ZingTruyen.Xyz

Slug

lời nhắn của tác giả:

Before I start this story, I needed to tell you guys that the plotline is heavily inspired by a movie (If you want to know the movie name, you can ask me in the comments or my cc). Except I have written it in my own style, with a sprinkle of obsession and dubious morality, you will know exactly what I mean if you read my other stories.

The story is basically nostalgic, dark and with a lot of feels.

Please check the tags once again before proceeding. I hope you enjoy!

tạm dịch:

Trước khi bắt đầu câu chuyện này, tôi cần nói với các bạn rằng cốt truyện được lấy cảm hứng rất nhiều từ một bộ phim (nếu các bạn muốn biết tên phim có thể hỏi tôi trong phần bình luận hoặc cc của tôi). ngoại trừ việc tôi viết nó theo phong cách riêng của mình, với một chút ám ảnh và đạo đức đáng ngờ, bạn sẽ biết chính xác ý của tôi nếu bạn đọc những câu chuyện khác của tôi.

Câu chuyện về cơ bản là hoài niệm, đen tối và có nhiều cảm xúc.

Vui lòng kiểm tra các tags một lần nữa trước khi tiếp tục. Tôi hy vọng bạn sẽ enjoy! =))))))

_________________

jeonghan vẫn không thể tin vào mắt mình khi nhìn chằm chằm vào người con trai xinh đẹp đang ngồi trước mặt, người mà bao năm qua anh đã cố gắng tìm kiếm, khao khát được gặp lại trong mấy năm nay. chúa ơi, jeonghan nhớ joshua biết bao . không có ngày nào anh không nghĩ về tình yêu đã mất của mình, người đã biến anh trở thành một người tốt hơn.

nhìn ánh mắt u sầu của người mình yêu, jeonghan không khỏi lạc vào dòng hồi ức đã qua. tình yêu của anh vẫn đẹp như ngày nào. nhưng chỉ có một điều bất thường về diện mạo hiện tại của người kia. tại sao joshua trông vô hồn và ... lúng túng?

jeonghan hắng giọng, "dạo này cậu thế nào?" anh hỏi sau vài phút im lặng.

anh đợi joshua trả lời. cậu nghịch nghịch gấu áo len của mình, một thói quen mà jeonghan rất quen thuộc mỗi khi joshua lo lắng.

"tôi vẫn... ổn. còn anh?"

joshua từ từ ngước lên nhìn jeonghan, cuối cùng cũng nhìn vào mắt anh. jeonghan nín thở. đôi mắt của joshua vẫn đẹp như ngày nào. và nếu jeonghan không quen với việc luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng thì có lẽ anh đã thể hiện rõ sự khao khát trên khuôn mặt của mình. nhưng anh cần phải kiểm soát lời nói và biểu cảm của mình nếu muốn người trước mặt ở lại, không khiến joshua sợ hãi. jeonghan cần biết tại sao bây giờ joshua mới tìm đến anh ấy? trong mấy năm qua joshua đã ở đâu?

"tôi ổn. " jeonghan nhanh chóng trả lời sau khi nhận ra mình đã nhìn chằm chằm vào joshua quá lâu.

một sự im lặng khó xử khác tràn ngập căn phòng rộng lớn. jeonghan sốt ruột gõ ngón tay lên chiếc bàn ngăn cách giữa họ. jeonghan là một người bận rộn và gánh trách nhiệm của cả công ty trên vai nên hiếm khi đồng ý gặp những người khác không liên quan đến công việc kinh doanh của mình. nhưng joshua thì khác. cậu luôn là một ngoại lệ trong cuộc đời jeonghan.

biết rằng người nhỏ tuổi hơn sẽ không nói bất cứ điều gì mà bản thân cậu muốn trừ khi jeonghan tự mình bắt đầu cuộc trò chuyện, anh hắng giọng và hỏi

"bốn năm qua cậu đã ở đâu?" jeonghan cuối cùng cũng vào thẳng vấn đề, không vòng vo.

joshua cứ nhìn hai bàn tay vẫn đang đặt trên đùi mình.

"tôi đang ở busan," joshua trả lời và thở ra một hơi.

'chắc hẳn cậu đã trốn rất kỹ nên người của tôi cũng không tìm thấy cậu ở đó,' jeonghan thầm nghĩ và muốn nói to điều đó nhưng anh đã không làm vậy, vì joshua.

"cậu vẫn đang đi học à?" jeonghan hỏi một câu hỏi không liên quan nhất mà anh có thể nghĩ ra.

jeonghan muốn hỏi rất nhiều điều khác, anh có rất nhiều câu hỏi. muốn biết tại sao joshua lại rời đi? tại sao cậu không liên lạc với mình nữa? tại sao joshua lại biến mất như thể em chưa từng tồn tại trên thế giới này? chỉ là vì sao? jeonghan muốn ôm lấy joshua và không bao giờ để cậu rời xa mình nữa. nhưng joshua đang ở đây, cổ họng jeonghan như nghẹn lại sau khi chứng kiến ​​tình yêu của đời mìnhđang hiện diện trước mặt lần đầu tiên sau bốn năm chết tiệt.

"không, sau khi tốt nghiệp tôi không tiếp tục học nữa... giờ tôi đã kết hôn rồi" joshua trả lời trong khi vẫn cúi đầu, giọng nói vẫn mềm mại và ngọt ngào như ngày nào. có vẻ như người nhỏ tuổi hơn thậm chí còn không nhận ra rằng một câu nói đó đã lấy đi mọi hơi thở trong phổi của jeonghan.

"ồ..." đó là tất cả những gì vị ceo có thể thốt ra khi đáp lại khi anh ấy quay mặt đi.

joshua đã kết hôn rồi à? anh cười thầm. đó chắc chắn là một viên thuốc khó nuốt. đột nhiên anh thấy tim mình như rỉ từng giọt máu.

"từ lúc nào..." anh bắt đầu, nuốt xuống nỗi cay đắng, "em kết hôn từ lúc nào?" thật là một câu hỏi kỳ lạ khi hỏi ai đó, đặc biệt khi cuộc trò chuyện đang diễn ra giữa hai người từng là người yêu của nhau. tuy nhiên, jeonghan không thể kìm được sự cay đắng nhỏ nhặt của mình và cuối cùng vẫn hỏi câu hỏi đáng sợ này.

"đã bốn năm rồi. bố mẹ tôi muốn tôi cưới seungcheol ngay khi tôi vừa tốt nghiệp," joshua nhỏ giọng đáp, đầu cúi thấp hơn trước. tại sao joshua không nhìn vào mắt anh? sợ làm jeonghan thất vọng à?

jeonghan vô thức siết chặt nắm tay. đó có phải là lý do khiến joshua rời bỏ anh nhiều năm trước và không bao giờ liên lạc với anh nữa không? cậu đã nghe lời bố mẹ và cưới người tên seungcheol đó. vậy, khi jeonghan ở đây một mình đau khổ vì mất người yêu và cố gắng tìm lại người yêu bằng mọi giá thì joshua cũng ở đó để kết hôn ?

nhắm mắt lại, jeonghan cố gắng hết sức để gạt cảm xúc của mình sang một bên và bình tĩnh giải quyết vấn đề này như một người tỉnh táo. rõ ràng phải có lý do lớn nào đó khiến joshua lại đến với anh vào lúc này và không quan tâm đến cảm xúc của jeonghan suốt bốn năm qua. người trẻ hơn bây giờ trông khác hẳn. joshua vẫn xinh đẹp như ngày nào nhưng nét hạnh phúc thường ngày trên khuôn mặt cậu giờ đây đã không còn nữa. joshua trông rất chán nản về mọi thứ...

"còn anh thì sao?" joshua cuối cùng cũng ngước lên nhìn anh, đôi mắt to tròn ẩn chứa một nỗi buồn khó nói nên lời "anh... cũng đang ở bên ai đó à?"

jeonghan khịt mũi, lắc đầu khi nhìn sang một bên, "không, tôi không," anh trả lời, đưa tay vuốt mái tóc đã tẩy của mình, trước khi nhìn chằm chằm vào joshua "tôi đã không hẹn hò kể từ ngày người yêu cũ của tôi rời bỏ tôi mà không cần bất kỳ lời giải thích nào, cậu biết đấy,"

tuyên bố rõ ràng nhắm vào không ai khác ngoài joshua, người tỏ ra nao núng trước lời buộc tội nhưng không thèm phản đối hay giải thích. người trẻ hơn chỉ cắn môi dưới và nhìn xuống đất. joshua trông có vẻ mâu thuẫn với những gì cậu sắp nói tiếp theo.

hít một hơi thật sâu và nghiêm túc nhìn jeonghan, lần này trên khoé mắt cậu xuất hiện vài giọt nước mắt.

"j-jeonghan, em biết điều này rất đột ngột. lẽ ra em không nên đến gặp anh một cách bất ngờ như thế này, sau nhiều năm không liên lạc với anh. nhưng em không còn lựa chọn nào khác" joshua nói, đưa tay ra trước như đang dò dẫm xung quanh một cách lo lắng, liên tục run rẩy.

"em thực sự cần sự giúp đỡ của anh. có một số chuyện đã xảy ra và em không thể tìm ra manh mối nào để giải quyết. xin anh... xin anh đừng nghĩ rằng em ích kỷ hay chỉ muốn lợi dụng anh. em đã đi khắp nơi nhưng không có ai.... không ai giúp em cả, jeonghan", giọng nói mềm mại của joshua như vỡ ra khi em đang giải thích một cách nghiêm túc.

jeonghan vô cùng sửng sốt khi đột nhiên nghe thấy giọng nói đứt quãng của người nhỏ hơn, tự hỏi chuyện gì đã thực sự xảy ra với joshua, một người vốn bình tĩnh và tự chủ nhất mà anh biết, đột nhiên lại tuyệt vọng và bất lực đến thế này.

"joshua...shua, em bình tĩnh trước đã được không?" jeonghan nghiêng người về phía trước và nắm lấy bàn tay run rẩy của cậu "hít một hơi thật sâu và nói cho anh biết có chuyện gì nhé?"

joshua làm theo lời jeonghan và nhìn xuống đất một lần nữa "em có một đứa con trai, được ba tuổi" joshua thú nhận với giọng nói nhỏ nhẹ và ngay khi nói điều đó, jeonghan nhận ra một giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt xinh đẹp của cậu.

bản thân anh cũng không hiểu tại sao sau khi nghe được thông tin này, bàn tay anh đang nắm chặt joshua lại vô tình buông lỏng. người trẻ hơn dường như nhận ra điều này và nhanh chóng ngước lên để xem biểu cảm của jeonghan. vị ceo đã không đủ nhanh để che giấu cảm xúc và những ý định của mình. đập vào mắt của joshua là vẻ mặt đau khổ của jeonghan.

joshua rút tay ra và nhìn jeonghan với ánh mắt hiện lên nỗi đau đớn giống như cảm giác của anh lúc đó.

"làm ơn đừng nhìn em như vậy, jeonghan," người trẻ hơn cầu xin. jeonghan không biết mình đang nhìn joshua theo một cách nào để cậu phải nói ra điều đó. có phải anh ấy trông như một người điên trong mắt người trẻ hơn không? đau lòng? buồn? hay tức giận?

"những khoảnh khắc em trải qua cùng anh là một trong những khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời em, jeonghan. giờ đây chỉ còn là những ký ức xa xôi, chúng rất quý giá đối với em... và em sẽ không bao giờ quên chúng", joshua chân thành nói, nỗi đau và sự đau lòng được đan xen bằng giọng nói nhẹ nhàng nhưng êm dịu của cậu

"sau khi mọi chuyện giữa chúng ta kết thúc, con của em là tất cả đối với em", koshua nói, dòng nước mắt lại tuôn rơi khi nhắc đến con mình.

jeonghan chỉ có thể nhìn chằm chằm và cắn môi mà quay đi, không dám chạm vào người cậu, người sẽ không bao giờ là của anh nữa, ngay khi anh nhận ra rằng người này giờ đã là một người đã có gia đình và một đứa con.

"chuyện gì... đã xảy ra với con của em vậy?" jeonghan hỏi sau một hồi suy nghĩ. joshua dường như cũng đã bình tĩnh lại được một chút.

joshua ngước lên cùng với đôi mắt đẫm lệ, jeonghan có thể nhìn thấy sự đau đớn và tổn thương trong đôi mắt đẫm lệ đó.

"mất tích." joshua thú nhận bằng một giọng nói khó nghe.

trong một giây, jeonghan không biết mình có nghe rõ không. nhưng không thể nhầm lẫn được. con của joshua đã mất tích? anh không biết phải phản ứng thế nào trước điều đó. nhưng cũng dễ hiểu tại sao joshua gần như suy sụp mặc dù cậu thực sự là một trong những người kiên nhẫn nhất mà anh biết.

jeonghan đưa tay ra và nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cậu, dù còn do dự, nhưng vẫn siết chặt nó như một lời an ủi. cho dù quá khứ của họ có ra sao đi chăng nữa, cho dù trước đây họ đã quấn lấy nhau trên giường bao nhiêu đêm, và cho dù jeonghan đã mất ngủ nhiều ngày sau khi joshua rời xa anh, cậu vẫn là người mà Jeonghan yêu thương, sẵn sàng hết lòng với mọi thứ của mình. và jeonghan chưa bao giờ thích những giọt nước mắt và nỗi buồn trong đôi mắt đẹp của joshua.

"con của em đã mất tích một cách khó hiểu. đó là ngày đầu tiên bé con đến trường mẫu giáo. em đang nắm tay của bé con đến đó thì đột nhiên một chiếc ô tô lao tới bên cạnh và ép cả em và bé con vào trong. họ đánh em bất tỉnh ngay lập tức và khi em tỉnh dậy thì thấy đã trong bệnh viện. còn con của em... lúc đó bé con không ở bên cạnh em" joshua giải thích trong nước mắt. cậu lại bắt đầu khóc khi nhớ lại sự việc đau thương. cố gắng lau đi những giọt nước mắt nhưng chúng dường như không muốn dừng lại chút nào.

jeonghan xử lý tất cả những gì cậu vừa nói. làm sao có người có thể bắt cóc một đứa bé giữa đường như vậy mà không bị bắt. joshua được thả ra mà không có vết thương nặng nào nhưng đứa bé đã biến mất? và bên bắt cóc thậm chí còn không yêu cầu tiền chuộc? làm sao chuyện như thế này có thể xảy ra được?

"em đã thử lập hồ sơ vụ án mất tích chưa, joshua? không có camera dám sát nào quanh nơi em và con trai em bị bắt cóc sao? chắc chắn phải có manh mối về việc con trai em đang ở đâu..." jeonghan giải thích, nắm cả hai tay joshua, cố gắng an ủi cậu con trai vẫn đang sụt sịt.

joshua lắc đầu phủ nhận, "em đã khởi kiện. em đã cố nhờ cảnh sát kiểm tra các camera gần đó. nhưng chẳng có tác dụng gì. em không biết tại sao...... nhưng em không còn tin ai nữa. đoạn video đó đã bị xóa bằng một cách nào đó. các bác sĩ ở bệnh viện nơi em tỉnh dậy sau vụ bắt cóc cũng không thể biết ai đã chuyển em vào. chính quyền trường mẫu giáo cũng xóa tên jungwon khỏi danh sách học sinh ngay sau vụ việc đó" joshua luyên thuyên về những việc đã xảy ra sau vụ bắt cóc với những giọt nước mắt vẫn chảy dài trên đôi mắt cậu như thác nước.

lúc này, jeonghan phải đứng dậy khỏi chiếc ghế xoay và đi đến gần chỗ joshua đang ngồi để ngăn anh lên cơn hoảng loạn. rõ ràng là joshua đã phải mất rất nhiều sức lực mới có thể mở lòng nói với anh về sự việc đó. dường như nỗi ám ảnh về ngày hôm đó vẫn còn in đậm trong tâm trí của joshua.

jeonghan xoa lưng anh để an ủi anh, "hít thở nào, joshua. đừng hoảng sợ. anh sẽ không đi đâu cả. anh vẫn ở đây mà, luôn ở bên cạnh em, anh đảm bảo" kéo joshua lại gần ngực mình. bất chấp sự cay đắng, anh vẫn chưa bao giờ ngừng yêu joshua.

và bây giờ khi có một joshua quá gần gũi và dễ bị tổn thương, jeonghan nhận ra rằng mình gần như đã quên mất cảm giác được ôm người yêu của mình, ôm joshua của anh là như thế nào . người nhỏ hơn đang chìm trong suy nghĩ, dường như không nhận ra hành động này của jeonghan, tiếp tục sụt sịt trong vòng tay anh "bây giờ, hãy nói cho anh biết chuyện này xảy ra khi nào? con trai jungwon của em mất tích khi nào?"

joshua đột nhiên im lặng, có lẽ là khi jeonghan nhắc đến tên con trai mình. cuối cùng cậu cũng bình tĩnh lại một chút, rời khỏi vòng tay của jeonghan nhanh như chớp sau khi nhận ra người lớn tuổi hơn đang ôm mình. joshua rút ra nhanh đến mức tưởng như bị bỏng. jeonghan không khỏi tránh được cảm giác đau nhói trong lòng khi joshua lùi lại một bước, tạo ra khoảng cách lớn hơn giữa họ.

"đã một tháng rồi," người nhỏ hơn nhẹ nhàng trả lời, "em đã cố gắng tìm kiếm cả tháng nay nhưng vẫn không có manh mối."

trong giây lát, jeonghan chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt chán nản đầy mệt mỏi của người nhỏ hơn. cố gắng không tỏ ra cay đắng trước sự thờ ơ của người kia đối với mình, anh hắng giọng khi một ý nghĩ mới thoáng qua trong đầu.

"còn chồng của em thì sao?" jeonghan hỏi: "không phải anh ấy cũng đang cố gắng tìm con trai của em vì anh ấy là bố sao?"

joshua im lặng một lúc. jeonghan không khỏi nhíu mày bối rối cho đến khi người nhỏ hơn trả lời, khiến anh càng sốc hơn.

"em...em không biết chuyện gì đã xảy ra với anh ấy. kể từ khi jungwon mất tích anh ấy đã không còn như xưa nữa. anh ấy không nói chuyện với em, cũng không để ý đến em. và... và thực sự không có nỗ lực nào khiến anh ấy tìm kiếm con trai của em", joshua nói và lau nước mắt. trông cậu thật bất lực, không thể nói ra điều này đến nỗi jeonghan muốn kéo joshua vào vòng tay mình lần nữa và đảm bảo với cậu rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. nhưng chiếc nhẫn trên ngón tay joshua và lời nhắc nhở về đứa con trai đang mất tích đã ngăn anh ôm lấy cậu. không phù hợp chút nào.

"em đã thử mọi cách. nhưng chẳng có tác dụng gì. rồi em nhớ đến anh", joshua đột nhiên ngước nhìn jeonghan và nuốt nước bọt, biết bao cảm xúc không rõ ràng xoay quanh đôi mắt nâu đó, khiến trái tim jeonghan gần như thắt lại, "em nhớ anh đã nói với em nếu em cần gì có thể đến gặp anh, nếu em cần bất kỳ sự giúp đỡ nào"

joshua cay đắng nhìn jeonghan rồi quay đi, như thể cậu đang xấu hổ khi đứng trước mặt jeonghan. như thể cậu xấu hổ vì thực sự phải đến gặp jeonghan, tìm đến người yêu cũ của cậu để nhờ giúp đỡ tìm kiếm đứa con trai đang mất tích, "làm ơn, xin anh, jeonghan. anh nghĩ em ích kỷ cũng được. nhưng xin anh cũng hãy hiểu.....điều đó. em đang tuyệt vọng" joshua nói một cách tha thiết, gần như cầu xin.

"em cũng không thể mất con mình được, jeonghan. xin hãy giúp em tìm con của em" joshua thật sự đã cầu xin jeonghan.

jeonghan vẫn bất động tại chỗ. tổn thương, bối rối và còn hơn cả sốc. nhưng trên hết, anh cảm thấy bị phản bội. anh có thể thấy joshua đau đớn đến mức nào, nhưng anh cũng đau đớn như thế nào. còn cảm xúc của anh thì sao?

jeonghan biết mình không nên lúc nào cũng nghĩ về quá khứ, anh không nên đổ lỗi cho joshua vì đã đột ngột biến mất khỏi cuộc đời anh nhiều năm trước mà không nói cho anh biết lý do, vì anh biết rằng đây không phải lúc.

con của joshua đang mất tích và cậu đến đây có mục đích, với hy vọng tìm thấy con mình. không được có quan hệ tình cảm với người yêu cũ.

con trai? jeonghan băn khoăn và cười thầm trong lòng, nỗi cay đắng lại bao trùm lấy anh một lần nữa. joshua không chỉ bỏ anh đi và kết hôn với người khác nhiều năm trước mà giờ đây cậu còn có một đứa con. jeonghan không thể ngăn được sự ghen tị và giận dữ bao trùm lấy anh chỉ trong một giây. mẹ kiếp! jeonghan thậm chí còn không biết joshua có thể mang thai.*

jeonghan biết có một bộ phận nam giới có thể thụ thai và sinh con. anh chỉ không biết joshua sẽ là một trong số họ. họ rất hiếm.

anh nhớ lại tất cả những đêm nồng nàn mà họ đã trải qua cùng nhau, khi jeonghan ra vào bên trong joshua, chàng trai xinh đẹp bên dưới anh sẽ liên tục gọi tên anh như một câu thần chú khi cả hai lên đỉnh. jeonghan nhớ mình không thể trải qua một ngày mà không hôn joshua, nguồn vui, sự an ủi, niềm hạnh phúc duy nhất của anh.

joshua là tất cả đối với anh nhưng mọi thứ lại kết thúc giống như mọi giấc mơ ngọt ngào. giờ đây, joshua đã thuộc về một người khác không phải jeonghan

bây giờ jeonghan đang mong đợi tìm được đứa bé mà joshua đã mang thai với người khác? thật buồn cười, phải không?

vì mối hận thù của mình, jeonghan lẽ ra sẽ từ chối người nhỏ hơn ngay lập tức nhưng khi nhìn vào người con trai xinh đẹp chỉ cách anh vài bước chân, đôi mắt đẫm lệ tuyệt vọng, jeonghan mới biết anh không thể làm như vậy.

chỉ cần một cái nhìn, jeonghan nhận ra lý do tại sao anh luôn bị joshua nắm thóp. tại sao anh luôn bị ám ảnh bởi cậu như vậy. chỉ với một cái nhìn đó, anh đã quên hết mọi luân thường đạo lý trên đời. jeonghan quyết định trở thành người đàn ông ích kỷ như trước khi anh gặp joshua.

jeonghan chưa bao giờ là một vị thánh ngay từ đầu. anh chỉ cố gắng trở thành một người tốt hơn khi joshua bước vào cuộc đời anh và hứa sẽ ở bên anh mãi mãi. và jeonghan đã cố gắng, anh đã cố gắng bỏ tất cả những thói quen xấu của mình vì joshua. nhưng bây giờ người em đã không còn trong cuộc đời anh nữa, tiếp tục làm người tốt thì có ích gì?

jeonghan sẵn sàng trở thành người đàn ông độc ác nhất, tồn tại mà không hề xấu hổ miễn điều đó có nghĩa là anh ta có thể giữ joshua ở gần mình và có được cậu một lần nữa. ngay cả khi điều đó có nghĩa là tìm được đứa con của người yêu cũ và về mặt kỹ thuật là kéo dài thời gian ở bên anh ấy của người trẻ hơn, thì cũng vậy thôi.

"anh sẽ giúp em. đừng lo," jeonghan thì thầm và bước những bước cẩn thận về phía người trẻ hơn.

joshua nhìn chằm chằm vào jeonghan, khuôn mặt thể hiện những cảm xúc lẫn lộn. jeonghan nắm lấy cổ tay cậu và kéo cậu vào lòng khi anh vòng tay thật chặt quanh eo cậu. anh biết rất rõ lần này người nhỏ tuổi hơn sẽ không đẩy anh ra. suy cho cùng, kể từ bây giờ trở đi, joshua sẽ mãi mãi mang ơn anh vì bất cứ điều gì anh làm và jeonghan đảm bảo sẽ tận dụng mọi lợi thế từ điều đó.

___________

*chỗ này tác giả ghi là carrier nhưng mình lại không biết nó có giống với song tính hay không. nhưng nếu đọc lại mà dùng song tính nó sẽ không thích hợp, vì song tính nó có dấu hiệu trên cơ thể nữa nên mình sẽ tạm dịch như trên nhé.

đừng quên vote cho mình nhó hihi

___________

bản dịch được dịch sát so với bản gốc khoảng 80-90%, đã có sự cho phép của tác giả và bản dịch thuộc quyền sở hữu của mình, vui lòng không re-up, chuyển ver hay mang đi nơi khác khi chưa có sự cho phép.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz