Chương 19
Chương 19 Đồng hồ trên tường đã điểm mười một giờ rưỡi."Vậy có nghĩa là ông rảnh?" Harry khoác tay ông, nghiêng người dựa vào hõm vai ông ấy "Mấy ngày trước em nghe lỏm được cuộc nói chuyện của ông với Minerva, nghe nói ông sắp mở buổi họp phụ huynh đầu tiên của Hogwarts, em còn tưởng rằng vì chuyện này ông sẽ rất bận rộn chứ?"Snape ngạc nhiên nhìn cậu, như thể vì cậu biết chuyện này mà cảm thấy kinh ngạc. "Không. Về vấn đề đó, ta chỉ chịu trách nhiệm đưa ra một số đề xuất với Minerva. Người chủ trì và quản lý mọi thứ vẫn là bà ấy. Và đó là việc vào cuối tháng sau."Harry nhướng mày. "Được rồi, vậy ông muốn nói gì với em?"Ông không trả lời ngay mà chỉ im lặng nhìn vào đôi mắt xanh lá sáng ngời ấy. Khoảng không im lặng bao trùm cả căn phòng, chỉ còn nghe thấy tiếng tích tắc phát ra từ chiếc đồng hồ treo tường.Mà sự kiên nhẫn của Harry đang dần bị mài mòn trong sự im lặng căng thẳng này và cậu cảm thấy hơi sợ rằng Snape có thể đã nhận thấy thứ gì đó kỳ lạ trong tủ sách—"Severus?"Thật lâu sau, Snape rốt cục mở miệng "Ta muốn hẹn em ra ngoài vào cuối tuần tới, Harry." Oh. Harry ngạc nhiên mở to mắt, xem ra bọn họ giống nhau, đều muốn cùng hẹn đối phương ra ngoài vào cuối tuần. Bởi vì từ khi bắt đầu khai giảng năm học mới đến nay, cuộc sống của họ chỉ giới hạn trong khuôn viên trường. Cậu nghĩ ý tưởng này rất tốt. "Vậy sao?""Có buổi trưng bày chổi bay mới, được tổ chức dưới hình thức Quidditch All-Stars. Sẽ có các thành viên ngôi sao yêu thích của em trong đội tuyển quốc gia Bulgaria." Snape chậm rãi nói ra những lời này, gần như có chút không hài lòng với thể loại vận động mạnh này "Ta nhớ tới tuần trước em đã nộp đơn xin Minerva cấp một số cây chổi dạy học mới và bà ấy đã đồng ý. Vì vậy, em cũng có thể sử dụng nó để mua chổi cho trường học. "Harry gật đầu, đã quen với việc Severus biết rõ về từng hành động của mình. "Vậy nên có hai vé?""Ba vé. Ta có vé cho em và cho hai người bạn nhà Gryffindor của em." Snape tự hào tuyên bố rằng ông đã chu đáo chuẩn bị thêm nhiều vé. Ông biết rằng việc ông tẩy chay môn thể thao Quidditch sẽ khiến người yêu thấy mất hứng. Nên ông đã dứt khoát không đi cùng "Em biết đấy, ta không thích Quidditch và ta cũng không hứng thú với cán chổi.""Ôi, Merlin, Severus, đừng học theo em." Harry buồn cười đấm yêu ông một cái, xoay người ngồi ở trên đùi ông "Ron gần đây bị Kingsley phái đi biên giới làm nhiệm vụ, Hermione vẫn còn bận rộn Chiến dịch tranh cử Thứ trưởng Bộ Phép thuật vào tháng chín. Em tưởng ông sẽ sẵn sàng đi cùng em chứ?" Snape ngập ngừng hỏi. "Ngay cả khi ta luôn chế giễu cây chổi yêu thích của em và Quidditch mọi lúc?"Harry trả lời một cách nghiêm túc. "Ngay cả khi ông luôn chế giễu cây chổi yêu thích của em và Quidditch."Lần này đến phiên Snape im lặng, ông khó hiểu nhìn người trước mặt, cố gắng đoán xem cậu có phải đang nói đùa hay không. Và đôi mắt lấp lánh đó đã nói cho ông biết rằng cậu thật sự nghiêm túc."Nếu em cứ khăng khăng."Harry thở dài, cúi xuống, vòng cánh tay vào cổ Snape, kéo ông vào một nụ hôn sâu và dài. Sau vài phút, họ dứt ra khỏi nụ hôn này và lại tiến đến nụ hôn khác. Cậu liếm đi vệt nước còn đọng lại trên môi Snape và thì thầm. "Ông biết là em chỉ muốn ở bên ông mà, Sev."Snape mỉm cười."Ta biết."Snape phát hiện ra sự khác thường trong tủ sách của mình là vào một buổi sáng vài ngày sau đó.Ngày mà toàn bộ người của Hogwarts đều nghe thấy từ tầng hầm truyền đến một tiếng đập cửa thật lớn, mà nữ hiệu trưởng đáng thương vừa sáng sớm đã bị giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nổi giận đùng đùng lôi dậy từ trên chiếc giường ấm áp của mình. Minerva buồn ngủ nhìn Snape đang đứng ở bàn làm việc và hỏi: "Sao dậy sớm thế, Severus?""Ai đó đã lấy trộm một trong những quyển sách về Phép thuật nội trợ của tôi." Snape khô khan trả lời, mái tóc của ông vẫn còn rối tung trên vai vì lo lắng.Minerva cau mày, mất một lúc để tiếp tục nói chuyện. "Chỉ vì một quyển sách về Phép thuật nội trợ?""Chỉ vì một quyển sách về Phép thuật nội trợ?" Snape lặp lại lời nói của bà với đôi mắt mở to giận dữ. Ông nhìn nữ hiệu trưởng ngơ ngác dường như không coi chuyện này là chuyện quan trọng, gần như giận đến phát run, ông nghiến răng nghiến lợi cố nén tiếng gầm gừ. "Điều đó quan trọng, Minerva. Nó không chỉ là một quyển sách." "Hmm. Tôi xin lỗi, nhưng tôi không hiểu tầm quan trọng của việc này?" Nữ hiệu trưởng mỉm cười xin lỗi và vẫy tay gọi một tách trà buổi sáng "Trước kia ngay cả Barty Crouch Jr. trộm kho thuốc của ông cũng không thấy ông sốt ruột đến vậy, huống chi đó chỉ là một quyển sách về Phép thuật nội trợ, Severus. Tôi tin chắc rằng những việc nhà vất vả trong hầm cũng sẽ do những gia tinh ở Hogwarts đảm nhiệm, vậy quyển sách đó rốt cuộc quan trọng ở điểm nào?""Điều đó chứng tỏ có người lẻn vào hầm mà tôi không hề hay biết." Snape gầm lên. "Bây giờ bà đã hiểu tầm quan trọng của nó chưa?"Trông ông không giống như đang nói đùa, điều đó khiến Minerva nhìn chằm chằm vào ông ấy một lúc. Bà đột nhiên nghĩ đến Tử thần Thực tử đã uống thuốc Đa dịch suýt nữa đột nhập thành công vào hầm trú ẩn khi Harry đang dưỡng bệnh, đồng thời nhớ đến vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt ông lúc đó và bất chợt mỉm cười——"Vậy là bởi vì Harry?"Không khí im lặng một lúc."Thực sự là bởi vì Harry." Minerva khẳng định chắc chắn."... Nếu như bà muốn hiểu như vậy." Thật lâu sau, Snape mới dần dần bình tĩnh lại, chậm rãi nói: "Còn có những nguyên nhân khác —— tôi không chắc có nên nói với bà hay không.""Ồ, tại sao không? Tôi nghĩ tôi có thể là một người biết lắng nghe." Minerva vẫy tay và gọi một tách trà buổi sáng, nhấp một ngụm làm ấm người. Bà nheo mắt nhìn cụ Dumbledore đang mỉm cười trong khung hình, gửi cho ông một lời chào buổi sáng. "Mỗi lần ông do dự thường là vì Harry, vậy lần này thì sao?"Snape nhìn chằm chằm bà một lúc, cân nhắc xem có nên nói cho bà biết chuyện quan trọng mà ông đã lên kế hoạch từ lâu này hay không - cuối cùng ông cũng thuyết phục được bản thân, thở dài và lẩm bẩm. "Bởi vì cái hoạt động tâm nguyện chết tiệt kia."Nữ hiệu trưởng bối rối nhướng một bên mày, cố gắng tìm kiếm trong đầu bất kỳ từ nào liên quan đến hoạt động tâm nguyện. Bà xác định Hogwarts trước đây chưa từng tổ chức sự kiện nào như vậy, cho nên tất cả những chuyện này nhất định là một sự kiện ở bên ngoài—— điều này khiến bà thành công hồi tưởng lại---một tháng trước ở Hẻm Xéo có cửa hàng tổ chức một trò chơi giải đố lớn. "Hẻm Xéo?""Đúng vậy." Những nghi ngờ của bà đã được xác nhận. Minerva ngạc nhiên nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông đang đứng trước bàn và mấp máy môi. "Ông đã tham gia sự kiện đó?""Nhắm mắt lại, Minerva." Snape cảm thấy khó chịu trước ánh mắt dò xét của bà và ông thậm chí còn có chút tức giận khi đoán ra được suy nghĩ của bà: Bà ấy có lẽ đang tự hỏi làm thế nào mà ông ấy-người luôn chế giễu mọi hoạt động, sẽ tham gia vào một trò chơi hấp dẫn như vậy. "Nếu điều này làm bà ngạc nhiên, có lẽ tôi nên xin lỗi?""Tôi thật sự rất kinh ngạc, Severus. Nhưng cũng không khó tưởng tượng." Nữ hiệu trưởng gật đầu, gọi thêm một tách trà buổi sáng, đặt ở trước mặt Snape "Hầu như mọi người đều biết ông đối xử rất tốt với Harry —— Hogwarts đã từng có một "Cơn sốt sự kiện" và người ta nói rằng phần thưởng chiến thắng của nó đủ để khiến mọi người trở nên điên cuồng?""Trở nên điên cuồng à? Không." Snape lạnh lùng cười nhạo một tiếng, ôm lấy hai tay "Nó chỉ chân thật hơn một chút so với những chứng chỉ trống rỗng kia - -""Nhưng ông đã tham gia. Điều đó chứng tỏ rằng phần thưởng của nó đủ hấp dẫn đấy." Minerva ngắt lời, khiến ông tức giận lườm. Sau khi suy nghĩ một chút, bà ấy có thể kết luận rằng phần thưởng cuối cùng, đúng như tên gọi, là có thể thực hiện bất kỳ điều ước nào của người chiến thắng, nếu vậy thì tất cả đều có ý nghĩa. "Cho phép tôi suy đoán một cách hợp lý rằng quyển sách đó có thể là một phần của hoạt động giải câu đố... Vậy ông đã ước điều gì cho Harry?" Snape hung dữ trừng mắt nhìn bà, lầm bầm chửi hai tiếng, nhưng cũng không phủ nhận lời bà nói. "Ba vé cho buổi trình diễn bán trước cây chổi mới. Tôi đã định coi đó là một bất ngờ dành tặng Harry"Nữ hiệu trưởng không đồng ý nhìn ông một cái, nói tiếp. "Vậy là ông đã nói với Harry về chuyện này?""Không. Chỉ giới hạn ở việc tôi sẽ cho em ấy vé vào cửa thôi.""Còn tâm nguyện hoạt động của ông?""......Minerva。""A, được rồi. Tôi sẽ không nói ra, Severus. Tôi nghĩ trong chuyện này ông có thể tin tưởng nhân phẩm của tôi.""Hy vọng là như vậy" Ông thở mạnh một hơi, ngửa đầu uống cạn ngụm trà sáng cuối cùng trong ly, máy móc hắng giọng. "Về quyển sách của tôi, Minerva. Tôi cần nó, ngay bây giờ, ngay lập tức, ngay lập tức - tôi chắc chắn bà đã hiểu tầm quan trọng của nó."Nữ hiệu trưởng nghiêm túc nhìn ông một lúc, sau đó nặng nề gật đầu."Tôi nghĩ tôi sẽ hỏi trong khán phòng vào bữa sáng xem có ai đó đã lấy quyển sách của ông không. Tất nhiên ông cũng có thể tự mình hỏi các huynh trưởng của các phân đoàn— nhưng bây giờ, làm ơn cho tôi ngủ thêm một chút được không?"
Hết chương 19
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz