[Snarry - HPSS] Sổ tay chinh phục Severus
Chương 113
* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!
Chương 113
Kết quả cuối cùng, ba người chẳng mua gì hết, chỉ mang đi một bức chân dung.
"Không phải cậu muốn đặt làm quà Giáng Sinh sao?" Ron vừa đi vừa quay đầu lại, nhìn cánh cửa lớn hoa lệ của cửa tiệm trang phục Twilfitt & Tatting, vô cùng mê man với thu hoạch của chuyến đi này, "Mình còn cảm thấy bộ quần áo khá đẹp mắt."
"Mình nhớ Fred và George vừa mới tặng cậu một bộ lễ phục mới rồi." Harry đi nhanh, thất thần đề nghị, "Nếu cậu muốn, mình lại tặng cậu một bộ coi như quà Giáng Sinh được không?"
Ron vội vàng xua tay, nhỏ giọng nói thầm: "Thôi đi, mình sẽ không nghĩ ra quà đáp lại đâu..."
Nhưng lực chú ý của Harry cũng không ở cuộc nói chuyện này. Cậu trầm tư nhíu mày, bước chân càng lúc càng nhanh.
"Hãy chờ một chút đã!" Hermione đột ngột ngừng lại. Cô ôm cánh tay đứng tại chỗ, thanh âm có chút bén nhọn: "Nếu mình nhớ không nhầm thì, ngay từ đầu là chính cậu đưa ra đề nghị muốn đi cửa tiệm trang phục Twilfitt & Tatting. Bây giờ bọn mình còn muốn tiếp tục đi dạo phố đây, cậu không định vui vẻ lên chút à?"
Ron đứng giữa hai người, nhìn vẻ mặt rầu rĩ không vui của Harry, lớn tiếng ho khan một chút: "Hay trước tiên bọn mình đi quán Ba cây chổi ngồi đã?"
"Đúng đấy." Harry lập tức tỏ vẻ đồng ý, cậu hít sâu một hơi, gục xuống xuống giải thích với Hermione, "Thực sự xin lỗi, mình chỉ là có chút để ý chuyện này... Khi chụp bức ảnh kia, đại khái chắc là Snape đang ở cùng Malfoy."
Hermione cũng không có lộ ra biểu tình kinh ngạc.
"Cái gì? Malfoy nào?" Ron hỏi một câu, sau đó lập tức nhận ra gật đầu.
Thật ra ba người bọn họ đều đã thấy qua bàn tay đeo nhẫn của Lucius Malfoy, mà đối với Harry thì ấn tượng đó còn đặc biệt khắc sâu. Cậu đã từng trốn dưới áo khoác tàng hình, thấy cái tay kia lơ đãng ôm chầm eo Snape, cũng từng đứng ngoài vườn hoa, thấy cái tay kia cầm đồ ăn ngọt đưa tới bên môi Snape. Mà hiện tại cậu không nhịn được cảm thấy thất bại, liên tưởng đến, cái tay kia có lẽ còn thay Snape trẻ tuổi sửa sang lại nơ, thân thiết ôm qua vai Snape, quang minh chính đại nắm tay Snape ...
Ở khoảng thời gian mà Harry không thể chạm đến, có lẽ đã từng có người cùng Snape đi quanh làng Hogsmeade.
Thật ra chuyện này không là gì cả, không chừng Snape thời trẻ tuổi còn từng có người trong lòng ấy chứ. Nhưng Harry nghĩ đến việc chính mình chỉ là học sinh, thậm chí còn chỉ mời Snape đi dạo cũng không thể được đồng ý, liền cảm thấy bị tủi thân, mà cảm giác này lại không giống với sự phẫn nộ cậu có khi trực tiếp thấy Snape bất công, nếu nhận xét thì cảm thấy, cậu có chút không cam lòng.
"Đừng để ý." Khi tên Malfoy đi cùng với tên Snape, Hermione sẽ khoan dung cảm xúc của Harry hơn rất nhiều. Cô rất thông cảm an ủi: "Dù sao bọn họ ở bên nhau cũng không phải ngày một ngày hai."
Harry: "..." Cảm ơn, cậu được an ủi rồi đấy.
"Nhưng mình vẫn hy vọng cậu sẽ lưu ý hơn, mình cảm thấy cửa hàng kia khá kì quái." Hermione tiếp tục nói, "Mình nghĩ nó là một cửa tiệm có liên hệ chặt chẽ cùng rất nhiều gia tộc thuần chủng, hoặc ít nhất cũng có vẻ quen biết rất nhiều gia tộc thuần chủng có đường lối truyền thống bảo thủ ... Đáng ra mình nên cẩn thận hơn nữa, khi cậu nói muốn mua bức ảnh đó, mình đã định ngăn cậu lại rồi."
Vẻ mặt của Harry cũng trở nên nghiêm túc. Lúc đó cậu đang khiếp sợ nên cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại thì toàn bộ chuyện này dường như thuận lợi đến kì lạ.
"Mình cũng cảm thấy không tốt lắm." Ron chần chừ phụ họa, "Có lẽ đến lúc nửa đêm, bức chân dung sẽ chui vào khung ảnh trong hầm, tiết lộ với Snape là cậu luôn dùng Bản đồ Đạo Tặc để nhìn lén ông ta?"
"Làm ơn đi, đây chỉ là một bức ảnh thôi." Hermione thở dài.
Harry vừa rất đồng ý với cô nàng, lại vừa có vẻ hơi căng thẳng.
*
"Nhân danh Merlin, đây thật sự chỉ là một bức ảnh. Ông ta sẽ không để ý cậu đâu." Ron ngoài miệng nói như vậy, lại như cảm thấy thú vị, dùng bút lông chim chọc chọc mặt Snape, dường như muốn vẽ thêm râu.
Harry lập tức cảnh giác thu chân dung lại: "Chúng ta tốt nhất nên mau chóng làm bù bài tập, đừng lãng phí thời gian trong việc nói chuyện phiếm vô nghĩa nữa."
Chỗ bài tập ùn ứ của Ron còn nhiều hơn cả Harry, nên cậu ta vội vàng lại viết thêm mấy hàng chữ vào trong luận văn. Còn Hermione đương nhiên đã làm xong bài tập rồi, cô nàng ngồi ở một bên đan mũ cho gia tinh, âm thầm cảm thấy lo lắng với việc bạn tốt vụng trộm cất giấu ảnh chụp của giáo sư Độc dược thời tuổi trẻ, nhưng vẫn không nói thêm gì.
*
Harry đã mua được viên sô cô la hương vị mới từ tiệm Công Tước Mật, cậu định sẽ đưa cho Snape ở lớp Độc dược vào thứ Hai tuần sau.
Tâm tình của cậu vốn đang rất vui sướng, nhưng nó tắt ngúm khi cậu thấy điều lệnh mới về việc giải tán các hội nhóm của học sinh. Nhưng điều càng làm người tức giận hơn là, Malfoy còn đứng trước cửa phòng học trong hầm, bốn phía cười nhạo to miệng nói.
"Không sai, Umbridge cho phép đội bóng Quidditch Slytherin tiếp tục hoạt động... Nói cho mày nghe này, bà ấy rất quen thuộc với cha tao, cha tao thường xuyên ra vào Bộ Pháp Thuật..."
Đội bóng Quidditch Gryffindor đứng trước nguy cơ giải tán - đã đủ làm người bực bội rồi, mà nhắc đến Lucius Malfoy sẽ chỉ càng làm Harry khó chịu hơn. Cậu rất cố gắng mới thuyết phục được mình nên nghe theo lời khuyên của Hermione, đừng tức giận nữa.
Nhưng điều xui xẻo nhất là, Harry lại thấy Umbridge trong phòng học.
Cho dù ban đầu Umbridge có đánh giá gì với Snape, thì sau khi Snape đã từng một lần cướp người từ trong tay bà, quan hệ giữa họ hiển nhiên sẽ không trở nên tốt đẹp gì. Suốt nửa tiết học, Harry đều đang lo lắng đề phòng, cậu sợ sẽ có chuyện gì đó trong lớp học, nhưng ngoài dự đoán chính là, cho dù là nhà Gryffindor thích giống chuột con, thường xuyên nhúc nhích ngoi đầu, hay là nhà Slytherin luôn muốn khiêu khích nhà kia, trong hôm nay đều cực kỳ ngoan ngoãn, bầu không khí nghiêm chỉnh trang nghiêm giống như tiết dạy đầu tiên của Snape vậy, ngay cả tỉ lệ học sinh phạm sai lầm cũng giảm hẳn đi.
Harry thầm nghĩ, không chừng Snape sẽ cảm thấy hiệu quả tốt đẹp, từ nay về sau ước gì Umbridge sẽ mỗi ngày đều đến xem.
Lúc này Umbridge đứng lên, bắt đầu đi hỏi chuyện học sinh.
"Trò cảm thấy," tiếng nói của bà ta ngọt ngấy, dò hỏi, "Chương trình học có khó khăn không? Trò có thể nắm vững nội dung đi học không?"
Harry đang vểnh tai nghe lén nhẹ nhàng thở ra, câu hỏi này nghe có vẻ rất dễ trả lời.
Người bị hỏi là một nữ sinh nhà Slytherin, cô trả lời ngắn gọn: "Đương nhiên hiểu hết ạ, giáo sư Snape dạy học rất tốt."
Umbridge giả bộ gật gật đầu, chuyển hướng về phía nhà Gryffindor.
"Trò cho rằng phương thức giảng bài của môn học này thế nào? Có tồn tại," nụ cười trên mặt bà càng làm buồn nôn hơn, "Có tình huống bất công thiên vị nào không?"
Trong suốt vài giây, không có ai trả lời, dường như không khí trở nên càng nặng nề.
Học sinh kia nhìn Umbridge, giống như diễn thuyết vậy, nghiêm trang nói: "Giáo sư Snape dạy học rất tốt, cho tới nay thầy ấy đều coi đào tạo nhân tài là nhiệm vụ của mình, luôn yêu thương mỗi một học sinh, chưa bao giờ bất công với ai cả, thầy ấy là một trong những giáo viên được chào đón nhất Hogwarts, trong lớp học của chúng em, thầy ấy làm chúng em cảm nhận được ấm áp của mặt trời, ấm áp như gió xuân ..."
Harry nhìn thấy tốc độ ghi chép của mụ Umbridge trên cuốn sổ tay càng lúc càng chậm, mà học sinh kia lại dần dần mang tình cảm mãnh liệt mênh mông, nói đến mức đầy nhịp điệu. Cuối cùng Umbridge "Bộp" một tiếng, khép sổ lại.
"Được rồi, trò đã nói đủ nhiều." Bà ta lạnh lùng cắt đứt bài độc thoại của học sinh, xoay người đi về phía Snape.
Chờ Umbridge vừa đi xa, Ron lập tức vội vàng quay đầu nhìn Hermione.
"Không phải mình đâu." Hermione lập tức phủ nhận, trên mặt lại là bộ dáng cố nhịn cười, "Đây là bài viết tuần trước nhà Ravenclaw mới sản xuất: 'Chuyên sử dụng để đối phó với mụ cóc', còn chưa lan truyền rộng rãi đâu, không ngờ lần đầu tiên có tác dụng là trong lớp Độc dược ..."
Harry nhẹ nhàng thở ra: "Đỡ quá, mình còn tưởng rằng thế mà lại còn có người có thể trợn tròn mắt nói dối khen Snape hơn cả mình."
Hết chương 113
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz