ZingTruyen.Xyz

Soonhoon Khong Dung Luc


Trở về lớp học với bộ đồng phục ướt sũng, Cậu bước qua cửa lớp, một vài ánh nhìn lướt qua. Chỉ có Wonwoo người duy nhất vẫn luôn bên cậu bật dậy khỏi ghế, chạy lại gần

"Cậu bị sao thế? Ướt hết người rồi kìa!"

Jihoon chỉ biết mỉm cười yếu ớt. Có nên nói hết mọi chuyện cho cậu ấy biết không?

"Không sao đâu. Tớ không mang ô, bị dính mưa thôi"

Wonwoo nhìn cậu một lát, muốn hỏi thêm nhưng cuối cùng cũng chỉ đỡ lấy cặp sách rồi cùng Jihoon ngồi xuống

Tiết học trôi qua nặng nề.  Jihoon cắm cúi nhìn vào vở, bút máy trên tay dừng mãi ở một dòng chữ. Đầu óc chỉ toàn tiếng xì xầm. Tới giờ ra chơi, Wonwoo lấy điện thoại, kéo nhẹ tay áo cậu

"Cậu xem đi này!"

Wonwoo cho Jihoon xem một bài đăng trên confession trường về đoạn ghi âm mà hai người nói chuyện về đơn phương, rồi còn nhắc đến nam thần làm cả trường biết được chuyện Jihoon thích Heekuyn và bài hát này chính xác là một lời tỏ tình

Mọi bình luận hầu hết đều là chửi rủa Jihoon thật cay nghiệt. Bởi họ ghen tị, họ sợ Jihoon sẽ cướp 'nam thần của trường' khỏi tay nên mới làm vậy

"Tớ...Không có ý đó" Jihoon nói khẽ

"Tớ biết." Wonwoo gật đầu"Nhưng người khác thì không"

Một vài học sinh trong lớp thì thào điều gì đó, rồi phá lên cười. Có ai đó bước qua, cố tình hất nhẹ vào vai cậu. Và khi Jihoon quay lại bàn sau giờ sinh hoạt, cặp sách đã không còn ở chỗ cũ

"Không thấy à?" Wonwoo hỏi

Jihoon lắc đầu

"Để tớ giúp cậu tìm. Có khi ai đó trêu thôi."  Cậu vỗ nhẹ vai Jihoon rồi bước ra ngoài, vừa đi vừa đảo mắt tìm kiếm

Trong lớp chỉ còn lại Jihoon. Cậu nghĩ lại về những gì mình nhìn thấy trong màn hình điện thoại Wonwoo rồi tự trách bản thân mình bất cẩn quá mức. Người đăng bài đăng đó là ai cậu cũng rất muốn biết và muốn điều tra, nhưng trước tiên phải giải quyết chuyện cậu bị toxic thế này đã

Wonwoo trở lại sau vài phút. Ở hành lang tầng một, cậu bị một người chặn lại. Một người lạ, đội mũ lưỡi trai thấp và đeo khẩu trang che gần hết khuôn mặt

"Cậu là bạn Jihoon, đúng không?" giọng nam trầm

Wonwoo khựng lại, dè chừng gật đầu

Người lạ không giải thích gì thêm, chỉ đưa ra chiếc cặp sách màu đen"Tôi thấy nó bị vứt giữa sân trường. Có phải của cậu không?"

Wonwoo nhìn kỹ chiếc cặp, rồi reo lên

"Phải rồi! Đây là của Jihoon! Cảm ơn cậu nhiều lắm!"

Wonwoo còn định hỏi tên, nhưng khi ngước lên, người lạ đã khuất sau dãy hành lang

"Cậu tìm thấy rồi à?" Jihoon hỏi khi thấy Wonwoo chạy lại

"Ừ! Có người nhặt được rồi mang trả. Tớ cũng không kịp hỏi tên"

Jihoon mở cặp ra, thấy sách vở vẫn nguyên. Cậu thầm cảm ơn người tốt đã giúp đỡ mình rồi đeo chiếc cặp lên vai. Hai người cùng bước ra khỏi lớp, tiến về phía cổng trường

Ở một góc khuất trên tầng ba, có ai đó vẫn đứng lại rất lâu theo dõi bọn họ

     ____________________________

"Chúng ta lại gặp nhau rồi! Jihoon"

Cậu chủ quán đang dán vào màn hình máy POS, nghe tiếng gọi tên khá quen nên nhanh chóng ngẩng đầu

"...À," Cậu thơ phào khi nhìn thấy anh đứng trước mặt"Là anh à?"

Soonyoung gật đầu cái rụp. Nhìn cậu thật lâu mà ngẩn ra cười. Cuối cùng mới tập trung gọi đồ uống trong menu

...

Jihoon bưng khay cà phê đến bàn với dáng vẻ thong thả. Soonyoung vừa ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt Jihoon đang nhìn mình

"Latte và bánh phô mai." Jihoon đặt xuống bàn, khay gỗ khẽ va vào mặt bàn gỗ tạo nên một âm thanh cộc nhỏ

Soonyoung vội đưa tay đỡ lấy chiếc ly. Ngón tay anh chạm phải đầu ngón tay của Jihoon, lạnh, thon dài. Chỉ là một cái chạm nhưng anh cảm thấy hơi bối rối

"Ngồi nghỉ một chút." Cậu nói, mắt đảo qua cái máy ảnh trên bàn. "Hôm nay anh đến để chụp hình rồi PR cho quán tôi đó sao?"

Soonyoung không trả lời câu hỏi của cậu vì bận chú ý một sợi lông mèo trắng nhỏ xíu mắc vào tóc mái cậu, nổi bật giữa màu tóc đen mềm

"Cậu có... cái này" Anh đưa tay về phía Jihoon, chạm vào sợi lông trắng rồi lấy nó ra khỏi. Nhưng chưa kịp rút tay về thì Jihoon nghiêng đầu, hơi cúi xuống trước mặt anh. "Muốn xoa đầu thì nói"

"Ủa... không phải... Tôi chỉ"

"Không cần giải thích." Jihoon nhắm mắt lại. "Cho xoa luôn đó"

Anh im lặng, rồi... cười khẽ. Ờ thì, đời anh chưa từng có ai cho phép anh xoa đầu dễ dàng vậy cả. Mà cũng đâu phải ngày nào Jihoon cũng nghiêng đầu kiểu này trước mặt anh

Cơ hội ngay trước mắt chẳng nhẽ lại từ chối?

Thế là Soonyoung xoa. Một cái. Rồi lại một cái nữa, tay cứ đặt trên mái tóc ấy lâu hơn. Tóc cậu ấy thật sự rất mềm mại, ở gần còn ngửi thấy chút mùi hương dễ chịu

"Bình thường cũng có người thích xoa đầu cậu hả?" Anh hỏi, giọng nửa đùa nửa thật

"Ừm," Jihoon nhướng mày, mắt vẫn nhắm. "Có người từng nói thế"

Soonyoung không biết cái "người từng nói" kia là ai. Anh cũng chẳng dám hỏi. Trong đầu anh nghĩ đến cái tên Heekuyn nhưng rồi lại nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ đó. Anh lại nghĩ đến từng trường hợp khác rồi cuối cùng vẫn kết luận lại là mình bị overthinking

Và anh ngồi đó, tay vẫn để trên đầu Jihoon, lòng xịt keo không tiếng động

Nếu như anh không nhầm thì cái cảm giác này chính là ghen. Nhưng đã là gì của cậu ấy đâu mà đòi ghen?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz