ZingTruyen.Xyz

[SOONHOON| TRANSFIC] HEALING

Những Cánh Hoa Dẫn Lối Anh Đến Bên Em (1)

__Chanchan05

Originsl Name: not knowing where to turn to (the petals lead me to you)
Author: yananism
Link truyện gốc: https://archiveofourown.org/works/25123780?view_adult=true
Fic rất dài bản gốc tận 14k+ từ lận nên mình sẽ chia nhỏ ra cho mọi người tiện theo dõi nha
Tag: Hanahaki, angst, HE
____

"Kwon Soonyoung?"

Soonyoung giật mình, ngẩng lên khỏi chiếc Nokia cũ, đôi mắt hoang mang đối diện với người đàn ông vừa gọi tên mình. Mới tuần trước, anh đã tham gia buổi thử giọng, một màn trình diễn vụng về với bài hát Lucifer của SHINee mà anh chỉ muốn quên đi. Sáng nay, một cuộc gọi bất ngờ yêu cầu anh đến ngay tòa nhà Pledis Entertainment, và anh chẳng kịp ăn sáng, cũng không hề nghĩ tới chuyện phải đến trường.

Bàn tay Soonyoung ướt đẫm mồ hôi, anh vội vàng lau vào quần jeans, cố gắng giấu đi đôi chân đang run rẩy. Từ sâu trong lòng, anh cảm thấy lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh.

"Chào buổi chiều, thưa ngài," anh nói, giọng lạc đi vì sự căng thẳng.

Người đàn ông đối diện mỉm cười, ánh mắt ấm áp nhưng đầy nghiêm túc. "Chào buổi chiều, Soonyoung-ssi," ông đáp lại, cúi đầu nhẹ nhàng như thể nhận ra sự hồi hộp của Soonyoung. "Cậu đã tham gia buổi thử giọng tuần trước, và tôi phải nói rằng, cậu thực sự gây ấn tượng mạnh. Khi tôi thấy cậu nhảy giữa trung tâm thương mại, ngay cạnh đài phun nước, tôi đã biết mình không thể bỏ qua cơ hội này. Tôi đã quay lại phần trình diễn của cậu, và tôi gửi nó cho CEO. Nó đã được đặt lên bàn ông ấy."

Nhịp tim Soonyoung như ngừng lại. Anh nín thở, chờ đợi câu nói tiếp theo, cảm giác như tất cả mọi thứ đều treo lơ lửng giữa không trung. Đây có thể là khoảnh khắc làm vỡ tan tất cả những giấc mơ của anh hoặc biến chúng thành hiện thực. Anh gần như không dám tiếp tục lắng nghe.

Người đàn ông đối diện nhận ra sự căng thẳng trong ánh mắt của Soonyoung. Một cái vỗ nhẹ lên vai anh, như thể an ủi, rồi anh ta không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ dẫn anh vào văn phòng ngay bên cạnh.

Hơi thở của Soonyoung nghẹn lại khi nhận ra người đang ngồi trước mặt chính là CEO của công ty. Máu dồn lên tai anh, trái tim đập loạn xạ đến mức anh suýt quên mất phải cúi đầu chào.

"Kwon Soonyoung, rất hân hạnh được gặp cậu," CEO nói, giọng trầm nhưng mang theo sự ấm áp mà Soonyoung không ngờ tới.

Soonyoung chớp mắt, choáng váng vài giây trước khi vội vàng đưa tay ra bắt tay ông. Cảm giác như tất cả mọi thứ xung quanh anh đều bị lu mờ, chỉ còn lại cái bắt tay đó, là sự tiếp xúc duy nhất giữa họ.

Người đàn ông thả mình xuống ghế, ra hiệu cho Soonyoung ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Ánh mắt sắc bén của ông dõi theo, không vội vàng, nhưng cũng không hề thiếu quyết đoán.

"Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, nếu cậu không phiền," ông bắt đầu, giọng điềm tĩnh nhưng đầy nghiêm khắc. "Khi Yooseong-ssi nói với tôi rằng có một cậu nhóc dancer xuất sắc mà anh ta từng thấy trong một thời gian dài, tôi không thể tin được. Tôi không thường can thiệp vào chuyện của thực tập sinh—vì đơn giản, đó không phải là công việc của tôi. Và nói thẳng ra, tôi là người khá khó tính."

Tim Soonyoung như ngừng đập, căng thẳng đến mức anh không dám thở mạnh. Vậy là hết rồi, giấc mơ của anh dừng lại ở đây. Câu nói của CEO như một nhát dao lạnh lùng cắt ngang hy vọng của anh.

"Nhưng để Yooseong ngừng làm phiền tôi, tôi đã nhượng bộ và đồng ý xem video của cậu."

Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại.

"Và tôi phải nói rằng... tôi hoàn toàn đồng ý với Yooseong-ssi," CEO tiếp tục, giọng ông trầm nhưng đầy sự khẳng định. "Cậu có tài năng, Soonyoung-ssi. Với một chút rèn luyện về giọng hát và kỹ thuật nhảy, tôi tin rằng chúng tôi có thể biến cậu thành một ngôi sao. Yooseong không bao giờ chịu bỏ cuộc, cậu ta liên tục thuyết phục tôi xem video của cậu. Và bây giờ, tôi thực sự mừng vì cậu ta đã làm vậy. Điều đó chứng minh rằng cậu xứng đáng."

Soonyoung chớp mắt, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Mọi thứ như đảo lộn, mỗi từ ngữ của CEO vang vọng trong đầu anh nhưng lại có vẻ quá xa vời. Anh khẽ lắc đầu, như thể muốn phủ nhận thực tại trước mặt, không dám chấp nhận rằng giấc mơ của mình đang hiện ra ngay trong tầm tay. CEO bật cười trước phản ứng ngỡ ngàng đó.

"Chào mừng cậu đến với Pledis Entertainment, Soonyoung. Chúng tôi rất mong được làm việc cùng cậu." Ông dừng một chút, ánh mắt nghiêm túc. "Nếu cậu sẵn sàng, chúng tôi muốn cậu bắt đầu ngay hôm nay. Thực ra, chúng tôi đã chuẩn bị một kế hoạch đặc biệt dành cho cậu."

Ghế bật ngửa khi Soonyoung đứng dậy, một tiếng hét vỡ òa sung sướng thoát ra từ anh. CEO và Yooseong nhíu mày trước phản ứng có phần quá khích, nhưng Soonyoung không hề bận tâm. Mọi thứ trong đầu anh chỉ còn lại một câu duy nhất—

"Chào mừng cậu đến với Pledis Entertainment."

Và rồi, mọi thứ như vỡ òa. Soonyoung khuỵu xuống sàn, nước mắt bất ngờ trào ra, không thể nào kiểm soát. Anh khóc nấc lên, từng hơi thở đứt quãng, lồng ngực đau nhói như nghẹt thở. Cả cơ thể anh run rẩy không thể đứng vững, cho đến khi Yooseong phải cúi xuống, kéo cậu đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai để an ủi.

Vị CEO mỉm cười, nụ cười có phần bối rối nhưng cũng đầy sự dịu dàng. Nhưng trước khi ông kịp nói gì, Soonyoung lại òa khóc lần nữa. Lần này, không thể kiềm chế được, cậu lao đến ôm chầm lấy ông, không quan tâm đến hình ảnh hay sự xấu hổ.

"Trời ơi, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài rất nhiều! Tôi thề, ngài sẽ không bao giờ hối hận đâu. Ngài vừa thay đổi cả cuộc đời tôi. Tôi đã mơ về khoảnh khắc này cả đời rồi!"

Yooseong bật cười, vỗ nhẹ vào lưng cậu, một cái vỗ vỗ đầy trìu mến trước khi kéo Soonyoung ra khỏi văn phòng, hướng về phía phòng tập.

Đôi mắt Soonyoung sưng đỏ, tai ù đi, mọi âm thanh quanh anh giờ chỉ còn là những tiếng vọng mơ hồ. Đôi chân cậu bước đi như thể không còn cảm nhận được trọng lực, như đang lơ lửng trong không trung. Nhưng trái tim anh—trái tim anh đang đập điên cuồng, từng nhịp đập vang lên, mãnh liệt và rõ ràng, nhắc nhở anh một điều duy nhất:

Đây không phải là mơ. Đây là hiện thực.
___

Soonyoung được thông báo rằng anh sẽ trở thành một phần của nhóm nhạc dự án mang tên SEVENTEEN. Mặc dù cái tên gợi ý sự tồn tại của mười bảy thành viên, nhưng thực tế nhóm có 13 người—và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Soonyoung trải qua cú sốc ban đầu trước khi sự thật chợt vỡ ra. Anh nhận ra rằng mình thật may mắn. May mắn vì được chọn, may mắn vì có cơ hội làm việc với những con người tài năng mà anh chưa từng nghĩ sẽ gặp trong đời.

Dần dần, anh bắt đầu hòa nhập với Junhui và Wonwoo, hai người bạn cùng sinh năm 1996, mặc dù Soonyoung không phải là kiểu người dễ dàng mở lòng ngay lập tức. Wonwoo, với những cái nhíu mày đặc trưng, đôi tay hay giấu trong tay áo len, và những cuốn sách dày cộp luôn theo bên mình, nhanh chóng trở thành một người bạn thú vị. Soonyoung không thể không nhận ra một điều kỳ lạ về anh—dù vẻ ngoài lạnh lùng, Wonwoo lại có một trái tim ấm áp, và đôi khi lại có những lời nhận xét sắc bén đến mức khiến người khác phải giật mình. Nhưng chính sự kết hợp giữa sự dịu dàng và sự mạnh mẽ ấy khiến Soonyoung thấy mình thật sự muốn hiểu thêm về anh.

Còn Junhui thì, một ngày anh là chàng trai vui vẻ, lanh lợi, hơi ngốc nghếch, nhưng chỉ một giây sau, Junhui lại biến hóa thành một nghệ sĩ đầy cuốn hút trên sân khấu, khiến người ta không thể rời mắt khỏi từng động tác body roll uyển chuyển và những bước lắc hông đầy mê hoặc. Không ai có thể đoán trước được Junhui sẽ trở thành người như thế nào trong mỗi khoảnh khắc—vì anh không chỉ là một con người, mà là một nghệ sĩ có khả năng thay đổi tất cả trong một tích tắc.

Tuy nhiên, nếu phải nói về sự gắn kết, không ai có thể sánh được với Seokmin và Seungkwan. Hai người này gần như không thể tách rời Soonyoung ngay từ những ngày đầu tiên, và thế là bộ ba huyền thoại BooSeokSoon ra đời. Seokmin thật kỳ lạ, cậu như một mảnh ghép hoàn hảo trong cuộc sống của Soonyoung—đến mức anh không hiểu nổi sao mình lại có thể sống thiếu Seokmin suốt bao lâu. Còn Seungkwan? Em ấy chính là cây hài số một của nhóm, không cần phải bàn cãi. Chàng trai đến từ Jeju, lúc nào cũng sẵn sàng đấu khẩu với bất cứ ai, nóng nảy nhưng không bao giờ biết sợ—trừ khi đó là điều gì đó thật sự có thể làm em ấy đau lòng.

Chan,em bé cưng của Soonyoung, là viên ngọc quý của nhóm, là em út vàng với đôi chân nhảy đầy hứa hẹn. Soonyoung tin rằng cậu bé dancer ấy sẽ là người mang cả ngành công nghiệp này trên vai. Với Hansol, Soonyoung dành cho em ấy một sự ngưỡng mộ sâu sắc, không chỉ vì cách Hansol dạy anh tiếng Anh mà còn bởi sự thay đổi bất ngờ trong các cuộc trò chuyện của họ, từ những trò chơi ngớ ngẩn đến những bài luận sâu sắc về bản sắc và ý nghĩa cuộc sống.

Seungcheol là một leader tuyệt vời, nhưng điều khiến Soonyoung trân trọng hơn cả là anh ấy chính là người anh lớn không ai có thể thay thế được. Soonyoung luôn biết mình không cần phải lo lắng về việc chăm sóc mười hai đứa trẻ, vì Seungcheol là người duy nhất đủ khả năng gánh vác trọng trách ấy.

Jeonghan và Joshua, hai thỏi nam châm hút mọi rắc rối, lúc nào cũng khiến Soonyoung cảm thấy mình luôn là mục tiêu bất đắc dĩ khi ở gần bộ đôi "ác quái" này. Dù vậy, anh vẫn yêu mến họ rất nhiều. Minghao và Mingyu, hai nguồn năng lượng tuyệt vời, luôn là những người khiến Soonyoung cảm thấy mình thật sự là một phần hoàn hảo của nhóm. Họ không chỉ quan tâm đến anh trong những chuyện nhỏ nhặt như việc ăn uống đầy đủ mà còn chăm sóc anh một cách chu đáo, kỹ lưỡng hơn cả những gì Soonyoung có thể làm cho chính mình.

Jihoon, dần dần chen vào cuộc sống của Soonyoung, và anh không thể phủ nhận rằng có một sự lôi cuốn đặc biệt từ Jihoon. Anh bị thu hút bởi dáng vẻ nhỏ nhắn của cậu, mái tóc đen huyền bí và đôi mắt sáng như thể đang nhìn thấu mọi thứ. Cảm giác tên của Jihoon nhẹ nhàng lướt qua đầu lưỡi Soonyoung khiến anh thấy như mình đang chìm đắm trong một cơn mưa dịu dàng. Nhưng điều anh yêu thích nhất là sự kiên định trong thái độ của Jihoon—cậu không bao giờ ngần ngại thể hiện chính kiến, thẳng thắn và mạnh mẽ. Jihoon có thể sẽ không ngần ngại siết chặt cổ anh nếu cần, nhưng ngược lại, chính điều đó lại khiến Soonyoung càng thêm yêu quý cậu, yêu cái cách Jihoon không hề e ngại thể hiện sức mạnh và tình cảm của mình.

"Chào, tôi là Kwon Soonyoung, rất vui được làm việc với cậu. Còn cậu thì sao?"
"Jihoon. Lee Jihoon. Rất vui được gặp cậu."

Khi Jihoon nắm lấy tay Soonyoung, một luồng cảm giác ấm áp lạ lùng chạy dọc cơ thể anh. Nhưng điều làm Soonyoung đứng lặng người lại chính là nụ cười của Jihoon—nụ cười đó, vừa dịu dàng vừa ấm áp, như thể mọi thứ trong thế giới này đều tạm dừng lại trong khoảnh khắc đó. Soonyoung chẳng thể tìm ra lý do tại sao, nhưng anh chỉ muốn một điều duy nhất—là làm bạn với Jihoon, chỉ thế thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz