Dù Em Quên, Anh Vẫn Chờ
Original Name: Faulty Minds and Broken Hearts
Author: NotMarie
Link truyện gốc: https://archiveofourown.org/works/11185992
___
"Em yêu, dậy đi. Đến giờ uống thuốc rồi."
Soonyoung thì thầm, hơi thở anh phả nhẹ trên làn da Jihoon, cùng những nụ hôn ấm áp đặt lên gò má, lên trán. Người kia khẽ cựa mình, đôi mi run rẩy trước khi đôi mắt dần mở ra, ngập tràn vẻ ngỡ ngàng. Jihoon nhìn Soonyoung, ánh mắt bối rối đến mức khiến trái tim anh thắt lại.
Rồi Jihoon khẽ nuốt khan, môi hé mở như thể đang tìm kiếm một điều gì đó trong ký ức. Và Soonyoung biết—biết rằng một lần nữa, mình sắp đối mặt với điều tồi tệ nhất.
"Xin lỗi... nhưng anh là ai?"
Lời nói ấy giáng xuống như một lưỡi dao sắc lạnh, cắt ngang hơi thở của Soonyoung. Trong một thoáng, cả thế giới như chao đảo.
Anh nhớ lần đầu tiên nhận ra sự khác thường nơi Jihoon. Hôm đó là một ngày thứ Bảy bình thường. Sau bữa trưa, họ ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, cùng xem ti vi. Jihoon vươn tay lấy điều khiển, một hành động nhỏ nhưng đủ khiến Soonyoung ngạc nhiên—bạn trai anh hiếm khi chủ động xem ti vi, trừ bộ phim yêu thích mà anh chỉ bật vào tối thứ Hai và thứ Ba.
Thoạt đầu, Soonyoung nghĩ rằng có lẽ hôm nay có chương trình nào đó thu hút Jihoon. Nhưng khi màn hình đổi kênh, điều kỳ lạ đã xảy ra—Jihoon chọn đúng bộ phim mà 2 người vẫn luôn chờ đợi.
Soonyoung nhíu mày, tò mò ngồi thẳng dậy. Anh nghiêng người, nhẹ nhàng véo má Jihoon rồi cất giọng trêu chọc:
"Em đang xem gì thế?"
Jihoon chu môi, đôi mắt mở to đầy ngơ ngác, khiến Soonyoung bất giác khựng lại.
Soonyoung chỉ nhướn mày, chờ đợi một lời giải thích. Và rồi Jihoon bật ra câu nói khiến anh càng thêm bối rối:
"Không thể tin là anh quên rồi! Hôm nay là ngày bộ phim này lên sóng mà!"
Soonyoung chớp mắt. Một cơn bất an lặng lẽ len vào tâm trí anh.
Cái tên bộ phim vừa được nhắc đến—chính là bộ phim Jihoon yêu thích, bộ phim mà họ vẫn thường xem cùng nhau vào tối thứ Hai và thứ Ba. Nó đã chiếu đến tập 13. Thế nhưng...
"Không phải bộ phim đó chiếu vào thứ Hai và thứ Ba sao?" Soonyoung chậm rãi lên tiếng, cẩn thận dò xét phản ứng của Jihoon. "Mà sao bây giờ em lại bảo đây là tập đầu tiên?"
Đến lượt Jihoon sững người. Cậu nhíu mày, rút điện thoại ra kiểm tra ngày tháng. Một thoáng im lặng trôi qua trước khi Jihoon khẽ bật cười—một tiếng cười nhẹ, nhưng rõ ràng là gượng gạo.
Rồi cậu nhanh chóng chuyển kênh.
"Haha, đùa thôi mà, Soonie à. Chắc chẳng có gì hay trên TV đâu nhỉ?"
Soonyoung chỉ nhún vai, nhưng cảm giác kỳ lạ vẫn âm ỉ trong lòng, như một cơn ngứa khó chịu mà anh không thể gãi tới.
Jihoon đặt điều khiển xuống, quay sang anh, ánh mắt vô tư đến lạ. "Anh đói chưa, Soonyoungie? Em nấu gì cho bữa trưa nhé?"
Soonyoung thoáng khựng lại.
Anh nghiêng đầu nhìn Jihoon, rồi chậm rãi đưa tay xoa mái tóc mềm của cậu, nụ cười nơi khóe môi có chút đăm chiêu.
"Jihoon, chúng ta vừa mới ăn trưa xong mà. Hôm nay em sao thế? Lạ thật đấy."
Jihoon khựng lại lần nữa, ánh mắt chợt trở nên mơ hồ, như thể chính cậu cũng không chắc về lời mình vừa nói. Một tay đặt lên bụng, xoa nhẹ, giọng cậu cất lên có chút lưỡng lự:
"Em... em chỉ thấy đói lại thôi. Viết nhạc cũng tốn nhiều năng lượng mà."
Một nụ cười thoáng qua môi Jihoon, yếu ớt đến mức gần như tan biến ngay khi vừa xuất hiện. Nhưng ánh mắt cậu—ánh mắt ấy không giấu nổi sự bất an. Tay còn lại của Jihoon vô thức kéo nhẹ cổ áo, như thể cố che giấu điều gì đó.
Soonyoung lặng lẽ quan sát, rồi cúi xuống hôn lên đỉnh đầu Jihoon trước khi đứng dậy, bước về phía bếp.
Anh đáng lẽ nên nhận ra.
Lẽ ra, ngay từ khoảnh khắc Jihoon gãi nhẹ nơi cổ, ngay từ cái cách cậu cố gắng nặn ra một nụ cười mà chẳng thể giấu nổi bất an trong mắt mình—Soonyoung nên hiểu rằng có gì đó không ổn.
Nhưng anh lại nghĩ đơn giản rằng Jihoon chỉ mệt mỏi sau những giờ làm việc căng thẳng. Chỉ là một chút kiệt sức, không có gì đáng lo cả.
Vậy mà giờ đây, khi nhìn lại, Soonyoung chỉ ước rằng mình đã nhận ra sớm hơn. Rằng anh đã không phớt lờ những dấu hiệu nhỏ nhặt ấy. Rằng anh đã đưa Jihoon đi gặp bác sĩ từ lâu.
Anh ngửa đầu, ánh mắt dõi lên trần nhà trong căn phòng quen thuộc của cả hai. Một hơi thở dài rời khỏi môi, và Soonyoung cắn chặt môi dưới, cố gắng ngăn những giọt nước mắt đang chực trào.
Soonyoung quay lại nhìn Jihoon, cố nặn ra một nụ cười trấn an.
"Chào em, Jihoon. Anh là fan lớn nhất của em đấy!"
Jihoon chớp mắt, vẻ bối rối càng đậm nét trên gương mặt. Một cơn hoảng loạn khe khẽ len vào ánh mắt cậu, khiến Soonyoung lập tức tự trách mình. Sao anh có thể nói ra một câu ngốc nghếch như vậy, khi người yêu anh thậm chí còn không nhớ nổi anh là ai?
Hít sâu một hơi, Soonyoung nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cố gắng điều chỉnh giọng nói sao cho nhẹ nhàng nhất.
"Anh đùa thôi." Anh cười, cúi xuống nhìn Jihoon với ánh mắt dịu dàng. "Anh là y tá riêng của em. Đây là thuốc của em, Hoonie."
Jihoon mắt chữ A mồm chữ O, rồi gật gù như thể lời nói đó hoàn toàn hợp lý. Nhìn thấy cậu tin mình một cách hồn nhiên như vậy, Soonyoung cảm thấy trái tim vừa đau nhói, vừa nhẹ nhõm một chút.
Jihoon mỉm cười thực sự—một nụ cười nhỏ, nhưng ít nhất cũng không còn lẫn sự hoang mang. Cậu ngoan ngoãn uống viên thuốc mà Soonyoung đưa, rồi cầm lấy ly nước uống một hơi hết sạch.
Soonyoung nghĩ có lẽ Jihoon nên ngủ thêm một chút. Anh chuẩn bị đứng dậy, nhưng trước khi kịp rời đi, một bàn tay bất ngờ kéo nhẹ tay áo anh.
"Xin lỗi... nhưng tại sao em phải uống thuốc này?" Jihoon ngập ngừng hỏi, đôi mắt lấp lánh vẻ hoang mang. "Em bị bệnh gì vậy?"
Trái tim Soonyoung vỡ vụn lần thứ hai trong đêm nay.
Nhưng anh không khóc. Không để sự đau đớn lộ ra trên gương mặt.
Thay vào đó, anh chỉ mỉm cười thật dịu dàng, cúi xuống nắm lấy bàn tay Jihoon.
"Em hay quên lắm, Hoonie." Giọng Soonyoung trầm ấm như một cơn gió nhẹ. "Thuốc này sẽ giúp em nhớ lại."
Jihoon thở phào nhẹ nhõm, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ.
"Cảm ơn anh. Em cứ tưởng mình bị bệnh nặng hay gì đó. Soonie của em chắc sẽ buồn lắm nếu em bị gì nghiêm trọng."
Soonyoung cắn chặt môi dưới, cố gắng kiềm chế cơn sóng cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực.
Nhưng Jihoon vẫn chưa dừng lại. Cậu nghiêng đầu, tò mò nhìn anh.
"Anh có người yêu không, anh Y tá ?"
Soonyoung khẽ gật đầu, đôi mắt lấp đầy cảm xúc mà Jihoon chẳng thể nhận ra.
Jihoon lại cười. "Em cũng vậy! Đó là lý do em hơi lo một chút. Nếu em có bệnh gì nghiêm trọng, Soonie của em sẽ phát hoảng mất. Em nhớ có lần em sốt thôi mà anh ấy cuống đến mức chẳng thể nghĩ được gì khác. Không biết nếu là chuyện lớn hơn, anh ấy sẽ phản ứng thế nào nữa."
Nói rồi, ánh mắt Jihoon chợt dừng lại nơi bàn tay Soonyoung—ở chiếc nhẫn đơn giản nằm trên ngón áp út.
"Anh có lo cho người anh yêu không, Anh Y Tá ?"
Soonyoung nuốt xuống, nặn ra một nụ cười gượng gạo, rồi lại khẽ gật đầu.
Jihoon thở dài, giọng nói dịu lại. "Soonie của em lúc nào cũng lo cho em, nhưng em chỉ ước anh ấy cũng biết tự lo cho bản thân."
Nói đến đây, Jihoon nhẹ nhàng buông tay Soonyoung ra, đôi mắt đầy chân thành.
"Em chắc chắn người anh yêu cũng lo cho anh lắm đấy. Vậy nên, anh cũng phải chăm sóc bản thân mình nhé? Cảm ơn anh, anh Y tá. Ngủ ngon!"
Soonyoung chỉ gật đầu, lặng lẽ nhấc khay đựng ly nước và những viên thuốc sắc màu.
Anh rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.
Và rồi, ngay khi cánh cửa khép lại sau lưng, đôi chân anh như mất đi sức lực.
Soonyoung trượt xuống sàn, gục đầu vào hai tay. Tiếng nấc nghẹn bị bàn tay che chặt, nhưng những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi không kiểm soát.
Anh khóc mãi, khóc đến khi lồng ngực đau nhói, đến khi nước mắt khô cạn, đến khi cả người anh chìm trong cảm giác trống rỗng.
"Bệnh nhân mắc chứng mất trí nhớ."
Nói rằng Soonyoung bị sốc có lẽ vẫn chưa đủ.
Anh đã đưa Jihoon đến bệnh viện sau khi cậu ngất xỉu trong studio, cứ nghĩ rằng nguyên nhân chỉ là kiệt sức hay ăn uống thất thường. Anh còn định mắng cậu một trận vì không chăm sóc bản thân.
Nhưng rồi, kết quả chẩn đoán lại là một điều mà anh chưa bao giờ tưởng tượng đến.
Hơi thở Soonyoung như nghẹn lại nơi cổ họng. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, anh cất giọng, nhưng nó run rẩy hơn anh muốn:
"L... lâu chưa ạ?"
Vị bác sĩ thoáng do dự. Ông nhìn xuống hồ sơ bệnh án, lật một trang, rồi lại ngẩng lên nhìn Soonyoung. Một khoảnh khắc im lặng trôi qua trước khi bác sĩ chậm rãi đáp:
"Theo hồ sơ, cậu ấy đã được chẩn đoán từ hai năm trước. Bác sĩ trước cũng đã kê thuốc điều trị."
Một cơn choáng váng ập đến.
Hai năm trước.
Hai năm trước chính là lúc Jihoon bắt đầu có những dấu hiệu hay quên ngày càng nghiêm trọng. Lúc đó, Soonyoung đã nghĩ gì? Anh chỉ cho rằng đó là do thiếu ngủ, do làm việc quá sức. Anh đã thấy Jihoon uống thuốc mỗi ngày, nhưng lại chưa từng thắc mắc.
Sao mình lại ngu ngốc đến vậy?
Những viên thuốc đó không phải là thực phẩm bổ sung. Chúng là thuốc điều trị.
Lẽ ra mình phải nhận ra. Lẽ ra phải đưa cậu ấy đi kiểm tra thường xuyên. Phải quan tâm anh ấy nhiều hơn.
Một tiếng hắng giọng nhẹ kéo anh ra khỏi những suy nghĩ đầy hối hận.
"Tôi biết cậu ấy còn trẻ, nhưng tình trạng này đang tiến triển nhanh chóng." Giọng bác sĩ trầm ổn nhưng nghiêm túc. "Tôi khuyên cậu ấy nên nghỉ việc và tập trung vào việc bảo vệ trí nhớ."
Soonyoung siết chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay lạnh ngắt.
Không. Không thể nào.
Anh ngẩng đầu nhìn bác sĩ, đôi mắt tràn đầy hy vọng—hoặc có lẽ chỉ là tuyệt vọng đang cố gắng bấu víu vào một tia sáng mong manh.
"Jihoon... cậu ấy sẽ hồi phục, đúng không?"
Một nét buồn thoáng qua ánh mắt bác sĩ, trước khi ông hít một hơi thật sâu, như thể đang chuẩn bị đối mặt với một điều gì đó không thể tránh khỏi. Khi ông cất lời, giọng nói trầm xuống, có chút tiếc nuối:
"Hiện tại, không có phương pháp chữa trị cho chứng mất trí nhớ. Tôi rất tiếc. Tuy nhiên, cậu vẫn có thể làm chậm quá trình tiến triển của bệnh, hy vọng cậu sẽ hợp tác."
Bác sĩ cúi đầu, đôi vai ông như đang gánh một nỗi buồn vô hình, như thể ông biết rằng mình không thể làm gì hơn cho bệnh nhân này.
Soonyoung đứng đó, lòng như thắt lại. Câu nói của bác sĩ vẫn văng vẳng trong đầu anh, nhưng anh chỉ có thể cố gắng mỉm cười, cúi người cảm ơn trước khi lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Tất cả đều là lỗi của mình.
Vừa về đến phòng tắm, anh không thể kiềm chế được nữa. Những tiếng nức nở vang vọng trong căn phòng trống vắng, như thể không còn sức mạnh nào để giữ lại. Nước mắt rơi, không phải vì đau đớn về thể xác, mà vì cảm giác bất lực và tự trách đã tấn công anh từ bên trong. Anh rửa mặt, cố gắng làm dịu bớt cảm xúc. Jihoon không nên nhìn thấy anh yếu đuối như vậy.
Đứng trước cửa phòng nơi Jihoon đang nằm, tay trái nắm chặt thành nắm đấm, tay phải cầm túi đựng những món ăn yêu thích của cậu, anh hít một hơi thật sâu. Mắt anh đăm đăm nhìn vào cánh cửa, rồi tự nhủ trong lòng: "Mình không thể khóc. Jihoon không thể thấy mình yếu đuối."
Nhưng ngay khi cánh cửa mở ra và ánh mắt anh chạm vào nụ cười dịu dàng của Jihoon, mọi thứ sụp đổ.
Soonyoung không thể kiềm chế được nữa. Anh cắn chặt môi dưới, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Anh bước vội đến giường, ôm chặt Jihoon vào lòng, như thể muốn tự mình truyền cho cậu tất cả sự ấm áp và yêu thương mà anh có.
Jihoon vỗ về lưng anh, giọng nói khẽ thì thầm bên tai:
"Xin lỗi, Soonyoung."
Và chỉ cần vậy, tất cả những gì cả hai đã cố gắng kìm nén bấy lâu nay đều vỡ òa. Cảm xúc như một con sóng mạnh mẽ, cuốn đi mọi sự kiềm chế, chỉ còn lại hai người đang ôm chặt lấy nhau, tìm sự an ủi trong vòng tay đối phương.
Một lúc sau, Soonyoung nhẹ nhàng buông Jihoon ra, lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt cậu, rồi nắm lấy tay Jihoon trong lòng bàn tay ấm áp của mình. Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay trái của Jihoon, đôi mắt anh nhìn vào cậu, không giấu nổi tình yêu sâu đậm nhưng cũng đầy lo lắng. Mặc dù tay anh run rẩy, nhưng sự quyết tâm vẫn khiến anh không chùn bước. Anh từ từ lấy ra chiếc hộp nhung từ trong túi đựng đồ ăn yêu thích của Jihoon, mở nắp và đưa cho cậu.
Soonyoung hít một hơi thật sâu, cảm giác như mọi cảm xúc của anh đều đang chực trào ra. Anh cố gắng kìm nén chúng lại, rồi cất giọng:
"Jihoon, anh biết mình không phải là người hoàn hảo. Anh chỉ là một người dạy nhảy bình thường, như cách em đã đến với anh." Anh khẽ thở dài, không rời mắt khỏi Jihoon, "Anh không giàu có như người yêu cũ của em, cũng không cao ráo như anh ta"
Jihoon khẽ cười, nhưng Soonyoung vẫn tiếp tục, giọng anh nghẹn lại:
"Anh không thể tặng anh những món quà đắt tiền, nhưng anh có thể cho em trái tim mình, và một mái ấm mà em có thể gọi là ngôi nhà của chúng ta."
Với ánh mắt đầy hy vọng, Soonyoung mở chiếc hộp ra, để chiếc nhẫn lóe sáng trước mặt Jihoon. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ như dừng lại.
"Vậy Lee Jihoon, em sẽ cưới anh chứ?"
Jihoon nhìn vào mắt anh, đôi mắt sáng ngời, rồi gật đầu. Nụ cười tươi tắn của cậu khiến Soonyoung như lạc vào một thế giới riêng, nơi chỉ có họ, nơi thời gian như ngừng trôi. Anh vội vã nhưng vụng về đeo chiếc nhẫn vào tay Jihoon, sau đó nhẹ nhàng hôn lên ngón tay nơi chiếc nhẫn vừa được đặt.
Jihoon khúc khích cười, phá vỡ không khí lặng lẽ nhưng cũng đầy ấm áp:
"Nếu em biết là bệnh tật mới khiến anh cầu hôn, em đã ốm từ lâu rồi."
Soonyoung liếc nhìn anh, nước mắt lại dâng lên trong mắt, nhưng Jihoon nhanh chóng nhận ra, vội vã ôm chặt lấy anh. Soonyoung lại một lần nữa khóc, nhưng lần này, những giọt nước mắt ấy đầy ắp hạnh phúc, như thể chúng đã tìm thấy được nơi để rơi, vào vòng tay của người mà anh yêu nhất.
Khi cả hai nằm xuống giường, chuẩn bị cho một giấc ngủ êm đềm, Jihoon bất ngờ nhìn Soonyoung với đôi mắt ngạc nhiên, rồi bật cười.
"Wow, em không nghĩ anh sẽ cầu hôn theo cách này. Em cứ nghĩ anh sẽ làm một màn flash mob hay gì đó."
Soonyoung mở to mắt, cảm giác một chút xấu hổ dâng lên trong lồng ngực. Jihoon không thể kiềm chế mà phá lên cười. Soonyoung chỉ biết vùi mặt vào ngực Jihoon, mặt đỏ bừng vì ngượng. Jihoon vẫn khúc khích cười, rồi nhìn lên khuôn mặt anh, nhẹ nhàng vuốt tóc Soonyoung, ngân nga một điệu nhạc nhỏ, như một lời thì thầm ấm áp chỉ dành riêng cho anh.
Soonyoung, trong khoảnh khắc lặng im ấy, hôn nhẹ lên môi Jihoon, và như một phản xạ tự nhiên, Jihoon đột ngột rời khỏi nụ hôn. Cậu nhìn anh, đôi mắt chứa đựng bao cảm xúc, rồi thốt lên một câu làm trái tim Soonyoung đập loạn nhịp.
"Em không thể chờ đợi ngày cưới của chúng ta."
Nhưng rồi, cảnh tượng thay đổi hoàn toàn. Jihoon bỗng hoảng hốt, tỉnh dậy trong một giấc mơ mơ hồ. Cảm giác mất mát trào dâng khi cậu không thấy Soonyoung bên cạnh. Nỗi sợ hãi vây lấy trái tim Jihoon, và nước mắt không thể ngừng rơi. Cậu ngồi xuống giường, ôm chặt lấy đầu gối, những hình ảnh tồi tệ ùa đến, tưởng như mất đi người mà mình yêu.
Nhưng ngay khi những suy nghĩ ấy dâng lên mạnh mẽ nhất, cửa phòng bỗng mở ra, và trong ánh sáng yếu ớt của đêm, Soonyoung bước vào, vội vã nhưng đầy ấm áp, ôm chặt lấy Jihoon.
Jihoon gọi tên anh, giọng nghẹn lại trong từng âm thanh vụn vỡ, những giọt nước mắt rơi như mưa. Và Soonyoung, cũng không kìm được cảm xúc, đáp lại cái ôm ấy với tất cả sự yêu thương, sự kiên cường và sự thấu hiểu.
"Soonyoung... Kwon Soonyoung... Soonie Của em... Em xin lỗi..."
Soonyoung khẽ vuốt tóc Jihoon, thì thầm vào tai cậu những lời ấm áp, "Không, Hoonie. Đó không phải lỗi của em."
Soonyoung nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu Jihoon, rồi từ từ buông cậu ra. Anh mỉm cười, cố gắng xoa dịu không khí nặng nề trong căn phòng. "Chúng ta không thể để ngày hôm nay trôi qua vô ích, Jihoonie." Anh khẽ lau đi những giọt nước mắt trên mặt Jihoon, rồi hỏi bằng giọng dịu dàng, "Hôm nay mình sẽ đi đâu, em yêu?"
Jihoon nghẹn ngào, những tiếng nấc nghẹn trong cổ khiến tim Soonyoung càng thêm nhói đau. Anh vội vàng hỏi có chuyện gì, nhưng Jihoon chỉ nhẹ nhàng trả lời, "Đến phòng tập của anh." Một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt Soonyoung. "Em muốn nhìn thấy... muốn cảm nhận lại cảm giác khi mình nhảy." Jihoon nháy mắt tinh nghịch với anh, đôi mắt sáng lên một tia hy vọng dù còn đầy nỗi sợ hãi.
Soonyoung khẽ hít vào, rồi bật cười. Anh xoa đầu Jihoon một cách trìu mến, nói đùa, "Em học được kiểu nháy mắt này từ đâu thế? Thật là khiêu khích, Hoonie!" Tiếng cười trong trẻo của Jihoon vang lên như một bản nhạc, thanh thoát nhưng cũng đầy cảm xúc. Soonyoung không thể không cười cùng cậu, nhưng trong mắt anh là một nỗi nghẹn ngào, như thể anh muốn giữ lại từng khoảnh khắc này. Anh hôn nhẹ lên môi Jihoon, dịu dàng, âu yếm. "Vậy thì, không nên lãng phí thời gian nữa. Đi tắm nào, em nhé?" Jihoon nở một nụ cười tươi đáp lại.
Jihoon quàng tay quanh cổ Soonyoung, để anh bế cơ thể nhỏ nhắn của mình vào phòng tắm. Căn phòng tắm ấm áp và lãng mạn, với bồn tắm đầy nước, bong bóng trôi nhẹ nhàng và những cánh hoa hồng đỏ thắm nổi trên mặt nước. Soonyoung đặt Jihoon xuống nhẹ nhàng, giúp cậu cởi đồ, rồi cẩn thận bế cậu vào trong bồn tắm, để nước ấm xoa dịu từng cơ thể mệt mỏi. Jihoon không thể kìm nén cảm xúc khi thấy sự chăm sóc dịu dàng ấy, ánh mắt cậu đong đầy tình yêu thương và biết ơn.
Cậu vươn tay về phía Soonyoung, đôi mắt lấp lánh như một lời mời gọi. "Anh không tham gia cùng em sao?" Soonyoung mỉm cười dịu dàng, rồi gật đầu, chậm rãi bước vào nước, hòa cùng nhịp thở của Jihoon, như thể đây là khoảnh khắc duy nhất trong thế giới này mà họ cần nhau đến vậy.
Họ ngồi trong bồn tắm, nước ấm vây quanh cơ thể, tạo ra một không gian yên bình và tĩnh lặng. Jihoon ôm chặt đầu gối, quay lưng về phía Soonyoung, đôi vai cậu khẽ run lên. Soonyoung nhẹ nhàng massage dầu gội vào mái tóc mềm mượt của Jihoon, mỗi động tác đều đầy yêu thương và chăm sóc. Khi anh chuẩn bị xả tóc cho Jihoon, một tiếng nấc nghẹn vang lên từ phía sau, và Jihoon khẽ hỏi, "Em đã mất bao lâu lần này, Soonie?"
Giọng nói yếu ớt của Jihoon như một cú đâm vào trái tim Soonyoung, khiến anh cảm thấy nghẹt thở. Anh cầm vòi sen, kiểm tra nhiệt độ nước rồi xả sạch tóc cho Jihoon, vừa làm vừa trả lời bằng giọng trầm buồn: "Chỉ là một khoảng thời gian ngắn thôi." Dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng sự buồn bã trong giọng nói của Soonyoung vẫn không thể che giấu. Jihoon không nói gì thêm, chỉ ôm chặt đầu gối, để Soonyoung tiếp tục chăm sóc cậu với sự dịu dàng mà cậu chưa bao giờ nhận ra mình cần đến nhiều như vậy.
Một lúc sau, Jihoon ngồi trên ghế sofa, đợi Soonyoung lấy chìa khóa xe. Cậu với tay lấy điện thoại từ bàn cà phê, Môi cậu khẽ mỉm cười, nhưng trong đó có chút đắng cay. Sự thật rằng suốt ba tuần qua, Soonyoung đã phải chăm sóc cậu mà cậu lại chẳng nhớ gì, khiến Jihoon cảm thấy giận dữ với bản thân. Một giọt nước mắt rơi xuống, nhưng cậu vội vàng lau đi khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của Soonyoung.
"Chúng ta đi thôi, Jihoonie." Soonyoung gọi nhẹ nhàng. Jihoon quay lại, nở một nụ cười nhẹ, rồi đưa tay ra. Soonyoung không ngần ngại nắm lấy tay cậu, đặt vào túi áo khoác của mình, tay anh khẽ siết chặt, như muốn nói rằng mọi thứ sẽ ổn, dù có bất cứ gì xảy ra.
Khi họ đến phòng tập, Soonyoung không biết phải bắt đầu từ đâu. Anh định nghĩ ra một bài nhảy mới, nhưng Jihoon đã nhanh chóng kết nối điện thoại với loa bluetooth, và một bài hát vui tươi bất ngờ vang lên. Jihoon mỉm cười đầy hứng khởi. Soonyoung không thể cưỡng lại, anh bắt đầu nhún nhảy theo giai điệu, đôi mắt sáng lên vì vui vẻ. Jihoon không ngừng cổ vũ anh, rồi đưa nước khi anh khát, nụ cười của Jihoon như một nguồn động lực vô tận.
Khi Soonyoung bắt đầu cảm thấy mệt, một bản nhạc nhẹ nhàng vang lên từ loa. Anh dừng lại, đứng trước Jihoon, chìa tay ra như một quý ông. Jihoon nhìn anh, ánh mắt lấp lánh sự dịu dàng, rồi nắm lấy tay Soonyoung, để anh kéo mình vào một điệu nhảy chậm. Cảm xúc của họ hòa quyện, từng bước chân như thấu hiểu tất cả những gì chưa nói thành lời.
Ngay khi điệp khúc đầu tiên kết thúc, Soonyoung không thể giữ khoảng cách nữa, anh kéo Jihoon vào lòng mình, đặt lên môi cậu một nụ hôn đầy yêu thương. Đó là nụ hôn không cần lời, chỉ là cảm giác được là của nhau, được ôm chặt nhau trong tình yêu không thể tách rời. Jihoon cảm nhận được mọi thứ, trái tim cậu tan chảy trong vòng tay của Soonyoung. Và khi bài hát kết thúc, nước mắt của cả hai người rơi xuống, không phải vì nỗi buồn, mà là vì tình yêu quá lớn lao và quá đẹp để có thể diễn tả bằng lời. Cả hai ôm chặt nhau, để những giọt nước mắt hòa vào nhau, như một minh chứng cho tình yêu không bao giờ phai nhạt.
Cuối ngày hôm đó, khi ánh sáng mờ nhạt từ ngoài cửa sổ vẽ lên bóng đêm dịu dàng, Jihoon nằm yên, tựa đầu lên cánh tay Soonyoung. Không khí yên tĩnh như thể thời gian đã ngừng lại, và trong khoảnh khắc đó, chỉ còn lại họ, như một thế giới riêng biệt. Soonyoung dịu dàng đặt những nụ hôn lên từng góc nhỏ trên khuôn mặt Jihoon, từng nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng đầy ắp yêu thương. Giọng anh thì thầm bên tai Jihoon, nhẹ nhàng bảo cậu hãy ngủ, nhưng Jihoon không thể.
Nỗi sợ trong lòng cậu quá lớn, như một đám mây đen không bao giờ tan đi. Cậu sợ nhắm mắt lại, và khi tỉnh dậy, Soonyoung sẽ không còn ở bên cậu nữa. Cậu sợ dù cậu vẫn nhớ tất cả, thì Soonyoung sẽ rời đi, kiệt sức vì quá mệt mỏi với những lo lắng, những gánh nặng mà cậu vô tình mang đến. Cậu sợ, đến một ngày, mình lại vô thức làm tổn thương người cậu yêu nhất. Và Jihoon không nhận ra, nước mắt đã lặng lẽ lăn dài trên má cậu, như những giọt mưa nhẹ nhàng, lặng thầm.
Soonyoung, không cần nghĩ ngợi, chỉ theo bản năng mà đặt những nụ hôn lên từng giọt nước mắt trên khuôn mặt Jihoon, nhẹ nhàng xoa dịu nỗi bất an ấy. Một nụ hôn sâu, chứa đầy những cảm xúc mà đôi khi lời nói không thể diễn đạt được. Nhưng chính Soonyoung cũng không thể ngăn nước mắt của mình. Anh yêu Jihoon quá nhiều, và chính sự yếu đuối trong lòng anh lại càng khiến mọi thứ trở nên mờ nhạt.
Jihoon lặng lẽ rời khỏi nụ hôn, giọng nói khẽ khàng, như một lời van xin, nỗi sợ hãi trong cậu dâng lên, như thể không còn gì chắc chắn nữa.
"Ngày mai anh sẽ không rời xa em, đúng không?"
Soonyoung đáp lại bằng một nụ hôn khác, một nụ hôn dịu dàng, nhưng cũng đầy cam kết. Giọng anh vang lên trong không gian tối, ấm áp và vững chãi.
"Anh không bao giờ nghĩ đến điều đó, tình yêu của anh."
Một giọt nước mắt khác lặng lẽ rơi xuống, nhưng lần này không phải vì đau đớn, mà vì sự trân trọng vô bờ bến. "Em yêu anh, Soonyoung."
Soonyoung ôm Jihoon chặt hơn, kéo cậu gần vào lòng, để cảm nhận nhịp đập của trái tim cả hai hòa vào nhau. Giọng anh dịu dàng nhưng kiên định, như một lời khẳng định không gì có thể thay đổi.
"Anh cũng yêu em, Jihoon."
Jihoon không muốn ngủ, nhưng cơ thể cậu lại bắt đầu nhường bước trước cơn mệt mỏi không thể cưỡng lại. Khi ý thức cậu dần trôi vào bóng tối, cậu cảm nhận được một nụ hôn nhẹ trên trán, ấm áp và ngọt ngào. Giọng Soonyoung nghẹn ngào, thì thầm bên tai cậu như một lời cầu xin.
"X-xin em... hãy nhớ anh lần nữa."
Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều hiểu rằng không ai trong họ có thể sống thiếu người còn lại. Jihoon không phải là người duy nhất sợ hãi. Soonyoung cũng vậy. Anh sợ rằng một ngày nào đó, Jihoon sẽ không còn nhớ đến anh nữa. Anh sợ rằng Jihoon sẽ đẩy anh ra xa, rằng tất cả những gì họ đã cùng nhau xây dựng sẽ bị cuốn trôi theo thời gian. Những người xung quanh có thể nghĩ rằng Jihoon là gánh nặng với Soonyoung, nhưng trong tâm trí anh, không bao giờ có lựa chọn rời xa Jihoon. Vì Soonyoung biết, trong trái tim anh, Jihoon là tất cả.
Jihoon ngồi im lặng trên giường, ánh mắt trống rỗng, như thể cơn bão trong tâm trí cậu đã cuốn đi mọi thứ xung quanh. Y tá riêng của cậu đã rời đi để lấy đồ ăn, để lại căn phòng im lìm, chỉ còn lại âm thanh nhẹ nhàng của gió thổi qua khe cửa. Cậu lướt mắt qua không gian quen thuộc, rồi dừng lại ở một góc phòng, nơi chiếc đàn keyboard điện tử phủ đầy bụi, như thể đã bị bỏ quên suốt một thời gian dài.
Một cảm giác lạ lùng, không tên, dâng lên trong lòng cậu. Không biết vì sao, cậu đứng dậy, bước đến gần cây đàn, cắm điện và nhẹ nhàng đặt tay lên phím đàn. Đầu ngón tay cậu khẽ chạm vào những phím lạnh lẽo, và rồi, một sức mạnh vô hình dường như kéo cậu lại gần, thúc đẩy cậu chơi. Những giai điệu cất lên, ban đầu thật chậm rãi, nhưng dần dần mạnh mẽ, như thể có một phần trong cậu đã thức dậy. Cậu không thể giải thích, nhưng mỗi nốt nhạc ngân lên lại khiến trái tim cậu trở nên nặng nề hơn, như thể mỗi giai điệu đều là một phần ký ức đã mất.
Đằng sau cánh cửa, Soonyoung đứng yên, lắng nghe. Âm thanh đó—là bài hát mà anh và Jihoon đã cùng nhau sáng tác vào dịp kỷ niệm một năm bên nhau. Soonyoung biết, Jihoon hiện tại không còn nhớ gì, không biết vì sao mình lại chơi bản nhạc này, nhưng điều đó không làm trái tim anh nguôi ngoai. Giai điệu ấy, dù chỉ được chơi một cách vô thức, vẫn thắp lên trong lòng Soonyoung một tia hy vọng. Hy vọng rằng một ngày nào đó, Jihoon sẽ tìm lại được tất cả—tất cả những ký ức, những khoảnh khắc họ đã chia sẻ. Một tia sáng le lói trong bóng tối.
Soonyoung chậm rãi quay lại, vẫn nghe tiếng nhạc vang lên từ phòng. Anh cầm điện thoại trong tay, vừa nhận cuộc gọi.
"Vâng, hyung. Em xin lỗi vì hôm nay phải nhờ anh chăm sóc Jihoon giúp em. Phòng tập có chút việc gấp... Cảm ơn anh, Jeonghan hyung."
Anh cúp máy, rồi nhìn về phía Jihoon, người vẫn không thể nhớ ra anh. Cảm giác lo lắng, bất an xâm chiếm trái tim Soonyoung, nhưng anh cố gắng mỉm cười, như thể tất cả vẫn ổn. Anh biết mình không thể để Jihoon thấy sự yếu đuối trong mắt anh.
"Em sẽ ở với Jeonghan hyung và Seungcheol hyung vài tiếng nhé."
Soonyoung vỗ nhẹ lên vai Jihoon, ánh mắt anh dịu dàng, nhưng trong lòng lại quặn thắt. Từng lời anh nói, từng hành động, đều che giấu một nỗi đau khó tả. Anh chỉ muốn giữ Jihoon lại, muốn cậu nhớ lại mọi thứ, nhưng tất cả những gì anh có thể làm là đứng bên cạnh, chờ đợi.
"Nhớ ngoan khi ở đó, được không?"
Jihoon khẽ gật đầu, không nói gì thêm, nhưng trong ánh mắt của cậu, Soonyoung vẫn nhìn thấy một sự hiền hòa, một sự mong mỏi chẳng thể nói thành lời.
Jihoon nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, khuôn mặt anh ta thanh tú và có phần đầy sức hút. Y tá của Jihoon gọi anh ta là Jeonghan. Một cảm giác mơ hồ, khó tả dâng lên trong lòng Jihoon. Cậu không muốn Soonyoung rời đi, nhưng đồng thời cũng không muốn trở thành gánh nặng cho anh. Cậu chỉ biết im lặng, chôn giấu mọi suy nghĩ trong lòng.
Jeonghan đưa tay về phía Jihoon, một chút ngập ngừng thoáng qua trong ánh mắt, nhưng Jihoon vẫn đưa tay ra, nắm lấy tay anh ta. Người y tá vỗ nhẹ lên đầu Jihoon, ánh mắt âu yếm trước khi rời đi, rồi quay lại vẫy tay chào tạm biệt.
Tại nhà của Jeonghan và Seungcheol, Jihoon ngồi yên, nghe Jeonghan kể về một câu chuyện buồn về một cặp đôi có số phận nghiệt ngã. Cậu không biết tại sao, nhưng khi câu chuyện đến hồi cao trào, cảm xúc bất ngờ dâng lên mạnh mẽ trong , khiến cậu cảm thấy nghẹn ngào và muốn khóc. Chỉ một câu chuyện thôi mà lại chạm vào tận sâu thẳm trái tim cậu, như thể một phần ký ức đã mất của cậu đang cố gắng trỗi dậy.
Trước khi câu chuyện kết thúc, Jihoon đã ngủ thiếp đi, cơ thể mệt mỏi sau những ngày dài. Jeonghan nhẹ nhàng hôn lên trán Jihoon, rồi đứng dậy, lặng lẽ rời đi.
Bất ngờ, một vòng tay ấm áp ôm lấy Jeonghan từ phía sau. Anh khẽ tựa vào hơi ấm quen thuộc ấy, đôi mắt nhắm lại như tìm kiếm sự an yên trong vòng tay người yêu. Khi quay lại, anh vùi mặt vào vai người ấy, giọng nói khẽ vang lên.
"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Han. Jihoon là một đứa trẻ mạnh mẽ mà."
Jeonghan khẽ gật đầu, một nụ cười thoáng qua trên môi. "Cảm ơn anh, Cheollie."
Seungcheol nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Jeonghan, tay luồn qua mái tóc mềm mại của anh. "Đi thôi, vào bếp thôi. Em không muốn Jihoon thức giấc vì tiếng khóc của em đâu, đúng không? Chúng ta không muốn làm thằng bé bối rối thêm."
Jeonghan cười nhẹ, để mặc bản thân được người yêu dẫn dắt, cùng anh vào bếp, nơi không gian yên bình, tạm quên đi những lo lắng, nỗi đau trong lòng.
Jihoon giật mình tỉnh dậy, cơ thể rã rời và tâm trí mơ màng. Chiếc đồng hồ kỹ thuật số trên tủ đầu giường thông báo 4:30 chiều. Cảm giác bất an dâng lên trong cậu, như thể có điều gì đó không đúng. Không kịp nghĩ ngợi, cậu bật dậy khỏi giường, chạy vội ra ngoài, lòng đầy hoang mang.
Trong khi đó, Soonyoung đập mạnh tay lên vô-lăng, hơi thở gấp gáp và đầy căng thẳng, cố gắng giữ bình tĩnh dù mọi thứ đang sụp đổ xung quanh anh. Tiếng nức nở của Jeonghan vang lên bên kia điện thoại.
"Soonyoung... anh xin lỗi... Jihoon... em ấy chỉ đang ngủ, nhưng rồi... rồi đột nhiên biến mất..." Giọng Jeonghan nghẹn ngào, từng tiếng nấc làm tim Soonyoung như vỡ vụn.
Soonyoung siết chặt chiếc điện thoại, cố gắng giữ cho giọng mình vững vàng, nhưng vẫn không giấu nổi sự run rẩy.
"Không phải lỗi của anh đâu, hyung. Làm ơn, hãy liên hệ với tất cả các đồn cảnh sát. Chúng ta chưa thể báo mất tích, nhưng ít nhất hãy để họ biết để chú ý. Nếu ai nhìn thấy Jihoon, bảo họ gọi ngay cho em, được không? Cảm ơn anh, hyung."
Soonyoung cúp máy, nhưng đầu óc anh như quay cuồng. Nỗi lo lắng dâng trào, tay anh run rẩy, mắt mờ đi vì những giọt nước mắt không thể ngừng rơi. Anh biết mình không thể tiếp tục lái xe trong tình trạng này. Nếu cứ cố chấp, tai nạn có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Nhưng ngồi yên cũng không phải là lựa chọn.
Anh lao ra khỏi xe, chạy.
Anh chạy qua từng con đường, từng ngõ nhỏ, mỗi bước chân như một cơn sóng dữ dội đập vào tâm trí anh. Jihoon chắc chắn đang sợ hãi, lạc lõng và bối rối, và mỗi giây trôi qua, sự bất an trong lòng Soonyoung lại càng lớn hơn. Dù chân anh đã mỏi nhừ, dù hơi thở đã đứt quãng, anh vẫn không thể dừng lại. Mỗi suy nghĩ về Jihoon tiếp thêm cho anh sức mạnh để tiếp tục.
Và rồi, điện thoại anh rung lên.
Anh vội vàng nhấc máy, giọng yếu ớt vì mệt mỏi, nhưng trong lòng vẫn có chút hy vọng.
"Alo? Có phải anh là Kwon Soonyoung không?"
"Phải... là tôi."
"Anh thật may mắn đấy. Bạn trai của anh đang ở đồn cảnh sát gần công viên. Cậu ấy bị lạc. Anh có thể đến đón cậu ấy không?"
Cả cơ thể Soonyoung như sụp đổ, sự nhẹ nhõm lan tỏa khắp cơ thể khi nghe thấy thông báo từ đồn cảnh sát.
"Vâng! Tôi sẽ đến ngay! Cảm ơn anh rất nhiều!"
Không chút chần chừ, anh lao đi, từng bước chân vội vã như thể thời gian có thể trôi qua bất cứ lúc nào.
Khi Soonyoung đến nơi, chưa kịp vào đến cửa, Jihoon đã nhìn thấy anh. Đôi mắt cậu đỏ hoe, trong khoảnh khắc ấy, Jihoon lao vào vòng tay anh, nghẹn ngào trong tiếng khóc không thể kiềm chế. Soonyoung ôm chặt lấy cậu, vỗ về lưng Jihoon như xoa dịu những nỗi sợ hãi chưa kịp vơi đi.
Một viên cảnh sát tiến đến gần, trao cho Soonyoung một chiếc nhẫn nhỏ, mặt mày hơi nhăn lại, như thể muốn giải thích.
"Tôi nghĩ cái này là của cậu ấy. Nhưng cậu ấy bảo mình không đeo nhẫn."
Viên cảnh sát cười nhẹ "Cậu thật may mắn đấy. Bạn trai của cậu nhớ số điện thoại của cậu. Được rồi, tôi đi đây."
Soonyoung cảm ơn viên cảnh sát, nhưng tâm trí anh chỉ có Jihoon. Anh siết chặt cậu hơn, muốn cho cậu biết rằng không có gì quan trọng hơn việc cậu an toàn trở về.
Sau một lúc, Jihoon dần bình tĩnh lại, nhưng giọng cậu vẫn run rẩy, như thể mỗi lời nói ra đều chứa đựng cả ngàn nỗi áy náy.
"Em xin lỗi, Soonyoung... Em không đến kịp buổi biểu diễn của anh..."
Soonyoung cảm thấy như trái tim mình bị siết chặt. Anh nhìn Jihoon, từ đôi dép thỏ ngốc nghếch cậu đang mang, cho đến đôi mắt sưng đỏ đầy hối hận.
Cơn đau xé lòng khiến anh phải cắn chặt môi, để không bật khóc.
"Lúc em tỉnh dậy... đã là 4:30 rồi... Em thấy mình ở trong một căn nhà xa lạ, và... và..."
Câu nói bị chặn lại bởi một tiếng nấc nghẹn ngào. Jihoon không thể nói tiếp, nhưng Soonyoung đã hiểu. Anh kéo cậu vào lòng, bao bọc cậu trong sự an ủi mà chỉ có anh mới có thể mang lại.
Buổi biểu diễn...
Câu nói ấy cứ quẩn quanh trong tâm trí Jihoon, như một vết cứa sâu mà không thể nào xóa đi.
Ngày trước, Jihoon đã không ít lần hứa sẽ đến xem anh biểu diễn, nhưng rồi lại vắng mặt vì những lý do ngoài tầm kiểm soát. Dù vậy, Soonyoung chưa bao giờ trách móc cậu. Anh luôn hiểu, luôn thông cảm cho những hoàn cảnh không lường trước được. Anh tự nhủ với mình rằng sẽ có ngày, Jihoon sẽ xuất hiện, sẽ ở đó như lời hứa.
Nhưng lần này...
Cậu ấy vẫn nhớ.
Dù trí nhớ không còn nguyên vẹn, dù đang lạc lõng giữa những mảnh ký ức đã bị xóa nhòa, Jihoon vẫn nhớ. Cậu nhớ anh, nhớ đến mức đã không ngần ngại chạy đi tìm anh, như bao lần Soonyoung từng tìm cậu.
Soonyoung hít sâu, cảm giác nghẹn lại trong cổ họng. Anh buộc mình phải thở ra, giọng nghẹn ngào.
"Anh xin lỗi, Jihoon... Anh xin lỗi..."
Jihoon ngay lập tức tách ra khỏi vòng tay anh, đôi mắt hoảng hốt, tràn đầy sự lo lắng.
"Không, Soonie! Không phải lỗi của anh! Là em... Em mới là người phải xin lỗi... Làm ơn đừng khóc..."
Cậu giơ tay lên, vụng về lau nước mắt trên mặt Soonyoung, mắt cậu ngấn lệ nhưng ánh nhìn tràn đầy lo lắng, như sợ rằng một cơn giông sẽ phá vỡ những gì anh đang cảm nhận.
Soonyoung bật cười khẽ, kéo cậu lại gần mình lần nữa, ôm chặt vào lòng.
Có thể sẽ còn rất nhiều khó khăn phía trước. Nhưng dù thử thách có lớn đến đâu, anh vẫn sẽ nắm chặt tay Jihoon, sẽ không để cậu một mình bước đi trong bóng tối.
Soonyoung cõng Jihoon trên lưng suốt quãng đường về nhà, cảm giác như anh mang theo cả thế giới trong từng bước chân.
Về đến nơi, anh nhẹ nhàng thay đồ cho Jihoon, đắp chăn cho cậu rồi nhắn tin cho bạn bè, báo rằng Jihoon đã an toàn.
Khi tất cả đã xong, Soonyoung quay lại phòng ngủ, kéo chăn lên cho Jihoon, rồi cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi môi cậu.
Nhìn Jihoon ngủ say, anh khẽ thì thầm, giọng dịu dàng như muốn gửi gắm cả tâm tư.
"Em thích làm anh lo lắng lắm đúng không?"
Anh bật cười nhỏ, nhưng không hề trách móc, vì anh biết hơn ai hết, Jihoon không muốn là gánh nặng của bất kỳ ai. Cậu chỉ muốn là một phần, một phần quan trọng trong cuộc đời anh.
Soonyoung ngồi xuống bên giường, ngắm nhìn cậu trong im lặng. Đúng lúc anh định đứng dậy, Jihoon bất giác lẩm bẩm trong giấc ngủ.
"...Em yêu anh, Soonyoung..."
Giọng cậu nhẹ như hơi thở, nhưng đủ để làm trái tim Soonyoung thổn thức. Anh không thể cầm lòng, nắm lấy tay Jihoon, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó.
"Nếu em không thể nhớ lại... thì chúng ta sẽ cùng nhau tạo nên những kỷ niệm mới, Hoonie."
Anh biết hành trình này sẽ không dễ dàng. Nhưng dù có mất bao lâu, dù có phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn, anh vẫn sẽ ở đây, vẫn sẽ yêu Jihoon, vẫn sẽ chờ cậu tìm lại con đường trở về.
"Anh cũng yêu em... rất nhiều."
Và anh không có ý định dừng lại. Bởi vì Jihoon luôn xứng đáng với mọi điều tốt đẹp, với sự kiên trì và tình yêu mà anh sẵn sàng trao gửi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz