ZingTruyen.Xyz

Sn mduong (2025)

Ngoại truyện (3): Nhiệt huyết và yên bình

6xgwfpnsjyprivaterel

Màn đêm đã phủ kín khu nghỉ dưỡng, ánh sáng vàng dịu dàng từ những chiếc đèn lồng nhỏ dọc lối đi khiến không gian thêm phần huyền ảo. Sau chuyến tắm suối nước nóng, cả hai đã rời khu vực tắm công cộng và trở về phòng nghỉ. Lúc trước khi còn điều tra vụ án, đôi khi bọn họ vẫn ngủ chung một không gian vì không có thời gian để quay về nhà, nhưng không giống như những lần trước, hôm nay có một thứ gì đó khác biệt.

Mirei kéo chiếc yukata mỏng lên, nhẹ nhàng phủ lên người. Từng động tác của cậu đều chậm rãi, đầy sự uể oải sau một ngày dài. Yuka không vội vã. Hắn đứng dựa vào cửa phòng, đôi mắt theo dõi từng cử động của Mirei một cách chăm chú.

Một cảm giác ấm áp và gần gũi bao trùm không gian, khiến Mirei cảm thấy như mình đang ở trong một vầng sáng nhẹ nhàng, chỉ có hai người.

"Em mệt à?" Yuka hỏi, đôi mắt sáng ánh lên trong bóng tối mờ mờ của căn phòng. Giọng hắn khẽ như những cơn gió thoảng qua, nhưng lại đủ khiến Mirei phải dừng lại và nhìn về phía hắn.

Mirei không đáp ngay mà chỉ khẽ thở dài, rồi nhẹ nhàng tháo chiếc khăn trùm đầu ra, tóc cậu vẫn còn ẩm. Cậu nhìn vào gương, và rồi chậm rãi quay lại, mắt gặp ánh mắt Yuka.

"Không, tôi không mệt. Nhưng anh cứ đứng đó, tôi hơi bối rối đấy."

Yuka nhoẻn miệng cười, bước lại gần, nhưng không vội vàng. Hắn biết lúc này không phải là thời điểm để đùa giỡn như những lần trước. Có cái gì đó nặng nề hơn đang lẩn khuất trong đôi mắt của Mirei, một cảm giác ngột ngạt mà hắn có thể cảm nhận được dù không nói ra.

"Lần đầu tiên anh thấy Mirei nhạy cảm như vậy," Yuka nói, giọng hắn vẫn nhẹ, nhưng ẩn chứa một sự dịu dàng khó tả. "Em luôn mạnh mẽ, luôn kiên định. Nhưng anh thấy em yếu đuối như thế này, anh chỉ muốn... gần em hơn."

Mirei nhìn hắn, và một chút ngạc nhiên thoáng qua ánh mắt. Cậu không nói gì mà chỉ lặng lẽ bước đến, rồi đứng gần Yuka. Hơi ấm từ cơ thể hắn khiến cậu không thể không cảm thấy thư giãn.

Yuka chạm tay lên cằm Mirei, nhẹ nhàng xoay mặt cậu về phía mình, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt tím đầy suy tư của cậu.

"Em luôn khiến anh muốn bảo vệ em, Mirei. Mỗi khi nhìn thấy emm mệt mỏi, anh lại cảm thấy như mình thiếu gì đó. Nhưng khi nhìn thấy em mỉm cười, anh cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên hoàn hảo."

Mirei không trả lời ngay. Cậu chỉ nhắm mắt lại, cảm nhận sự ấm áp từ đôi tay Yuka, những ngón tay dài và chắc khỏe đang nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ướt của mình.

Khi Mirei mở mắt, ánh nhìn của cậu đã không còn là sự dè dặt như mọi khi. Cậu bước thêm một bước gần hơn, đến mức hơi thở của Yuka như đang hòa vào hơi thở của mình.

"Yuka..." Mirei thì thầm, "Anh làm tôi thấy mình yếu đuối. Nhưng tôi cũng không muốn làm anh thất vọng. Anh có biết không, tôi... cũng muốn gần anh hơn, rất nhiều."

Câu nói ấy không còn là một lời nói chơi. Nó thực sự xuất phát từ tận đáy lòng của Mirei, người luôn giữ cho mình một vẻ ngoài mạnh mẽ, lạnh lùng. Nhưng với Yuka, cậu không còn phải là người lạnh lùng ấy nữa.

Yuka nhìn cậu với ánh mắt đầy sự trân trọng. Hắn chậm rãi cúi xuống, chạm nhẹ môi mình vào trán Mirei, rồi khẽ mỉm cười.

"Em không yếu đuối đâu, Mirei. Em chỉ đơn giản là... cảm nhận nhiều hơn những người khác. Đừng để mình bị chìm trong những suy nghĩ quá mức. Chúng ta là của nhau, và anh không muốn bỏ lỡ một giây phút nào để được gần em hơn."

Mirei khẽ cười, cậu không nói gì nữa mà đưa tay lên, vòng quanh cổ Yuka, kéo hắn lại gần. Cảm giác nhẹ nhàng ban đầu chuyển thành một sự gần gũi sâu sắc. Hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, nụ cười trên môi không còn là sự đùa cợt nữa mà là một sự dịu dàng thật sự.

Yuka ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt của Mirei, lần này, không còn sự đùa cợt, mà là sự chân thành.

"Anh muốn em luôn ở bên anh. Em có đồng ý không, Mirei?"

Mirei không trả lời ngay, nhưng cậu không cần phải nói nữa. Chỉ với một nụ cười nhẹ, đôi tay cậu vòng quanh người Yuka chặt hơn, nhắm mắt lại như thể cảm nhận được từng nhịp đập của hắn, mỗi hơi thở nhẹ nhàng từ hắn khiến trái tim cậu đập mạnh.

Nụ hôn đầu tiên của họ đến một cách tự nhiên, không vội vã nhưng đầy kiên định. Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng, trân trọng, nhưng cũng đầy nồng nàn. Yuka đưa tay ôm lấy eo Mirei, kéo cậu lại gần hơn, không muốn khoảng cách giữa hai người ngày càng rộng thêm. Mirei đặt tay lên vai Yuka, đẩy nhẹ hắn xuống giường, để hắn nằm lên người mình.

Giữa không gian yên tĩnh của phòng nghỉ, họ quấn quýt trong những cái ôm ấm áp, một sự kết nối thầm lặng mà ai nhìn vào cũng có thể cảm nhận được. Từng cử chỉ, từng ánh mắt, đều nói lên rằng giữa họ không chỉ là tình yêu mà còn là sự tôn trọng lẫn nhau, sự nâng niu không lời.

Khi nụ hôn chấm dứt, cả hai nằm cạnh nhau, im lặng. Mirei áp má vào lồng ngực Yuka, da kề da, hơi thở Yuka phả nhẹ trên đỉnh đầu cậu. Dưới ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn lồng treo ngoài hiên, làn da trắng ngà của Mirei như đang phát sáng, trong khi Yuka, với dáng người cao lớn và mái tóc đen lòa xòa, lại trông như một cái bóng trầm tĩnh ôm trọn lấy cậu vào lòng.

"Em đã luôn tự nhủ mình phải giữ khoảng cách," Mirei khẽ nói, mắt không rời ánh sáng trên trần nhà. "Vì công việc, vì lý trí, vì mọi thứ. Nhưng ở cạnh anh... mọi nguyên tắc của em đều tan chảy."

Yuka cúi xuống, cằm tựa lên trán Mirei. "Anh muốn em trở nên yếu đuối một chút, hoặc 'tan chảy' theo ý em. Nhưng chỉ trong vòng tay anh thôi."

Mirei cười khẽ, và tiếng cười ấy khiến Yuka không thể cưỡng lại cảm giác khao khát đang dâng lên. Hắn nghiêng người, kéo Mirei vào một nụ hôn thứ hai-lần này không còn chậm rãi nữa, mà là một sự đòi hỏi dịu dàng. Lưỡi họ chạm nhau, hòa quyện như thể đã quen thuộc từ rất lâu. Cái ôm siết chặt hơn, bàn tay Yuka luồn qua lưng Mirei, những ngón tay mơn trớn từng đường cong mềm mại nhưng rắn rỏi vì tập luyện.

Mirei đáp lại, không còn ngần ngại, không còn kháng cự. Tay cậu đặt trên lưng Yuka, di chuyển dọc theo sống lưng, kéo hắn xuống sát hơn. Cả hai không còn giữ khoảng cách nào giữa cơ thể, chỉ còn hơi ấm, mùi hương của nước suối khoáng vẫn còn vương trên tóc và da thịt.

Yuka ngồi dậy, kéo theo cả Mirei trong vòng tay mình. "Anh không muốn làm gì đâu, nếu em không thoải mái."

"Yuka," Mirei gọi tên hắn bằng giọng khẽ đến mức gần như thở. "Anh không nhận ra là em đã ở đây vì anh à? Không chỉ là kỳ nghỉ này... mà là cả hành trình dài từ trước đến giờ."

Đó là lời thổ lộ, là tuyên bố, là tất cả những gì Mirei không thể diễn đạt bằng luật pháp hay logic. Yuka hiểu điều đó. Và hắn hôn lên cổ Mirei, từng cái một, vừa nhẹ nhàng vừa khắc sâu, như đang in dấu tình cảm lên làn da ấy. Tay hắn từ từ mở nút thắt của chiếc yukata, không vội vàng, mà như đang mở một món quà quý giá.

Ánh mắt họ không rời nhau, không giấu giếm, cũng không ngượng ngùng. Giây phút này không còn là bản năng hay dục vọng đơn thuần, mà là sự giao thoa của hai tâm hồn đã tìm thấy nơi để dừng lại.

Khi lớp vải cuối cùng rơi xuống, và thân thể họ áp sát không còn gì ngăn cách, Yuka cúi xuống thì thầm vào tai Mirei:

"Đêm nay, chỉ có anh và em. Không có luật lệ. Không có nhiệm vụ. Chỉ là anh yêu em."

Mirei nắm lấy tay hắn, đôi mắt sáng long lanh trong bóng tối. "Và em cũng vậy. Em là của anh, Yuka."

Tiếng thở dốc, những nụ hôn nóng bỏng, sự chuyển động đồng điệu của hai cơ thể-mọi thứ đan xen với nhau như một bản giao hưởng. Họ không nói gì nhiều nữa, vì mọi cảm xúc đều đang được truyền đi qua từng lần chạm, từng ánh nhìn, từng hơi thở.

Họ không ngủ ngay sau đó. Chỉ ôm nhau, tay đan tay, chân gác lên nhau như chẳng muốn buông rời. Mirei, lần đầu tiên trong đời, để lộ một nụ cười hoàn toàn không phòng bị. Còn Yuka, hắn ngồi dậy, lấy khăn quấn quanh người cậu, rồi kéo chăn lên nhẹ nhàng.

"Ngủ đi. Anh sẽ canh giấc cho em."

Mirei lắc đầu, tay vẫn níu lấy tay hắn. "Em muốn thức... để được nhìn thấy anh."

Yuka cười. "Vậy em nhìn đi, nhưng đừng có ngạc nhiên nếu anh nhìn lại nhiều hơn."

Trong căn phòng tĩnh lặng, hai người cứ thế ngắm nhau, không lời. Một đêm dài đã trôi qua, và khi bình minh vừa ló rạng, ánh sáng chiếu qua cửa sổ làm lấp lánh những giọt mồ hôi còn đọng trên trán. Nhưng họ vẫn nằm đó, sát bên nhau, trái tim đã không còn băn khoăn.

Đó không phải là một đêm đắm say đơn thuần-mà là đêm đánh dấu bước chuyển của một mối quan hệ. Từ những xúc cảm chớm nở đến sự tin tưởng và ràng buộc thật sự. Họ đã lựa chọn nhau, bằng cả trái tim và cơ thể.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz