Snarry Sshp Cham Tay Den Thien Duong
* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!
Chương 5
Harry giải thích, "Tôi đã mặc Áo choàng Tàng hình đi đến đó trước. Tôi đi do thám. Tôi không biết chúng định làm gì vào ngay đêm đó. Ở ngày hôm đó, điều cuối cùng tôi nhìn thấy khi đang đi do thám là ông bị ném vào một phòng giam bí mật. Tôi nghĩ rằng chúng sẽ tạm thời để ông ở chỗ đó. Tôi đã nghĩ chúng sẽ hành động vào ngày hôm sau, nên lúc đó tôi chỉ đang do thám để kiểm tra những cái bẫy và tìm kiếm những nơi chúng có thể ẩn náu. Chúng tôi đã lên kế hoạch sẽ tấn công vào lúc bình minh.""Nhưng khi tôi đến đó, tôi đã thấy những gì chúng định làm. Tôi đã rất sợ hãi vì lúc đó còn quá sớm và chúng tôi chưa sẵn sàng. Điều duy nhất mà tôi có thể làm là ném một phép mê hoặc lên người ông, sau đó gửi một thông điệp Thần hộ mệnh tới Hội Phượng Hoàng để được hỗ trợ ngay lập tức. Tôi biết họ sẽ có thể giải cứu ông. Tôi tiếp tục đi tìm Voldem–""Cậu đã dùng phép mê hoặc?"Harry gật đầu. "Đúng. Tôi không muốn họ thấy ông như vậy."Snape nuốt nước bọt. "Làm thế nào mà họ nhìn thấy ta trong phép mê hoặc?""Tôi chỉ làm phép như thể ông đang mặc quần áo, nhưng không phải mặc bộ đồ kiểu của Tử thần Thực tử. Có vẻ như ông đang bị tra tấn. Đó là những gì Hermione nói cho tôi biết sau này. Cô ấy nói Fenrir đang đè ông xuống, Macnair đã bẻ đầu ông ra sau rồi nhét một loại thuốc nào đó vào cổ họng ông khi họ đến đó và ngăn chúng lại."Severus rùng mình. Ông chợt nhớ ra một chi tiết cụ thể trong cái đêm mà ông đã trăn trở bấy lâu. Khi hai Tử thần Thực tử buông ông ra, các thành viên của Hội Phượng Hoàng đã chạy đến sau khi làm chúng bất động, cô bé Granger đã vội vã đến đỡ ông dậy và bảo vệ ông. Sau đó, Minerva đã bước đến chỗ ông và nắm chặt cánh tay ông để an ủi trước khi đặt vào tay ông một chiếc Khóa Cảng trực tiếp đưa ông đến Bệnh xá Hogwarts - nơi ông đã hạ cánh với một tư thế khiếm nhã trên sàn đá. Pomfrey đã nhanh chóng đưa ông đến một chiếc giường chờ - nơi ông nằm kiệt sức, bất hạnh, đau khổ chịu đựng sự tra tấn và vẫn còn choáng váng về việc mình đột ngột được giải cứu.Cuối cùng ông cũng có thể cho phép mình mất đi ý thức, nhưng trước đó ông đã tự hỏi tại sao cả McGonagall và Granger đều không khoác cho ông một chiếc áo choàng. Điều này dường như không phù hợp với tính cách của cả hai người họ. Ông khẳng định rằng vì lý do lịch sự, McGonagall nhất định sẽ biến cho ông một loại trang phục nào đó. Nhưng bà ấy đã không làm vậy.Điều duy nhất mà đầu óc mệt mỏi và mờ mịt của ông có thể kết luận được là vì họ coi thường ông. Nhưng hành động của Granger đầy sự lo lắng và của McGonagall thì tử tế. Vì vậy tâm trí của ông chưa bao giờ có thể tìm được một câu trả lời thích hợp cho bí ẩn này.Lời thú nhận nhẹ nhàng của Potter cuối cùng đã giải được câu đố này và thật ngạc nhiên, ông dường như có thể cảm thấy một gánh nặng khủng khiếp được nhấc khỏi vai mình theo đúng nghĩa đen. Ông chớp mắt."Cậu - không ai nhìn thấy ta sao?"Harry lắc đầu. "Tôi không nghĩ rằng ông muốn bất cứ ai nhìn thấy ông như vậy. Dù khi đó tôi biết ông đứng về phía chúng tôi hay không, thì tôi cũng không muốn bất cứ ai nhìn thấy ông như vậy. Tôi cảm thấy tồi tệ vì đã không thể tự mình ngăn chúng lại, nhưng tôi phải chờ đợi, không thể mạo hiểm làm báo động vang lên.""Cậu không cần phải giải thích. Đó là chiến tranh.""Có lẽ tôi đã làm đúng, nhưng đôi khi điều đó vẫn làm tôi bận tâm. Những điều tôi đã không làm. Những điều tôi đã làm. Tôi có những giấc mơ. Những cơn ác mộng. Không giống như của ông, nhưng cũng đủ tồi tệ.""Tại sao trước đây cậu không nói với ta điều này?"Lúc này Potter hơi cau mày. "Tôi đã cố gắng! Tôi đã đến gặp để nói điều này với ông nhưng ông đã đuổi tôi ra ngoài. Ông đã quá kích động đến mức bà Pomfrey đã bắt tôi thề là sẽ không đến thăm ông lần nữa."Severus nhớ lại khoảnh khắc đó, nhìn vẻ mặt của Harry và ông rên rỉ."Tên ngốc chết tiệt.""Phải, tôi cũng đã cố gắng viết thư, nhưng ông đã không trả lời thư của tôi. Hedwig cứ mang chúng quay về.""Ta không trả lời thư của bất kỳ ai.""Có lẽ ông nên trả lời. Ông đã có thể ngủ ngon hơn."Snape thừa nhận quan điểm của cậu, nhưng vẫn choáng váng trước sự thật vừa được tiết lộ. Suốt thời gian này..."Ta đánh giá cao khi cậu nói chuyện này với ta bây giờ." Ông thở dài. "Mặc dù, ta không chắc là cậu nói đúng về giấc ngủ. Việc ám ảnh tâm trí ta không chỉ vì lý do đó."Harry nghiêng đầu, lông mày nhướng lên dò hỏi. Ông bắt đầu đứng dậy."Ta, uh," Severus lắp bắp. Trước sự ngạc nhiên của Harry, ông bắt đầu đỏ mặt. "Điều đó làm ta khó chịu, bởi vì nếu chúng thành công chuyện chúng đang cố gắng làm... thì... ta sẽ, ờ, thực sự chưa bao giờ làm điều đó trước đây."Harry cau mày: "Quan hệ tình dục qua đường hậu môn?"Mặt Snape dần đỏ lên, lắc đầu thật nhanh."Không, ý ta là tất cả các loại quan hệ tình dục."Harry như bị đông cứng. Trên mặt cậu là biểu cảm nghiên cứu và không chắc chắn."Ông...ông đang nói...""Phải, chết tiệt, ta còn trinh.""Ồ."Đó là tất cả những gì cậu nói, Snape không thể cảm nhận được sự thích thú hay chế nhạo nào trong giọng điệu của cậu.Tuy nhiên, khi Harry nói thêm thì tất cả những gì cậu nói là, "Trong trường hợp đó, tôi thực sự rất vui vì đã ngăn chặn được chúng."Rồi cậu lặng lẽ rời khỏi phòng.***
"Chắc chắn là tin tốt cho Luna. Cô ấy không thích phải gửi đồ đi giặt ngoài."Harry suy nghĩ điều này khi nhai. "Ông đã làm thế nào trước khi cô ấy đến."Snape nhướng mày. "Ta đã sử dụng bùa Tẩy rửa.""Không giặt sao?!""Ta có ít thời gian. Nếu ta dành thời gian giặt đồ, Potter à, người bạn người sói của cậu bây giờ sẽ không thể tận hưởng niềm vui khi đi dạo dưới ánh trăng trong một đêm trăng tròn."Ông không mong đợi câu trả lời cho vấn đề gay gắt này, vì vậy ông đã rất ngạc nhiên khi Harry đặt tay lên cánh tay ông và siết chặt. Cử chỉ đó khiến ông nhớ đến Minerva, ông ngước lên nhìn đôi mắt xanh lục ấm áp đó."Nếu không ai khác nói điều đó, thì tôi phải nói. Cảm ơn, Severus. Chỉ riêng với Thuốc Biến hình, tôi nợ ông một món nợ khổng lồ."Snape cau mày. "Cậu không phải người sói."Harry mỉm cười. "Không phải, nhưng một trong những người bạn thân nhất của tôi là người sói, và nhờ có ông mà sức khỏe của ông ấy đã tốt lên, trăng tròn cũng không còn là nỗi kinh hoàng. Có những người không nên sống với nỗi kinh hoàng. Dạ dày quặn thắt. Mất ngủ ban đêm. Vì vậy, vì lòng tốt đó, dù có ý định hay không, tôi cảm ơn ông."Cậu thả ông ra rồi tiếp tục ăn một cách thích thú khi Snape nhìn và lo lắng.Hết chương 5
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz