Slug
Đô thành,Bầu trời dày đặc những đám mây đen khiến không khí như bị đè nén xuống nặng trịch.Cũng giống với những ngày gần đây ở đô thành, trên con đường rộng lớn mặc dù có người đi qua đi lại, nhưng mà ai nấy cũng cúi gầm mặt, dáng vẻ vội vàng hấp tấp, dường như rằng ở trên đường thì bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải sài lang hổ báo, chúng sẽ xé toạc mọi người ra vậy.Cũng vì thế mà những cửa hàng mở bên đường dạo này làm ăn cũng ế ẩm hơn.Trên phố Chu Tước nơi chỉ cách hoàng cung của đô thành một con đường, vẫn còn một tửu lầu cao tám tầng, gọi là tửu lầu Huyên Nhã. Nó chiếm diện tích rất lớn, gần như chiếm hết 1/3 đường Chu Tước.Đây là tửu lầu lớn nhất bên trong đô thành, ngày thường người đến đây không phải là quý nhân, đại quan trong thành thì cũng là những người có gia thế hiển hách. Thậm chí là các vương công quý tộc trong cung cũng sẽ thường xuyên ra vào nơi đây.Mà hôm nay, tửu lầu Huyên Nhã ngày thường vốn đông đúc khách qua lại lúc này khách lại ít đến đáng thương, chỉ có duy nhất một chiếc xe ngựa màu tím dừng lại trước cửa tửu lầu.Ngồi trước xe ngựa là một tiểu đồng, khoảng chừng mười một mười hai tuổi, nét mặt trắng nõn, vô cùng đáng yêu. Hắn ngồi dựa vào phía trước xe ngựa, uể oải ngáp một cái, hai mắt thỉnh thoảng nhìn về tầng cao nhất của tửu lầu bên cạnh.Chiều cao của tửu lầu chỉ đứng sau hoàng cung, đứng ở tầng cao nhất, cũng có thể nhìn thấy cơ bản một nửa đô thành.Từ chỗ này có thể nhìn thấy, toàn bộ đô thành đều là không khí ảm đạm đến đáng sợ, lại thêm sắc trời tối tăm mù mịt này, càng khiến không khí nơi đây càng trùng xuống.Đô thành, có lẽ là thành phố phồn hoa, náo nhiệt nhất của đất nước, vậy mà gần đây lại trở thành dáng vẻ như thế này."Haizzz...""Xì, thở dài cái gì chứ, tiểu Vương Gia của chúng ta từ lúc nào trở nên đa sầu đa cảm như vậy rồi?"Giọng nói trêu ghẹo từ bên ngoài truyền vào, tiếp lấy tiếng trả lời mà tới, là tiếng bước chân của một thiếu niên trẻ mặc áo choàng màu sáng đang đi tới.Thiếu niên khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, tuổi tác không lớn, nhưng dung mạo ưa nhìn, cực kỳ đẹp trai, khuôn mặt đó dường như không thể chỉ ra một chút khuyết điểm nào.Trên tay hắn còn cầm một cái khay, bên trên còn có một cái cốc nhỏ. Tuy là đã được đậy kín, nhưng vẫn có thể lờ mờ ngửi ra được mùi thơm tỏa ra từ chiếc cốc.Mà người cùng hắn nói chuyện, lại là một thiếu niên mặc áo cẩm bào màu xanh nhạt, tuổi tác xêm xêm nhau. Chàng thiếu niên nghe thấy lời trêu chọc của người phía sau mình, quay người lại bất lực nhìn hắn.Mở miệng đang định nói gì đó, nhưng chưa kịp nói thì ngửa thấy một mùi thơm, hai mắt sáng rực. Nhưng lúc nhìn thấy chỉ có một chiếc cốc nhỏ trên khay trong tay hắn, lông mày liền cụp xuống."Hiên nhi, quan hệ của đệ và ta cũng xem là khá tốt nhỉ, đường đường là ông chủ của tửu lầu Huyên Nhã, vậy mà đệ chỉ cho ta ăn một chút như vậy thôi à?"Tống Á Hiên khẽ cau mày, vừa để khay lên bàn vừa nói: "Mã ca, huynh đừng xem thường chiếc cốc nhỏ này, những thứ bên trong đều là bảo vật mà bổn công tử cất giữ nhiều năm trời, có thể so sánh với một bữa tiệc đầy đủ mấy chục bàn đó.""Ỏ?""Bổn công tử còn có thể gạt huynh sao?" Tống Á Hiên nhẹ nhàng đặt khay lên trên bàn, thản nhiên ngồi xuống ngay bên cạnh, vừa rút chiếc quạt gấp ở thắt lưng ra rồi quạt trước ngực, vừa lẩm bẩm nói: "Nếu không phải bổn công tử thấy huynh mấy ngày gần đây mệt mỏi như vậy, thì cho dù huynh là huynh đệ tốt của ta, thì cũng đừng mong bổn công tử mang thứ này ra.""Ha ha vậy thì ta phải cẩn thận thưởng thức xem, rốt cuộc là bảo vật gì quý giá đến vậy." Mã Gia Kỳ ngay lập tức liền trở nên hung phấn, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn, mở nắp của chiếc cốc nhỏ.Ngay lập tức, một mùi thơm khiến người ta vừa ngửi thấy liền chảy nước miếng thèm thuồng xộc vào mũi, khiến chiếc bụng vốn không đói lắm của Mã Gia Kỳ đột nhiên cồn cào.Hắn không thể chờ đợi mà cầm lấy thìa múc lấy một miếng cho vào miệng, ánh mắt chợt sáng lên.Quả nhiên là rất thơm!Tống Á Hiên ngồi bên cạnh cười đắc ý, chiếc quạt gấp trong tay quạt càng lúc càng vui vẻ, đầy kiêu ngạo nói: "Thế nào? Không tệ chứ, đây vốn là bảo vật mà bổn công tử cất giấu nhiều năm trời, còn là món do một trong những đầu bếp nhất phẩm trong tửu lầu của bổn công tử tự tay làm ra đó, mùi vị tuyệt đỉnh không ai làm ra được. Những người khác....ây, đến cả bổn công tử đây cũng mới chỉ ăn một miếng nhỏ, Mã ca huynh xem huynh có thể diện biết bao nhiêu."Mã Gia Kỳ đã không muốn cùng hắn nói chuyện rồi, tâm ý đều đặt hết vào món ăn trước mặt.Chiếc cốc nhỏ suy cho cùng vẫn là chiếc cốc nhỏ, chẳng được bao nhiêu là nhìn thấy đáy cốc rồi, Mã Gia Kỳ liếm mép môi, vẫn còn một chút mùi vị.Chỉ tiếc là, Tống Á Hiên bắt đầu đau lòng rồi, nói thế nào đi nữa thì cũng không thể lấy bảo bối của mình ra lần nữa.Mã Gia Kỳ không còn cách nào khác chỉ đành bỏ qua, sau đó lại bảo nhà bếp mang lên một ít thức ăn khác và rượu, hai người vừa ăn uống vừa nói chuyện, rất nhanh đã nói đến vụ án vừa xảy ra gần đây."Vẫn là không có chút đầu mối nào sao?" Tống Á Hiên xoa xoa ngón tay trên ly rượu sứ trắng, khẽ cau mày.Mã Gia Kỳ thở dài: "Thời gian xảy ra vụ án đều là vào lúc nửa đêm, trên đường vốn dĩ không có lấy một bóng người. Người bị hại cũng là kỹ nữ trong hẻm Hoa Nhai Liễu, nếu như không phải vì dáng vẻ sau khi chết của cô gái quá đẫm máu, thì vụ án này vốn dĩ cũng không ầm ĩ như vậy."Tống Á Hiên im lặng, hắn cũng từng nhìn thấy hiện trường bị hại của cô gái, toàn bộ phía trước của cô ta đều bị mổ ra, nội tạng bên trong đều bị moi ra ngoài, thật sự là máu thịt lẫn lộn, vô cùng đẫm máu.Thêm vào đó, hắn là người đi qua rất nhiều nơi, đi khắp trời Nam đất Bắc, cũng được xem như một người khá hiểu biết, thế nhưng lại chưa từng nhìn thấy một hiện trường giết người nào thảm khốc đến như vậy.Và điều tồi tệ hơn là, đã có không ít người thiệt mạng."Ngày 7 một vụ, ngày 9 một vụ, ngày 11 một vụ, ngày 13 một vụ, hôm qua một vụ." Mã Gia Kỳ thấp giọng nói.Tống Á Hiên tiếp lời: "ngày mai chính là ngày 17 rồi."Nhất thời, sự im lặng bao trùm bầu không khí, một lúc lâu, Tống Á Hiên mới thu lại quạt gấp, đặt lên trên bàn, tiếp tục nói: "Huynh muốn ta làm cách nào để giúp huynh."Không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng địnhTống Á Hiên biết rõ vào thời khắc then chốt như thế này, Mã Gia Kỳ sẽ không dửng dưng đến đây, nếu đã đến đây rồi, thì chắc chắn là cần đến sự giúp đỡ của Tống Á Hiên.Mã Gia Kỳ bị nhìn thấu nhưng lại không có chút ngượng ngùng nào, cười nói: "Phương pháp gây án của hung thủ lần này vô cùng tàn nhẫn, giết những cô gái kia rất giống như đang trút giận, thiết nghĩ chắc chắn là một người mang thâm thù đại hận, mà ta điều tra lâu như vậy rồi, nhưng vẫn không tìm ra người nào giống vậy.""Vậy nên...huynh cho rằng, có khi nào là người trong giang hồ?" Tống Á Hiên suy đoán.Mã Gia Kỳ cười, gật đầu nói: "Đúng vậy, nhưng cũng chỉ là suy đoán. Vậy nên, ta muốn tìm một vài người có danh tiếng trong giang hồ tới giúp đỡ, nhưng mà ta đối với việc lẫn người trong giang hồ đều không hiểu rõ, thế nên muốn tới đây hỏi đệ một chút.""Ò~Hóa ra là như vậy." Tống Á Hiên gật đầu, xoa cằm, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chỗ của đệ đúng thật là có vài người có thể giới thiệu cho huynh, đệ có thể giúp huynh liên lạc trước...đợi một chút, hoàng huynh của huynh không phải vừa hạ chỉ đến Lương Châu rồi sao?"Nói đến đây, Mã Gia Kỳ khẽ cười: " Nhưng mà bọn họ không phải người trong giang hồ, đúng chứ?""Nói vậy cũng đúng." Tống Á Hiên gật đầu."Được rồi thời gian không còn sớm nữa, tính toán thời gian thì người của Lương Châu chắc hẳn là sắp đến nơi rồi, hoàng huynh để ta đến cổng thành đón bọn họ." Mã Gia Kỳ cầm lấy chiếc khăn tay bên cạnh lau miệng, nhìn Á Hiên cười nói: "Sau khi bọn họ đến đây sẽ ở chỗ của đệ, làm phiền đệ rồi!"Tống Á Hiên thản nhiên vẫy vẫy tay: " không phiền không phiền, huynh khách sáo quá. Nhưng mà, nghe nói người đến đây còn có thần y có bàn tay thần diệu nữa, không phiền nếu đệ đi cùng chứ?""Đương nhiên không phiền.""Được thôi!"Sau đó, hai người cùng nhau đi ra ngoài, rất nhanh liền có một tên nhóc trong tửu lầu đi đến thu dọn đồ đạc.Hắn ta trước tiên là hành lễ với Tống Á Hiên và Mã Gia Kỳ, sau đó lúc đang chuẩn bị thu dọn, thì bị Tống Á Hiên một tay giữ lấy.Cúi gần sát bên tai hắn thấp giọng dặn dò vài câu, tên nhóc đó nghe xong liên tục gật đầu, sau đó vừa quay người liền chạy đi rồi.Mã Gia Kỳ ở bên cạnh nhìn thấy, khẽ cười, sau khi đợi Tống Á Hiên nói xong, hai người cùng nhau đi xuống lầu, lên xe ngựa và đi về phía cổng thành.Đồng thời ngay lúc này, một chiếc xe ngựa khác đang phi nước đại về phía cổng đô thành. Giữa đường, một bàn tay với những ngón tay thon dài khẽ vén màn, một chàng thiếu niên ngó đầu ra ngoài.Khuôn mặt chàng trai nhỏ nhắn, má đỏ môi hồng, các đường nét vô cùng thanh tú, một đôi mắt đen to tròn, nhìn láo lia xung quanh, thoạt nhìn có thể thấy là một người có rất nhiều ý tưởng kỳ lạ.Hắn nhìn những thứ trước mắt, rồi quay lại vào trong xe ngựa, nhếch miệng cười để lộ ra cặp răng thỏ trắng ngần ở giữa miệng: " Ây da. Sắp tới rồi sắp tới rồi!"Bên cạnh, hai chàng thiếu niên nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn như vậy của hắn, khóc cười không thành tiếng, một chàng thiếu niên mặt mũi dịu dàng nói: " Hạ nhi tại sao đệ hưng phấn đến vậy, đừng nói người được xưng là 'giang hồ Bạch Hiểu Sinh' như đệ lại chưa từng đi đến đô thành? Ta không tin đâu."Hạ Tuấn Lâm cười hì hì, vẫy vẫy tay: "Trương ca, huynh đừng có nói như vậy mà, làm sao có thể chưa đi qua đô thành cơ chứ? Chỉ là đường đi lần này quá gấp gáp, gấp đến nỗi toàn thân đệ đều cảm thấy không ổn rồi, nhìn thế này không phải là sắp đến nơi rồi sao, rất nhanh thôi đệ sẽ được giải thoát rồi! Hơn nữa...."Nói đến đây, Hạ Tuấn Lâm không nhịn được liếm môi, nói: "Nghe những gì mà người truyền thánh chỉ nói, chúng ta sẽ đến trú tại tửu lầu Huyên Nhã. Tửu lầu Huyên Nhã là nơi nào cơ chứ? Đó là tửu lầu đắt đỏ nhất trong đô thành này! Chúng ta ăn ở tại đấy mà không cần phải bỏ tiền, lần này, đệ nhất định ở đấy, ăn cho đã!""Hạ nhi nói không sai." Trương Chân Nguyên để lộ ra vẻ hy vọng nói: "Khó có một lần, phải tranh thủ hưởng phúc, chọn món đắt nhất để ăn."Trên mặt Đinh Trình Hâm cũng lộ ra vẻ mong chờ, hắn cùng phụ thân từng tới đó một lần, mùi vị ăn qua một lần thật sự là nhớ mãi không quên."Hắt xì!"Mà ngay lúc này, Tống Á Hiên đang đứng trên cổng thành cách đó không xa, hắt hơi thật to.Mã Gia Kỳ ở bên cạnh bị dọa một trận, kinh ngạc hỏi: "Đệ đây là, nhiễm phong hàn rồi sao?" Tống Á Hiên xoa xoa đầu mũi, đáp: "Không biết nữa, có thể là hôm qua lúc ngủ đệ đá chăn đi mất rồi? Nhưng mà không thể nào, trước đây vào mùa đông, đệ có đạp chăn sang một bên cũng không bị nhiễm phong hàn, thật kỳ lạ..."Mã Gia Kỳ ở bên cạnh khóe miệng giât giật.Ây da, tên nhóc này cũng 17, 18 tuổi rồi, đi ngủ vẫn còn đạp chăn à?"Êy, có phải chiếc xe ngựa kia không?" Ngay lúc Tống Á Hiên vẫn đang suy nghĩ xem bản thân tại sao lại nhiễm phong hàn, hắn nhìn thấy một chiếc xe ngựa xuất hiện cách đó không xa, liền kéo kéo tay áo Mã Gia Kỳ.Mã Gia Kỳ nhìn theo tầm mắt của Tống Á Hiên, nói: "Chắc là nó, chúng ta đi xuống xem sao.""Được thôi."Tốc độ của chiếc xe ngựa kia rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã chạy đến dưới cổng thành, Mã Gia Kỳ cùng Tống Á Hiên hai người nhanh chóng xuống dưới cổng thành, nhìn chiếc xe ngựa chậm rãi tiến vào.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz