[Snarry - HPSS] Sổ tay chinh phục Severus
Chương 89
* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!
Chương 89
Đây là ban đêm đầu tiên của Harry ở số 12 quảng trường Grimmauld.
Harry cùng Ron nằm trên giường, nghe tiếng sàn nhà kẽo kẹt ngoài cửa dần dần yếu bớt, chứng tỏ bà Weasley đã bước lên cầu thang. Hai người đều không hề buồn ngủ, mở to đôi mắt.
Trong bóng đêm, Ron đầy nhịp điệu nói: "Hỏi một chút chính ngươi là vì sao lại như vậy!"
Ron nói: "Bởi vì ta cũng quan tâm Potter!"
Ron: "Thầy là một trong những người tốt nhất em từng gặp ..."
"Câm miệng." Harry nhìn ánh trăng xuyên tiến vào từ cửa sổ dơ bẩn, hy vọng Ron không thể thấy rõ biểu tình quẫn bách trên mặt mình, "Chúng ta vừa biết sự việc quan trọng của Hội Phượng Hoàng, mà điều cậu muốn nói chính là chuyện này?"
"Đừng giả bộ, bồ tèo ạ. Mình biết cậu rất muốn nghe câu này." Ron không để bụng trả lời, "Trong lòng biết rõ cùng nghe ông ấy chính miệng nói ra vẫn có khác nhau, đúng không?"
Không sai. Harry không thể phủ nhận cậu rất rất quan tâm đến chuyện này, nhưng cậu không thể vẫn luôn nói đề tài này với Ron được (cũng không thể tùy ý để Ron mượn cớ này trêu chọc cậu). Cậu trầm mặc một lúc, chờ bầu không khí đùa giỡn nhẹ nhàng trở về bình thường, rồi mới đi tiếp thẳng vào chủ đề.
"Mình nghĩ, những điều bọn họ nhắc đến thì phần lớn trên cơ bản bọn mình đều có thể đoán được. Khi mình còn đợi ở đường Privet Drive, các cậu đã bắt đầu sử dụng Bành trướng nhĩ, cái đó đúng là rất có ích, phải không?"
Ron ra vẻ không nghe được hàm ý trách tội trong lời Harry nói: "Đúng thế, mình dám nói Sirius còn biết sớm hơn Lupin, sớm đã phát hiện bọn mình đang làm cái gì, nhưng chú ấy thật sự rất thông cảm hiểu cho người khác, cứ làm bộ chẳng biết gì hết, mãi đến khi mẹ dùng bùa Chống cự ... Chú ấy còn nhắc tới tin tức mới duy nhất đêm nay — "
— thứ vũ khí kia.
Dường như Ron rất hứng thú.
"Không, không phải." Harry ấn vết sẹo cẩn thận nhớ lại một lúc, nhưng đại não vẫn trống rỗng. Cuối cùng cậu bất đắc dĩ từ bỏ, lắc đầu bắt đầu thay áo ngủ ra: "Cũng có thể đúng thế, nhưng mình không nhớ rõ. Chúng ta vẫn chạy nhanh đi xuống đi, hôm nay còn phải quét dọn phòng khách..."
*
Những ngày kế tiếp chủ yếu là việc quét dọn phòng. Trong lúc này, các thành viên Hội Phượng Hoàng ra ra vào vào, Snape như chuồn chuồn lướt nước đi qua vài lần, nhưng trong mỗi lần thời gian ở lại đều không dài. Hơn nữa nếu không phải tại Harry đang nghĩ nhiều, Snape dường như đang cố ý tránh cậu... Được rồi, điều này thậm chí không cần nghĩ nhiều đâu, bởi vì Snape vẫn luôn làm như vậy.
Cùng lúc đó, cá nhân Harry thầm sợ hãi với viễn cảnh bị xét xử ở Bộ Pháp Thuật, cậu không dám tưởng tượng tình cảnh nếu chính mình bị đuổi học, hoặc là còn tệ hơn, bọn họ dứt khoát quyết định bẻ gãy đũa phép của cậu... Chỉ nghĩ như thế cũng đã thật đáng sợ, cho nên cậu thậm chí không có dũng khí nói nó ra khỏi miệng.
Khi đang làm việc cùng mọi người, thì cậu sẽ không rảnh rỗi nghĩ ngợi lan man. Nhưng khi vừa thả lỏng, thì những sợ hãi cùng thấp thỏm đó lại toàn bộ lao hết lên. Ví dụ như lúc này, Harry vừa mới một mình rửa sạch một đống yêu nhí trốn sau bức màn mốc meo, và đang dựa vào mặt tường loang lổ trước cửa hiên để nghỉ ngơi. Cậu biết trước khi rời đi Snape nhất định sẽ đi qua nơi này.
Dưới khuỷu tay cậu, bức màn mốc meo không coi ai ra gì run rẩy một chút, Harry suy đoán có thể bên trong còn mấy con yêu nhí lọt lưới. Cậu nghĩ hôm nay mình nên thử dùng lý do gì để lưu Snape ở lại. Đi Bộ Pháp Thuật chịu xét xử... vì một đợt khủng hoảng khó hiểu đánh úp lại, mà tim cậu đập nhanh hơn.
Không, hiện tại đừng nghĩ đến chuyện này.
Harry ưu sầu thở dài. Một đợt tiếng bước chân bước tiến đến hướng bậc cửa.
"Chào buổi tối, thưa thầy." Không đợi người đến gần, Harry đã ngựa quen đường cũ chào hỏi.
"Hôm nay cậu lại có nhiệm vụ gì ở chỗ này?" bước chân Snape chậm lại, ánh mắt châm chọc đảo qua cái túi chứa đầy thi thể yêu nhí trong tay Harry, "Làm ta ngẫm lại, là rửa sạch bức màn, hay là chà lau giá để ô?"
Đây là lý do Harry đã dùng lần trước cùng một lần hiệu quả tốt nhất để chặn đường Snape. Nhưng loại nói móc bình thường này đã hoàn toàn không có tác dụng đối với Harry rồi, cậu đúng lý hợp tình trả lời: "Em có nhiệm vụ. Thuận tiện," cậu nhấn mạnh, "Thuận tiện đụng phải thầy."
"Thuận tiện còn phải sửa sang lại toàn bộ cửa hiên này một lần, phải không? Có lẽ chờ khi ta lần sau đi qua nơi này, sẽ nhìn đến cậu còn đang vội vàng cọ tường quét vôi đây. Potter, vẫn còn nhiều việc cậu có thể làm với chỗ này lắm."
"Cũng không phải bọn em chuyên môn nhìn chằm chằm chỗ này đâu." Harry mạnh mẽ biện hộ, "Chẳng qua mỗi lần đều đúng lúc em quét dọn ở đây."
Snape dường như lý giải gật đầu: "Đương nhiên, vì mấy người bạn khác của cậu còn đang vội vàng nghe lén nội dung hội nghị, căn bản không thể phân thân đi quét dọn."
Harry nhất thời nghẹn lời. Snape đoán đến thật chuẩn xác, trên thực tế khi Harry cầm cái túi không đi xuống dưới lầu, còn thấy bốn Weasley đang chỉnh tề xếp hàng tụ một chỗ, co quắp ngồi ở cửa tầng hầm ngầm, thử điều chỉnh Bành trướng nhĩ.
"Nếu cậu vẫn luôn chắn ở chỗ này không chịu tránh ra, " Snape tiếp tục nói, "Gryffindor sẽ bị trừ năm điểm."
Vẻ mặt Harry rất tức cười: "Có lẽ thầy đã quên, chúng ta còn chưa khai giảng."
Snape không dao động: "Chúc mừng cậu, Potter, cậu lại một lần thành công làm học viện của mình bị trừ điểm trước cả khi khai giảng. Đáng giá nhắc tới là, trừ cậu ra vẫn còn chưa có học sinh nào làm được loại chuyện này."
"Như vậy cũng chúc mừng thầy, giáo sư ạ, trừ thầy ra vẫn còn chưa có giáo sư nào làm được loại chuyện trừ điểm trước cả khi khai giảng này." Harry không chút nghĩ ngợi đáp lại, "Đáng tiếc là, có lẽ thầy chỉ có thể thoải mái chơi trò này trước khi khai giảng thôi."
Snape dừng một chút, mắt đen mang theo vẻ xem kỹ, nhìn về phía Harry.
"Ý em là..." Harry thật hy vọng mình đừng nhất thời lanh mồm lanh miệng, cậu như cứu vãn tình thế, vội vàng nói tiếp, "Học kỳ sau em sẽ không để thầy lại có cơ hội trừ điểm."
"Dũng khí đáng khen, ta sẽ mỏi mắt mong chờ." Snape chậm chạp nói, tầm mắt lạnh băng phảng phất có thể nhìn thấu tư tưởng dừng ở trên mặt Harry. Cảm giác này tuyệt đối không thoải mái chút nào, cho dù trong suốt mấy năm qua, Harry đã vô số lần nói năng lỗ mãng với Snape, thì cũng không thể thừa nhận rằng ở thời điểm nào đó (hoặc nên nói là trong phần lớn thời gian) trong tiềm thức cậu đều có loại chột dạ vô lực chống đỡ này.
Vài giây sau Harry bắt đầu lảng tránh. Thật ra cũng không cần làm vậy, vì Snape đã lập tức thu hồi tầm mắt, không chút để ý bình luận: "Nếu cậu nghĩ sau khi bị đuổi học thì có thể vui sướng ở lại cùng cha đỡ đầu, thì thật không khỏi quá ngu xuẩn."
"Ông muốn nói là, em cần về Privet Drive?" trái tim Harry chìm xuống theo chiều thẳng đứng.
"Không, vì cá nhân ta vẫn còn muốn tiếp tục trừ điểm." từ trong lỗ mũi Snape hừ ra một âm tiết khinh miệt, ông đi nhanh lướt qua Harry, đi về phía trước, đồng thời có chút không thoải mái nói nhỏ, "Cho dù không thể nghi ngờ rằng chúng ta chán ghét lẫn nhau, nhưng tiếc nuối chính là, trong khoảng thời gian ngắn sẽ rất khó thoát khỏi đối phương."
Harry hơi ngạc nhiên, cũng cùng lúc ấy, trên mặt hiện lên một tươi cười gần như đắc ý. Cậu cố ý hướng về phía bóng dáng Snape kêu to: "Cảm ơn thầy đã quan tâm, giáo sư ạ!"
Cửa chính bị dùng sức đóng lại.
Hết chương 89
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz