ZingTruyen.Xyz

Slug

Mắt em mãi dõi theo bóng dáng anh, gầy gò mà dịu dàng, thứ hình ảnh em có chăng cả đời cũng không quên nổi. Thương thân em lẻ loi, anh hỡi, anh đắm chìm trong hơi ấm của người khác, còn em ôm trọn lạnh lẽo nơi đôi bàn tay chai sạn, chẳng có lấy một tia ấm áp từ anh.

. . .

Trời đông lặng lẽ trôi, Soobin bước đi dọc theo góc phố, dòng người cứ thế mà ngược xuôi, chẳng hề ngưng nghỉ. Khóe môi hắn thoáng cười; giờ đây, hắn đã được nhận vào làm trong công xưởng, đã có thể gánh vác được cho anh. Hắn vội vã trở về, từ xa đã thấy anh ngồi tựa vào bậc hiên, đôi tay trắng ngần đang nhẹ nhàng gọt những trái táo đỏ mọng, ánh mắt thoáng chút chờ mong xen lẫn đợi chờ.

“Anh ơi!” Soobin reo lên, nụ cười tươi rói như đứa trẻ, vội vàng bước tới, vòng tay ôm chặt lấy anh từ phía sau.

“Ây, Soobin, từ từ thôi,” anh khẽ cười, giọng pha chút lo lắng, “anh đang cầm dao đây này. Em mà nhào vào thế lỡ lại bị thương thì sao?”

Soobin dụi đầu vào vai anh, mùi hương thân quen của Yeonjun làm hắn thêm yên lòng. Trong tay, hắn mang theo bịch cháo còn nóng hổi, lo lắng nhìn Yeonjun đang quấn mình trong đống áo ấm dày cộm mà vẫn không ngăn nổi cơn sốt. Hắn khẽ khàng.

“Anh ra ngoài thế này, gió lạnh lắm… Lỡ ốm nặng thêm thì biết làm sao hả?”

Cả hai đều là những kẻ nghèo khó, đời đưa đẩy thế nào vẫn nặng lòng thương nhau. Soobin cũng chẳng rõ vì sao, chỉ biết hắn muốn mãi ở bên anh, dẫu bao cơ cực cũng chẳng để anh phải thiệt thòi.

Anh lạnh, hắn chắt chiu mua chiếc áo ấm. Anh trằn trọc khó ngủ, hắn dang tay ôm anh vào lòng.

Hắn nguyện làm mọi thứ vì anh, nhưng ôi chao, đời hắn nghèo nàn quá. Một chiếc nhẫn giản đơn để minh chứng cho tình yêu vẫn chưa thể sắm nổi, một mái nhà vững chãi cũng là điều xa xỉ. Nghĩ mà xót xa, hắn nghèo đến mức chưa có cả chiếc xe đàng hoàng, để đưa anh đi qua bao nắng gió đời thường.

Nhưng… anh ơi, ở lại bên hắn lâu thêm chút nữa nhé? Cả đời được không anh? Hắn sẽ gắng gom góp, sắm sửa cho anh từng thứ một, sẽ chẳng để anh phải chịu thiếu thốn mãi đâu. Đừng rời xa hắn, hắn xin anh.

Đêm khuya, trời càng buốt lạnh, hơi thở anh khẽ run lên theo từng cơn gió rét, chiếc mũi đỏ ửng vì bệnh cảm chưa dứt. Soobin ngồi đó, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại trong lòng mình, ngắm anh ngoan ngoãn say giấc. Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên vầng trán còn vương chút hơi nóng. Trong lòng chỉ có một nguyện cầu, mong anh chóng lành bệnh, để rồi khỏe mạnh mà ngắm nhìn cuộc đời xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất, như chính anh vậy.

. . .

Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của anh, cùng nhau bước đi dưới cái lạnh buốt của trời đông. Gió đông thổi qua, ù ù bên tai, nhưng lòng hắn chỉ ấm áp lạ thường.

Bất chợt, cả hai dừng lại trước một tiệm nhẫn nhỏ ven đường. Ánh mắt anh dừng ở một chiếc nhẫn xinh xắn nơi tủ kính  giản dị mà thanh thoát, đẹp đến nao lòng. Hắn thấy anh chăm chú, cũng lặng lẽ nhìn theo. Ánh mắt chuyển dần sang bàn tay trắng ngần nhưng trống rỗng của anh, bỗng chốc mà lòng hắn se thắt. Nếu chiếc nhẫn ấy được ướm vào tay anh, thì sẽ đẹp biết bao nhiêu.

"Anh thích đúng không? Vậy… em sẽ cố gắng, nhất định mua cho anh, anh đợi em nhé" hắn siết chặt lấy tay anh, nói.

Anh nghe vậy, thoáng chút bối rối, khẽ lắc đầu, nhưng đôi mắt vẫn không thể rời khỏi chiếc nhẫn trong tủ kính.

"Ưm… anh không cần đâu, Soobin đừng bận lòng quá" anh khẽ cười, giọng nhẹ nhàng, "Anh có Soobin bên cạnh là đủ rồi."

Anh nói dối, nhưng cái dối ấy lại dịu dàng đến nỗi chẳng làm hắn buồn lòng. Hắn nhìn anh, thấy rõ trong ánh mắt chút ước ao giấu kín, thấy cả những thiệt thòi mà anh không bao giờ than vãn. Anh muốn nhưng chẳng dám mơ, cần nhưng chẳng nỡ nói.

Vậy để hắn mơ thay phần anh, để hắn ôm lấy giấc mơ ấy, rồi từng chút một thực hiện, làm cho anh nhé.

Hắn luôn ước ao anh sẽ chờ đợi hắn, mong anh đừng nản lòng mà rời xa, bởi vì hắn cần thời gian để biến những ước mơ thành hiện thực, cho anh những gì xứng đáng.

Hắn quay sang, nhìn vào đôi mắt đượm buồn của anh, trái tim thổn thức, rồi khẽ nói, "Thương anh, đợi em, nhé?" Hắn vừa nói, vừa xoa nhẹ hai bên má anh, ngón tay lướt qua, dịu dàng như những lời hứa.

Anh nhìn hắn, đáp, "Anh cũng thương Soobin, anh đợi, đợi Soobin cả đời."

Anh nói dối.

Anh thương soobin, anh nói dối, đó là thương hại

Anh đợi soobin, đừng nói dối, anh đâu đợi em

Nhìn kìa, tay anh đã ướm lên chiếc nhẫn lấp lánh, tay trong tay với người yêu, không phải hắn. Hắn đứng lặng, ánh mắt không thể rời khỏi cảnh tượng ấy. Trái tim hắn như nghẹn lại, trong khi tay hắn vẫn nắm chiếc nhẫn giản dị, không lung linh, không sáng loáng như chiếc nhẫn mà anh đeo. Nó chỉ là một mảnh kim loại mộc mạc, không gì hơn, nhưng lại là tất cả những gì hắn có thể trao cho anh.

Hắn cười khinh, nhưng không phải khinh anh, mà là khinh chính bản thân mình. Tại sao ư? Vì nghèo.

Vì cái nghèo đeo bám hắn, khiến hắn không thể cho anh những thứ xứng đáng. Cái nghèo khiến hắn cảm thấy mình chẳng thể làm gì, chẳng thể đem đến cho anh niềm vui trọn vẹn, chỉ có thể đứng nhìn anh hạnh phúc bên người khác, trong khi hắn vẫn mãi nghèo khó, tay không.

Người đó cho anh một căn nhà đầy đủ, không phải cái nhà trọ tồi tàn, thiếu thốn từng góc cạnh. Người đó cho anh một chiếc xe vững chãi, che nắng che gió, che cả mưa, không phải chiếc xe cũ kỹ, chẳng khác gì đống sắt vụn như hắn.

Người đó cho anh tất cả những thứ hắn không thể có, cho anh một cuộc sống tươi đẹp, nơi mọi thứ đều trọn vẹn. Còn hắn, chỉ có thể đứng bên lặng lẽ, nhìn anh nhận lấy những điều tốt đẹp mà mình mãi mãi không thể mang đến.

Anh thấy hắn rồi, ánh mắt ngạc nhiên, rồi lại nheo. Một giây sau, anh quay đầu đi, bước chân vội vã rời xa hắn, rời khỏi cuộc sống mà có hắn.

"Anh xin lỗi."

" Chẳng sao đâu anh ơi, cảm ơn vì đã không đợi em" hắn nghe thấy anh đáp, giọng nhẹ như gió. "Cuộc sống anh, sẽ đẹp hơn nếu không có sự nhơ nhuốc của em. Sống tốt, anh nhé."

Năm năm đã qua, anh giờ đây trưởng thành, không còn là chàng trai gầy gò như xưa. Làn da anh trắng mịn, nhưng mắt vẫn đăm đăm, chạm vào phiến đá khắc tên Choi Soobin.

Tay anh cầm tờ giấy cũ, mực loang lổ như những giọt lệ đã rơi, như một lời tạ từ.

" Gửi anh, người em thương, thương đến cuối đời.

Cuộc sống anh ổn chứ? Đừng để mình đau yếu vì thời tiết, anh nhé. Mong anh luôn bình yên, bởi anh xứng đáng nhận mọi điều tốt đẹp trên đời."

Mọi thứ tốt đẹp trên đời, anh có, nhưng không có hắn. Hắn là vết nhơ trong cuộc đời anh, thứ không đáng được đón nhận.

Hắn gieo mình trong bóng tối, mong rằng kiếp sau sẽ không giống kiếp này. Kiếp này, hắn sống quá hèn hạ, quá yếu đuối, không thể cho anh một cuộc sống trọn vẹn. Hắn không muốn anh phải sống như hắn, trong sự nghèo khó và đau khổ. Chỉ hy vọng rằng, trong một thế giới khác, anh sẽ được hạnh phúc, sẽ không phải gánh chịu những gì hắn đã phải chịu đựng.

" Nếu anh đến gặp em, thì mong anh nhận lấy món quà cuối cùng của em, chắc nó sẽ cũ, nhưng mong anh đừng chê. Em nghèo lắm, chỉ có thế thôi, anh nhận cho em vui, và đừng khóc anh nha."

Lời nói của hắn như vang vọng trong không gian tĩnh lặng, như một lời từ biệt cuối cùng. Cái nghèo đeo bám hắn, nhưng tình cảm dành cho anh lại vẹn nguyên. Món quà ấy, dù cũ kỹ, dù chẳng thể sánh với những thứ anh xứng đáng có, vẫn là tất cả những gì hắn có thể trao cho anh, một lần nữa, với tất cả sự chân thành.

Anh run run mở chiếc hộp nhỏ, trong đó là chiếc nhẫn, chiếc nhẫn mà hắn đã dốc hết sức lực, nhịn ăn nhịn uống để có thể mua. Nhưng khổ thay, hắn chẳng kịp trao nó cho anh, bởi anh đã đi rồi, không đợi hắn, không chờ đợi sự nghèo khó của hắn.

Chiếc nhẫn, dù đẹp, dù là tất cả những gì hắn có thể trao, giờ đây lại trở thành vật vô nghĩa, nằm lặng lẽ trong tay anh, như một lời hứa chưa kịp thực hiện, một tình yêu chưa kịp trọn vẹn.

Cuối cùng, mắt anh cũng rơi những giọt lệ nhỏ nhoi, như thể chúng đến muộn màng, nhưng vẫn đủ để đắp vào vết thương đã lâu không lành của hắn. Những giọt lệ ấy trao cho hắn một sự thương hại, một cảm giác xót xa mà hắn không thể xua tan.

“Cảm ơn người vẫn nhớ, nhưng em chết rồi còn đâu?”
                                          

Tai ương.





. . .

Đã sẵn sàng bị nhét vào thùng xốp.









Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz