ZingTruyen.Xyz

[Snarry - HPSS] Sổ tay chinh phục Severus

Chương 125

Snitch_yeu_Vac

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 125

"Đối với ông, thật ra em có ý nghĩa gì, giáo sư?"

Khoảng thời gian im lặng này ngắn ngủi mà lại dài lâu, đọng lại như một khối gỗ tùng có hương thơm đã bị sương gió làm đông lạnh. Từ dưới cầu thang, mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện đùa giỡn ầm ĩ, trên tường giấy có những vết bong của từng mảnh giấy màu bạc xanh loang lổ. Có trong nháy mắt ấy, Harry thật sự sợ hãi, sợ ông ấy sẽ nói "Cậu là con trai của James Potter" hoặc là "Là nhiệm vụ Dumbledore giao cho ta".

Nhưng Snape chỉ nói: "Cậu là Harry Potter."

"Ngoại trừ nó ra?"

"Một người ngu ngốc." Snape không chút do dự, "Cũng là một tên nhóc hư đốn."

Được rồi, muốn nghe được lời hay từ trong miệng Snape thì thật là khó như lên trời. Harry âm thầm thở dài, phát hiện đối thoại như vậy thật sự không có ý nghĩa. Hoặc là Snape quá khéo trốn tránh, hoặc chính là Snape căn bản không thèm để ý cậu — cậu tình nguyện tin tưởng là lý do đầu tiên.

Harry quyết định thay đổi phương pháp.

"Thầy quan tâm em không?"

Snape không nói một câu. Không thể nào phủ nhận được điều này.

"Vậy —— thầy yêu thích em không?" ngữ tốc của Harry nhanh hơn, cậu nhìn chằm chằm vào trong đôi mắt Snape, "Nếu thầy thật sự muốn phân rõ giới hạn, thì đừng nghĩ đến việc dùng một lá thư mang biểu tượng ngữ khí cuối câu để đuổi em đi. Nếu thầy muốn vậy, thì phải chính ở giờ phút này, ở ngay nơi này, thầy nhìn vào em, từng câu từng chữ chính miệng nói với em là thầy trước nay không hề yêu thích em, không hề yêu thích một chút nào, thì em sẽ thề từ nay không bao giờ làm phiền thầy nữa."

Lần này Snape bị bắt được đến cực kỳ hoàn toàn, hoàn toàn hơn nhiều so với khi ông ấy cãi nhau với Sirius, hơn nhiều so với lần ở sân bóng Quidditch. Harry biết chính mình thành công rồi, giờ khắc này, dường như nội tâm cậu tựa hồ cũng dao động mãnh liệt theo thần sắc của Snape.

"Nhìn xem, ông không làm được." Cậu hạ kết luận, "Có lẽ ông không phải không thể nói ra câu nói kia, nhưng ông không có cách nào nhìn em — đúng, nhìn em đi, giáo sư." tiếng nói vốn đang hùng hổ dọa người của Harry biến thành nhu hòa, gần như lưu luyến đến mức giống như tiếng nỉ non, "Nếu ông ngay từ đầu đã hạ quyết tâm tránh khỏi phiền phức, thì đáng ra nên làm như vậy: Ngay ban nãy khi em vừa mới đỡ ông lên tầng lầu, thì ông đừng cho phép em làm thế, cũng đừng phí nhiều công sức để trả quà tặng về cho em, đừng đến xem em tập luyện Quidditch, đừng lúc nửa đêm đứng chờ em ở chỗ ngoặt hành lang, càng đừng tiếp nhận hoa hồng của em trong đêm Noel ấy ... Quốc vương bệ hạ, từ bước đầu tiên ông đã để chính mình rơi vào vị trí mà quân địch đang khống chế, đến bây giờ ông đã sớm đi nó quá ba lần —— ông đã thua rồi, thua đến cực kỳ hoàn toàn."*

Khoảng cách này, đoạn lời nói này, nhất định Snape đang tâm hoảng ý loạn, thậm chí không để ý truy hỏi xem xưng hô "Quốc vương bệ hạ" trong câu kia là cái quỷ gì. Lông mày ông giơ lên, ra vẻ trấn định trả lời: "Yêu thích? Đúng vậy, ta thừa nhận, ta có lẽ đúng là như vậy, có một chút yêu thích cậu, Potter, dù sao trong mấy năm qua thành tích môn Độc dược của cậu cũng không phải là quá mức tuyệt vọng, làm giáo viên của cậu —— "

"Bây giờ nên đổi thành ông hỏi em." Harry căn bản lười nghe người kia bắt đầu dùng lời ngụy biện vô nghĩa để bào chữa, cậu cứ tự mình nói tiếp, "Ông có thể hỏi lại em, đối với em thật ra ông có ý nghĩa gì?"

Đương nhiên Snape sẽ không đi theo đúng kịch bản. Nhìn vẻ mặt của ông, thì ông tám phần muốn hỏi: "Thật ra đầu óc cậu bị bệnh nguy kịch gì đây".

Harry nói: "Ông là người em yêu thầm."

Snape: "..."

Harry: "..."

Im lặng, là buổi đêm hôm nay ở số 12 quảng trường Grimmauld.

Bia Bơ của Merlin, cho nên vì sao cậu lại cứ nhớ kỹ lời nói vui đùa của Sirius chứ! Harry cảm thấy máu toàn thân đều lao lên trên đầu, cậu tin rằng chính mình có thể nổ mạnh tại chỗ ngay lập tức, dưới ánh mắt như đang nhìn trẻ thiểu năng trí tuệ của Snape.

"À, không, ý em là..."

Harry đột nhiên quên hẳn mất mình nên nói như thế nào. Cậu có một ý tưởng kỳ lạ, giống như con Đào mỏ cuối cùng đã đào xuyên qua được hang động nó nỗ lực ra sức đào đã lâu, bùn đất đã sụp đổ xuống, tràn ra ngoài là ánh lấp lánh của bảo tàng, cậu thấy rất nhiều đồng vàng ký ức, một đồng vàng là 《 Mười hai phương pháp hiệu quả để chinh phục một pháp sư》, cuốn sổ tay chinh phục của cậu, một đồng là cuộc nói chuyện của cậu cùng Hermione, một đồng nữa là cảnh trong mơ có hương vị mật ong, còn có một đồng, hai đồng, vô số đồng vàng ...

Trong ban đêm cuối cùng của kỳ nghỉ này, sau bữa tối đầy niềm vui mừng và vui sướng, Harry không kịp đề phòng, cứ như vậy đột nhiên nhận ra sự thật.

"Em yêu ông." Cậu chậm rãi mở miệng, có chút mờ mịt, đồng thời cũng chần chừ cẩn thận cách dùng từ, "Em nghĩ em cũng yêu thích ông, giáo sư, nhưng không phải niềm yêu thích với giáo sư Độc dược dạy học cho em... Em muốn cùng ông kết hôn."

Snape: "..."

Harry: "..."

Im lặng, là buổi đêm hôm nay ở tổng bộ Hội Phượng Hoàng.

Merlin Ronald Bilius Weasley ơi, cho nên vì sao cậu lại cứ nhớ kỹ mấy lời từng nói với Ron cơ chứ! Harry cảm thấy tất cả những chuyện diễn ra đêm nay đều thực vớ vẩn, vừa thuận lợi, nhưng cũng vừa vớ vẩn, nhưng đồng thời cảm giác lại khá tốt.

"Hiện tại em đã biết, hóa ra em đã đuổi theo ông lâu như vậy." Harry bừng tỉnh nhận ra nội tâm mình, "Như vậy tình huống này chính là..." thanh âm ma quỷ khi Ron nói "Ông ấy yêu mình, mình yêu ông ấy" hiện lên trong đầu cậu, Harry dùng sức lắc lắc đầu, chắc chắn nói, "Đây là tình cảm đến từ hai phía."

Vẻ mặt của Snape đã trở nên không ổn. Cho dù ông vốn đã say đến mức hơi có chút ngây ngốc, thì bây giờ cũng đã ở mức độ bị dọa cho tỉnh lại. Ông nhíu mày nhìn học sinh vui vẻ như muốn bay lên của mình, mở miệng muốn nói gì đó.

Nhưng ông không thể nói thành lời.

*Theo quy tắc cờ vua, quân Vua không được phép đi vào vị trí sẽ bị quân cờ đối địch chiếu xuống ăn mất. Nếu đi nước đi như vậy quá ba lần thì tự động bị phán xử thua cuộc trong ván cờ.

Hết chương 125

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz