7 (H+)
WARNING: tử cung play rất nguy hiểm, bạn chỉ đọc cho vui chứ không bắt chước nha!!!
========
Chiều tà, mặt trời dần ngả về đằng Tây, để lại một khoảng mây ngàn vừa đỏ vừa tím rực rỡ sắc màu. Hôm nay trời đẹp, không khí cũng mát mẻ, ta rất có nhã hứng nên bắt một chiếc ghế gỗ ra dưới mái hiên, vừa đọc sách vừa ngắm nhìn thời khắc ngắn ngủi của hoàng hôn.
Cuốn thoại bản ta đang cầm là được A Phúc đưa cho, nghe nó bảo là được người ta ưa thích lắm. Chuyện kể về một chàng công tử đem lòng yêu mến nàng tiểu thư nọ. Nhưng xui rủi là có vị đại nhân khác nhìn trúng nàng ta, nhất quyết muốn nạp nàng làm tiểu thiếp. Một tình tiết cổ điển nhàm chán.
Ta thầm đoán, chắc là hai người bọn họ sẽ lại đau đớn dằn vặt lẫn nhau, cuối cùng trách cứ số phận nghiệt ngã. Nhưng nào ngờ trong truyện có một đoạn thế này: chàng công tử kia đêm hôm khuya khoắt lẻn vào phòng nàng tiểu thư bắt cóc người ta về phủ của mình. Hai người bọn họ gạo nấu thành cơm, gia đình tiểu thư không muốn gả cũng phải gả, đúng như tâm nguyện của chàng công tử. Tâm cơ khó ai sánh bằng!
Ta càng đọc càng thấy mệt mỏi, thầm cảm thán tiểu thuyết dạo này thật vô sỉ, nhỡ đâu người ta học theo mấy cái hành động đó thì sao? Ta gấp cuốn thoại bản lại, ngửa đầu nhìn bầu trời đã tối đen. Mặt trăng đêm nay không tròn cũng không sáng, nhưng trái lại sao nhiều lắm, lấp la lấp lánh như đá quý đính trên tấm lụa sẫm màu.
Ta sau khi dùng thiện xong thì lại bắt đầu luyện kiếm ở trước sân, nhưng trong đầu cứ nghĩ tới tình tiết trong thoại bản. Người trẻ tuổi bây giờ đều to gan lớn mật, dám lẻn vào phòng ngủ của nữ tử nhà lành như thế hả? Nghĩ đi nghĩ lại, ta tự dưng lại thấy kích thích vô cùng. Hừm, hay là ta cũng bắt chước theo chàng công tử đó, làm một lần cho biết với người ta nhỉ? Chắc là không có ai biết được đâu.
Cái cuốn thoại bản tai hại đó không biết đã dạy hư người nào chưa, nhưng trước mắt đã thấy ta bị nó làm ảnh hưởng rồi.
Chờ cho muộn thêm một chút nữa, người trong cung giờ này chắc đều đã ngủ say. Ta tìm một bộ hắc y mặc vào, lén lún chạy trên những mái nhà, lẻn vào trong Nam Đinh điện, không khác gì một tên trộm. Đèn trong tẩm điện của Du Tước đã tắt ngóm từ lâu, đoán là hắn cũng đã vào giấc rồi.
Ta trèo vào thông qua ô của sổ, nương nhờ ánh trăng tối mờ để lần mò đi đến bên giường ngủ. Du Tước nằm nghiêng trên nệm, quay lưng hướng ra ngoài. Ta nhìn tấm lưng đẹp đẽ của hắn, nhịn không được mà vén tấm chăn lên, vuốt ve một đường dọc theo xương sống, đến bên gò mông mềm.
Cảm nhận được có hơi người, Du Tước giật mình tỉnh giấc, theo phản xạ muốn la toán lên. May mà ta nhanh tay bịt miệng hắn lại, kề sát vào vành tai hắn, thì thầm:
"La một tiếng là đánh mông một cái."
Du Tước chắc là đã nhận ra giọng nói của ta, trông hắn đã bình tĩnh hơn, nhưng vẫn cố vùng vẫy kháng cự vòng tay ta. Ta cười khẽ, cưỡng chế vác thân thể người nọ lên vai, một đường chạy thẳng về Ninh Uyển cung. Ta vốn đã có tình toán, chỗ của ta ở vắng vẻ ít người, người hầu hạ cũng là do ta và Du Bách sắp xếp cho nên ta thoải mái vô cùng, mặc sức để Du Tước làm loạn.
Nhưng đứa trẻ này quá ngoan, quá hiền. Kể cả khi hắn đã yên vị trên giường của ta rồi vẫn gắt gao bịt chặt miệng lại, không dám thả lỏng. Ta thấy hắn không dám nhúc nhích gì, mới bắt đầu trước:
"He he, hôm nay bổn đại gia gặp món hời to rồi, bắt được một tiểu hồ ly ngon nghẻ như vậy."
Hai tay ta không chút an phận mà luồn vào lớp y phục mỏng manh của Du Tước, sàm sỡ da thịt mềm mại thơm tho của hắn. Ta vùi mặt vào hõm vai Du Tước, cố tình khịt mũi mấy cái, cổ họng rên rỉ trầm thấp như mấy gã nam nhân thô lỗ. Du Tước thở dốc, con cu giữa hai chân hắn bắt đầu ngóc đầu dậy, chọc chọc vào bụng dưới của ta.
"Viên Thành... Viên Thành..."
Lúc này ta đang say mê bú liếm bầu vú nho nhỏ, nghe Du Tước nỉ non như vậy ta mới cắn vào đầu ti một cái, hằn giọng:
"Ai cho ngươi gọi tên của ta? Tiểu hồ ly ngươi bị ta bắt về rồi thì chính là vật nuôi của ta, phải gọi một tiếng chủ nhân. Biết chưa hả?"
Du Tước lắc mông vùng vẫy, nhưng sức lực của hắn yếu xìu, lại còn rên ư ử không khác gì đĩ nhỏ đang lấy lòng đàn ông:
"Ưm... xấu xa... ngươi nửa đêm lén lút bắt cóc ta... cưỡng gian ta... ư... a... còn muốn ta làm vật nuôi cho ngươi..."
Đôi mắt cáo của hắn long lanh ngập nước, rõ là đang trừng trừng nhìn ta nhưng nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu mềm mại. Ta thẳng tay lột quần của Du Tước xuống, vẻ mặt vênh váo:
"Thế nào? Ngươi có giỏi thì trốn đi."
Có đôi lúc ta cảm thấy Du Tước giống như người đa nhân cách vậy. Buổi chiều ta sàm sỡ hắn, hắn còn ngại ngùng kháng cự, kể cả khi đã phát nứng lên cũng là dáng vẻ e thẹn kìm nén. Bây giờ đêm khuya thanh vắng không ai phát hiện, hắn mới bắt đầu hóa thành hồ ly yêu nghiệt. Du Tước lật người lại, cặp mông tròn đập thẳng vào tầm mắt của ta cứ lắc lư trái phải. Hắn vén mái tóc đen nhánh của mình qua một bên, quay mặt nhìn ta, híp mắt:
"Ngươi không mau bắt thì ta sẽ chạy trốn đi đó."
Ta thấy hai lỗ mũi của mình nóng hừng hực, tưởng đâu sắp đổ máu tới nơi. Ta cười khẩy, đánh lên gò mông một cái chát, sau đó liền rút cặc ra mà đâm vào. Lần này ta vì quá phấn khích mà hành động có chút thô bạo. Lúc cặc bự đút thẳng vào trong, lỗ lồn liền gắt gao siết chặt lại. Du Tước gục mặt xuống khuỷu tay, cao giọng rên rỉ:
"Á... ớ... rách mất... hự..."
Ta biết hắn đau nên không dám động đậy phía dưới, nhòm người lên xoa nhéo hai đầu ti người nọ, trêu:
"Còn muốn trốn nữa không? Ngươi mà dám trốn đi thì ta dùng cặc bự đánh chết ngươi."
Da thịt người nọ kê sát đầu mũi ta, thơm ngon vô cùng. Ta cầm lòng không đặng, há miệng ngoạm một cái, còn không khỏi phát ra tiếng chùn chụt dâm tục. Du Tước thoải mái ngửa đầu rên rỉ. Hắn biết nơi này vắng vẻ, không cần kìm nén nhiều nên tiếng rên có phần dâm đãng hơn cả bình thường.
"Ha... ưm... vậy thì... a... vậy thì ta càng phải... bỏ trốn... ư... ứm..."
"Hư hỏng ghê."
Biết được Du Tước đã bớt đau nhiều ta mới dám lộng hành. Con cặc giã phành phạch vào trong lỗ lồn be bé, ép nó lật cả môi lồn. Thịt lồn đỏ au bên trong tham lam cắn chặt lấy thân cặc sẫm màu thô kệch, thậm chí khi rút cặc ra nó cũng không nỡ thả lỏng.
"Ứm... a... chậm chút... đụng phải đầu giường... ớ... ớ... đau..."
Mỗi lần ta địt vào Du Tước lại bị đẩy lên một chút, đúng là không cẩn thận làm hắn va vào thành giường. Ta hơi lùi về phía sau một chút, rồi lại dùng lực kéo hắn về sát lại bên mình. Thịt mông căng đét bị kéo mạnh, đập lên xương mu của ta chan chát. Con cặc đâm đến lút cán, không cẩn thận chui vào tử cung bên trong. Miệng tử cung như cái bánh vòng nhỏ bao bọc lấy đầu buồi của ta, cắn chặt không buông. Du Tước bất ngờ bị tấn công, mặt mày nhăn nhó, nước mắt tuông ra, thở dốc không ngừng:
"A... ư... thủng bụng mất... hu hu..."
Mặc dù khóc hu hu như vậy nhưng Du Tước trông có vẻ rất thích, vẻ mặt phê pha, lồn phun cũng nhiều nước, cu nhỏ thậm chí còn bắn ra. Nhưng bản thân ta thì không vui vẻ được như vậy. Ta bây giờ đang rất lúng túng, vì đầu buồi bị kẹt lại trong tử cung luôn rồi!
Lần trước vốn tử cung của Du Tước không nông đến như vậy, dù ta có đâm lút cán thì cũng chỉ là chào hỏi, bây giờ lại trực tiếp địt vào luôn, rút ra không được. Du Tước thấy ta lâu không động đậy gì mới quay đầu lại nhìn ta. Hắn lắc mông mấy cái, chắc là cũng phát hiện ra tình hình, mở to hai mắt, run rẩy hỏi:
"Ơ, sao... sao bị kẹt rồi...?"
Ta và Du Tước đều không có kinh nghiệm gì, kể ra thì bọn ta làm tình mới có ba lần chứ đâu. Ta lâm vào tình cảnh này thì cũng rối chết đi được, nhưng vì không muốn để Du Tước hoảng sợ mới ra vẻ uy tín:
"Không... không sao đâu Du Tước à. Chờ ta phóng tinh xong thì sẽ rút ra được thôi mà."
Sợ còn chưa đủ, ta mới kéo hắn ngồi dậy vừa ôm vừa hôn thắm thiết. Vì đầu cặc kẹt cứng không động đậy được nên ta cũng không biết mình phải thế nào mới phóng tinh nổi nữa, chỉ biết đẩy hông mấy cái nhẹ nhàng. Thịt lồn bên dưới cũng nóng lòng, bắt đầu co bóp liên hồi như cái miệng nhỏ cố lấy lòng chủ nhân. Ta ôm chặt lấy bả vai Du Tước thở dốc từng hơi, hắn cũng tựa vào lồng ngực ta mà rên rỉ từng hồi, không khí tuy không kịch liệt nhưng ám muội vô cùng.
Rồi bất ngờ, Du Tước đột nhiên luồn tay xuống bên dưới xoa nắn hai túi tinh nặng trĩu của ta. Bàn tay hắn vừa bóp vừa xoa lên hai quả trứng nhạy cảm, ta thật lòng nhịn không nổi, rên rỉ bật ra thành tiếng:
"Ưm... Du Tước... em làm cái gì... a..."
"Huynh thấy thoải mái không? Bình thường đều là Viên Thành ca ca làm em thoải mái, nên hôm nay em muốn giúp huynh."
Ta sung sướng gục mặt trên vai hắn, hai tay siết chặt, ư ử rên rỉ từng tiếng trầm thấp. Ta như con quỷ hút máu hết gặm cắn cần cổ Du Tước rồi lại liếm láp, làm cho nơi đó nhầy nhụa toàn là nước bọt của ta. Dưới hông của ta theo phản xạ nắc đụ mấy cái, Du Tước một bên xoa dái cho ta một bên ngửa đầu rên dâm. Âm thanh của hai người bọn ta một cao một trầm hòa lại cùng nhau, dâm đãng đến cực hạn.
Trải qua một lúc lâu, Du Tước phun ra một bãi nước lồn, ta cũng phóng tinh ra được, nương nhờ sự trơn trượt bên trong lỗ lồn mà rút buồi ra. Tiểu điện hạ mệt lả người, ngồi tựa vào lòng ta. Hắn nghiêng đầu đánh mấy cái lên cánh tay ta, hờn trách:
"Cho huynh chừa, sau này đừng có mà chơi mấy trò như vậy nữa."
Ta nhân cơ hội cúi đầu hôn hắn một cái, nhận lỗi: "Vâng, là lỗi của ta. Để ta xem có bị thương không nhá."
Ta đẩy Du Tước nằm sấp xuống giường, kéo mông hắn vểnh cao lên. Lỗ lồn vừa mới tách khỏi cặc lớn còn chưa khép lại được, cứ mấp mấy đòi ăn thêm. Cái miệng nhỏ nằm sâu bên trong cũng đang hé mở, để lộ đường hầm sâu hút. Mớ tinh dịch ta vừa bắn trào một ít ra khỏi miệng tử cung, số còn lại nằm sâu tít bên trong, không thấy tâm hơi. May mà không chảy máu, nếu không ta sẽ hối hận chết.
Ta đau lòng hôn lên môi lồn ngập ngụa nước dâm, nói đùa:
"Thương bé lồn quá, xa cặc mới có chút xíu đã thèm nhỏ dãi rồi."
Du Tước vẫn chưa quen với những lời thô tục đó, hai má đỏ ửng, lắp bắp phản đối:
"Huynh... huynh nói bậy... làm gì có đâu..."
"He he, lần này ta sẽ cẩn thận hơn!"
Con chim mới bắn tinh chưa được bao lâu lại bắt đầu nứng dậy. Ta cầm đầu buồi xoa mấy vòng lên hai mép môi lồn đang hé mở xem như chào hỏi, sau đó mới bắt đầu đút vào bên trong. Rút kinh nghiệm mới nãy, lần này ta không dám đụ lút cán, chừa lại một phần gốc buồi ở bên ngoài. Địt vào tử cung thì đúng là có sướng đấy, nhưng nguy hiểm quá, ta không muốn làm Du Tước bị thương chút nào.
Ta bế Du Tước lên như bế em bé, hai chân hắn gác lên cánh tay ta, mở rộng hết cỡ. Con cu của hắn từ nãy giờ còn chưa bắn ra được, dựng đứng giữa hai chân, đầu khấc còn đang rỉ dịch để mời người đến thương yêu. Ta nắc hông đụ lồn, con cu và túi trứng của Du Tước cũng lắc lư theo, gật gù trái phải trông như đang nhảy múa vậy.
"Dương vật của Du Tước đang nhảy múa cho ta xem nè. Dễ thương ghê."
"Ư.... a... sắp ra... ra rồi...ứ..."
Cu nhỏ từ nãy đến giờ không chịu bắn ra, ta vừa chạm tay vào một xíu thì đã lập tức phóng một bãi tinh nhầy nhụa. Cơ thể Du Tước sau khi đạt cực khoái thì đỏ bừng lên trông gợi tình vô cùng. Ta đột nhiên lại nảy ra một trò, khẽ hôn lên gương mặt ướt đẫm nước mắt của hắn, thì thầm:
"Du Tước từng xem xuân cung họa chưa ha? Em biết không, em bây giờ trông còn dâm đãng hơn cả mấy bức tranh ấy nữa đó."
"Không... không có đâu mà..."
Ta dùng tư thế bế em bé xi tiểu để bế Du Tước đi đến bàn gương trong phòng. Ánh nến đỏ lập lòe chiếu sáng ảo ảnh trong gương, vừa mờ ảo vừa ám muội. Toàn bộ hạ thể của Du Tước đều bị phơi bày hết ra trước gương, lồn non bị đụ nãy giờ đã sưng đỏ lên nhưng vẫn không ngừng chảy nước. Dương vật hắn vừa bắn không lâu, bây giờ vẫn còn rỉ ra ít tinh trắng đục trên đầu khấc, nhỏ xuống dưới đất kéo dài thành sợi chỉ bạc.
Thân cặc tím sẫm thô kệch xấu xí liên tục ra vào lỗ thịt làm hai bên môi lồn đẹp đẽ bị lật ngược cả ra, trông cứ như ta đang ăn hiếp nó vậy.
"Em nhìn là biết mà. Có phải rất đẹp không?"
Du Tước ngại ngùng nhưng lại nhìn đến say mê quên luôn cả chớp mắt. Dường như nhìn thấy cảnh tượng thế này làm hắn nhạy cảm hơn nhiều lắm, mỗi lần ta dọng cặc vào thì lồn non lại phun ra một ngụm nước, ướt hết cả đám lông cậc đen nhánh, xoăn tít của ta.
"Ứ... á... chịu không nổi... hu hu... huynh mau kết thúc đi... em sắp... sắp không xong rồi..."
"Hừm... nhưng em vừa bắn ra chưa lâu mà..."
Tiếng rên rỉ của hắn cao vút, nghe như đúng là sắp lên đỉnh thật. Thịt lồn nhiệt tình hút chặt lấy con cặc ta sướng đến tận óc. Ta cảm thấy bản thân hình như cũng sắp đạt đỉnh liền gấp rút nắc hông. Du Tước bị địt cho xốc nảy không ngừng như người đang cưỡi ngựa. Hắn sợ bị ngã liền bấu chặt hai cánh tay ta, cả người căng cứng lên, ngay cả lỗ lồn cũng thít chặt lại.
"Á... ớ... chậm một chút... em lại ra... ưm..."
Du Tước bịt chặt miệng mình lại ngăn cho bản thân đừng hét lớn, con cu nhỏ của hắn đái ra một dòng chất lỏng màu vàng nhạt. Nước tiểu phun thẳng lên tấm gương đồng, róc rách chảy xuống bàn gỗ, đọng lại một vũng trên mặt bàn nâu sẫm. Tình nhân nhỏ bị mình đụ đến sướng đái, cảnh tượng kích thích như vậy ta làm sao chịu nổi, cũng liền bắn ra ngay sau đó.
Con cặc sau khi phóng tinh xong thì nhỏ đi nhiều, bị trượt ra khỏi lỗ lồn ẩm ướt. Tinh dịch cùng với nước dâm không có gì chặn lại, đua nhau chảy ra khỏi miệng lồn đỏ au. Ta còn muốn trêu chọc Du Tước thêm một chút nữa, nhưng hắn đã ngất lịm trong vòng tay ta rồi. Mà với tính tình của hắn, nếu ta còn đem chuyện này ra chọc có khi hắn không thèm nhìn nặt ta nữa mất. Thôi, ta còn chưa muốn tình yêu của mình kết thúc nhanh như vậy đâu.
Lúc ta giúp Du Tước tắm rửa thay đồ xong xuôi thì đã khuya lắm rồi, đem hắn về Nam Đinh điện rồi trở về Ninh Uyển cung nữa thì trời cũng sắp sáng. Hậu quả của việc nghịch ngợm chính là một đêm không ngủ. Buổi sáng đi thỉnh an Hoàng Hậu thì cứ gật gù lên xuống, không nói cũng biết là bị chỉnh đốn một trận tơi bời.
Cũng không oan ức gì, đều là ta đáng nhận cả. Chỉ là không biết Du Tước thế nào rồi ta? Thật muốn mau chóng được gặp hắn quá đi thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz