ZingTruyen.Xyz

Snh48 Cover Vung 48 Than Ma Cung Phai Thi Tot Nghiep Lac Tieu Hat

" Nghe nói ngươi được tỏ tình?"

" Ngươi nghe được ở đâu?"

Gia Mẫn đang uống rượu, nghe thấy Nguyệt hỏi xém sặc chết. Chuyện một đại thần bị công chúa Ma giới theo đuổi điên cuồng, mới đây mà toàn Thiên giới đã biết hết rồi à? Gia Mẫn trừng mắt nhìn Nguyệt, ý nói 'khai mau'.

" Nói thế nào, ta cũng là người cai quản nhân duyên, chuyện tình cảm làm sao không biết được. Gia Mẫn, ngươi sắp có số đào hoa rồi."_Nguyệt cười híp mắt nhìn Gia Mẫn nói, làm cô nổi cả da gà.

" Héo hoa thì có! Tình yêu là thứ phiền phức nhất, ta đây không cần!"

" Mấy ngàn năm rồi, đừng để bụng chuyện cũ nữa. Tình yêu là thứ không thể biết trước, nói đến là đến. Cho dù ngươi có ăn cắp dây tơ hồng ở chỗ Nguyệt Lão, thì cũng không được."

" Ngươi là gian tế của Ma giới? Bị bắt đến làm bạn với ta?"

" Là bạn ta mới nói thôi, đừng cố chống lại trái tim mình. Tề Thiên Đại Thánh cũng đã kết hôn rồi kìa, còn có chuyện gì là không thể?"_Nguyệt nói xong, nhìn phía sau lưng Gia Mẫn vẫy tay.

Nghe thế Gia Mẫn cũng biết ai tới, dù sao nàng đến đây cũng vì đã có hẹn trước với người ta mà. Lần trước gặp mặt, Gia Mẫn bị thương nặng, nên cả hai không có nhiều thời gian nói chuyện. Hiện tại, có chuyện cần giúp đỡ, nên hẹn ra uống vài ly. Chỉ là người hẹn đã đến lâu như vậy, mà người được hẹn vẫn còn chưa lết xác tới, không bực mình cũng khó.

" Lão Tôn à, ngươi còn có thể chậm hơn nữa không? Khách ở đây đã đổi đi vài nhóm người rồi. Già đầu mà vẫn còn bị người ta quản à?"_Gia Mẫn vừa nhìn thấy Tôn Ngộ Không, liền muốn chê cười 'thanh niên sợ vợ', bát bỏ lý luận nhân duyên của Nguyệt.

" Ai bảo Cân Đẩu Vân cũng bãi công chứ! Ngươi gọi ta ra, không phải để chọc tức ta chứ? Chỉ là nói chuyện, tại sao lại hẹn đến chỗ này?"_Tôn Ngộ Không với Gia Mẫn là bạn thân, giống như lâu năm gặp lại, vừa nhìn thấy nhau đã chạy đến ôm vai bá cổ, rồi quay qua nhìn thấy cặp cặp nam nam đang âu yếm.

" Đây là địa bàn của con Thỏ này, thấy sao? Cân Đẩu Vân vẫn kiêu ngạo như thế à."

" Miệng nói không thích, sao lúc nào cũng chạy đến đây?"_Nguyệt cảm thấy không vui, hai người này thật đáng ghét.

" Được rồi, nói chuyện chính, khoan chờ chút!"

Trước khi Gia Mẫn bắt đầu nói vào chuyện chính, thừa dịp Tạ Lôi không chú ý, liền đập một phát làm cô ấy ngất xỉu. Dám đánh cả giám thị, mạo phạm cấp trên, thế nào cũng bị trừ điểm cho thấy, khóc thành dòng nghe cưng! Bởi vì chuyện Gia Mẫn sắp nói, Tạ Lôi không được nghe, nếu nghe thấy thế nào cô ấy cũng nói phạm quy. Tôn Ngộ Không và Nguyệt liếc nhìn nhau, nghĩ nên chạy hay ở lại, lúc nào cũng cảm thấy, mình như đang tiếp tay cho giặc vậy.

Gia Mẫn không cho hai người cơ hội bỏ chạy, nắm chặt lấy vai hai người.

" Bổn đại thần chuẩn bị làm chuyện lớn, tất nhiên cần đến sự giúp đỡ của bạn bè."_Gia Mẫn vừa nói, Tôn Ngộ Không và Nguyệt nghe thế trong lòng liền run rẩy. Gia Mẫn nói muốn làm chuyện lớn, thì chẳng có gì tốt làm. Là bạn bè nhiều năm, nên trong lòng tất nhiên có cảnh giác.

" Không phải ngươi muốn đại náo Thiên Cung lần nữa chứ? Lúc trước Đại Thánh ta tuổi trẻ ngông cuồng, nhưng bây giờ đã thành Phật, làm cái gì cũng phải thận trọng. Nếu muốn làm thì giao cho lớp trẻ đi, yên tâm ta không tố cáo đâu."_Tôn Ngộ Không cảm thấy thời kì hoàng kim đã đi qua, chuyện trước đây chỉ là quá khứ đen tối. Quậy cho đã vào, rồi bị đè dưới núi 500 năm, Ít có vui lắm!

" Ngươi đã kết hôn rồi, còn Phật ! Hiện tại, ta không thể về Thiên giới, muốn quậy cũng không thể. Chỗ ta muốn đi là Bách Quỷ Địa Ngục."-Gia Mẫn chán ghét nhìn Tôn Ngộ Không.

Nghe nhắc đến Bách quỷ Địa Ngục, Nguyệt càng lo hơn. Dù sao cả Thiên giới ai cũng biết tính Gia Mẫn, bị cô ấy trêu chọc, riết cũng quen rồi cũng quên. Nhưng Bách Quỷ Địa Ngục, là nơi cực kỳ nguy hiểm, không phải chỗ chơi đùa.

" Không phải muốn đả kích ngươi, chứ với chút xíu pháp lực đó, mà muốn đi xuống Bách Quỷ Địa Ngục, thì chỉ có tự tìm đường chết! Thần Tiên cũng phải về cõi 'tiên'."_Nguyệt muốn nhắc nhở Gia Mẫn một chút, hắn không muốn nhìn thấy bạn bè tự mình đâm đầu vào chỗ chết.

" Cho nên, ta mới cần hai người giúp đỡ, đem giùm Trứng Luộc tới đây."

" Tuyệt đối không được!!x2"_Hai người đồng thanh nói.

" Vậy thì mấy ông cứ để bà đây chết rục xương dưới Bách Quỷ Địa Ngục luôn đi!"-Gia Mẫn nói xong liền đứng dậy bỏ đi, khí thế hùng hồn chịu chết.[nếu bà đây chết, là do các ngươi hại.]

Gia Mẫn do xuống phàm thi, nên không được mang theo thần khí, vì nếu sử dụng chắc chắn sẽ chết rất nhiều người. Chỉ là không ngờ Gia Mẫn muốn đích thân đi Bách quỷ Địa Ngục. Từ lúc đụng mặt, hai bên đã âm thầm gây thì chuốc oán, vì muốn chấm dứt chuyện này, hai bên phải có một bên đổ máu thì mới có thể. Với lại, điểm của Gia Mẫn hiện giờ cũng tàm tạm, phải có thần khí mới mong chóng đỡ nổi.

" Đến lúc chứng minh tình bạn cao đẹp rồi. Thố, ngươi đi đi!!"_Tôn Ngộ Không đúng là vô liêm sỉ, đẩy Thố Nhi Thần ra làm bia đỡ đạn. Không phải hắn sợ giúp Gia Mẫn, sẽ bị đám thần tiên trách móc, với lại mấy người đó cũng sợ hắn muốn chết, làm gì dám chửi. Tại vì việc lấy thần khí cho Gia Mẫn, còn phiền hơn cả Cân Đẩu Vân kiêu ngạo nhà hắn nữa.

" Đại Thánh bản lĩnh cao cường, ta làm sao có thể sánh nổi. Ta thân chỉ là một tiểu tiên nhỏ bé, chuyện đánh đánh giết giết thật không quen."_Nguyệt cười tươi nói, ý muốn đề cao Tôn Ngộ Không. Nếu hắn mà đi lấy thần khí cho Gia Mẫn, thì thảm không thể tả.

" Ngươi đúng là phế thải, không phải vì bạn bè chết không quản sao? Tại sao lại có thể tiếp tục năng lực yếu đuối mà rút lui như thế?"_Tôn Ngộ Không vẫn tiếp tục vô sỉ.

Gia Mẫn thấy trong lòng thật lạnh, tại sao mình lại có thể quen biết hai người vô tình này? Có bạn bè cũng như không? Thôi thì để nàng đi chịu chết rồi hơn.

" Chuyện nhỏ như con thỏ, mà đòi sống đòi chết. Nghĩ trong lòng, sao còn nói ra?"_Tôn Ngộ Không tâm trạng nặng nề, nhìn Gia Mẫn.

" Ồ! Ta lỡ miệng. Cảm ơn đã nhắc nhở."_Gia Mẫn vỗ vai hai người bạn tốt. Nàng biết, cái gì gọi là giả vờ đáng thương việc này xem ra cũng rất hữu hiệu nha. Nếu nàng cứ quyết định xông vào Bách Quỷ Địa Ngục, thì hai người này cũng không thể nào mặc kệ. Cho nên, trước tiên phải tìm cách uy hiếp.

Gia Mẫn chuẩn bị đi về, ngồi chờ tin tốt. Để hai người đau khổ ở lại, chỉ có vò đầu bứt tóc suy nghĩ.

Ra khỏi quán bar, Gia Mẫn liền nhìn thấy cái người đang đứng ngoài cửa núp núp ló ló, cũng không mấy ngạc nhiên. Người đó vừa nhìn thấy Gia Mẫn lập tức bỏ chạy, lại bị Gia Mẫn gọi lại.

" Đã thấy, còn muốn chạy!"

Sau khi Tịnh Y tỏ tình với Gia Mẫn, thì càng được nước lấn tới, bám đuôi mọi lúc mọi nơi. Thế nhưng, mỗi lần bị Gia Mẫn nhìn thấy, cô liền bỏ đi, không dám nói một lời. Riết rồi, Gia Mẫn chịu cũng không nổi. Không phải trước đây rất mạnh mẽ cưỡng hôn nàng sao? Tại sao bây giờ lại như con rùa rụt đầu vậy? Gia Mẫn vốn dĩ là chưa muốn tha thứ cho Tịnh Y.

" Gia Mẫn, cuối cùng chị cũng chịu nói chuyện với em rồi."_Rõ ràng giọng nói của Gia Mẫn rất tức giận, nhưng khi lọt vào tai Tịnh Y, thì lại cực kì hạnh phúc.

Gia Mẫn thấy Tịnh Y đúng là đối thủ đáng gờm, cho dù người ra có đánh chửi thế nào, thì cô ấy cũng xem như người tốt, đúng là đáng sợ. Thật không hiểu, trong đầu cô ấy đang nghĩ gì, bộ yêu luôn phải khoa trương thế sao? Á bậy, không phải yêu!

" Cô cũng theo tôi cả ngày rồi phải không? Bây giờ muốn đánh lén tôi? Tốt, vậy bây giờ chúng ta đường đường chính chính đánh một trận đi!"_Gia Mẫn cũng không phải muốn đánh nhau, mà là mối quan hệ của hai người lúc này khá khó xử. Nàng tự nhiên cảm thấy bực mình, nhưng có thứ gì đó trong lòng làm nàng khó chịu.

" Em không đánh nhau với chị, bởi vì em sẽ không bao giờ làm tổn thương người em yêu!"

" Nói cái gì đó! Đừng có tự nhận yêu đương ở đây."_Lúc nào cũng yêu, nhất định là đang đóng kịch, Gia Mẫn tuyệt đối không thể bị lừa.

" Em không có tự nhận! Em là thật lòng. Em muốn ở cùng chị, muốn ôm chị, muốn hôn chị, muốn làm cùng...."

" Dừng......đủ rồi, có cần phải nói tẹc ra vậy không, mấy cái này nghĩ trong đầu là được rồi. Không đúng! Nghĩ cũng không được! Không phải, mệt quá! Mặc kệ cô, tóm lại cô đừng có đi theo tôi nữa._Gia Mẫn lần nữa thực sự thất bại thảm hại dưới tay Tịnh Y, cái con người này, sao có thể nói ra mấy thứ 'xấu hổ' như vậy, mà nét mặt vẫn tỉnh như cô tiên vậy.

Gia Mẫn không biết nói gì, chỉ có thể dùng thái độ bực mình, rồi bỏ đi, nói trắng ra là tìm cách chuồng đi là việc tốt nhất. Mặc dù không muốn Tịnh Y đi theo, nhưng Tịnh Y vẫn thích đi theo. Vì hai người nhà chung một đường, nên đâu thể bắt cô ấy đi đường khác. Kết quả, một trước một sau cứ vậy ung dung về nhà.

Gia Mẫn thực sự rất muốn nhanh kết thúc cái bầu không khí ngượng ngùng này, chỉ cần lần này nàng giải quyết xong chuyện Bách Quỷ Địa Ngục,  thì có thể đạt được điểm tối đa. Đến lúc đó, nàng có thể trở về Thiên giới, như vậy sẽ không còn gặp lại ai đó nữa.

Dù Tôn Ngộ Không và Nguyệt nhìn rất sợ thần khí của Gia Mẫn, nhưng vì nàng lấy cái chết ra đe dọa, nên đành phải nhắm mắt làm liều, đi phủ Hỏa Thần lén lấy Trứng Luộc đem xuống cho Gia Mẫn. Nhưng thần khí này, đúng là như chủ nó, lấy cứng đối cứng, nhất định sẽ tạo ra động tĩnh lớn. Hơn nữa, Tôn Ngộ Không không thể phá hủy nó, nên đành dùng kế dụ địch. Đặt Kim Cô Bổng ở trước phòng binh khí, dụ Trứng Luộc bay ra. Sau đó, cả hai liều mạng bay thẳng đến chỗ Gia Mẫn.

Vào buổi tối ngày hôm sau, Mạc Hàn với Manh Đới vừa tắm xong, định 'vận động' trước khi ngủ, thì nóc nhà lại một lần nữa rơi vào trạng thái 'nguyên sinh', một lỗ to chà bá đã được thành lập.

" Lần này lại là ai????"_Nhưng lần này, người la hét không phải là Mạc Hàn hay là Manh Đới, mà là cái người ở ké phía bên khi.

" Đã nói, mấy người làm ơn đi bộ vài lần là chết à! Cần gì chơi lớn dữ vậy!"_Gia Mẫn ở trong phòng la hét um sùm.

" Gia Mẫn, có phải là cô em làm hay không? Lết ra đây cho tôi!!"_Mạc Hàn đang mặc đồ ngủ, cả người bốc khói chạy ra khỏi phòng. Liền nhìn thấy một vệt lửa, rất nhanh xẹt qua. Hình như nó là một thần khí thuộc tính lửa.

Gia Mẫn nghe thấy động tĩnh, cũng biết được chuyện gì xảy ra. Hơn nữa, đồ của mình, làm sao nàng không nhận ra.

" Gia Mẫn, đồ đã đưa tới. Bổn Đại Thánh phải đi đây! CHuyện còn lại, tự ngươi giải quyết. Kim Cô Bổng về thôi!"

" Cảm ơn, Lão Tôn!"

Tôn Ngộ Không đem thần khí tới, rồi bỏ đi. Trứng Luộc nhìn thấy chủ nhân, thì lập tức ngoan ngoãn. Thần khí này rất có linh tính, mà tính khí cũng rất thất thường, hễ ai đụng vào là nổi giận, chỉ ngoan ngoãn nghe lời một mình Gia Mẫn. Vì thế, cũng chỉ có một mình Gia Mẫn điều khiển được nó.

" Ha ha ......Trứng Luộc......Đã lâu không gặp!"

" Gia Mẫn! Quả nhiên là cô em giở trò, đêm nay.ra.đường.mà.ngủ!"

--------------------

Đố mấy bợn biết Trứng Luộc là ai? Nghe nói người này giống y như bản sao của Triệu Gia Mẫn. Thực sự nhìn rất giống nha, lần đầu tiên mình nhìn vào cứ tưởng là Gia Mẫn chứ! Không ngờ lại có người giống đến vậy, đúng bản sao thứ thiệt! Thức Thần Triệu Gia Mẫn Trứng Luộc.
     _Mình muốn nói: Tuần này mình không thể đăng đủ chap được, vì tuần này mình khá bận, nên sẽ lùi ngày đăng, tuần sau mình sẽ đăng bù cho chương này và cả chương tới nữa, nên mong mọi người thông cảm...! Cảm Ơn Mọi Người :-):-):-) cuối tuần Vui Vẻ!!!! Momoda

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz