ZingTruyen.Xyz

[SOONHOON| TRANSFIC] HEALING

Beautiful Song (8)

__Chanchan05

Vào ngày Jihoon chuẩn bị lên máy bay, khi mọi thứ dường như đã được an bài, Soonyoung quyết định gọi cho cậu một lần nữa. Ban đầu, Jihoon chỉ đứng lặng yên, đôi mắt đầy căng thẳng, không biết có nên nhấc máy hay không. Cậu vẫn còn giận, còn uất ức, nhưng cuối cùng, lòng không thể quay lưng trước cuộc gọi ấy.

"Có chuyện gì vậy, Soonyoung? Nói nhanh đi, tôi đang bận." Jihoon kéo hành lý về phía cửa an ninh, đôi chân nặng trĩu, nhưng cậu không dám ngừng bước.

"Anh xin lỗi, Jihoon. Anh chỉ muốn nghe giọng em lần cuối thôi." Giọng Soonyoung nghẹn ngào, không che giấu nổi sự mệt mỏi và khổ sở. Jihoon cảm thấy trái tim mình thắt lại, nhưng cậu không dám để cảm xúc len lỏi qua sự lạnh lùng.

"Tôi mệt mỏi rồi. Tôi đã quá mệt mỏi vì nghe anh xin lỗi mỗi lần." Giọng Jihoon khàn đặc, cố gắng giữ cho âm thanh của mình vững vàng dù trong lòng đang dậy sóng. Cậu hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không thể xua tan được cơn đau ngầm trong lồng ngực.

"Anh biết... Anh đã là một thằng ngốc, Jihoonie. Anh..." Soonyoung ngập ngừng, những từ ngữ như chực trào ra nhưng lại nghẹn lại nơi cổ họng.

"Đúng vậy! Anh là một thằng ngốc, Soonyoung! Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa. Tôi đã hoàn toàn hết rồi. Hết với tất cả nỗi đau, hết với mọi thứ... Hết với anh." Những lời này bật ra từ miệng Jihoon, nhưng cậu biết rõ, chúng chỉ là những lời nói dối mà cậu đang tự dối lòng mình. Cậu không thể buông tay, nhưng lại không thể quay lại.

"Nếu anh không còn gì để nói, tôi sẽ cúp máy đây." Jihoon cảm thấy mình kiệt sức, kiệt quệ đến mức không thể tiếp tục gánh vác cảm xúc này nữa. Ba mẹ cậu đang đợi, mọi thứ đã được định đoạt. Không thể quay lại.

"Khoan đã..." Giọng Soonyoung bỗng trở nên trầm xuống, lạ lùng và nhẹ nhàng đến nghẹn ngào. "Anh chỉ muốn nói rằng giọng nói của em là bài hát đẹp nhất mà anh từng nghe. Anh yêu em. Sẽ mãi là em, chỉ có em. Cho đến tận cùng... Tạm biệt."

Giọng Soonyoung vang lên như một lời hứa ngọt ngào, nhưng cũng đầy nỗi buồn sâu thẳm. Và dù cho Jihoon có nói gì, những từ ngữ đó vẫn sẽ theo cậu suốt cả đời.

"Chào quý khách, chuyến bay 89B đến New York sẽ bắt đầu quá trình lên máy bay trong vòng mười phút. Xin cảm ơn." Giọng phát thanh viên vang lên, cắt ngang sự im lặng nặng nề giữa hai người.

Jihoon nhìn vào màn hình điện thoại, rồi dừng lại một giây. "Tạm biệt. Soonyoung."

SOONYOUNG'S POV

'Nỗi đau luôn đòi hỏi phải được cảm nhận.'

Đúng vậy, nỗi đau này không buông tha tôi. Nó gặm nhấm tôi từng ngày, như thể tôi là một phần của nó. Nó bám lấy tôi cho đến khi tôi không còn nhận ra chính mình, cho đến khi tôi quên đi cách hít thở, cách sống.

Tám tháng.

Tám tháng kể từ khi Jihoon rời đi. Mỗi ngày tôi thức dậy, bàn tay tôi vẫn quen thuộc cầm lấy cây bút đỏ, mắt tôi vẫn lặng lẽ nhìn vào cuốn lịch mà tôi đã gạch chéo hết từng ngày. Từng vệt đỏ là một vết thương, là một lời nhắc nhở về sự vắng mặt của em ấy.

Chờ đợi. Chỉ có thể là chờ đợi.

Mỗi sáng, tôi vẫn đến quán cà phê nơi tôi gặp em lần đầu tiên. Nơi đó, mọi thứ vẫn không thay đổi. Tôi vẫn làm công việc cũ, vẫn đứng ở quầy pha chế, nhưng trong lòng, chỉ còn lại nỗi trống rỗng không thể lấp đầy. Tôi vẫn giữ chiếc ghế nơi em ngồi, vẫn đặt tấm biển "đã đặt trước" ở đó, như thể em ấy sẽ quay lại. Nhưng nó chỉ là một hy vọng yếu ớt, một thứ mà tôi biết sẽ chẳng bao giờ thực hiện được.

Tôi tự hỏi liệu có phải tôi đang tự hành hạ mình? Có phải tôi đang ném mình vào nỗi đau này chỉ vì một sự tự trừng phạt? Nhưng tôi không thể ngừng lại, không thể quên đi những gì đã xảy ra. Tôi hối hận. Hối hận vì những lời tôi đã nói với em, hối hận vì những gì tôi đã làm. Tôi hối hận vì không giữ em lại, để em đi mà không một lời tạm biệt. Không có gì cả.

"Chúng ta kết thúc rồi."

Những lời đó vẫn văng vẳng trong đầu tôi, không ngừng cắt nát tôi từng chút một. Tôi đã cố gắng liên lạc với em, gọi điện, nhắn tin, nhưng không có hồi âm. Không một lời đáp, không một phản hồi nào từ em. Và tôi, trong sự trống vắng đó, dần hiểu rằng có lẽ đây chính là sự trừng phạt tôi phải chịu.

Nhưng tôi cũng tự hào về em. Tôi nhìn thấy em trên các bản tin, và thấy em trở thành một nghệ sĩ thu âm, sống với ước mơ, đạt được những thành tựu mà em xứng đáng. Jihoon của tôi, giờ đây đã là một người khác, một người mà tôi không thể với tới nữa.

Tôi không thể dừng lại. Không thể ngừng yêu em.

Tôi muốn gặp em một lần cuối, chỉ một lần nữa thôi. Vì thế, tôi lấy chiếc máy quay từ trong tủ, tay run rẩy khi chuẩn bị nó. Như thể chỉ cần một lần nữa, một khoảnh khắc để có thể nhìn em, để nói ra những điều tôi đã giữ kín. Khi tôi ấn nút ghi hình, nước mắt tựa như không thể kìm lại, chúng rơi xuống, hòa vào sự tĩnh lặng trong phòng. Nhưng tôi không dừng lại. Tôi lau vội vã và cố gắng bắt đầu, như thể em thực sự đang đứng trước mặt tôi, để tôi có thể nói với em rằng tôi yêu em đến nhường nào, xin lỗi vì những sai lầm của mình, và nói lời tạm biệt với tất cả những gì còn lại.

Vâng, có lẽ đây là lời tạm biệt cuối cùng.

Tim tôi như vỡ vụn. Đau đến mức không thể thở nổi, như thể trái tim tôi đang bị ai đó siết chặt. Tôi nắm lấy ngực mình, đôi tay run lên, từng hơi thở trở nên khó khăn hơn. Mỗi lời tôi nói, dường như lại càng khiến tôi cảm thấy trống rỗng. Nhưng tôi vẫn phải cười, cười trước ống kính, dù biết rằng nụ cười ấy chẳng có chút ý nghĩa nào, chỉ là để ngừng lại cơn đau trong lòng. Rồi, tôi ấn nút 'dừng'.

Vậy là tôi đã nói với Jihoon tất cả, những điều cần nói về bản thân tôi.

Chỉ còn một điều duy nhất tôi chưa kịp nói.

Jihoon-ah, anh xin lỗi.

JIHOON'S POV

Sau bao tháng tháng xa cách, cuối cùng tôi cũng quay trở lại Hàn Quốc. Cuộc phẫu thuật thành công, sự nghiệp âm nhạc của tôi tiến triển hơn cả những gì tôi mong đợi. Mọi thứ có vẻ đã hoàn hảo, nhưng... vẫn có một khoảng trống, một nỗi trống vắng mà tôi không thể xua đi. Soonyoung.

Tôi nhớ anh ấy từng giây, từng phút. Mỗi quyết định, mỗi bước đi tôi thực hiện giờ đây chỉ còn là sự nuối tiếc. Trong những tháng đầu ở Mỹ, tôi đã nhận vô số cuộc gọi và tin nhắn từ anh, nhưng tôi vẫn giữ im lặng, giận dữ và quá ngu ngốc để trả lời dù chỉ một lần.

Cuộc sống của tôi không còn như trước. Tôi cảm thấy trống rỗng, như thể một phần nào đó trong tôi đã vĩnh viễn mất đi. Tôi đã lừa dối chính mình, thậm chí mỗi lần nói rằng tôi không còn nhớ anh ấy, tôi biết đó chỉ là một lời nói dối. Trái tim tôi, dù có gồng mình che giấu thế nào, vẫn chỉ khao khát một điều duy nhất: Soonyoung.

Giọng nói của anh, nụ cười ấy, đôi mắt ấy, từng cái ôm, từng nụ hôn... Mọi khoảnh khắc bên anh tôi đều nhớ, nhớ sâu thẳm trong lòng, như thể những ký ức đó đã in dấu vào tận cốt tủy của tôi.

Một đêm, tôi ngồi một mình, lặng lẽ viết một bài hát. Những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời cứ tuôn trào thành những giai điệu, và trước khi tôi nhận ra, nó đã thành một bài hát hoàn chỉnh. Quản lý tôi tình cờ nghe thấy và gửi cho giám đốc hãng thu âm. Họ yêu thích ngay lập tức và đề nghị phát hành nó. Ban đầu, tôi không muốn. Nhưng cuối cùng, họ thuyết phục tôi quá mạnh mẽ, tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý. Và rồi... bài hát đó bất ngờ thành công, thậm chí vượt xa kỳ vọng của tôi. Chẳng bao lâu sau, tôi nhận được lời mời quay lại Hàn Quốc tham gia một sự kiện lớn.

Tôi không ngần ngại nhận lời, không một chút do dự. Bởi vì, có lẽ đây là cơ hội duy nhất để tôi có thể gặp lại anh.

"HỌP BÁO VÀ FANMEETING CỦA LEE JIHOON"

Tôi ngồi đó, đối diện với ánh đèn flash nhấp nháy và những gương mặt phóng viên đầy kỳ vọng, tất cả đang chờ đợi câu trả lời của tôi cho những câu hỏi đã được chuẩn bị sẵn. Cảm giác này thật khó chịu, nhưng tôi cố gắng giữ bình tĩnh.

"Thưa anh Lee Jihoon, anh có thể chia sẻ thêm về bài hát mới Run To You không?" Một phóng viên hỏi, ánh mắt chờ đợi như muốn từng lời của tôi rơi xuống. Tôi cầm mic lên, nhưng những lời tôi định nói như mắc lại ở cổ họng.

"À... Ờm..." Tôi bắt đầu, không biết nên nói gì trước cả trăm ánh mắt đang nhìn tôi. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là Soonyoung. "Bài hát này, nó như một lời tâm sự với người mình yêu. Một người mà mình thực sự nhớ nhung... Một người mà mình sẽ làm tất cả mọi thứ, chỉ để được gặp lại họ." Tôi ngừng lại, rút mic ra xa và uống một ngụm nước, cố gắng xua đi cảm giác căng thẳng đang tràn ngập trong người.

"Chắc hẳn phải có một người mà anh thật sự nhớ nhung, đúng không? Người nào đó là nguồn cảm hứng cho bài hát tuyệt vời như vậy?" Phóng viên tiếp tục, giọng điệu khéo léo, như đang thăm dò.

Chỉ có một người. Chỉ có anh ấy.

"À... Mọi người đều có một người mà mình nhớ nhung, phải không?" Tôi cười gượng, cố mỉm cười dù cảm giác trái tim mình như muốn vỡ vụn. Những ánh mắt vẫn dõi theo tôi, nhưng tôi chỉ thấy hình ảnh Soonyoung trong tâm trí.

Tôi tự hỏi không biết anh ấy giờ này đang làm gì. Liệu anh ấy có còn một mình? Có ai bên cạnh anh ấy không? Anh ấy có thật sự đợi tôi không, hay anh ấy đã từ bỏ tất cả?

Cuộc họp báo tiếp tục, nhưng tôi không còn đủ sức để tập trung. Cả không gian này như trở thành một màn sương mù, mờ nhạt, chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi: được gặp lại Soonyoung, được ở bên anh ấy, chỉ có vậy.

"Anh Lee Jihoon, anh có lời cuối cùng nào muốn gửi đến các fan và khán giả không?" Một phóng viên hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

"Cảm ơn những ai đã yêu thích bài hát của tôi," tôi nói, giọng có chút nghẹn lại. "Tôi rất trân trọng tình yêu và sự ủng hộ mà các bạn đã dành cho tôi..." Tôi dừng lại một chút, nhìn vào ống kính, ánh mắt chạm vào từng khán giả đang dõi theo tôi, rồi tiếp tục, "Và nếu bạn thật sự yêu ai đó... đừng ngần ngại thể hiện tình cảm của mình. Hãy nói với họ rằng bạn yêu họ. Bởi vì đó mới là điều quan trọng nhất."

Những lời này, tôi nói không chỉ cho fan của mình, mà còn cho Soonyoung. Nếu có thể, tôi muốn anh ấy biết rằng tôi yêu anh ấy, và tôi sẵn sàng làm tất cả để có thể nói lời yêu ấy một lần nữa.

Đúng vậy, đó chính là những gì tôi phải làm. Cuối cùng, sự kiện cũng kết thúc. Tôi vội vã bước ra khỏi hội trường, trái tim tôi ngập tràn hy vọng. Tôi phải tìm cách để nói với Soonyoung rằng tôi vẫn yêu anh ấy. Rằng tôi không thể sống thiếu anh ấy, rằng mọi thứ trong cuộc sống tôi giờ đây chỉ còn một điều duy nhất: anh ấy.

"Soonyoung-ah, em sẽ đến với anh. Làm ơn đợi em," tôi thầm thì trong lòng, nắm chặt vô lăng, chuẩn bị lái xe. Nhưng ngay khi tôi bắt đầu, điện thoại tôi bỗng reo lên.

'Soonyoung-ie'

Một nhịp đập mạnh mẽ trong tim, tôi vội vàng ấn nút trả lời.

"Soonyoung-ie!" Giọng tôi gần như bật ra trong sự phấn khích, nhưng ngay khi câu nói vừa thoát ra, giọng nói ở đầu dây bên kia không phải là của Soonyoung.

"Xin chào, Jihoon. Là anh, Joshua."

Tôi sững sờ một chút, cảm giác lo lắng dâng lên. "Ohh... Chào anh! Anh ổn chứ? Anh đang ở quán cà phê phải không? Soonyoung có ở đó không? Em định qua đó một lát."

Giọng của Joshua có gì đó khác lạ, không vui vẻ như mọi khi. Anh ấy luôn là người chào đón tôi với nụ cười mỗi lần tôi đến quán, nhưng hôm nay, giọng anh nghe có gì đó nặng nề, xa vắng.

"Anh ổn, nhưng giờ anh không có ở quán." Joshua đáp, âm thanh trong lời nói của anh có vẻ như đang trốn tránh điều gì đó. "Có chuyện gì vậy? Anh nghe sao lạ quá..."

"Jihoon..." Giọng anh chậm lại, như đang cố gắng kiềm chế bản thân. "Anh đang ở bệnh viện... Soonyoung..."

Bệnh viện? Soonyoung? Tim tôi thắt lại, những từ ngữ như bị nghẹn lại trong cổ họng.

"Có chuyện gì vậy?" Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng tôi đã bắt đầu run rẩy, trái tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.

"Soonyoung đang trong tình trạng nguy kịch..." Giọng Joshua trở nên trầm, khó khăn. "Anh không muốn làm phiền em, nhưng anh hy vọng em có thể đến thăm em ấy hôm nay..."

Lúc đó, mọi thứ như đổ sập xuống. Tôi nghẹn ngào, nước mắt bắt đầu trào ra. Không thể nào. Điều này không thể xảy ra.

"Được rồi... em sẽ đến ngay. Gửi địa chỉ bệnh viện cho em, em sẽ đi ngay," tôi nói, cố gắng giữ giọng mình không vỡ vụn.

"Cảm ơn em, tạm biệt."

Cuộc gọi kết thúc, để lại trong tôi một khoảng lặng nặng trĩu. Tôi vội vã khởi động xe, đôi tay siết chặt vô-lăng như thể nếu tôi không làm vậy, mình sẽ mất kiểm soát. Trong đầu tôi chỉ có Soonyoung, những hình ảnh về anh, về những khoảnh khắc chúng tôi đã từng có.

"Soonyoung-ah, anh phải kiên cường lên. Anh phải vượt qua. Em còn rất nhiều điều muốn nói với anh, đừng bỏ cuộc, đừng bỏ rơi em..." Tôi tự nhủ với chính mình, cố gắng xoa dịu trái tim đang thắt lại vì lo lắng.

Nước mắt rơi lã chã, nhưng tôi chẳng màng đến. Từng giọt nước mắt như nhắc tôi về sự ngu ngốc của bản thân, về tất cả những sai lầm mà tôi đã phạm phải. Tôi tự trách mình, trách vì đã để Soonyoung rời xa, trách vì không thể làm gì để ngừng tất cả những đau đớn này.

Dù có mệt mỏi đến đâu, tôi vẫn sẽ đạp ga, chạy nhanh hơn. Sẽ không dừng lại cho đến khi tôi có thể nhìn thấy anh. Vậy nên, anh hãy chờ em, chỉ một chút nữa thôi. Một ngày nào đó, khi thời gian của chúng ta giao thoa, em sẽ ôm anh chặt trong vòng tay, không buông.

Hãy mạnh mẽ lên cho đến khi em kịp đến bên anh. Em nhớ anh quá, Soonyoung. Em nhớ anh đến mức không thể nào chịu đựng thêm được nữa.

Khi tôi đến bệnh viện, tôi gặp Joshua ngay trước cửa. Anh ấy trông mệt mỏi và kiệt sức, đôi mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ, nhưng vẫn cố mỉm cười với tôi, nụ cười đó làm trái tim tôi quặn thắt.

"Anh ấy bị sao vậy?" Tôi hỏi, từng bước chân vào thang máy như càng nặng nề hơn. Tầng bảy, khu chăm sóc đặc biệt. Lồng ngực tôi nặng trĩu, từng nhịp thở sâu cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Tôi không thể vỡ òa ngay trước mặt Joshua.

"Em ấy luôn uống thuốc, nhưng anh chẳng bao giờ để ý. Anh cứ nghĩ đó là vitamin..." Giọng Joshua khàn đi. Thuốc? Nhưng tôi chưa bao giờ thấy Soonyoung uống thuốc. "...cho đến khi em ấy ngất đi. Mới chỉ vài ngày trước, ở quán cà phê," Joshua nói, giọng đều đều, không vỡ vụn, nhưng tôi cảm nhận được sự lo lắng giấu kín trong từng lời của anh. "Bác sĩ nói đó là suy tim sung huyết. Ông ấy giải thích, nhưng anh không thể hiểu hết. Anh lo cho Soonyoung quá, Jihoon à."

Thang máy dừng lại ở tầng bảy. Cửa mở ra, và tôi theo Joshua bước ra ngoài. Mỗi bước đi, trái tim tôi như muốn vỡ tung. Sợ hãi, lo lắng, không biết chuyện gì đang đợi tôi phía trước. Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là đi theo anh ấy, một cách im lặng, như một người bị cuốn vào cơn sóng dữ, không thể kiểm soát được chính mình.

Phòng 717
Tên bệnh nhân: Kwon Soon Young (21)

Joshua vỗ nhẹ lên vai tôi, ánh mắt anh ấy lướt qua tôi một cách đầy lo lắng. "Chúng ta không thể vào ngay bây giờ, nhưng anh sẽ nhờ các y tá giúp đỡ em," anh ấy nói rồi rời đi về phía quầy y tá.

Tôi đứng đó, như bị đóng băng, mỗi bước chân đều cảm thấy nặng nề, đầu óc trống rỗng. Trước mắt tôi là tấm kính trong suốt, ngăn cách hai thế giới. Bên kia, Soonyoung nằm bất động trên giường bệnh, ống thở nối với miệng cậu ấy, như một nhịp thở yếu ớt duy trì sự sống cho cậu.

Tất cả là lỗi của tôi.

"Em có thể vào thăm lúc 5 giờ chiều." Joshua đứng bên cạnh tôi, chúng tôi đều im lặng, lặng lẽ quan sát Soonyoung. Ánh mắt tôi không thể rời khỏi cậu, từng giây phút trôi qua như một cơn ác mộng.

"Jihoon... Soonyoung hay nhắc đến em lắm," Joshua lên tiếng, giọng anh khẽ rung. "Em ấy luôn nói nhớ em, và yêu em vô cùng."

Tôi cố gắng cắn chặt môi dưới để ngăn những giọt nước mắt. "Em ấy vẫn giữ cái biển 'Đã đặt chỗ' ở chỗ ngồi yêu thích của em ở quán cà phê... Nói rằng em có thể quay lại bất kỳ lúc nào, và em ấy không muốn em buồn khi thấy chỗ của mình bị ai đó chiếm mất." Giọng của Joshua lại trầm xuống, phảng phất một nụ cười buồn. "À, em có biết gia đình của em ấy không? Anh nghĩ họ nên biết về tình trạng của Soonyoung ngay lúc này."

Tôi không thể trả lời, chỉ biết đứng yên, nhìn theo bóng dáng Joshua rời đi, tâm trí tôi quay cuồng.

Vài phút sau, tôi đứng trong phòng bệnh, mặc bộ đồ bệnh viện màu vàng, găng tay và khẩu trang. Đầu tôi vẫn không ngừng quay cuồng với những lời nói của Joshua. Tôi gọi điện cho mẹ của Soonyoung, thông báo về tình hình, bà nói sẽ ngay lập tức đặt chuyến bay đến.

Tôi ngồi xuống bên giường bệnh của Soonyoung, nắm lấy tay anh ấy, cảm nhận hơi thở yếu ớt, như một nhịp thở mong manh giữa cõi sống và cái chết.

"Soonyoung-ah, anh có nghe thấy em không?" tôi thì thầm, giọng tôi nghẹn lại, gần như không thể tiếp tục. "Em đã đến rồi... em xin lỗi vì đã để anh chờ lâu như vậy. Em chỉ muốn anh biết rằng tất cả những gì em nói khi anh gọi, đều là lời dối trá..."

"Em tưởng mình có thể quên anh... rằng em có thể sống tốt mà không có anh... Nhưng em đã sai. Anh luôn hiện diện trong tâm trí em, mỗi ngày... em còn quá nhiều điều chưa nói với anh. Vậy nên, làm ơn tỉnh dậy... em cần anh."

Tôi cắn chặt môi, cố gắng ngăn dòng nước mắt, nhưng một giọt vẫn rơi xuống má Soonyoung. Giọt nước mắt của tôi rơi xuống, và một dấu hiệu nhỏ từ anh, ngón tay anh ấy khẽ cử động.

Anh nghe thấy tôi.

Tôi siết chặt tay anh, không muốn buông ra, sợ rằng nếu tôi buông ra, anh sẽ mãi mãi rời xa tôi.

Anh ấy từ từ viết từng chữ lên lòng bàn tay tôi, mắt vẫn nhắm chặt, nhưng ngón tay anh ấy vẫn đủ sức để vẽ nên những chữ ấy. Tôi nhìn vào từng con chữ, lòng tôi như dịu đi từng chút một, mặc dù nỗi đau vẫn âm ỉ trong lồng ngực.

I...
L... O...
V... E...
Y... O...
U...

Tôi không thể giữ nổi nữa. Những giọt nước mắt không thể kiềm chế tuôn ra, lòng tôi nghẹn ngào. "Em cũng vậy. Em yêu anh, Soonyoung. Em yêu anh rất nhiều."

Ngón tay anh ấy dừng lại. Một giây im lặng. Sau đó, tiếng beep dồn dập từ máy theo dõi nhịp tim vang lên như tiếng đánh thức cơn ác mộng. Tôi vội vàng đứng bật dậy, bước lùi ra xa khỏi giường bệnh, không thể hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Ngay lập tức, bác sĩ và y tá lao vào phòng, sự gấp gáp hiện rõ trên từng bước chân của họ.

"Ngừng tim! Thực hiện CPR ngay!"

Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì Joshua kéo tôi ra khỏi giường bệnh của Soonyoung, mắt chúng tôi vẫn không rời khỏi hình ảnh những y tá thay phiên nhau làm CPR. Một y tá khác vội vàng lấy máy khử rung tim.

"120 joules... 120 joules sẵn sàng... CLEAR!"

"Anh Joshua! Chuyện gì đang xảy ra với Soonyoung?!" Tôi hoảng hốt, nhưng anh Joshua không nói gì, chỉ siết chặt tay tôi hơn, như thể muốn truyền cho tôi chút sức mạnh mà anh ấy cũng không thể có.

"160 joules... 160 joules sẵn sàng! ...CLEAR!"

Mỗi lần máy khử rung tim chạm vào ngực Soonyoung, tôi nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp tim của anh ấy, nhưng chỉ còn sự im lặng lạnh lẽo.

"Không có phản ứng! Tăng lên 200!"

"200 joules... 200 joules sẵn sàng! ...CLEAR!"

Và đó là lần cuối cùng.

Màn hình hiển thị một đường thẳng, không có nhịp đập, không có gì cả.

"KHÔNG! SOONYOUNG! CÁI NÀY KHÔNG THỂ XẢY RA!" Tôi cảm thấy cơ thể mình như bị đè nén, đôi chân muốn khuỵu xuống. Lồng ngực tôi đau đớn, trái tim như ngừng đập. Joshua vẫn không buông tay, chúng tôi đứng đó, không thể kìm chế được nữa, cả hai đều rơi nước mắt.

"Kwon... Soon... Young... Tuổi... Hai mươi mốt..."

Không, tôi không muốn nghe nữa.

"Thời gian tử vong... Năm giờ bốn mươi bảy phút... Ngày bốn tháng tư, năm hai nghìn mười tám."

Không. Không thể là sự thật.

Đây chỉ là một cơn ác mộng.

Tôi chỉ muốn thức dậy.

Ngày hôm sau, mẹ của Soonyoung đến bệnh viện, đôi mắt đỏ hoe, không thể ngừng khóc khi nghe tin. Mẹ tôi cũng có mặt, bà đứng cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy tôi như muốn chia sẻ nỗi đau này. Bà thì thầm vào tai tôi:

"Jihoon-ah, mẹ không biết rằng Soonyoung lại là bạn thân của con."

"Không, mẹ à. Anh ấy không chỉ là bạn thân. Anh ấy là người con yêu thương nhất, là tất cả."

Và giờ anh ấy đã ra đi, để lại tôi trong nỗi đau vô tận. Tôi biết rõ, anh sẽ không bao giờ quay lại.

Lạ thay, hôm nay tôi không thể khóc. Có lẽ cảm xúc trong tôi đã cạn kiệt, và mắt tôi giờ đây chỉ còn lại một khoảng trống mệt mỏi, không còn chút ánh sáng nào.

Joshua ngồi xuống bên tôi, lặng lẽ đưa cho tôi một chiếc chìa khóa. Anh ấy nhìn tôi, đôi mắt anh đầy sự đồng cảm, nhưng vẫn kiên định.

"Soonyoung muốn em giữ cái này. Đây là chìa khóa căn hộ của em ấy... em sẽ tìm thấy một chiếc hộp đen trên ghế piano khi đến đó."

"Em cảm ơn anh, Joshua. Cảm ơn anh vì đã luôn ở bên Soonyoung."

Anh vỗ nhẹ vào vai tôi, ánh mắt anh tràn đầy sự an ủi, nhưng cũng đầy nỗi buồn không nói thành lời.

"Chúng ta đã mất một người bạn tuyệt vời, Jihoon. Nhưng em phải mạnh mẽ lên. Soonyoung không muốn thấy em gục ngã."

Tôi gật đầu, giọng tôi nghẹn lại, không thể nói thành lời. "Em sẽ ổn thôi... Dần dần. Em nghĩ vậy."

"Anh hiểu mà... Anh phải về rồi. Chăm sóc bản thân nhé."

"Vâng... Tạm biệt Joshua, anh cũng giữ gìn sức khỏe."

Anh mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng và bình thản, như thể đang cố gắng trao lại cho tôi chút hy vọng.

"Nhớ nhé, quán cà phê luôn là nơi em có thể tìm thấy anh. Soonyoung đã giữ chỗ ngồi cho em rồi."

Tôi mỉm cười yếu ớt và vẫy tay chào anh, cảm giác như chỉ là một cái vẫy tay cuối cùng, như thể tôi đang cố níu kéo một mảnh ký ức còn sót lại về Soonyoung.

Mẹ tôi ngồi xuống bên cạnh tôi, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Bà nói, giọng ấm áp đầy tình cảm:

"Soonyoung-ie là một đứa trẻ tốt." Mẹ ngừng lại, ánh mắt đầy sự thương xót. "Mẹ đã gặp nó khi nó còn nhỏ. Nó rất giỏi chơi piano."

Tôi nhìn mẹ, cố mỉm cười, nhưng trong lòng lại trống rỗng.

Tôi ngả người ra ghế, nhắm mắt lại, cho phép bản thân chìm vào suy nghĩ.

Cuộc sống này thật bất công, phải không?

Chàng trai ấy đã cứu tôi, nhưng tôi lại chẳng thể làm gì để cứu anh ấy. Tôi cảm thấy như cả thế giới này đã quay lưng lại với chúng tôi, như thể số phận đã sắp đặt chúng tôi bên nhau rồi lại vội vã đưa ra kết thúc.

Dường như mọi thứ đều không hoàn hảo, và cuối cùng, có lẽ chúng tôi... không phải là của nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz