ZingTruyen.Xyz

Slug




Tay Điền Chính Quốc nắm chặt thành nắm đấm được Kim Thái Hanh bao bọc từ từ buông ra, ngón tay mềm mại đặt trong lòng bàn tay Kim Thái Hanh: "Vậy hai người hiện tại..."

Thiếu niên trắng nõn hai má ửng hồng, là đang tức giận vì Kim Thái Hanh.

"Chưa nói xong đâu. Nó nổi nóng với tôi, nhưng thật ra tôi cũng không tốt a, nó có thể xé sổ ghi chú của tôi, tôi có thể đẩy ngã bánh kem chúc mừng... Khi đó tính cách của tôi so với Kim Gia Thước còn tệ hơn nhiều." Kim Thái Hanh cười thở phào một hơi, "Hơn nữa mới vừa nói, đó đã là chuyện rất nhiều năm trước."

Điền Chính Quốc không dám chắc chắn: "Có thật không?"

Hắn cười cười nhìn Điền Chính Quốc: "Buổi tối thứ năm em còn cãi nhau tới khóc với anh trai, không phải bây giờ đã tốt rồi sao?"

Điền Chính Quốc sợ nhất là Kim Thái Hanh nhắc đến chuyện mình khóc: "Đó là bởi vì quá tức giận có được hay không?"

Cậu xoay đầu qua chỗ khác, tự cho là tự nhiên, nhưng thật ra là rất cứng ngắc kết thúc cuộc đối thoại.

Kim gia càng ngày càng gần, Điền Chính Quốc phát ngốc đột nhiên nhớ ra: "Ca ca, ngày hôm nay Kim Gia Thước có ở nhà không?"

"Không biết." Kim Thái Hanh lấy ngón trỏ gõ vô-lăng hai cái, "Ngày hôm nay thứ sáu, chắc là có, không nhớ để hỏi. Làm sao vậy?"

Điền Chính Quốc phiền não mà nói: "Không có gì."

Cậu không biết Kim Gia Thước đang hẹn hò với Điền Dương có tính là chuyện bí mật hay không, gần đây cũng thật sự không dám nói với Kim Thái Hanh, lần trước lúc ăn cơm lại vội vàng cãi nhau với Điền Dương, cũng không có hỏi han.

Hơn nữa Điền Chính Quốc dĩ nhiên đứng về phía Kim Thái Hanh, trong giây lát nghe nói Kim Gia Thước khi còn bé ác liệt như vậy, hiện tại tâm tình cậu rất phức tạp, không biết phải làm sao đối mặt với y.

Vấn đề này không quấy rầy Điền Chính Quốc quá lâu, bởi vì người đi ra mở cửa chính là Kim Gia Thước, lúc này y rất quy củ, cũng không có trêu chọc Điền Chính Quốc, chỉ ngoan ngoãn kêu Kim Thái Hanh: "Anh, hai người đã trở về."

"Ừm." Kim Thái Hanh nói, "Mới vừa rồi Tiểu Quốc còn hỏi em."

Kim Gia Thước chớp mắt: "Hỏi em chuyện gì?"

Điền Chính Quốc thay xong giày thẳng eo lên nói: "Hỏi anh có ở nhà không."

Kim Gia Thước ở phía sau Kim Thái Hanh dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cậu, Điền Chính Quốc mới không sợ y, cậu chạy đến phía trước như một làn khói, cùng Kim Thái Hanh ngồi ở trên ghế salông trong phòng khách.

Lâm Duyệt Hoa vội vàng nhìn nồi, chỉ ở nhà bếp lên tiếng chào hỏi bọn họ, trước tiên cũng không đi ra.

Vào nhà không được một phút chốc, Kim Gia Thước lập tức kiếm cớ gọi Điền Chính Quốc qua một bên: "Lại đây, cho cậu xem thứ này."

Điền Chính Quốc cảnh giác nói: "Xem cái gì?"

Kim Gia Thước chống nạnh đứng ở trước mặt cậu: "Xem xong chẳng phải sẽ biết?"

Điền Chính Quốc không ăn thua: "Anh nói cho tôi biết trước đi."

Kim Gia Thước than phiền nói với Kim Thái Hanh: "Em có thể ăn cậu ấy sao?"

Kim Thái Hanh nói: "Em lớn như vậy rồi, đừng đùa cậu ấy nữa."

Kim Gia Thước không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ừ a a ngồi xuống sát bên Điền Chính Quốc, chẳng qua Kim Thái Hanh rất nhanh lại bị Lâm Duyệt Hoa gọi vào nhà bếp nếm thử đồ ăn, Điền Chính Quốc vừa muốn theo đuôi hắn, đã bị Kim Gia Thước dùng sức kéo lại: "Chỉ nói một câu!"

Điền Chính Quốc đẩy tay y ra ngồi cách xa một chút: "Cũng được."

Kim Gia Thước cắn răng nói: "Buổi tối ngày hôm ấy... Có phải cậu ở nhà?"

Điền Chính Quốc gật đầu: "Anh không nhớ sao? Hơn nửa đêm, anh vừa vào cửa đã lập tức nhào vào trên người anh của tôi."

Kim Gia Thước mặt cứng đờ, trừng hai mắt nói: "Cậu nhìn lầm rồi!"

"A?" Điền Chính Quốc từ từ nói, "Tôi còn nhìn thấy hai người hôn môi."

Kim Gia Thước há miệng thành chữ O một hồi lâu, mới đỏ mặt khó khăn mà nói: "Không, không thể!"

"Tại sao không thể, lúc hai người vừa lên lầu không phải đã hôn môi ngay sao?" Điền Chính Quốc một tay chống ghế sô pha, nghiêng người đến gần phía trước một chút, nhìn vào mắt Kim Gia Thước hỏi, "Hai người đang hẹn hò sao?"

Kim Gia Thước không nói lời nào, cậu lại tiếp tục hỏi: "Bắt đầu từ khi nào? Lẽ nào hai người đã sớm quen nhau? A! Trong lễ cưới lúc anh điên cuồng chuốc rượu cho tôi, có phải đã cùng anh tôi..."

Kim Gia Thước suy cho cùng lớn hơn cậu nhiều như vậy, không thể vẫn luôn bị tóm đuôi đùa giỡn, rất nhanh phản ứng kịp: "Tốt lắm a Điền Chính Quốc, không giống như bề ngoài tiểu bạch thỏ."

Điền Chính Quốc nói: "Anh đang khen tôi lớn lên đáng yêu cùng sắc sảo sao?"

"..." Kim Gia Thước nói, "Coi như vậy đi, tướng mạo như cậu không phải mang phong cách đáng yêu sao. Hơn nữa chuyện này chỉ có thể gọi là thù dai, còn có sắc sảo hay không là chuyện khác."

"Khoan."

Lúc trước Điền Chính Quốc không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Điền Dương cuối cùng cũng hẹn hò nên rất vui vẻ, lúc này mới càng nghĩ càng kỳ quái: "Tôi và anh của anh kết hôn rồi, bây giờ anh lại tới hẹn hò với anh tôi?!"

Điền Chính Quốc không khống chế được mở to đôi mắt tròn tròn.

Kim Gia Thước ngồi xếp bằng ở bên cạnh cậu, nuốt nước miếng, mạnh miệng nói: "Nhỏ giọng chút! Làm sao chứ? Ngược lại cậu và anh tôi cũng không phải kết hôn thật."

Điền Chính Quốc cau mày nói: "Có ý gì?"

Kim Gia Thước nhỏ giọng nói: "Chúng tôi không vội, chờ lúc cậu và anh tôi ly hôn rồi tính sau."

Y hỏi Điền Chính Quốc: "Nói trước chút được không? Hai người định lúc nào thì ly hôn?"

Điền Chính Quốc: "..."

Điền Chính Quốc nói: "Anh đi hỏi mẹ anh a."

Kim Gia Thước nói: "Mỗi lần hỏi đều sẽ bị bà ấy mắng... Cậu không cảm giác được sao? Bà ấy hận không thể để cậu thật sự theo anh tôi."

Điền Chính Quốc: "?"

Kim Gia Thước: "Đúng vậy a, thật ra từ lúc anh cả lên đại học đã nói hắn sẽ không kết hôn, dự định sống một mình, nhưng lúc ấy không ai coi là chuyện lớn." Kim Gia Thước nhún nhún vai, "Hai năm qua mẹ tôi mới nhận ra, anh cả không phải người nói bừa, chẳng qua giống như đã hơi trễ."

Kim Gia Thước: "Không nói những thứ này. Nếu như chờ hạng mục kia, chỉ chừng một hai tháng, văn kiện đều hoàn thành là tốt rồi, hoặc là khi cậu khỏi bệnh rồi? Hay là sau khi thi đại học?"

Điền Chính Quốc bị y hỏi hơi bối rối, lúc nào thì ly hôn? Cậu không nghĩ tới, cậu và Kim Thái Hanh cần phải ly hôn sao.

Nhưng đúng là như vậy, ban đầu là vì hạng mục, bọn họ chỉ cần cử hành hôn lễ là tốt rồi, vào ở nhà Kim Thái Hanh là vì sau khi Kim Thái Hanh chịu "Hi sinh", vì Điền Chính Quốc bị rối loạn tin tức tố.

Nhưng chứng rối loạn tin tức tố hiện tại đã không nghiêm trọng lắm, nếu như vậy, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể ly hôn.

Kim Thái Hanh bưng hai đĩa đồ ăn đi ra: "Đang nói gì đó? Ăn cơm."

Kim Gia Thước trả lời hai tiếng, đi ra ngoài vài bước lại quay lại chỗ Điền Chính Quốc vẫn đang ngồi, nhỏ giọng căn dặn cậu: "Cậu đừng để lộ chuyện của tôi a, có nghe thấy không?"

Điền Chính Quốc không để ý tới y, đi tới ngồi xuống bên cạnh Kim Thái Hanh.

Lúc ăn cơm, Kim Gia Thước rất biết điều, không phát biểu linh tinh về chuyện Kim Thái Hanh gắp thức ăn cho Điền Chính Quốc.

Sau bữa cơm trưa Kim Chính Đức mới về nhà, chỉ huy một chiếc xe chở hàng dỡ đồ ở sân sau.

Bọn họ đi đến sân sau, vài người công nhân đang khuân vác một ít thép, có vẻ rất lộn xộn, Lâm Duyệt Hoa hỏi: "Đây là cái gì?"

Kim Chính Đức lau mồ hôi nói: "Hai mươi sáu con gà đen, vất vả lắm mới hỏi thăm được, không hề ăn thức ăn gia cầm, rất tốt đối với sức khỏe của bà."

"Cũng nhiều lắm... Cực khổ một trận." Lâm Duyệt Hoa cười cười, "Đúng lúc Thái Hanh và Tiểu Quốc đều ở đây, buổi tối hầm hai con, một con nấu canh, một con khác cho bọn nó ngày mai mang về."

Kim Chính Đức nhanh chóng đáp ứng "Được được được".

Gà đen không ít, lập tức giết ngay sẽ không tươi, Kim Chính Đức quyết định nuôi trong sân sau trước.

Các công nhân vội vàng dựng chuồn cho gà ở, mùi vị không dễ ngửi, mấy người rất nhanh trở vào phòng khách.

Lâm Duyệt Hoa kéo tay Điền Chính Quốc, bên khác là Kim Chính Đức, hỏi bà: "Uống thuốc chưa?"

Lâm Duyệt Hoa nói: "Rồi. Ông ăn chưa, sáng sớm đã đi ra ngoài, làm chuyện thần bí, vẫn chưa ăn cơm chứ gì?"

Trên người Kim Chính Đức dính không ít đất, trên mặt cũng có mồ hôi, nói: "Không vội, tôi đi lên tắm rửa trước một chút."

Ông nhìn Điền Chính Quốc ở một bên, Điền Chính Quốc nói: "Con chào chú"

Kim Chính Đức gật đầu, quay đầu nói với Kim Thái Hanh: "Trở về thì ở một đêm, đừng về gấp như vậy. Lúc này không có chuyện gì, dẫn vợ con đi nghỉ ngơi đi."

Lâm Duyệt Hoa buông Điền Chính Quốc ra, cũng cười nói: "Cũng nên ngủ trưa, đi lên với anh con đi, nghỉ ngơi cho khỏe chúng ta buổi chiều đi ra ngoài dạo."

Bà hỏi Kim Thái Hanh: "Ngày hôm nay có chuyện gì sao?"

Kim Thái Hanh nói: "Không có chuyện gì, ngày mai trường học tổ chức hội thao."

Lâm Duyệt Hoa nói: "Vậy không có chuyện gì, về sớm một phút, tối nay ở lại đi, có được hay không?"

Trước khi tới Kim Thái Hanh đã nói có thể ở lại qua đêm, Điền Chính Quốc gật đầu: "Vâng, thưa dì."

Phòng ngủ Kim Thái Hanh ở lầu hai, Lâm Duyệt Hoa và Kim Chính Đức ở lầu ba, mấy người họ tách ra, lên lầu của mình. Kim Gia Thước ở lầu một, nói không buồn ngủ, nên muốn đi xem gà, Lâm Duyệt Hoa nói: "Con cẩn thận coi chừng bị mổ."

Tới Kim gia hai lần, nhưng vào phòng ngủ Kim Thái Hanh vẫn là lần đầu tiên. Căn phòng không lớn, nhưng cũng không nhỏ, để một cái giá sách, chẳng qua trên đó không có bao nhiêu sách, ngược lại có một ít vật trang trí, chẳng qua không có hơi thở người, có thể nhìn ra chủ nhân không thường ở đây.

Kim Thái Hanh đi phía sau Điền Chính Quốc, hắn xoay tay đóng lại, nói với Điền Chính Quốc đứng ở cạnh cửa: "Có mệt hay không? Ngủ một lát đi."

Điền Chính Quốc gật đầu, đi tới nằm nhoài xuống một bên giường.

Kim Thái Hanh kéo rèm cửa sổ, rót ly nước đặt ở đầu giường Điền Chính Quốc, rồi thay một cái áo lót mỏng, mới ngồi xuống ở một bên khác của giường: "Có thể ngủ cùng sao?"

Mặt Điền Chính Quốc chôn ở trong gối, ừ một tiếng, vỗ vỗ giường nệm: "Ngủ chỗ này."

Chờ Kim Thái Hanh đắp chăn mỏng cho Điền Chính Quốc xong mới nằm xuống, Điền Chính Quốc lập tức rụt tay về, nhét vào phía dưới bụng.

Hai người không ngủ trên cùng một cái giường, nhưng mùi tùng tuyết nhàn nhạt và mùi hoa sơn chi lặng yên tràn ngập trong căn phòng kín, cảm giác rất mới mẻ, nhưng cũng không kỳ quái.

Sau một lát, Điền Chính Quốc kêu một tiếng: "Ca ca."

Kim Thái Hanh nhỏ giọng trả lời: "Hả?"

Điền Chính Quốc nói: "Không có chuyện gì."

Nhưng cậu lại gọi tiếp: "Ca ca..."

Kim Thái Hanh cười nhẹ một tiếng: "Làm gì?"

Điền Chính Quốc không lên tiếng, Kim Thái Hanh giơ tay cào lên cổ cậu: "Làm gì?"

Điền Chính Quốc rụt cổ trốn: "Không có chuyện gì."

Nhưng Kim Thái Hanh không chịu tha cho cậu, đứng dậy xoay mặt Điền Chính Quốc qua, sức mạnh hai người cách xa, sau khi Điền Chính Quốc bị đè lại vai thì hoàn toàn không động đậy được nữa, cũng không thể dùng chân đá Kim Thái Hanh, chỉ có thể trừng hắn: "Mau buông tôi ra..."

Sau khi hai ba lớp rèm che cửa sổ được kéo lại, trong phòng cơ hồ không có một tia sáng, vừa nãy Điền Chính Quốc chôn mặt ở trong gối một lát, đôi mắt đã thích ứng với bóng tối, sau khi đùa giỡn mấy lần, Kim Thái Hanh vì cố giữ cậu lại mà từ từ đến rất gần, trong mắt đều là ý cười: "Vậy em nói đi, gọi tôi làm gì?"

Điền Chính Quốc cảm thấy mặt mình nhanh chóng ấm lên, tim cũng đập ầm ầm vang vọng, sắp không bình tĩnh nổi.

Nhất thời cậu khó giải thích được cảm thấy rất sợ nếu để Kim Thái Hanh phát hiện mình căng thẳng, chỉ muốn nhanh chóng nói ra một lý do, để cho Kim Thái Hanh buông tay.

"Tôi, miệng tôi đau." Điền Chính Quốc khó khăn nói ra, "Có thể do vừa nãy đánh răng, lông bàn chải trong phòng khách, nga... Quá cứng, tôi cảm thấy có hơi đau."

"Có đúng không?" Kim Thái Hanh nghiêm mặt nói, "Để tôi xem một chút."

Hắn dùng hai ngón tay nắm hai bên mặt Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc run lên một cái, lại nghe Kim Thái Hanh thuận miệng nói: "Sao lại nóng như vậy?"

Điền Chính Quốc bắt đầu dùng sức giãy dụa: "Hơi nóng... Anh đè lên tôi, quá nóng."

Chẳng qua Kim Thái Hanh hiển nhiên vô cùng quan tâm tới một chuyện khác: "Có phải là lợi bị rách?"

Điền Chính Quốc thực sự không thành thật, Kim Thái Hanh không thể làm gì khác hơn là dùng một chân đè lại chân của cậu, "Ngoan chút, há mồm cho ca nhìn."

Điền Chính Quốc nghiêng mặt không chịu phối hợp, Kim Thái Hanh vẫn đang dỗ cậu: " Tiểu Quốc, nhanh lên, xem xong sẽ không đè lên em nữa."

Điền Chính Quốc tự mình biết, trong miệng chỉ hơi hơi có chút cảm giác, thậm chí không tính là đau, chắc chắn không có chảy máu. Nhưng Kim Thái Hanh kiên trì, Điền Chính Quốc không thể làm gì khác hơn là hé miệng cho hắn nhìn.

Trong phòng quá tối, thấy không rõ lắm, Kim Thái Hanh lại mở đèn giường tới gần Điền Chính Quốc.

Hắn sửng sốt một chút.

Điền Chính Quốc đã nhắm mắt lại, còn nhắm rất chặt, mí mắt và lông mi đều đang run rẩy, miệng dưới của cậu mở ra một chút, nhưng mặt đỏ đến lợi hại, rất giống đang bị bắt nạt.

Bỏ qua trố mắt, Kim Thái Hanh vẫn nắm mặt Điền Chính Quốc kiểm tra vòm miệng của cậu, ánh đèn vàng ấm áp không chỉ có thể soi sáng da dẻ nhẵn nhụi đỏ như máu của Điền Chính Quốc, còn có đầu lưỡi phấn nộn sợ hãi rúc trong miệng.

Ba.

Kim Thái Hanh một lần nữa tắt đèn, sau khi hắn buông tay, Điền Chính Quốc lập tức ngậm miệng lại: "Thế nào?"

"Hả?" Kim Thái Hanh nói, "Ồ... Có hơi hồng, không chảy máu. Buổi tối sẽ thay bàn chải đánh răng khác cho em."

Điền Chính Quốc nói: "Tối nay không về nhà."

Kim Thái Hanh nói: "Ừm."

Hắn nằm trở lại vị trí của mình, sau một lát, Điền Chính Quốc cũng từ từ dịch qua.

Kim Thái Hanh nhìn biểu tình giả bộ ngủ sứt sẹo của cậu, đưa tay ôm Điền Chính Quốc cách lớp chăn: "Đang ngủ sao?"

"Ừm."

Kim Thái Hanh nắm mũi cậu: "Tên nhóc lừa đảo."

Điền Chính Quốc sau khi không được tự nhiên dịch qua cảm thấy thoải mái, lại dịch dịch về phía trước một chút, hoàn toàn rơi vào cái ôm của Kim Thái Hanh, dáng vẻ rất ỷ lại vào Kim Thái Hanh, giống như động vật nhỏ nghe lời, mặt dán vào lồng ngực Kim Thái Hanh: "Ca ca."

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng sờ sau gáy cậu: "Cái gì?"

Điền Chính Quốc nhỏ giọng hỏi: "Anh sẽ ly hôn với tôi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz