Tình tan
There's a girl, but i let her get away.
It's all my fault, 'cause pride got in the way.
And i'd be lying if i said, i was okay.
About that girl, the one i let get away.
***
Em và Draco đã có mối tình mà nhiều người ngưỡng mộ nhưng rồi nó đã kết thúc khi vào năm học thứ năm.
"Anh sao vậy Draco! Em đã nói rồi, em và Harry không thề có bất cứ thứ gì cả!"
Bây giờ thì sao, Draco và em lại cãi nhau nhưng lần này còn to hơn những lần trước.
"Không có gì? Chẳng phải chính mắt tôi đã thấy em và thằng Potter đó ôm nhau?"
Cả hai cãi nhau ngay giữa phòng sinh hoạt chung của Slytherin vậy nên việc xung quanh có rất nhiều người vây quanh để hóng chuyện.
Em nhìn người con trai mà vẫn thường dịu dàng với mình mà đôi mắt gập trong hơi sương, em và Harry vốn chẳng có bất kì thứ gì, vốn dĩ ngày hôm đó Harry đã chủ động gặp mặt em chỉ để trả lại quyển sách nhưng không may có cậu bạn Hufflepuff đã chạy lại và vô tình đụng trúng em khiến em mất thăng bằng may mắn rằng Harry đã đỡ, vậy mà Draco không những không hỏi lý do mà đã kết luận.
"Vậy còn anh? Sao anh lại trách em khi mà chính anh cũng như vậy với nhỏ Astoria Greengrass sao?"
Draco ngay tức khắc nhăn mặt nhìn em, anh thở dài một hơi, đôi mắt xám tro ấy bây giờ lại có chút tuyệt tình khi nhìn em.
"Chia tay đi."
"Này Draco! Mày đang nói cái quái gì vậy?"
Pansy nãy giờ cuối cùng cũng đi lên, cô chắc chắn là tin tưởng tuyệt đối vào em nên việc mà em có gian tình với Harry là chuyện sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Blaise cũng đi lên, cậu vỗ vai của Draco rồi nói.
"Được rồi nào, hai bây sao phải cố cãi nhau to vậy hả? Vào phòng rồi nói chuyện đàng hoàng đi."
Em nhìn Draco với đôi mắt ầng ậng nước, chưa lần nào mà em cảm thấy tủi thân đến như vậy, em yêu Draco nhiều đến thế mà anh lại chẳng tin em. Em hít một hơi thật sâu để cố không để nước mắt rơi xuống.
"Đ..được, nếu anh muốn.."
"Y/n!" Pansy và Blaise kêu lên.
Em quay phắt người bỏ đi, Draco vẫn đứng đực ra đó và cũng chẳng có ý định sẽ đuổi theo em, anh cũng quay người bỏ về phòng của mình. Bây giờ có biết bao nhiêu người đang bàn tán, có người thì thầm vui trong lòng, người thì cảm thấy tiếc nuối cho mối tình này.
Sau vài tuần chia tay, dường như câu chuyện về em và anh vẫn chưa có dấu hiệu gì là sẽ lắng xuống. Nó lớn đến nỗi mà đến cả các giáo sư trong trường cũng biết được chuyện này.
"Draco?"
Pansy và em đang đi trên hành lang, anh lúc này đang vòng tay qua eo của nhỏ Astoria, trái tim em bỗng thắt lại, một cảm giác đau đớn len lỏi trong tâm trí của em, nó dường như muốn bóp chặt khiến em chẳng tài nào thở nổi.
Chỉ sau vài tuần mà anh đã công khai yêu đương với Astoria, vậy chẳng phải những chuyện trước kia em nói đều là đúng sao?
Draco thấy em bỏ đi cũng nắm chặt tay của mình lại, đến cả anh cũng không ngờ sẽ có ngày mà cả hai sẽ biến thành như này. Draco chỉ là muốn em giận rồi sẽ đến làm lành với anh mà thôi.
"Y/n, bồ mặc kệ nó đi." Pansy nhìn em đầy lo lắng, mấy nay vì Draco mà em không ăn uống được đàng hoàng có khi còn bỏ cả bữa ăn. "Mình ổn..Pansy, mình về kí túc xá trước nhé." Em đi đến trước cửa phòng sinh hoạt chung rồi đọc mật khẩu bước vào, ngay tức khắc em lao vào phòng của mình rồi nằm gục xuống giường mà khóc nấc lên. Em muốn chứng minh cho mọi người và cả anh biết rằng không có Draco em vẫn sống rất tốt nhưng em lại chẳng làm nổi, cứ mỗi khi gặp anh em lại trở nên yếu đuối đến lạ thường. Câu chuyện của em và Draco đã lắng xuống được đôi phần khi mà vụ của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã quay trở lại. Dù vậy cũng chẳng tránh được vài tiếng nói khi họ thấy em hoặc là về Draco. Và rồi đến năm học thứ bảy em và anh vẫn như vậy. Cả hai chẳng ai nói chuyện với nhau cũng chẳng một ai giải thích với nhau câu nào. "Em làm gì ở đây vậy?" Draco bất ngờ xuất hiện trên tháp thiên văn, em nhìn anh với vẻ bất ngờ rồi lại quay đầu đi không dám nhìn tiếp. Mỗi lần gặp anh trái tim của em lại nhói lên một cách đau đớn. "Không phải chuyện của cậu.. Malfoy.." Anh nghe em gọi mình một cách xa lạ như vậy thì cười chua xót. Draco đi tới ngồi kế bên em, anh dường như muốn nắm tay em rồi chợt khựng lại khi nhận ra việc cả hai bây giờ chẳng còn là một đôi như xưa nữa. "Chúng ta quay lại được chứ...?" Từng làn gió mát thổi qua làn tóc của em, cả hai im lặng như vậy một hồi lâu đến khi nghe thấy tiếng em sụt sịt vì khóc. Em quay lại nhìn Draco, trong đôi mắt tràn gập sự tức giận xen lẫn chút nhung nhớ, hai năm qua chưa lần nào là em ngừng nhớ đến người con trai này, bốn năm yêu nhau đó không phải là quãng thời gian ngắn để em dễ dàng quên đi anh, đã biết bao nhiêu lần mà em âm thầm bật khóc khi thấy anh và Astoria đi cùng nhau. Em dường như đã bị anh quay như chong chóng rồi. "Quay lại, khi anh đã sẵn sàng buông lời chia tay?" Anh vẫn im lặng, đến nhìn còn chẳng dám, mái tóc bạch kim đó vẫn bay một theo làn gió. Draco vẫn như vậy chỉ là bây giờ anh có chút gầy hơn xưa. Draco ngẩng đầu nhìn em, anh vươn tay ôm lấy em vào lòng. Bây giờ em muốn đẩy người con trai này ra, nhưng khi ngửi thấy mùi hương mà bản thân vẫn hằng nhung nhớ thì lại không nỡ, em cũng chẳng dám ôm anh mà chỉ nắm chặt lấy cái áo đồng phục của Slytherin đến nhăn nheo. "Anh xin lỗi, làm ơn..một lần này hãy tin tưởng anh..anh cũng sẽ tin em." Em vươn tay xoa nhẹ từng lỏn tóc bạch kim của anh, Draco cũng thuận theo mà áp sát gương mặt vào lòng bàn tay của em, cảm nhận hơi ấm từ em mang lại. "Đến khi trận chiến kết thúc...khi đó chúng ta hãy quay lại.." Draco ôm em vào lòng lần nữa, lần này em còn có thể cảm thấy bên vai của mình ướt đi vì nước mắt của anh. Có đánh chết em cũng sẽ không ngờ bản thân sẽ quay lại với Draco. Và rồi cái ngày định mệnh ấy cũng đã đến. Voldemort bước đến trước mặt của tất cả mọi người, sau lưng gã còn có các Tử Thần Thục Tử khác. "Harry Potter đã chết! Không còn ai có thể cản ta nữa." Em có chút khựng lại khi nghe tin này nhưng rồi bản thân lại nhìn qua Draco vẫn đang đứng ngay bên cạnh mình, chẳng hiểu sao cứ hễ bên anh lại luôn khiến em cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết. Bỗng bất ngờ Harry xuất hiện, Draco cũng thuận đấy mà chạy đến đưa đũa phép cho cậu ta, anh vốn dĩ luôn ghét Harry nhưng lần này không có cậu ta thì chắc chắn sẽ chẳng còn ai đánh bại được Voldemort. "Draco!" "Avada Kedavra!" Một màu sáng xanh liền hiện lên từ cây đũa phép của Voldemort, em chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà lao đến đẩy ngã Draco và một mình hứng chịu nó. "Expelliarmus." Harry cũng vừa đọc thần chú, chúa tể đã chết nhưng dường như cũng chẳng có ai vui nổi. Draco ôm lấy cơ thể lạnh ngắt của em mà khóc nấc lên, mọi chuyện đáng lẽ sẽ không như ngày hôm nay nếu như Draco sẵn sàng bỏ cái tôi của mình đi để giữ em lại sau cái ngày mà anh nói chia tay nhưng anh đã không làm vậy. "Hức..Y/n..làm ơn, e..em đã hứa."Em đã hứa khi trận chiến kết thúc thì sẽ cùng anh quay lại, Draco còn chưa kịp bù đắp lại cho em vậy mà em lại vì anh mà hứng chịu bùa chú nguy hiểm như vậy.
***
Draco từ khi mất em đã nhốt mình lại trong phòng, không chịu ăn uống gì khiến ông bà Malfoy đau lòng, họ cũng buồn khi thấy em mất. Phải mất rất nhiều thời gian Draco mới chấp nhận rằng em đã ra đi mãi mãi.
Ngày hôm nay vẫn như thường lệ Draco vẫn đến thăm mộ của em, dường như là ngày nào cũng đến.
Anh đã hối hận vì bản thân biết em không phản bội nhưng lại không chịu giảng hoà vì cái tính kiêu ngạo. Ai ngờ đâu vì nó mà Draco lại bỏ lỡ em tận hai năm.
"Đừng lo Y/n...anh sẽ tới với em sớm thôi, chúng ta sẽ không còn xa nhau nữa..."
______Author: kết cục ra sao thì chắc là mấy bồ cũng biết rồi he =))))), hic tự viết tự khóc vl. 1683 từ.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz