Thư 2
Kính gửi Huỳnh Sơn thân mến
Đã qua cái thời kỳ mỗi tiếng gió thổi qua đồng lúa đều mang theo mùi khét của thuốc súng và hơi ấm còn sót lại từ chính những người lính đã ngã xuống vì quê hương, là những tháng năm mà trái tim người mẹ trở nên héo úa vì tiễn con ra trận mà chẳng dám hẹn ngày trở về, là trang sử đẫm máu và nước mắt nơi mà từng câu chuyện đều là lời kể của sự hy sinh mất mát nhưng vẫn tỏa sáng sự kiên định về một niềm tin không bao giờ bị dập tắt. Giai đoạn khốc liệt mà mỗi bước đi của dân tộc đều in dấu bùn lầy và máu đỏ nhưng chưa một phút giây ngừng hướng về ánh sáng độc lập phía cuối con đường. Đất nước cuối cùng cũng đã hoà bình.
Khi ra chiến trường, tôi đã chuẩn bị cho mình một cái chết, nhưng tôi không thể chuẩn bị được cho việc mình còn sống mà đồng đội và bạn thì không. Có những đêm khuya tôi giật mình tỉnh giấc, tôi nghe được tiếng gọi vọng về của anh em. Tôi nghĩ cái sống khi đồng đội ngã xuống không phải là may mắn, mà nó là một ký ức không buông tha, một đời mang theo một vết thương không chảy máu nhưng đau. Vì mỗi khi nhớ lại gương mặt đã vùi trong đất lạnh của bạn của anh em đồng chí làm sao mà tôi chịu được. Xin lỗi bạn vì đã còn sống, tôi nợ bạn, nợ nhiều thứ lắm. Nợ một cái nắm tay, nợ một cái hôn, nợ một cái đám cưới và nợ cả một đời. Hoá ra trong những ngày không còn nhau, bạn vẫn lặng lẽ sống trong tâm trí của tôi bằng một cách nào đó, rất dai dẳng.
Chỉ mong sóng tới đây cuốn tôi đi, cuốn tới khi tôi chạm mắt bạn, tới khi tâm hồn ta hoà quyện với nhau, cho tới khi sóng tan dần thành bọt biển. Đến lúc đấy tôi không mất đi, không tan biến mà vương lại nơi trần gian, mang theo tâm tình của đôi ta.
"Người ta không vượt qua nỗi đau bằng cách quên đi, mà bằng cách học, học cách yêu nó như một phần của ký ức."
Cảm ơn bạn, Nguyễn Huỳnh Sơn
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz