Soft Kaisoo Twoshot
Tôi thức dậy trong căn phòng trắng lần nữa. Lần này, không có cơn đau đầu, nhưng toàn bộ cơ thể tôi tê cứng."Jongin," từ đầu tiên tôi nghe. Là Kyungsoo. Tôi cũng biết nó thật tệ.Mắt Kyungsoo đỏ hoe. Mẹ cũng khóc. Bố nhìn có vẻ mệt mỏi. Tôi không thể nói. Tôi cũng không thể nhúc nhích được gì. Nhưng tôi có thể cảm nhận được bàn tay ướt đẫm của Kyungsoo trên tay tôi.Lần này, mẹ không cố thỏa thuận với tôi nữa. Tôi tự nghĩ chắc bà đã bỏ cuộc. Giờ thì tôi đã biết tại sao bố lại không cho mẹ vào công ty. Công ty cần những người mạnh mẽ và không bao giờ từ bỏ.Tôi nhập viện lần thứ hai sau một nỗ lực tự tử khác. Họ tìm thấy tôi gần như chết trên đường. Ngày tôi có thể nói lại, họ hỏi tôi có nhớ gì về vụ tai nạn không. "Tôi vượt đèn đỏ." Tôi đáp. Họ hỏi tôi vì sao. "Vì tôi muốn vậy." Một lần nữa, tôi chán ngấy những câu hỏi và phải lắng nghe những chuyện đã xảy ra. Tôi không quan tâm Kyungsoo tìm tôi thế nào. Tôi không quan tâm tôi được tìm thấy ra sao. Tôi không quan tâm tôi có bao nhiêu vết thương. Tôi không quan tâm mình đã hôn mê bao lâu. Tất cả những gì tôi quan tâm là sao tôi vẫn không chết – một lần nữa.Kyungsoo luôn ở cạnh tôi mỗi khi có thể. Anh chỉ rời khỏi khi có ca bệnh. Anh ở bên tôi cả đêm. Anh nắm tay tôi và nói chuyện với tôi. Giống như lúc trước."Chào," Anh đơn giản nói khi bước vào phòng tôi sau ca trực. Anh nắm tay tôi. Tôi rút ra. Tôi phải tốn rất nhiều sức lực để làm vậy. Tôi rất yếu, nó làm tôi thấy kinh tởm.Anh nắm lấy tay tôi lần nữa. Tôi quay đi chỗ khác."Em là một người xấu xa. Em có biết bao nhiêu người trong bệnh viện này chiến đấu để được sống không? Nhưng em thì lại cố để chết." Tôi nghe anh bật cười. "Dù vậy cũng không sao. Anh còn tệ hơn em. Anh là nguyên do làm cho người nào đó muốn chết." Tôi quay lại nhìn anh.Anh biết. Nhưng anh vẫn đi với ả đó. Tôi không nhìn vào anh nữa."Em không hiểu phải không?" Anh bước đến ngồi trên mép giường tôi. Anh nghiêng người về trước, chỉ chừa một khoảng cách rất nhỏ giữa chúng tôi. Tôi thấy không thoải mái với khoảng cách gần thế này thế là tôi liếc xéo anh. "Anh cũng yêu em."Anh hôn tôi.*****"Con tỏ tình với cậu ấy chưa?" Mẹ bất chợt hỏi vào một chiều đến thăm tôi. "Mẹ không biết là sinh ra một thằng nhóc ngốc như con vậy." Bà cười khúc khích. "Con nghĩ mẹ không biết gì à? Mẹ biết con yêu cậu ta từ cái ngày đầu tiên con nói con đưa cậu ta về đó. Con còn tệ hơn bố con. Sao mà còn chưa bày tỏ nữa khi bỏ ra mấy tháng trời đưa rước cậu ấy chứ? Con thật sự giống bố con mà. Cả hai đều nghĩ đối tượng mình thầm thương sẽ hiểu tình cảm của mình mà không cần nói ra." Bà có vẻ thích thú. Người mẹ tồi luôn cười trên nỗi đau của con mình."Dù gì thì anh ấy cũng biết rồi.""Nhưng cậu ấy vẫn chưa là bạn trai con, con yêu.""Lúc đó anh ấy làm con hy vọng hão huyền.""Con đang nói về cái hy vọng hảo huyền gì vậy? Cô gái đó là bạn thời thơ ấu của Kyungsoo. Nó đến mời đám cưới Kyungsoo. Con không hề hỏi. Con không để cậu ấy giải thích. Con tự mình kết luận mọi chuyện và tìm đến cái chết. Đúng là không thể tin được.""Mẹ đi làm mẹ Kyungsoo luôn đi.""Aww, đừng có bĩu môi như vậy. Và là Kyungsoo hyung chứ không phải Kyungsoo. Cậu ấy lớn hơn con một tuổi đó."Tôi ghét cuộc nói chuyện này."Vậy, con đã bày tỏ với cậu ấy chưa? Giờ hai đứa là một cặp rồi chứ?""Đại loại vậy, đừng hỏi nữa, xấu hổ lắm."*****Tôi mất hơn bảy tháng để hồi phục. Kyungsoo ở đó. Anh là của tôi. Anh biết điều đó.Khi mẹ bảo tôi có thể về nhà sớm, tôi đồng ý đó là tin tốt. Tôi không thể đợi để đưa Kyungsoo đi làm mỗi sáng và rước anh về mỗi tối. Tôi không thể đợi được ra ngoài hẹn hò cùng anh. Tôi không thể đợi được ngủ lại nhà anh.Bố không cho phép tôi lái xe nữa. Tôi phải để tài xế chở đi vào buổi hẹn đầu tiên. Kyungsoo không có vấn đề gì với việc đó. Anh là một thiên thần. nhưng tôi là ác quỷ. Tôi không thấy ổn chút nào. Tôi không thể hôn Kyungsoo khi mà gã tài xế luôn lảng vảng ở đó. Kyungsoo trả tiền cho buổi xem phim và đồ ăn. Vì anh lớn tuổi hơn và cao hơn. Thật khốn khiếp. Tôi biết đó là vì giữa hai chúng tôi anh là người làm ra tiền. Hy vọng bố sẽ sớm giao công ty lại cho tôi.Tôi muốn đi xe máy lại. Mẹ không đồng ý. Bố cũng không đồng ý. Họ không tin tôi. Tôi điên tiết lên. Họ để tôi lái xe hơi. Tôi kiên quyết. Họ bảo sẽ xem xét nếu tôi có lý do chính đáng. Tôi nói họ chiếc Ducati tốt hơn vì Kyungsoo có thể ôm tôi suốt đoạn đường. Mẹ nói tôi hư hỏng. Bố không bình luận gì.Tôi được đi xe máy lại vì tôi đạt điểm A cho Toán. Tôi đã gian lận, dĩ nhiên.Chúng tôi luôn dừng trước cửa nhà anh mỗi đêm. Anh không cho tôi vào. Anh muốn tôi nhanh chóng về nhà và học bài. Tôi cá trước đây anh là con mọt sách chính hiệu.Vào sinh nhật tôi, Kyungsoo đem Moggu về bên tôi. Tôi òa khóc như một đứa trẻ, trước mắt anh, mẹ và bố. Họ tổ chức một bữa tiệc bất ngờ cho tôi. Là ý của Kyungsoo.Giờ đây tôi không ghét mẹ và bố nhiều như trước nữa.Chúng tôi chưa làm tình với nhau nữa vì Kyungsoo không muốn vượt rào trước đám cưới. Chúng ta đang sống trong thế kỉ nào chứ?Tôi mời Kyungsoo đến nhà dùng bữa. Như là bữa ăn chính thức giới thiệu người yêu của bạn với gia đình bạn vậy. Tôi biết bố mẹ tôi đã biết rõ về anh rồi."Ta không phiền nếu con cầu hôn Jongin trong vài tháng đâu. Chúng ta có thể tổ chức lễ đính hôn sau khi nó tốt nghiệp trung học." Mẹ không thể đợi để có Kyungsoo là con rể."Tôi thì không phiền nếu Kyungsoo muốn cưới Jongin ngay khi nó tốt nghiệp. Kyungsoo đã có nghề nghiệp ổn định rồi. Nó đảm bảo cho Jongin tương lai sáng lạn. Ai mà không muốn con họ cưới một bác sĩ chứ?" Bố luôn rất quý Kyungsoo. Ông ấy bị ám ảnh với bác sĩ."Con nghĩ có hơi sớm để nói về việc kết hôn, bác Kim. Con muốn Jongin tập trung vào việc học trước. Dù sao thì em ấy cũng là con duy nhất của hai bác. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu em ấy không thể điều hành công ty thật tốt? Con đúng là một bác sĩ nhưng con không thể giúp được gì trong lĩnh vực kinh doanh cả." Mẹ ré lên phấn khích khi nghe Kyungsoo phân tích. Tôi tự hỏi sao bố không ghen nhỉ. Ông không yêu bà nhiều như tôi yêu Kyungsoo."Ai nói Kyungsoo sẽ là người cầu hôn chứ? Quá rõ ràng là con sẽ là người cầu hôn anh ấy."Họ phì cười."Không có người bình thường nào chấp nhận lời cầu hôn của một kẻ không nghề nghiệp đâu." Tôi sai rồi. Bố ám ảnh với những người có việc làm."Điều gì làm con nghĩ con sẽ là người cầu hôn vậy con yêu?" Mẹ hỏi."Đó là lý do bố nên cho con cái công ty của bố để làm quà tốt nghiệp. Sau đó, tôi sẽ mua cho anh một chiếc nhẫn kim cương, hyung. Và tôi sẽ mua tòa lâu đài thật lớn cho chúng ta.""Aww, coi Kyungsoo đã làm gì với con chúng ta nè. Nó từ một Jongin hư hỏng trở thành đứa trẻ đáng yêu thế này đây. Khi nó bĩu môi như vậy làm tôi nhớ tới con cún quá.""Có thể vì em ấy chơi với Moggu nhiều quá." Kyungsoo cười tự mãn.Tối nay, Moggu sẽ ngủ ngoài phòng tôi."Chúng ta sẽ bàn chuyện này với gia đình con sau Kyungsoo ah. Ta phải nghe ý kiến của họ nữa."Kyungsoo trở nên im lặng. "Họ đã không còn nữa. Họ mất vào một tai nạn xe khi con 15."Tôi thấy mình như kẻ tồi tệ nhất trên đời. Giờ thì tôi hiểu rồi. Kyungsoo đã rất hoảng sợ lúc tôi gặp tai nạn. Anh khóc nhiều lắm, so với lúc tôi cắt cổ tay. Tôi yêu mẹ vì để tôi ngủ lại nhà Kyungsoo đêm đó.Kyungsoo là sinh vật ấm áp nhất và mềm mại nhất trên thới giới này. Tôi yêu việc ôm ấp anh. Nhưng tôi yêu anh nhiều hơn."Xin lỗi, tôi sẽ không làm việc ngu ngốc như vậy nữa.""Hử?""Anh mất bố mẹ vì tai nạn xe. Và anh cũng gần như mất tôi như vậy."Tiếng cười của Kyungsoo là một trong nhưng âm thanh đẹp nhất trên đời này."Quên nó đi. Giờ em đã ở bên cạnh anh rồi."Nụ cười của Kyungsoo là nụ cười tỏa sáng nhất trên đời."Tôi nên làm gì để anh thấy khá hơn đây? Một cái ôm, thật nhiều cái hôn, hay làm tình? Anh nói đi. Tôi sẽ làm cho anh."Anh nhíu mày nghĩ ngợi. Anh buông tay tôi ra. Đi thẳng đến ngăn kéo. Anh trở lại, ngồi thẳng trước tôi và mỉm cười. "Kim Jongin, em sẽ lấy anh chứ?"Tôi đồng ý. Tôi phải biết giữ lời hứa mà. Đây gọi là lừa gạt. Anh lợi dụng tôi. Tôi ghét anh.Anh tặng tôi cái vòng bạc rất đẹp và tôi ghét anh hơn.Tôi hôn anh thật mãnh liệt để trả thù.Tôi ghét anh vì đã làm tôi yêu anh nhiều đến vậy.Tôi ghét anh vì đã làm cuộc đời tôi tươi sáng hơn.Tôi ghét anh vì đã làm tôi yêu anh nhiều hơn mỗi ngày.Tôi ghét anh vì anh đã cũng yêu tôi nhiều như vậy."Nếu tôi biết chỉ cần một mảnh thủy tinh và một vụ tông xe để có thể ở trong vòng tay ấm áp của anh, tôi đã làm sớm hơn rồi, hyung"Tôi yêu anh, Kyungsoo.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz