ZingTruyen.Xyz

Slug

Xế chiều hôm đó, sau khi Toàn Quy kiểm tra thân thể cho Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh nói với Điền Chính Quốc, bọn họ sẽ chuyển sang nơi khác ở.

Nhìn căn phòng này, Điền Chính Quốc có thể hiểu được tại sao. Ánh mắt cậu dao động, hai má ửng hồng, sau đó yên lặng gật gật đầu.

Ngay sau đó điện thoại di động Điền Chính Quốc vang lên, là Lâm Duyệt Hoa gửi tới yêu cầu trò chuyện, Toàn Quy nói: "Là mẹ chồng cậu."

Điền Chính Quốc nói: "Tao biết."

Kim Thái Hanh mới vừa gửi tin tức cho người nhà hai bên, chắc là bà không yên lòng, Điền Chính Quốc vừa muốn nhận cuộc gọi, Kim Thái Hanh lập tức đưa tay từ phía sau, từ chối yêu cầu xem video, trở về cuộc gọi thoại.

" Tiểu Quốc?" Lâm Duyệt Hoa nói.

Kim Thái Hanh nói: "Mẹ, là con"

"Tiểu Quốc đâu?" Lâm Duyệt Hoa nói, "Nó thế nào rồi?"

Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn hắn, muốn lấy điện thoại di động của mình, bị Kim Thái Hanh nắm lấy tay nặn nặn, chỉ có thể ở một bên nghe.

"Em ấy rất tốt."

Lâm Duyệt Hoa "À" lên một tiếng, ban đầu muốn nói sao hắn lại nhận điện thoại của Điền Chính Quốc cũng quên mất.

Suy nghĩ một hồi mới nói: "Có cần thứ gì hay không? Mẹ để người đưa qua."

Kim Thái Hanh nói: "Không có."

"Đúng rồi, nó có sốt hay không? Mẹ hỏi bác sĩ, nói phát sốt sẽ nguy hiểm, sốt nhẹ cũng không thể lơ là."

Một giờ Điền Chính Quốc lại được Kim Thái Hanh đo nhiệt độ một lần, Kim Thái Hanh nói: "Không có sốt."

Kim Thái Hanh trả lời giản lược, chỉ ba chữ, không dư một chữ, Lâm Duyệt Hoa nói rất nhanh, trước khi cúp điện thoại còn hỏi: "Tiểu Quốc ngủ rồi?"

Điền Chính Quốc muốn gọi mẹ, nhưng Kim Thái Hanh ừm một tiếng, cậu lại không gọi được.

"Anh làm gì vậy?" Điền Chính Quốc rốt cuộc cũng cầm được điện thoại di động Kim Thái Hanh trả lại, nhưng bây giờ cậu "Đang ngủ", tất nhiên không thể gọi lại.

Kim Thái Hanh giống như không nghe thấy, hôn cậu một cái rồi nói: "Anh đi thu dọn đồ đạc."

Hắn và Toàn Quy đi không tới mười phút, Điền Chính Quốc đã nhớ hắn, rất nhanh đã quên tức giận.

Nơi ở mới là một căn biệt thự ở giữa sườn núi, Điền Chính Quốc chưa từng tới bao giờ.

Lúc cậu đi học, những lần Kim Thái Hanh đi dự tiệc cũng ít hơn, hai người tan học là lập tức về nhà, cuối tuần cũng về nhà cha mẹ hai bên cơ bản không có thời gian dằn vặt ở bên ngoài.

Thời gian trên đường không bao lâu, sau khi xe dừng hẳn, Kim Thái Hanh rất nhanh lại xuống xe vòng tới một bên khác, sau đó bế Điền Chính Quốc lên.

Trong hơn nửa tháng đã qua, Điền Chính Quốc cơ hồ chưa từng tự mình đi đường, động tác này Kim Thái Hanh làm rất tự nhiên, cậu cũng thấy tự nhiên, bị ôm đến nửa đường mới nhớ ra: "Để em tự đi."

Kim Thái Hanh không lên tiếng, chỉ ôm cậu lắc lư một chút, làm cậu cảm giác như hắn sắp buông tay, Điền Chính Quốc nhanh chóng quấn lên cổ của hắn, sau đó hắn tiếp tục đi lên lầu, đặt Điền Chính Quốc ở trên giường phòng ngủ, còn mình lại xuống lấy hành lý.

Trời tối, chẳng qua trong phòng rất sáng, chỉ là mùi vị xa lạ, hoàn cảnh cũng xa lạ, với Omega mới vừa bị đánh dấu mà nói không quá tốt đẹp.

Điền Chính Quốc ngồi xếp bằng ở trên giường lớn, nhìn hai bên một chút, kêu một tiếng: "Kim Thái Hanh!"

Kim Thái Hanh xa xa mà trả lời một tiếng, không bao lâu lại đẩy cửa ra: "Có đói bụng hay không?"

Điền Chính Quốc vừa nãy không muốn bị hắn ôm, bây giờ lại muốn xin xỏ: "Anh đừng có chạy lung tung."

"Được." Kim Thái Hanh đi tới bên giường, "Sợ?"

"Không có."

"Em không muốn ăn thứ gì sao?"

Điền Chính Quốc nói: "Không muốn ăn."

Kim Thái Hanh rót cho cậu một ly nước, nhìn tay cậu cầm ly nước còn có hơi phát run, cho nên dùng tới một cái tay khác, ống tay áo lông rộng rãi bởi vì động tác uống nước tuột xuống một đoạn, lộ ra cánh tay loang lổ dấu vết.

Thi bạo chính là thi bạo, căn bản không ai sẽ nghĩ dấu vết này là dấu hôn. Kim Thái Hanh nghĩ.

Điền Chính Quốc uống sạch một ly nước, để ý thấy hắn căng thẳng, yên lặng kéo lại ống tay áo lông, vừa vui mừng bộ quần áo này không như ở nhà, cổ áo cẩn thận che từ xương quai xanh trở lên vừa thở dài.

"Làm sao vậy?" Kim Thái Hanh lập tức hỏi.

Điền Chính Quốc đưa cốc cho hắn: "Không có gì."

Vào giờ phút này, Điền Chính Quốc mới ý thức, thật ra không chỉ là lần đánh dấu gần đây, lúc đối mặt với cậu năng lực chịu đựng xưa nay của Kim Thái Hanh đều thấp hơn tiêu chuẩn.

Lúc cậu khóc bởi vì nhớ nhà, lúc giận dỗi Điền Dương, lúc đau răng, còn có lúc không vui không vì lý do gì, một vài chuyện nhỏ xảy ra ở trên người cậu toàn bộ đều có thể khiến Kim Thái Hanh vô cùng cảnh giác, chỉ là sự kiện "Trọng đại" lần này, biểu hiện càng kịch liệt hơn.

"Có uống nữa không?" Kim Thái Hanh nhận ly nước hỏi.

Điền Chính Quốc lắc đầu, thân thể nghiêng về phía trước, đầu dựa vào eo hắn. Kim Thái Hanh tiện tay để ly nước trên tủ đầu giường, lấy tay vỗ vỗ lưng Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc cũng ôm lấy hắn, tay đặt ở eo hắn, nắm thành quyền gõ mấy lần, bảo hắn thả lỏng.

Kim Thái Hanh từ từ ý thức được gì đó, thấp giọng nói: "Anh sẽ thay đổi."

Điền Chính Quốc ừm một tiếng, kéo hắn cùng hắn hôn môi.

Phòng này rất lớn, rất đẹp, không giống như trong tưởng tượng lắm, phong cách trang trí vẫn là kiểu lưu hành mấy năm trước, chỗ nào cũng làm người cảm thấy mới mẻ.

Nếu như lúc thường, chắc chắn Điền Chính Quốc cần phải xem trước trên dưới, nhưng giờ khắc này cậu vẫn cảm thấy rất mệt, từ trong ra ngoài đều uể oải, mỗi một tế bào đều buồn ngủ, rồi lại bởi vì ngủ đủ mà tạm thời cảm thấy không buồn ngủ.

Cậu không buồn ngủ, Kim Thái Hanh lại càng không buồn ngủ. Trên thực tế tinh thần Kim Thái Hanh thật sự rất tốt, ngoại trừ có thể bởi vì vẫn không có thoát khỏi ý thức chiếm hữu mạnh mẽ cho nên thần kinh căng thẳng, tình huống thân thể và trong sinh hoạt hàng ngày của hắn không khác biệt gì.

Kim Thái Hanh mang theo mấy rương lớn hành lý, để ngổn ngang trên sàn ở gian ngoài, hắn ngồi xổm ở bên cạnh sắp xếp, lại dời ghế sa lon nhỏ tới, để Điền Chính Quốc ngồi ở phía trên, ai cũng không rời khỏi tầm mắt của đối phương.

"Có người quét dọn hay chưa?" Cảm giác đã rất lâu không có người ở, nhưng chỗ nào cũng rất sạch sẽ, Điền Chính Quốc hỏi.

"Có." Kim Thái Hanh nói, "Mấy ngày nay vẫn luôn có người đến thông khí."

Những chuyện cố tình thế này, giống như sắp xếp hết sức thuận lý thành chương khiến Điền Chính Quốc có chút đỏ mặt, cậu nghĩ đến sự bừa bộn trong nhà, cảm thấy sức chiến đấu của mình thật kinh người.

Động tác của Kim Thái Hanh  rất nhanh, cho một phần quần áo vào tủ quần áo, lại đem đồ Điền Chính Quốc dùng vào buồng tắm, những thứ khác trước hết không cần quan tâm, ban đầu ngồi trên đất, hắn chen lên ngồi trên ghế sa lon nhỏ với Điền Chính Quốc, ôm Điền Chính Quốc vào trong lòng.

Không gian có hạn, Điền Chính Quốc chỉ có thể cuộn tròn chân lên, hai người dán vào nhau rất gần, trán kề lên cái trán, tay Điền Chính Quốc khoát lên trên vai Kim Thái Hanh, môi muốn chạm nhưng không chạm vào, cậu cảm thấy hơi mệt và nóng lên, tin tức tố của Alpha làm cậu nóng lên, cũng vuốt phẳng sự nóng lên "Khác thường" trong phút chốc.

Điền Chính Quốc quả thực nghi ngờ mình mắc chứng khát khao đụng chạm.

Cậu có chút động tình, Kim Thái Hanh nhìn qua cũng chẳng hề tốt hơn cậu bao nhiêu, thậm chí càng lưu luyến đụng vào, Điền Chính Quốc mới không cảm thấy khó chịu như vậy nữa.

"Những thứ đó làm sao bây giờ?" Cậu lôi vải vóc trên vai Kim Thái Hanh, "Em đã nói không cần dùng nhiều như vậy, anh còn không cho em thu dọn cùng."

Kim Thái Hanh tốt tính mà nói: "Chờ em ngủ rồi anh làm, sẽ rất nhanh."

Nói tới, Điền Chính Quốc mới nhớ để hỏi: "Chúng ta sẽ ở bên này mấy ngày?"

Nhìn lượng hành lý Kim Thái Hanh mang đến, đi du lịch đường dài còn đủ.

Kim Thái Hanh không có trả lời ngay, hắn nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc một hồi lâu, mới hơi hơi thất bại mà nói: "Anh không biết."

Điền Chính Quốc không hiểu. Kim Thái Hanh sắp xếp hết thảy đều ngay ngắn rõ ràng, không có bất kỳ chi tiết nhỏ nào thay đổi, trừ vết thương trên người mình ra, hắn chưa hề biểu hiện không ứng phó kịp lần nào, không lý nào trong sự kiện này lại không biết.

"Kế hoạch ban đầu là định ở chỗ này đến hai mươi tám, buổi tối sẽ về nhà anh qua đêm, sau đó ngày hôm sau sẽ về nhà em ăn tết." Kim Thái Hanh chậm rãi nói.

"A." Điền Chính Quốc nói, "Không phải rất tốt sao?"

Cậu dựa vào trên vai Kim Thái Hanh: "Anh không nói em cũng quên mất chuyện ăn tết, thật ra không cần cả ngày đều ở nhà em a, có thể chạy về hai bên ăn cơm... Năm nay chắc chắn không ai cho em tiền mừng tuổi rồi."

"Anh cho em." Kim Thái Hanh ôm cậu hôn một cái.

Điền Chính Quốc vui sướng nói: "Có thật không?"

Hình như là không nghĩ ra cậu vui vẻ như thế, Kim Thái Hanh cũng cười, "Thật sự, em muốn bao nhiêu?"

Điền Chính Quốc rất không chính chắn mà nói: "Năm hai không."

Không nghĩ tới Kim Thái Hanh so với cậu còn không chính chắn hơn: "Cho em năm hai không một ba một bốn."

Điền Chính Quốc hỏi cách cho tiền, rồi ghi vào sổ của mình.

Cậu vui vẻ, muốn lăn lộn, nhưng bị Kim Thái Hanh ôm, không có cách nào động, cũng rất chân chó mà hôn lại Kim Thái Hanh.

Hôn một lát rồi hỏi: "Kim đại tiểu thư tại sao lại mất hứng?"

Kim Thái Hanh nắm tay Điền Chính Quốc, ngón tay cái nhẹ nhàng xẹt qua những dấu vết trên tay, sau một lát mới nói: "Tình huống của anh... Anh đã từng cân nhắc, anh cho là hai ba ngày là đủ rồi. Nhưng bây giờ, bảo bảo..."

"Hả?"

"Anh không muốn mang em đến nơi nhiều người." Cuối cùng Kim Thái Hanh cũng nói.

"Không biết bao lâu có thể đi, nhưng chắc chắn không phải mấy ngày gần đây." Hắn ôm Điền Chính Quốc rất chặt, dường như sợ bị Điền Chính Quốc vứt bỏ, "Không muốn để cho bọn họ nhìn em, cũng không muốn để cho người khác nghe thấy tiếng của em."

Tác giả có lời muốn nói: Nhật ký tiểu O: Ai bảo tôi lại là ngọt ngào chết tiệt như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz