[Snarry - HPSS] Sổ tay chinh phục Severus
Chương 74
* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!
Chương 74
Tiếp theo Harry lại trải qua hai đoạn ký ức, về cuộc thẩm vấn đối với Ludo Bagman cùng thanh niên Barty Crouch. Cậu nhìn thanh niên Crouch bị giám ngục kéo đi, cảm thấy từng trận ớn lạnh sau lưng, hy vọng hồi ức này có thể mau chóng kết thúc.
Nhưng sau khi căn hầm tiêu tán như sương khói, Harry phát hiện thấy chính mình xuất hiện ở một cảnh tượng mới —nói chính xác ra thì, đó là một cảnh tượng vô cùng quen thuộc.
Trận tuyết lớn đang dào dạt bay xuống, các tiểu tiên nữ bay múa trong vườn hoa hồng lấp lánh sáng lên, tỏa ra vầng sáng mông lung trên lớp tuyết đọng. Cách đó không xa là lối vào đại sảnh, một nhóm người cuối cùng rời khỏi vũ hội Giáng Sinh, đang đi hướng ký túc xá.
Giờ phút này, người đứng bên cạnh Dumbledore là...
Snape!
Đây thật là một góc độ thị giác hoàn toàn mới. Khi ở riêng cùng Dumbledore, dường như Snape không quá giống như lúc bình thường, nếu muốn đưa ra bình luận, thì có vẻ như ông ấy nhìn trông giống một người trẻ tuổi bình thường — giống kiểu dạng người trẻ tuổi, có thể gặp được một số vấn đề, hơn nữa cần lời chỉ đạo cùng đánh giá của người khác. Nếu Hermione ở đây, có lẽ có thể quan sát được một vài điều càng chi tiết tinh tế hơn, nhưng với thị giác của Harry, thì cậu chỉ có thể mơ hồ cảm giác rằng khí chất trên người Snape — giống như Ron vẫn luôn gọi là khí thế "Vô địch" gì đó — dường như đã yếu đi.
Đối với cách nói về "Dũng cảm" của Dumbledore, Snape không đánh giá thêm một từ. Lúc này Harry đã đồng ý với điều đó đến mức muốn vỗ tay rồi, nhưng cậu không quá xác định, hình như cậu cảm giác được là phản ứng của Snape có chút mệt mỏi. Sau khi thu lại ánh mắt, rời khỏi bóng dáng của Fleur và Roger, Snape hết sức chuyên chú hạ mắt nhìn chằm chằm dấu chân trên nền tuyết, giật mình lúc ban đầu ấy đã chuyển sang một loại biểu tình âm trầm khác.
Đề tài nghiêm túc đã kết thúc, ngữ khí của Dumbledore nhẹ nhàng hơn: "Ta đang khen ngợi cậu đấy, Severus. Ta thật chân thành hy vọng cậu có thể nói gì đó với ta, nếu không ta sẽ nghĩ nhầm là cậu đang thẹn thùng."
Harry có chút kinh ngạc không chắc chắn. Cậu không thể tưởng tượng ra nổi bộ dáng thẹn thùng của Snape ... Hình ảnh đó quá khủng bố. Quá khó mà tin nổi. Cậu tình nguyện tưởng tượng cảnh Sirius mặc váy hoa nhảy đầm còn hơn... À, ngẫm lại thì cảnh đó sẽ rất thú vị.
Snape khô cằn nói: "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn đâu." Dumbledore ôn hoà nói, "Ta chú ý thấy cậu không mặc lễ phục, hơn nữa, đương nhiên, cũng không hề khiêu vũ. Thật là quá tiếc nuối, Hogwarts đã lâu không tổ chức vũ hội long trọng như vậy. Hay là không có người nào mời cậu khiêu vũ?"
"Không có." Snape không chút do dự trả lời.
Harry: "...???" Cậu không phải là người sao? Nữ sinh Slytherin kia không phải người sao?
"Hiền hoà một chút đi, Severus, cậu vẫn có thể đi mời người khác, sau đó hưởng thụ vũ hội này đầy đủ." Dumbledore mỉm cười, "Cậu chính là giáo sư được chào đón nhất Hogwarts, ta tin rằng có một số học sinh sẽ không cự tuyệt — hoặc là nên nói rằng, sẽ rất vui lòng khiêu vũ với cậu."
Cậu không dám đồng ý với nửa câu đầu, nhưng nửa câu sau lại chuẩn xác không sai lệch. Harry hoài nghi rằng Dumbledore đã biết chút gì đó.
"Đối với ngài thì đương nhiên như thế." Snape chỉ làm ra trả lời nhằm vào nửa câu đầu, "Đồ ngọt, âm nhạc cùng các học sinh ngài yêu tha thiết, tất cả những thứ đó vừa tự do vừa vui sướng bày ra trước mặt ngài. Có lý do gì để ngài không hưởng thụ đầy đủ chứ?"
Cho dù lời nói của Snape không thiếu châm chọc, nhưng Dumbledore lại không tức giận, ngược lại như rất đồng ý liên tiếp gật đầu. Ông ấy ôn hòa nhìn chăm chú vào Snape, ánh đèn thắp sáng đại sảnh thỉnh thoảng lại thoảng qua trên mắt kính hình bán nguyệt.
"Cá nhân ta cho rằng, ta đã hưởng thụ được đủ nhiều rồi. Nhưng với những điều mà cậu vừa mới miêu tả ấy — tất cả những thứ vừa tự do vừa vui sướng ấy, cho dù càng nhiều một chút cũng không sao." Dumbledore buông tay, giống như một đứa bé nghịch ngợm đang giảo hoạt đòi kẹo, "Vì sao những điều đó không thể bao gồm cả cậu?"
Snape âm trầm nói: "Ông có thể giả thiết bản thân tôi là một cái pháo trúc, vừa tự do vừa vui sướng nổ bùm tan tác trước mắt ông."
"Ha, pháo trúc ư, ta còn nhớ rõ khi ta còn là học sinh, đã từng từ bên trong đó nổ ra một con chuột trắng nhỏ làm bằng gạo nếp, trong con chuột ấy còn có mứt trái cây nữa. Cho tới bây giờ ta còn nhớ rõ hương vị ngon lành ấy, lúc đó ta đã vừa bất ngờ vừa mừng rỡ đến thế nào."
"Tôi nhớ rõ có một năm trong lễ Giáng Sinh, tôi bởi vì pháo nổ mà trừ một học sinh Gryffindor 5 điểm." Snape ông nói gà bà nói vịt tiếp lời.
"Xem ra ký ức pháo trúc màu ấy để lại cho hai ta là hoàn toàn khác nhau." Dumbledore nhẹ nhàng bâng quơ đi qua đề tài này, "Nhưng sự bất ngờ cùng ngẫu nhiên của nó vẫn luôn là trước sau như một, cho dù là ta, trước khi kéo ra nó cũng là không biết cuối cùng sẽ nổ ra cái gì."
"Rõ ràng rồi. Cho dù là Chúa tể Hắc ám cũng không chắc biết trước được cái này."
Trong ánh mắt mỉa mai của Snape, Dumbledore bình tĩnh mỉm cười: "Hắn cũng sẽ không muốn biết về nó, cái pháo trúc này chỉ là một loại vui vẻ vừa bình dân vừa bé nhỏ không đáng kể, cũng nhỏ bé như loại người chúng ta vậy — chỉ có những người đang tươi sống như vậy, mới có thể vì chút khả năng sẽ có niềm vui mừng ngạc nhiên nho nhỏ ấy, mà lựa chọn kéo nổ cái pháo trúc kia. Đây chính là điều ta muốn nói, Severus, ta lo lắng những gì ta từng làm đã tạo nên một ấn tượng sai lầm, làm cậu cho rằng trong pháo trúc mãi mãi cũng không có gì hết... Vì thế nên cậu dứt khoát lựa chọn không kéo nổ nó ra. Nhưng ta chỉ sợ rằng ta đã đoán sai hoàn toàn."
Mắt đen của Snape hơi lập lòe tia sáng, ông chần chừ chuyển hướng về phía Dumbledore. Ông hỏi: "Cái gì?"
"Nếu cậu còn nhớ rõ, thì ở năm Harry học lớp hai, ta đã từng có một cuộc nói chuyện với cậu. Đương nhiên, bầu không khí khi đó xa không nhẹ nhàng như bây giờ." tươi cười của Dumbledore trở nên có chút buồn nản, "Lúc đó ta đã đưa ra một phán đoán — sự thật chứng minh ta rất có thể đã đoán sai. Làm người chán nản là, cho dù ta đã cũng đủ già rồi, thì vẫn không thể tránh được những sai lầm trong những phán đoán quan trọng."
Nghe đến đó, Harry bắt đầu hiếu kỳ về buổi nói chuyện năm lớp hai kia. Cậu thật hy vọng có thể có cơ hội nhìn xem ký ức khi đó.
Đối với một người già đang thản nhiên thừa nhận sai lầm, thái độ của Snape lại rất đông cứng. Ông gần như lạnh nhạt trả lời: "Tôi không cảm thấy ông đoán sai. Hiện tại xem ra, thì hoàn toàn ngược lại, từ lúc đó ông đã biết trước."
Khi nói đến từ "Biết trước", Snape hiển nhiên chợt nghĩ đến cái gì, ông hơi nâng tay phải lên, giống như muốn bắt lấy cánh tay trái của chính mình, nhưng ông rất nhanh kìm lại, không một biểu cảm giấu tay phải ra phía sau.
Dumbledore dường như chẳng nhìn thấy gì hết, ông tiếp tục nói: "Severus, có lẽ cậu nguyện ý nghe suy đoán mới của ta một chút. Hoặc là, cậu có thể thử cái này một lần — ta nghĩ, cái này sẽ thú vị hơn nhiều so với bói lá trà của giáo sư Trelawney."
Đó là một cái pháo trúc. Khi biết được Dumbledore cũng cho rằng lớp Bói toán rất buồn tẻ, Harry lập tức cảm thấy cậu có ngủ trong lớp Bói toán cũng là điều bình thường. Cậu tưởng tượng cảnh về sau khi đi học, sẽ đều dựa vào kéo nổ pháo trúc để bói toán... Ồ, như vậy sẽ thật là thú vị!!
Nhưng Snape không hề cử động.
"Tôi không nhìn ra được thứ này có ý nghĩa gì."
"Thử vận may thôi." Dumbledore đầy hứng thú nhìn thoáng qua pháo trúc, "Chính ta cuối cùng không thể nổ ra con chuột trắng nhỏ ngày xưa nữa, có thể là vì đã hết vận may ..."
Lúc này các học sinh đã sắp đi hết, tiếng người ồn ào đã dần dần nhỏ đi, không gian im lặng gần như có thể nghe thấy tiếng tuyết lớn rơi xuống bụi hoa. Snape vươn tay, pháo trúc "Phanh" một tiếng nổ vang.
Ba đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào sương khói màu lam vừa nổ tung ra đó. Khi sương khói tan đi, thứ còn sót lại, im lặng nằm trong tay Snape chính là một nhánh hoa hồng.
"Dấu hiệu tốt đấy." Dumbledore vui sướng nói, hoàn toàn không có tiếc hận khi mình lại một lần không thể gặp gỡ con chuột trắng bằng gạo nếp khi xưa.
Snape vừa cứng đờ vừa xấu hổ miễn cưỡng cười một chút.
Mà tầm mắt Harry lại dính chặt vào đóa hoa hồng kia — không biết vì sao, mà tim cậu lại đột nhiên đập nhanh hơn. Lúc này cậu nghe thấy được thanh âm Dumbledore.
"Harry, ta nghĩ chúng ta cần phải trở về."
Hết chương 74
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz