Snarry Sshp Tro Lai Tuoi Au Tho
* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!
Chương 5
Tuần 16Lần đầu tiên Snape viết thư liên lạc với cụ Dumbledore qua chiếc hộp ngoài thời gian đã định trước, vào cái đêm mà Harry bắt đầu thở khó khăn khi ngủ.Cả ngày hôm ấy, cậu biểu hiện các triệu chứng giống như cảm cúm - chảy nước mũi, hắt hơi, uể oải - nhưng phải đến khi Snape nghe thấy tiếng Harry vật vã thở qua phổi đầy đờm, ông mới bắt đầu lo lắng. Ông hơi bực mình khi một ngày của ông bị làm phiền bởi nhu cầu thường xuyên được chú ý của cậu bé. Snape đã pha cho cậu bé trà thảo mộc, cho cậu nuốt thuốc giảm đau xuống cổ họng và đảm bảo cậu được đắp trong một tấm chăn trên sofa phòng khách, còn có một ít đồ chơi xung quanh để cậu dễ dàng tìm được. Ông thậm chí đã nấu súp gà và rau, sau đó gặp khó khăn khi cho đứa trẻ bốn tuổi ăn mà không một lần lớn tiếng cao giọng với cậu bé.Không có cải thiện."Không có gì phải lo lắng cả, Severus, cậu ấy chỉ bị cảm cúm.""Không có gì phải lo lắng ư? Một người cố gắng thở theo cách đó có bình thường không?""Sẽ như vậy khi thầy là một đứa trẻ. Đừng khẩn trương, tôi chắc rằng thầy đã từng bị cảm lạnh khi còn nhỏ, tất cả chúng ta đều vậy. Bây giờ chỉ cần tiếp tục những gì chúng ta đang làm; uống nhiều chất lỏng - nhưng không phải sữa vì nó sẽ khiến cậu bé bị nghẹt mũi hơn - nếu cậu ấy sốt, hãy dùng khăn lông ướt đắp lên đầu cậu ấy. Hãy giữ cho cậu ấy vững vàng và nghỉ ngơi đầy đủ, và cậu ấy sẽ sớm khỏe lại."Snape nhìn Pomfrey một cách nghiêm khắc. "Tôi rất vui vì bà nghĩ đây không phải là vấn đề lớn, nhưng chúng ta đừng quên cậu ấy là ai, hay đúng hơn, cậu ấy từng là ai. Sức khỏe của cậu ấy là quan trọng hàng đầu.""Cậu đang làm rất tốt, Severus. Có bất cứ thứ gì cậu hoặc Harry cần không? " Dumbledore hỏi, vỗ vai Snape."Chẳng cần cái gì cả.""Thầy đã làm rất tốt. Đừng ngần ngại liên hệ với tôi nếu thầy cảm thấy cần thiết," Pomfrey nói thêm, thu đũa phép bỏ vào túi. "À, một điều nữa, nếu tôi là thầy, tôi sẽ ếm bùa Nghe lén trong phòng cậu ấy, như thế thầy có thể nghe thấy được khi cậu bé gọi thầy."Snape đặt chiếc hộp xuống sàn và giúp Pomfrey tìm chỗ đứng. Khi bà đi đến phía dưới và gọi cụ Dumbledore, hiệu trưởng mỉm cười, nâng đôi lông mày làm người chán ghét, nhích người rời đi.Snape đứng giữa phòng, cảm thấy mình như một kẻ ngốc phản ứng thái quá. Ông dập tắt lò sưởi, dừng lại trước cửa phòng Harry. Cậu bé trông vẫn còn hơi khó chịu, nhưng ít nhất thì hơi thở của cậu không còn nghe như bị tra tấn nữa.Ông hừ một tiếng. Bùa Nghe lén, thật sao. Ông sẽ không là người thông báo cho hiệu trưởng rằng Cậu-bé-sống-sót quý giá của cụ đã tắt thở trong đêm. Ông triệu hồi một cái ghế dựa thoải mái từ phòng của mình và ngồi xuống nhìn. Trong vòng vài phút sau, ông đã thiếp ngủ đi.*
Tuần 23"Giáo sư?""Có chuyện gì, Potter?" Snape đáp, tiếp tục phân loại các loại cây mà ông và Harry đã thu thập trước đó. Khi thời tiết ổn, ông đã đi dạo sau bữa trưa, và vì không yên tâm khi để cậu bé ở một mình nên ông đã đưa Harry đi cùng. Ngoài sự lải nhải không ngừng và nguồn năng lượng dồi dào của cậu bé, thì cuộc dạo chơi lần này khá vui vẻ."Xin hỏi, vẽ tranh em có thể không?""Em có thể vẽ tranh không. Ta nghĩ cậu sẽ thấy đó mới là cách chính xác để đặt câu hỏi.""Em có thể vẽ tranh không, giáo sư?""Cậu có thể," Snape bực bội trả lời. Ông bó một nắm bồ công anh lại với nhau và treo chúng lên một cái móc trên tường.Ông được yên bình trong vài phút, cho đến khi Harry trở lại, mang theo một bọc giấy da cùng một chiếc hộp đựng màu nước vẽ tranh. Cậu biến mất và quay trở lại ngay lập tức, cẩn thận cầm một cốc nước, lè lưỡi ra trong khi hết sức chăm chú tập trung không để rơi một giọt.Cậu bày dụng cụ vẽ tranh lên cái bàn mà Snape đã biến hình ra cho cậu vài tuần trước. Nó có kích thước vừa phải cho một đứa trẻ sáu tuổi, có thêm ưu điểm là chắc chắn và dễ lau chùi. Harry nhìn lên và mỉm cười khi thấy Snape đang quan sát cử động của cậu.Snape hừ một tiếng quay đi, tiếp tục công việc của ông.*
"Vẽ xong rồi!""Hừm," Snape nói, không để ý đến âm thanh khó chịu ấy."Ông có muốn xem không?""Hừm,""Giáo sư, ông có muốn xem không?""Hừm,"Tiếp theo là yên lặng. Snape tiếp tục đọc, nhưng dần dần ý thức được một cảm giác khó chịu trong tâm trí, giống như mình đã làm sai điều gì đó. Ông cau mày và nhìn qua ghi chép của mình. Không, mọi thứ đều chính xác.Một tiếng ồn ào khiến ông phải ngẩng đầu lên. Potter ngồi bên cạnh bàn, hơi cau mày khi nhìn chằm chằm vào những lọ màu đang mở ra. Cậu từ từ bắt đầu vặn nắp lại, rõ ràng là cố gắng hết sức để không phát ra âm thanh."Potter."Harry liếc mắt nhìn ông từ dưới hàng tóc mái."Ta có thể xem bức tranh của cậu không?"Một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt của Harry, và một lần nữa, Snape lại kinh ngạc trước sự bao dung của tuổi trẻ. Ông không nghĩ khi còn trẻ mình lại dễ dàng tha thứ cho mọi người như vậy.Harry cẩn thận cầm lấy các góc của tấm da dê để không bị màu dính vào người. Cậu mang nó đến trước bàn của Snape và nhìn lên đầy chờ đợi. Snape kìm nén tiếng thở dài và bế đứa trẻ lên, đặt cậu vào trong lòng."Em vẽ lại ngày hôm nay," Harry nói, đặt bức tranh lên trên cuộn giấy của Snape. Snape kiềm chế cảm giác thôi thúc muốn dịch chuyển cuộn giấy của ông đi."Đây là ông," Harry nói, chỉ vào một hình cây gậy dài và mỏng được vẽ hoàn toàn bằng những đường gợn sóng màu đen. Đôi mắt của Snape-hoạt-hình to và tròn, giống như ông đã bị bắt gặp trong một khoảnh khắc ngạc nhiên."Và đó là em," Harry nói thêm, chỉ vào một người nhỏ hơn mặc áo choàng xanh. Cậu bé hoạt hình đang đứng cạnh Snape, hai người nắm tay nhau. Harry-hoạt-hình có một nụ cười thật lớn đỏ rực."Còn đây là dòng suối nhỏ, đó là một cái cây lớn với những chiếc lá sáng bóng, kia là mặt trời, còn đây là nơi mà chúng ta đã nhìn thấy những con vịt lần đó. Còn có tảng đá trông giống như một con chó. Chúng ta có thể nuôi một con chó không?""Không." Họ đã nói về chuyện này trước đây."À vâng," Harry thở dài. "Ông có thích bức tranh không?""Nó rất... tuyệt," Snape nói, đôi môi nhếch lên."Em vẽ nó cho ông đấy.""Cảm ơn cậu, Potter.""Giáo sư, ông đã hứa sẽ gọi em là Harry!"Snape xoa sống mũi. "Xin lỗi, Harry.""Không sao đâu," Harry vui vẻ nói. "Em biết đôi khi ông sẽ quên. Ông sẽ treo nó lên khi nó khô chứ?"Snape nhặt cây đũa phép của mình lên và ếm một bùa chú khô nhanh lên tấm giấy da. "Được rồi, hài lòng chưa?" ông hỏi, cầm bút lông lên và kéo một phần ghi chú độc dược lại gần.Đầu của Harry hơi cúi xuống. "Vâng, giáo sư.""Cậu đi đi," Snape bực bội nói, đặt chỗ ghi chú xuống đất. "Đọc một chút bài học của cậu trước bữa cơm chiều."Cậu bé gật đầu, lê đôi chân chầm chậm bước ra.Snape ngẩng đầu, nghiến răng, "Harry?"Harry xoay người lại."Đặt ở nơi này như thế nào?" Snape hỏi, đem bức tranh treo gần bó hoa bồ công anh.Hết chương 5
Chào các bạn, cảm ơn các bạn đã theo dõi và đọc truyện ở nhà mình, nếu yêu thích truyện, hi vọng các bạn sẽ lưu lại comment/follow hoặc vote để động viên bọn mình tiếp tục edit/dịch truyện nhé. Bọn mình thật sự yêu rất yêu Snarry, bọn mình muốn được làm thêm thật nhiều fic hay nữa để chia sẻ chúng với những người cũng có cùng tình yêu này, mong các bạn sẽ luôn theo dõi và ủng hộ bọn mình, để bọn mình biết bọn mình không cô đơn, cho bọn mình biết sẽ luôn có những người cũng yêu mến Snarry, chờ mong truyện của bọn mình nhé! Một lần nữa, cảm ơn các bạn rất nhiều!Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz