So Phan
Chợ nô lệ buổi ấy, ta thấy một chú bé lấm lem, xanh xao nằm trong một góc túp lều cũ kỹ được dựng tạm để tránh cái mưa nắng khắc nghiệt của trời đất. Phải chăng cảnh tượng ấy khiến trái tim ta nảy sinh lòng thương hại, nhưng đặt giữa cái lò nô lệ đầy dơ bẩn với hàng trăm đứa trẻ gầy gò, hay những ả đàn bà, gã đàn ông khoả thân, được xích lại ngang hàng với đám súc vật thì dường như nó trở thành một lẽ đương nhiên. Trên con đường đầy bùn đất, đám lính đánh thuê lặng lẽ dò sét, tìm một con mồi thích hợp, không phải để săn bắt, mà để kiếm tiền. Chúng tìm bắt những đứa trẻ nô lệ, đưa chúng vào đoàn, huấn luyện chúng thành những con chó săn trên chiến trường để mang lại những đồng tiền vàng từ địa vị của kẻ địch mà chúng đã ngấu nghiến. Khạc bãi đờm ra khỏi cổ họng, một tên mặt sẹo lên tiếng:
- Chất lượng hàng hôm nay tệ thật, bọn lợn bệnh này chắc chẳng làm nên được trò chống gì.- Đừng sao lãng, thằng lùn bữa trước kiếm được thằng cu tài lanh lắm! – Tên khác tiếp lời- Thôi được! Banh con mắt của chúng mày mà chọn cho nhanh, tao đói lắm rồi Một kẻ nhìn máu mặt giữa đám lính bất chợt hướng ánh mắt về phía thằng bé trong nơi khuất bóng của túp lều nọ, linh cảm khiến hắn tách đoàn đi về phía con hàng có vẻ kém cỏi – một đứa trẻ khoảng 10-11 tuổi, mệt nhọc ngước đội mắt lên nhìn người đàn ông trước mắt. Đứa trẻ với đôi mắt sáng lạn, tách biệt khỏi nơi u ám của xã hội bỗng chạm nhẹ vào trái tim của kẻ sống trong bóng tối như hắn. Ngắm nghía kĩ, vẻ ngoài có vẻ ốm yếu nhưng thực chất chỉ là bị bỏ đói lâu ngày gây ra, tên lính nhìn rõ thể chất của thằng bé thực ra cực linh hoạt, chắc chắn đã được đào tạo để làm việc từ sớm. Thấy được tiềm năng ấy, hắn không chần chừ móc túi tiền trực tiếp mua thứ nô lệ từ tay gã buôn, nó theo hắn về căn cứ, giữa những ánh mắt khinh rẻ cùng với những lời nói nghi ngờ từ những kẻ vừa là chiến hữu vừa là kẻ địch về đứa trẻ mà Argo mua về. - Tao là Argo, là chủ nhân, sau này sẽ là bạn chiến của mày. Tao không cần biết trước đây mày thế nào, nhưng giờ mày là Duane, một thằng lính đánh thuê dưới trướng tao.Nói rồi hắn ném mẩu bánh mì cùng bộ quần áo quá cỡ được chắp vá từ những mảnh vải sờn cho đứa nhỏ. Trong bóng tối, lặng lẽ xé từng mẩu bánh mì khô lót dạ, nó biết rằng, nơi này tiếp theo sẽ là chốn dung thân của nó, nhưng đâu biết rằng đây lại là nơi gây nên chồng chất những nỗi đau cả thể xác lẫn tinh thần mà nó phải gánh chịu.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz