. Thiệt chắc ông trời không cho cô thoát khỏi cái cục nợ này mà.- Qua đi.- Anh qua liền.Nói rồi anh ta cúp máy. Cô có thể cảm nhận được trong giọng nói anh ta niềm hạnh phúc. Cô vào bếp nấu thêm chút rau và hâm lại đồ ăn hồi chiều đã nấu. Bày biện sẵn trên bàn trước để lát anh ta qua thì ăn luôn. Hôm nay đóng cửa sớm nên anh ta qua cô cũng không thấy ngại khi gặp mấy bé nhân viên. Tự dưng cô nhớ đến chuyện anh ta hứa đi uống nước với tụi nó. Vậy lát cô sẽ nhờ luôn.Đang ngồi chờ anh ta thì anh gọi nói xuống mở cửa.- Chào cô chủ nhỏ.- Gì nữa đây. Vào ăn nhanh rồi về dùm tui cái.- Chưa ăn mà muốn người ta về rồi sao?- Hứ. Có vào không?- Vào chứ.- Chuẩn bị rồi hả? Đúng là đi làm về có người chờ mình về ăn thật là hạnh phúc.- Ai chờ, tự anh qua mà.- Em lạnh lùng quá.- Ăn nhanh đi ông tướng. Kêu đói mà.- Được rồi. Cô chủ nhỏ.- Nói nhiều quá.- Hôm nay có nhớ anh không?- Có điên mới nhớ anh.- Vậy khi nào em điên?- Chắc không có đâu.- Anh thì nghĩ là có đó.- Nói nhảm.Anh ta nhìn cô cười. Nụ cười chết người chứ không còn thấy ghét nữa. Thật ra điều anh ta nói rất đúng. Cả ngày hôm nay cô cũng thấy nhớ anh ta thật. Đã nghĩ là không được thích vậy mà còn nhớ mới chết chứ. Đúng là cô điên thật rồi.- Ngon quá. Anh no rồi. Cám ơn em. Chỉ có đồ em nấu anh mới ăn ngon miệng thôi.Cô không buồn trả lời chỉ liếc anh ta một cái rồi dọn dẹp.- Để anh làm cho.- Để đó tôi làm, anh về đi.- Về đâu?- Anh nói vậy là sao?- Hôm nay anh ngủ ở đây mà. - Nè. - Yên tâm anh có mang theo quần áo mà.Trời ơi, thiệt là tức điên mà. Anh ta dạo này cứ làm cô tức điên lên mới vui thì phải. Còn mang theo quần áo nữa mới ghê chứ.- Ai cho anh ngủ chứ?- Em ở đâu anh sẽ ở đó.- Nhưng sáng chẳng phải tôi nói là mấy bữa nữa sẽ về mà.- Không thấy em anh không yên tâm.- Tôi có còn là con nít đâu chứ. Anh về dùm đi.- Vậy anh vào tắm trước nhé.- Nè... nè...Điên quá đi mất. Càng nói anh ta càng làm cô điên mà. Kiểu này mai phải về bên nhà anh ta quá, không thôi có ngày bị mấy bé nhân viên phát hiện sớm.- Anh tắm xong rồi.Nói rồi anh ta lên giường nằm luôn. Trời ơi, mới giặt hồi sáng giờ lại giờ lại lên nằm. - Ở đây anh thấy ấm cúng quá. Hay anh qua đây ở luôn được không?- Anh điên hả? Thôi mai tôi sẽ về lại. - Anh lại thích ở đây hơn.- Nè? Anh muốn sao đây?- Muốn ở đây với em.- Sao anh không nghĩ cảm giác của tôi vậy? Anh chỉ biết làm theo ý mình thôi.- Nếu theo ý em thì anh sẽ không bao giờ được gặp em nữa, phải không?Cô ngạc nhiên khi anh ta nói câu đó. Không lẽ anh ta đọc được suy nghĩ của cô sao? Cô không biết nên nói gì nữa. Cô sợ làm anh ta tổn thương, nhưng cô lại không thể tiếp nhận tình cảm của anh ta được.- Tôi xin lỗi nhưng tôi không thể tiếp nhận tình cảm của anh được. Chúng ta nên xem nhau như là bạn được không? - Tại sao? - Chỉ là tôi không thích anh, tôi chỉ xem anh như là một người bạn thôi. Nên ...- Thôi anh hiểu rồi. Xin lỗi đã làm phiền em trong thời gian qua. Từ giờ anh sẽ không làm phiền em nữa.Nói rồi anh ta lấy đồ rồi về. Cô không ngờ tới lời từ chối của cô làm anh ta trở nên như vậy. Cô chỉ biết xuống dưới mở cửa cho anh ta. Anh ta đi rồi sao cô lại không thấy vui chứ? Cô biết mình thật sự không muốn điều này xảy ra nhưng lý trí đã chiến thắng con tim cô. Tim cô bắt đầu nhói đau. Cô bật khóc nức nở. Cô không hiểu sao mình lại vậy? Thôi cố lên rồi sẽ vượt qua thôi. Cô tự an ủi mình nhưng nước mắt vẫn không thôi tuôn trào.Từ hôm đó anh ta không một lần liên lạc với cô. Cô biết anh ta sẽ rất buồn nhưng thời gian sẽ làm người ta mau quên thôi. Cuối tuần sau đó Quân gọi cho cô. Cô quen béng mất phải gọi cho Quân.- Em nghe.- Em đang đâu vậy? Gặp nhau nhé.- À, em mới tìm được việc nên em chuyển ra ngoài ở rồi. Mình gặp nhau ở đâu?- Em chọn đi? À, em thích trà đào phải không? Ra TCH nhé.- Dạ.Thật lòng cô không muốn nói dối Quân nhưng hiện giờ cô chưa thể nói sự thật cho Quân biết được. Sau này nhất định cô sẽ nói cho Quân biết. Tới quán thấy Quân đã chờ ở đó rồi.- Chào anh.- Ừ. Để anh mua nước cho em.- Thôi em mua rồi.- Bữa giờ em bận lắm hả?- Dạ.- Em tìm được việc rồi sao? Việc gì vậy?- Dạ. Em làm nhân viên bán hàng (Cái này là xạo chắc luôn, vì già quá có ai tuyển vào bán hàng đâu. Người ta toàn tuyển còn trẻ trẻ thôi, há...há...)- Vậy em không ở nhà Bảo nữa sao?- Dạ. Em chuyển ra ngoài ở cho tiện.- Ừ. Mà mấy bữa nay thằng Bảo nó sao đó.- Chuyện gì vậy anh?- Em không biết thật hả?- Không.- Anh thấy nó cắm đầu vào công việc, nhiều bữa thấy ngủ ở công ty. Có khi cả ngày nó chẳng ăn uống gì hết. Mà quan trọng là hình như nó gặp lại Trà My.- Vậy sao? Sao anh biết?- Hôm bữa anh có đi uống rượu thì thấy nó với Trà My đang uống với nhau. Anh không hiểu nổi tại sao Trà My đã gây cho nó cú sốc lớn vậy mà cô ta vẫn có thể nói chuyện với nó như không có chuyện gì. Tại sao sau mấy năm cô ta bỏ đi bây giờ lại tìm nó?- Chắc do cô ấy còn tình cảm thì sao?- Anh không nghĩ vậy. Nếu cô ta yêu nó thì đã không lấy tiền của nó rồi bỏ đi mấy năm như thế. Chắc có thể cô ta hết tiền bây giờ muốn quay lại với nó. Anh thấy lo cho nó quá.- Chắc không sao đâu anh, ảnh chắc sẽ có cách giải quyết thôi.- Hi vọng là vậy.Cô biết anh ta như vậy một phần nguyên nhân là do cô. Nhưng giờ anh ta không còn liên quan gì đến cô nữa, cô không muốn mình bận tâm về anh ta. Như vậy có lẽ sẽ tốt cho cả hai. Đang ngồi thì thấy điện thoại Quân đổ chuông.- Tao nghe. - ...- Tao đang uống nước với Linh. Mày đang đâu vậy?- ...- Được. Mày tới đi. Tao đang ở quán TCH trên đường Lê Văn Sỹ nè.- ...- Ừ.- Thằng Bảo chút sẽ ghé cùng với Trà My. Không lẽ nó quay lại với cô ta thật sao?- Nếu anh ấy thấy cần thiết thì em nghĩ quay lại cũng tốt mà. Biết đâu hai người sẽ hạnh phúc thì sao?- Tại em không biết đó. Chứ cô ta anh thấy không tin lắm. Thằng Bảo nó hiền lắm, kinh doanh thì nó rất giỏi nhưng chuyện tình cảm thì nó luôn bị người ta lừa. Anh khuyên nó hoài nhưng nó cứ nói không sao.Đang ngồi nói chuyện một lúc sau thì thấy anh ta với Trà My tới, coi chừng hai người rất thân thiết. Cô biết anh ta chắc còn tình cảm với cô ấy không thì sẽ chẳng thân thiết như vậy. Tự dưng cô thấy buồn. - Xin chào. (Bảo)Thấy cô anh ta làm lơ, cô thấy có chút hụt hẫng.- Chào em, lâu quá không gặp. (Quân)- Chào anh Quân. Chào chị. (Trà My)- Chào em.- Hai người uống lâu chưa? (Trà My)- Cũng mới tới thôi em. (Quân)- Đừng nói hai người đang hẹn hò nha? (Trà My)Cô hơi bối rối khi nghe Trà My hỏi câu đó. Cô lên tiếng:- Không có đâu, tụi chị chỉ là bạn bè thôi.- Em thấy anh với Linh hợp chứ? (Quân)- Rất đẹp đôi. (Trà My)Cô liếc nhìn anh ta nhưng anh ta không nhìn cô mà đang cười phụ thêm vào câu trả lời của Trà My. Cô thấy khó chịu trong lòng. Chắc anh ta đang hạnh phúc với cô ấy. Chính mình là người từ chối mà sao giờ tim cô lại đau như vậy chứ. Bất giác cô thở dài.- Em với anh Bảo sẽ yêu lại sau 3 năm, anh thấy được không? (Trà My)- Cái đó là do hai người thôi, anh không có ý kiến. (Quân)Cô lại nhìn anh ta lần nữa, thấy anh ta không phản ứng gì. Cô nghĩ chắc hai người thật sự quay lại rồi. - Chị thấy sao chị Linh? (Trà My)- Cái đó tùy hai người, chị thấy hai người rất đẹp đôi.Nói xong cô liếc nhìn anh ta thấy anh ta cũng đang nhìn cô ánh mắt rất khó hiểu. Mà cô thấy hai người đẹp đôi thật. Trà My rất đẹp, cao ráo, ăn mặc thì sành điệu, người luôn tỏa ra mùi nước hoa quyến rũ. Cô còn thấy mê nữa là. Thấy Trà My đi bên anh ta rất xứng đôi. Điện thoại Quân lại đổ chuông.- Dạ con nghe mẹ. (Quân)- ...- Dạ con về liền. (Quân)- Xin lỗi mọi người nhé, nhà có chút việc phải về trước. Rồi Quân quay qua nói với cô:- Em ngồi lại chơi nha, anh về trước có việc. Anh sẽ gọi cho em sau. (Quân).Nói rồi Quân về trước, cô thấy mình lạc lõng. Giờ người ta có đôi có cặp cô ở lại có vẻ cũng hơi bất tiện. Mà ngồi thêm nhìn hai người họ thân thiết cô sợ mình sẽ đau lòng mất.- Thôi chị về trước luôn nha. Em với anh Bảo ở lại uống nước. Cô toan đứng dậy thì anh ta lên tiếng.- Ở lại chút đi lát về cùng luôn.- Ở lại chút đi chị, lâu mới gặp chị mà.Cô đành ngồi chịu trận tiếp. Muốn bỏ về quá, làm như anh ta cố tình bắt cô phải chịu sự dày vò này thì phải.- Em nghe nói chị dọn ra ngoài rồi hả?- À. Chị mới tìm được việc nên chuyển ra ngoài ở gần cho tiện đi làm thôi.- Chị làm gì?- À, chị làm nhân viên bán hàng thôi.- Công ty anh Bảo thiếu gì việc sao chị không nhờ ảnh?Cô liếc nhìn anh ta thấy anh ta không phản ứng.- Chị không có bằng cấp gì sao vào làm được. - Người nhà mà có sao đâu. Anh? Sao anh không tìm việc cho chị Linh?Thấy anh ta có vẻ như không biết trả lời sao nên cô đành nói:- Chị thích công việc bán hàng hơn.- Vậy hả.- Thôi chị về trước nha, mai chị phải đi làm nên chị muốn mua một số thứ.- Vậy chị về trước đi. Em chào chị.- Chào em.Cô quay ra gật đầu chào anh ta rồi rảo bước đi. Thật là hú hồn. Bữa nay cô thấy mình nói dối quá nhiều, thật ra cô có muốn đâu chứ. Mỗi lần nói dối là cô thấy trong người rất khó chịu. Giờ mà không nói cũng không biết làm sao nữa. Về đến cửa hàng cô lại chuilên phòng nằm vật ra giường. Mệt mỏi quá, không biết khi nào mới sóng yên biểnlặng đây. Muốn sống một cuộc sống bình yên thôi sao mà khó quá. Tự dưng cô nhớtới chìa khóa nhà và thẻ ngân hàng cô vẫn còn giữ. Thẻ ngân hàng cô chưa dùng đếnbao giờ, cô không muốn mắc nợ anh ta. Không lẽ nhờ Quân trả dùm ta? Vậy thìQuân sẽ nghi ngờ mất. Trời ơi không lẽ phải gặp lần nữa hả. Thôi trả cho xong rồicắt đứt luôn, cứ vậy hoài mệt mỏi quá. Nghĩ là làm cô lấy điện thoại ra gọi,đang tính bấm gọi thì mới sực nhớ anh ta đang đi cùng Trà My mà. Vậy có làm phiềnngười ta không? Thôi để mai gọi vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz