[Snarry - HPSS] Sổ tay chinh phục Severus
Chương 23
* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!
Chương 23
Đến lúc ăn bữa tiệc khai giảng, thì đã không còn thấy bầu không khí nhẹ nhàng trong buổi nói chuyện ngày mùa hè hôm ấy. Sau khi giới thiệu xong giáo viên mới cho môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Harry nhìn về phía bàn dài của giáo sư, phát hiện vẻ mặt của Snape trông đáng sợ đến khác thường.
"Nguyện vọng lại thất bại thêm lần nữa, nên ông ta cuối cùng không chịu nổi rồi." Ron đơn giản rõ ràng, nói tóm tắt đánh giá của bản thân.
"Ông ấy nhìn chằm chằm vào giáo sư Lupin." Harry nhạy bén nhận ra chỗ không đúng, "Vẻ mặt này không giống tức giận đơn thuần đâu. Mình nhớ rõ trước kia ông ấy cũng mang nét mặt đầy căm ghét như vậy nhìn chằm chằm mình, vẻ mặt này chứng tỏ giữa họ có thù oán."
Ron vô cùng chăm chú cắt một miếng bánh pudding, lơ đãng nói: "Đương nhiên rồi, người nào dám dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám thì ông ấy liền sẽ có thù oán với người đó."
*
Học kỳ này, Hagrid trở thành giáo sư môn Chăm sóc Sinh vật huyền bí, nhưng tiết học đầu tiên của bác ấy đã vô cùng không trôi chảy. Malfoy bị một con Bằng Mã cào xé, cánh tay bị thương — cho dù đấy hoàn toàn là hắn gieo gió gặp bão, thì hắn vẫn ra vẻ ở lại trong phòng y tế rất lâu.
Khi hắn một lần nữa xuất hiện trong phòng học, thì thời gian học môn Độc dược đã trôi qua một nửa rồi.
"Nếu chúng ta đến muộn, thì nhất định Snape sẽ không phản ứng như thế này." Harry tức giận phàn nàn bất công, "Thái độ bảo Malfoy ngồi xuống của ông ta, cứ như đang nói chuyện với đứa con trai mình cưng nhất."
"Mình còn tưởng cậu đã quen rồi." Ron ủ rũ than thở.
"Tôi nghĩ cậu bé sẽ làm được rất tốt." Lupin nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, vẫy tay ý bảo các học sinh đi về phía cái tủ quần áo đong đưa rung động ở cuối phòng nghỉ, "Nhìn cái này. Bên trong có một con Ông Kẹ..."
Tiếp đến, ông ấy dùng cách đặt câu hỏi, để làm các bạn nhỏ hiểu biết đặc tính cùng phương pháp đối phó Ông Kẹ. Các học sinh vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi, mà Neville - bị gọi tên đi đầu, khi cậu bước tiến lên, nhìn cậu còn run hơn cái tủ quần áo đang run.
"Được rồi, Neville, " giáo sư Lupin nói, "Vấn đề đầu tiên là: Cậu nói xem, trên thế giới này, cậu sợ thứ gì nhất?"
Môi Neville giật giật, càng run rẩy hơn nữa. Ánh mắt cậu không tự chủ được, nhắm thẳng sang một hướng.
Rất nhiều học sinh bắt đầu quay đầu nhìn Snape, hơn nữa họ đều vui vẻ, khe khẽ thì thầm với nhau. Vẻ mặt của Snape cực kỳ bình tĩnh, hoàn toàn không có vẻ sẽ tự giác đứng dậy rời đi.
Lupin hỏi: "Cậu muốn nói giáo sư Snape?"
Thật ra Neville chẳng phát ra được một chữ nào cả. Nhưng cậu vẫn gật đầu, một chút tiếng cười vang lên trong đám học sinh. Lupin như dò hỏi nhìn về phía Snape, nhưng ông ấy vẫn không tỏ thái độ gì.
Vì thế Lupin đành phải nói: "Vậy được rồi. Nghe này, Neville..."
Cứ như thế, sau khi hướng dẫn như vậy một hồi, đã không ai có thể nhịn cười được. Đặc biệt là sau tiếng hét "Kì cà kì cục" của Neville, trong phòng nghỉ là từng đợt cười to cuồng loạn ... bản thân Snape cũng ở đây dường như chỉ tăng mạnh hiệu quả buồn cười của sự việc.
"Được rồi, người tiếp theo!" giáo sư Lupin vội vàng ổn định tình thế, hô to làm một học sinh khác thực hành.
Sự chú ý của mọi người nhanh chóng bị dời đi, nhưng vẫn có rất nhiều người không ngừng lén nhìn Snape. Có lẽ Snape đã bắt đầu hối hận vì đã lưu lại xem xét, nhìn bộ dáng của ông trông rất giống vừa mới bị mạnh mẽ bắt uống một lọ độc dược.
"Tính tình của Snape đã tốt hơn rồi." Ron đúng trọng tâm nói, "Cậu xem, chúng ta đều còn sống."
Nhưng Harry không nói tiếp. Cậu căng thẳng nhìn chằm chằm vào Ông Kẹ vẫn luôn biến hình, trong đầu không ngừng hiện lên hình tượng Giám ngục, thậm chí không rảnh rỗi đùa giỡn về sắc mặt của Snape.
Ông Kẹ qua lại giữa đám học sinh, tiếp theo đột nhiên nhảy tới trước mặt Snape. Snape dường như có chút không kịp phản ứng, sách trên đùi ông rơi xuống trên mặt đất. Nhưng tốc độ rút đũa phép của ông vẫn rất nhanh như xưa.
"Kì cà kì cục!"
Bang! Ông Kẹ nổ tung, biến thành hàng ngàn sợi khói nhẹ rồi biến mất.
Phòng học cực kỳ yên tĩnh trong suốt vài giây. Phản ứng của Snape vẫn luôn rất nhanh chóng, nên không ai nhìn rõ về thứ mà ông sợ hãi. Nhưng Lupin vừa rồi đã nhanh tiến lên, nhìn chung là gần như đứng trước mặt Snape, và ông ấy đang có vẻ mặt hơi kinh ngạc.
"Thật ngại, lỡ tay tiêu diệt công cụ dạy học của anh." Snape nặn ra một tươi cười giả tạo làm người khác không thoải mái, trong giọng điệu mang theo một chút vui sướng khi người gặp họa, "Sợ rằng tiết học này đành phải bỏ dở giữa chừng, thật làm người tiếc nuối xiết bao."
Còn ít nhất một phần ba học sinh chưa kịp chiến đấu. Tiếng kêu bất mãn vang lên trong đám người (nhưng không ai trong họ dám kêu ca quá lớn), Lupin giơ tay xoa dịu sự xôn xao, tổng kết lại bài học, rồi giao thêm bài tập.
Tiết học này kết thúc sớm hơn dự tính, và các học sinh vẫn vui sướng như trước, họ cãi cọ ầm ĩ trong khi rời khỏi phòng nghỉ. Harry không thể biết trong lòng mình đang tiếc nuối hay là âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu mang cảm xúc phức tạp, dò hỏi Ron: "Cậu thấy được đó là gì không?"
"Hình như là một cái gì đó nằm trên đất." Ron cố gắng nhớ lại, nhưng tình huống lúc đó diễn ra quá đột ngột, lại kết thúc quá nhanh chóng, giáo sư Lupin còn cản ở phía trước, nên thật sự rất khó nhìn rõ đấy là gì.
Harry không nhịn được bình luận: "Không ngờ ông ấy cũng sẽ sợ điều gì đó."
"Đúng vậy, ai nhìn khuôn mặt cực có sức uy hiếp kia đều sẽ nghĩ ông ta vô địch không đối thủ." Ron chắc chắn, "Nếu nhất định phải có nỗi sợ hãi nào đó, thì chắc là khi mở tủ quần áo ra, ông ấy phát hiện thấy tất cả quần áo đều biến thành màu đỏ vàng rồi."
*
Học sinh cuối cùng đi ra ngoài, đóng lại cánh cửa phòng nghỉ.
Lupin đứng ở chỗ cũ. Ông mang ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, nhìn Snape: "Tôi không nghĩ rằng..."
"Trên thế giới này, chuyện anh có thể nghĩ đến đại khái cũng không nhiều lắm." Snape thô bạo đánh gãy lời người kia nói, đũa phép còn giơ cao trong tay, toàn thân phát ra khí thế giết người, "Ta dám nói đại khái vì Dumbledore tuổi già đầu óc không minh mẫn nên mới có thể tuyển nhận anh, có thể dễ dàng nhận ra anh thật sự thiếu năng lực khống chế lớp học."
"Không, tôi chỉ muốn nói," Lupin bình tĩnh chỉ cuốn sách rơi bên chân Snape, "Tôi không nghĩ rằng anh sẽ có hứng thú với loại sách này."
Cái bìa ghi chữ《 Mười hai phương pháp hiệu quả để chinh phục một pháp sư》 đang ngửa lên, nằm ngay tại nơi đó.
Gương mặt Snape hơi run rẩy. Ông nhặt sách lên, đặt sách lên trên bàn, vẻ mặt châm chọc trả lời: "Ta chỉ tiện tay lật xem, muốn nhìn một chút xem Potter nghiêm túc ghi chú thứ gì."
"A?" Lupin vẫn mang sắc mặt bình tĩnh như cũ.
"Đây là thứ trước đây tịch thu được từ trong tay cậu ta — à — là sách hướng dẫn về tình cảm." giọng điệu Snape đầy chế nhạo khi nói chuyện, ông nhìn chằm chằm vào Lupin, dường như muốn tìm được nét ngạc nhiên hoặc thất vọng trên đó, "Sách vẫn luôn đặt ở đây, như vậy đôi lúc vô tình, thì đương nhiên sẽ bị lật xem một chút."
Có thể thấy được quyển sách đã ở đây một thời gian, nhưng cũng không có nhiều dấu vết về việc nó đã được sử dụng. Trên thực tế, Snape cũng không dự đoán được rằng Harry đã sớm đặt mua quyển mới ở tiệm Phú quý và Cơ hàn, ông còn giữ lại quyển sách cũ, chỉ vì nghĩ một ngày nào đó có thể mượn nó làm lý do chế nhạo Harry.
Ví dụ như hôm nay là một ngày tốt để chế nhạo thằng nhóc. Nhưng mà Lupin chỉ ôn hòa bình đạm nói: "Như vậy cũng không tệ. Tôi biết có lẽ Harry đã dùng sai cách rồi, nhưng cậu ấy dường như đã thật lòng hy vọng có thể giao tiếp hòa thuận với người nào đó, mong muốn ấy cũng không đáng chê cười chút nào..."
"Tình yêu ơi, em ở đây! Bây giờ là 3 giờ 43 phút chiều."
Thanh âm mạnh mẽ đột nhiên vang lên, Lupin giật mình nhìn về một góc trong căn phòng, thấy ngọn lửa màu lam trong trái bí đỏ đang dần tắt đi.
Snape mỉm cười không có chút ý tốt: "Giới thiệu một chút. Đây là Harry."
"Tình yêu ơi —" Snape gõ đũa phép một chút, cái đầu bí đỏ liền im tiếng. Dường như Lupin có chút ảo não, phản ứng này làm Snape vô cùng hài lòng, ông tiếp tục giải thích bằng giọng điệu thân thiết giả tạo: "Là lễ vật Halloween mà Potter đã chọn mua lúc năm nhất."
"Như vậy cũng không tệ." Lupin liếc mắt nhìn quyển sách trên bàn, có chút u buồn nói, "Không ai có thể ngờ được... Thực không tệ."
Hết chương 23
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz