ZingTruyen.Xyz

Slug

Kim Thái Hanh không ở thư phòng bao lâu, đã xuống lâu tìm Điền Chính Quốc.

Lúc hai người chuẩn bị về nhà, Lâm Duyệt Hoa còn muốn họ ở lại, đối tượng công phá chủ yếu là Điền Chính Quốc.

Nhưng không đợi Điền Chính Quốc nói cái gì, Kim Thái Hanh đã lập tức cự tuyệt: "Ngày hôm nay cũng không có chuẩn bị gì, ngày mai con còn phải dậy sớm đi làm. Quên đi, lần sau mới tới đây ở lại qua đêm."

Hắn tốt tính cười cười, nói cũng không phải là không có lý, Lâm Duyệt Hoa không thể làm gì khác hơn là đồng ý, nhưng vẫn oán giận: "Đừng viện cớ với mẹ, tìm thời gian nào đó trở về ở hai ngày, rõ ràng có con trai lớn như vậy, mấy ngày cũng không thấy được mặt."

Kim Gia Thước cũng lại gần nhưng không cợt nhả, còn giúp Kim Thái Hanh giải vây: "Anh của con bận, ngài cũng không phải không biết, hơn nữa bây giờ không phải đang thấy mặt sao?"

Nhưng lời hay không vượt quá một câu, y lại nói tiếp: "Được rồi, chị dâu của con cũng nên làm bài tập, chúng ta nên để vợ chồng son người ta về nhà đi."

Điền Chính Quốc trợn tròn hai mắt trừng y.

Vừa nãy trên bàn cơm, Kim Chính Đức có cầm rượu ra, Kim Thái Hanh cũng uống một ít, không nhiều, chỉ khoảng nửa ly, nhưng uống rượu cũng không thể lái xe, trên đường về Lâm Duyệt Hoa vẫn cho một người tài xế trong nhà đưa bọn họ.

Điền Chính Quốc ôm cặp sách ngồi cùng Kim Thái Hanh ở ghế sau, buổi chiều lúc Kim Thái Hanh đón cậu lái chính là chiếc xe đa dụng (MPV), rất rộng rãi, cho nên giữa hai người vẫn có chút khoảng cách.

Kim Thái Hanh lúc thường đã ít nói, lúc này Điền Chính Quốc cũng không biết nói gì, trong xe rất yên tĩnh, Điền Chính Quốc nhìn đèn đường một lát lại dựa vào lưng ghế, thả lỏng bản thân, yên tĩnh trong chốc lát, cái gì cậu cũng không nghĩ.

"Buồn ngủ sao?" Kim Thái Hanh hỏi.

Điền Chính Quốc vội vàng nói: "Không có, lúc này mới mấy giờ."

Kim Thái Hanh ngẩng đầu mắt nhìn đồng hồ, lại nói: "Không ngại thì dựa vào tôi ngủ một lát, đường về nhà còn xa."

Hắn vừa nói như vậy, nếu Điền Chính Quốc không dựa vào thì lại có vẻ quá bận tâm -- Điền Chính Quốc thật sự bận tâm, tật xấu mỗi lần cậu tới gần Kim Thái Hanh mặt lại đỏ  bừng đến bây giờ đều không thể sửa, phỏng chừng sau này cũng không khỏi được, nhưng cậu có thể nói mình để trong lòng sao? Điền Chính Quốc không thể làm gì khác hơn là ôm cặp sách nhích qua.

Khoảng cách từ trường học về Kim gia và về nhà Kim Thái Hanh không xa hơn bao nhiêu, thế nhưng hai nơi ở khác hướng, lộ trình xa gấp đôi, thời gian cũng gấp đôi.

Vừa bắt đầu Điền Chính Quốc thật sự không buồn ngủ, gần như là trừ đầu gối lên bên vai Kim Thái Hanh, những nơi khác đều quy củ, một chút cũng không dựa lên.

Nhưng xe chạy ở trên đường lại không tránh được xóc nảy, dựa vào vai Kim Thái Hanh rất thoải mái, tin tức tố quen thuộc từ lâu làm cho Điền Chính Quốc an tâm không nói nên lời, lắc lắc, không biết lúc nào, Điền Chính Quốc lại ngủ mất.

Lúc tỉnh lại đã ở trong lồng ngực Kim Thái Hanh, đến nhà rồi, Kim Thái Hanh đang muốn ôm cậu lên lầu.

Sau khi trưởng thành chưa từng bị người ôm với tư thế ôm công chúa, Điền Chính Quốc mặt đỏ tới mang tai, trợn tròn cặp mắt "Tôi tôi tôi" không nói ra được nguyên do. Kim Thái Hanh thuận thế thả cậu xuống, lui về phía sau một bước, khóe môi mang theo ý cười: "Tỉnh rồi thì tự mình đi lên."

Hai người đang đứng ở chỗ rẽ cầu thang, sau khi Điền Chính Quốc được thả xuống lưng dựa tay vịn, bỏ lại một câu "Cám ơn anh" rồi lập tức chạy trối chết, lên tới bậc thang cao nhất còn bị vấp chân lảo đảo, làm người phía sau phải nói một câu: "Cẩn thận!"

Kim Thái Hanh để cho cậu đi chậm một chút, Điền Chính Quốc đáp một tiếng biết rồi, gấp rút chạy về phòng ngủ, để cặp sách xuống lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi tắm, chờ thay xong đồ ngủ, tim đập vẫn còn hơi nhanh như cũ, nhưng đã không còn e lệ.

Cậu nghĩ, Kim Thái Hanh vốn vô cùng chăm sóc cậu, người lại rất tốt, vừa nãy chính là thấy cậu đang ngủ, không đành lòng đánh thức cậu mà thôi.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ cơn buồn ngủ bị đuổi đi không ít, xem thời gian đã gần chín giờ, Điền Chính Quốc bắt đầu khẩn trương làm bài tập.

Áp lực mà học sinh trường cao trung quốc tế phải đối mặt tương đối ít hơn những trường bình thường, vì tỉ lệ bọn họ được chọn ra nước ngoài học cao hơn trường thông thường, nhưng cũng không có nghĩa là không cần nỗ lực.

Thành tích của Điền Chính Quốc vẫn luôn ở mức trung bình khá, có lúc điểm lọt vào mười vị trí đầu của lớp, phần lớn thời gian còn lại ổn định ở vị trí thứ ba mươi.

Cậu muốn học thiết kế, nhưng cậu không đặc biệt vừa ý trường học nào ở trong nước cũng như nước ngoài, Điền Dương thì đã sớm có kế hoạch, để cho cậu học khoa chính quy trường mình đã học, còn sớm chuẩn bị một vài chuyện, cho nên Điền Chính Quốc cũng đã chấp nhận sau khi mình thi đại học xong sẽ phải xuất ngoại.

Bàn học trong phòng ngày đầu tiên cậu chuyển tới thì đã có, tới hôm nay mới chính thức phát huy tác dụng.

Toàn Quy đi vào biết cậu đang học tập, cho nên chỉ lặng lẽ, trông coi ở một bên, chờ lúc Điền Chính Quốc nghỉ ngơi mới nói chuyện với cậu: "Ngày hôm nay đến nhà mẹ chồng cậu sao?"

Điền Chính Quốc sửa lại: "Là nhà mẹ Kim Thái Hanh, tao gọi bà ấy là dì."

Toàn Quy nói: "Chỉ bỏ lại tôi một người máy nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực ở nhà."

Điền Chính Quốc cười nói: "Mày cũng thích diễn kịch giống như Kim Gia Thước."

Toàn Quy dĩ nhiên biết Kim Gia Thước, cảnh giác nói: "Cậu cũng cảm thấy tôi tốt như cậu ấy?"

Điền Chính Quốc nói: "Sao mày nghe được là tao đang khen hai người tốt?"

Toàn Quy nói: "Cậu nói chúng tôi giống nhau."

Điền Chính Quốc cúi đầu bắt đầu làm bài tiếp: "Còn nói là trí tuệ nhân tạo đó..."

Điền Chính Quốc mất bốn mươi phút để làm xong bài tập, sau khi kiểm tra xong, còn cần Kim Thái Hanh ký tên mới có thể nộp.

Thật ra còn bài tiếng anh chưa viết, nhìn thời gian không còn sớm, sợ trễ hơn sẽ quấy rầy Kim Thái Hanh, cậu lại cầm đi tìm Kim Thái Hanh phê duyệt trước.

Kim Thái Hanh không có ở trong phòng, Điền Chính Quốc lại đi tìm ở thư phòng, cửa thư phòng không có đóng, cậu đến gần chuẩn bị gõ cửa thì nghe Kim Thái Hanh bên trong đang gọi điện thoại: "Tôi đã nói rồi."

"Tôi vẫn luôn nói rất rõ ràng."

"Đó là chuyện của các người." Cuối cùng Kim Thái Hanh nói, "Không có liên quan gì tới tôi."

Giọng Kim Thái Hanh không lớn, cũng không dùng ngữ khí hùng hổ doạ người, thậm chí còn là ngữ điệu vô cùng ôn hòa quen thuộc kia, nhưng Điền Chính Quốc lại nghe ra một ít tức giận.

Hai người ở cùng nhau lâu như vậy, Điền Chính Quốc cũng biết, khiến Kim Thái Hanh tức giận là một chuyện rất khó khăn, chẳng qua hắn tức giận cũng sẽ không đến mức nổi trận lôi đình, người đang nói chuyện với hắn này. Điền Chính Quốc cũng có thể tưởng tượng, đối tác khiến Kim Thái Hanh lộ ra cảm xúc thế này, chắc chắn là một sự tình hết sức nghiêm trọng.

Có lẽ chuyện trên phương diện làm ăn, Điền Chính Quốc suy đoán. Bài tập sáng sớm ngày mai cũng có thể ký tên, cậu thu lại cái tay muốn gõ cửa, cảm thấy lúc này Kim Thái Hanh sẽ không muốn người khác quấy rối.

Chẳng qua trước khi ngủ Kim Thái Hanh có tới tìm cậu, ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa: "Điền Chính Quốc, cậu đã ngủ chưa?"

Tiếng nói hắn cũng rất nhẹ, nếu như Điền Chính Quốc đang ngủ, cũng sẽ không bị đánh thức.

"Vẫn chưa." Điền Chính Quốc vội vã ngồi dậy, Toàn Quy đi ra mở cửa, đèn trong phòng cũng tự động sáng lên.

"Xử lý chút chuyện nên hơi trễ." Kim Thái Hanh chưa kịp thay quần áo, vẫn mặc âu phục, đứng ở trước cửa phòng Điền Chính Quốc, biểu tình trên mặt có chút hỗi lỗi, "Tôi chỉ tới xem một chút, bây giờ trễ rồi, cậu ngủ trước đi, bài tập sáng sớm ngày mai xem giúp cậu có được không?"

Hắn vẫn nhớ... Điền Chính Quốc nghĩ, hắn vẫn nhớ.

Điền Dương lại thường xuyên quên, có lúc rất bận về nhà muộn, có lúc thong thả cũng sẽ đi chơi đến khuya mới về nhà. Anh còn cho rằng đó là chuyện nhỏ, thỉnh thoảng Điền Chính Quốc oán giận, anh cũng dửng dưng như không, không coi là việc gì to tát.

Thật ra chỉ là kiểm tra bài tập, nếu bảo Điền Chính Quốc nói, chính cậu cũng không nói ra được nó mang ý nghĩa trọng đại gì.

Chỉ là học sinh phải đi học, đi học chính là sẽ đối mặt với giáo viên, rõ ràng giáo viên nói cần có gia trưởng ký tên, bạn học khác đều được ký, chỉ một mình cậu thường xuyên không ký, cậu rất không thích.

Điền Chính Quốc cũng không phải cảm thấy Điền Dương không tốt, hoặc là Điền Dương không bằng Kim Thái Hanh. Hai người bọn họ là hai loại tính cách, Điền Chính Quốc biết, Điền Dương trời sinh tùy tiện, còn Kim Thái Hanh là một người trời sinh đã biết chăm sóc, rất cẩn thận.

Điền Chính Quốc đáp ứng một tiếng, vừa kéo chăn ra, vừa gọi một tiếng: "Ca ca."

Kim Thái Hanh ban đầu bị nhốt ngoài cửa, Toàn Quy cũng đã khống chế đèn trần phòng ngủ tối lại, nghe vậy động tác kéo chốt cửa của hắn dừng lại: "Hả?"

"Anh thật tốt." Điền Chính Quốc tính trẻ con mà nói.

Kim Thái Hanh nở nụ cười: "Mau ngủ đi."

Hắn nở nụ cười từ trong lòng, Điền Chính Quốc có thể cảm giác được.

Vừa nãy lúc mình đứng ở cửa, thật ra cảm xúc của Kim Thái Hanh vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, thậm chí còn mang theo chút uể oải. Điền Chính Quốc không nghĩ hắn sẽ cười nhanh như vậy, tuy rằng nụ cười kia rất nhẹ, nhưng vui vẻ lại rất khó để giả vờ, đặc biệt là dưới tình huống không có sự chuẩn bị.

Điền Chính Quốc trước khi ngủ đã nghĩ, cậu khiến Kim Thái Hanh vui vẻ, thì ra bây giờ cậu có thể làm cho tâm trạng Kim Thái Hanh trở nên tốt hơn một chút.

~~~~

Kim Thái Hanh nằm ở trên giường, đang suy nghĩ về cú điện thoại vừa nãy.

Sức khỏe Lâm Duyệt Hoa có vấn đề, từ đầu năm Kim Chính Đức  đã bắt đầu gọi hắn về nhà, vào lúc này đã không còn là ám chỉ, mà là trực tiếp ra lệnh, giống như hắn mặc kệ sạp hàng Kim gia, chính là tội ác tày trời.

Nhưng hắn có công ty riêng phải bận rộn, hơn nữa cổ phần hiện đang được gia tộc nắm giữ, mặt khác rất nhiều những tập đoàn tài chính đều thuê người để quản lý, Kim gia kiên trì để người nhà mình làm chủ như vậy là số ít, căn bản không hề như Kim Chính Đức nói, Kim Thái Hanh mặc kệ, Kim thị sẽ lập tức phá sản.

Nhưng mà Kim Chính Đức cố chấp trước sau như một, nhận định cái gì lập tức sẽ khó thay đổi, giống như Kim Thái Hanh vẫn là một đứa nhỏ chưa được một tuổi, chỉ có thể nghe ông tùy ý điều khiển, tùy tiện ông đặt ở nơi đâu mình sẽ ở nơi đó.

Kim Chính Đức khi còn trẻ say mê tranh sơn dầu, sau khi cưới Lâm Duyệt Hoa, có người quản lý gia nghiệp, ông thì càng thêm không hề có nỗi lo về sau mà trầm mê vào nghệ thuật, chuyện quan trọng là có mặt trong buổi đấu giá, giải sầu là lên du thuyền ra biển vẽ vật thực.

Hai vợ chồng một hai tháng không gặp mặt là chuyện thường xảy ra, Lâm Duyệt Hoa có thể chịu đựng, mà tuổi càng lớn, tính tình vẫn mãi như vậy.

Chuyện Kim Chính Đức và một học sinh nữ trong phòng vẽ tranh yêu đương nhiều lần truyền ra làm cho bà cảm thấy không còn mặt mũi gặp người, lúc Kim Thái Hanh sinh ra, cũng chính là lúc vợ chồng mới cưới nháo ly hôn nghiêm trọng nhất, hắn chưa đầy tháng đã bị Lâm Duyệt Hoa đưa về nhà ba mẹ mình nuôi.

Được người nhà Kim gia khuyên ngăn, hao tổn không ít thời gian, chưa ly hôn thì Kim Gia Thước được sinh ra, Kim Chính Đức nhất thời thu liễm không ít.

Lòng Kim Chính Đức không ở gia đình, Lâm Duyệt Hoa lại rất bận, thường xuyên qua lại luôn có chuyện chậm trễ, sau khi Kim Thái Hanh bắt đầu đi học, cũng không được đón về Kim gia.

Hắn từ nhỏ được một tay ông ngoại nuôi lớn, ngoại trừ mang họ Kim, thật ra trước lúc lên đại học cả ba mẹ ruột cũng chưa từng gặp mấy lần, xác thực tình cảm với nhà họ Kim rất nhạt nhẽo, hắn đã sớm nói, mình sẽ không dính líu tới bất kỳ chuyện gì liên quan tới Kim thị, có tiền nhiều hơn nữa hắn cũng sẽ không lấy, mặc dù thật sự phá sản, đó cũng là do quy luật đào thải của thị trường.

Nói như vậy cũng không phải giận dỗi, huyết thống giữa người thân với nhau cũng không loại bỏ được, mấy năm qua lui tới cũng làm cho bọn họ gần gũi không ít, dù bên ngoài ôn hòa, trong xương tủy vẫn lạnh lùng, huyết thống gì đó chẳng đủ để cho hắn làm ra chuyện hi sinh bản thân mình.

Hai tháng trước chấp nhận kết hôn giả với Điền Chính Quốc, phần lớn cũng là vì Lâm Duyệt Hoa mới vừa bị kiểm tra ra bệnh ung thư vú, khuôn mặt tiều tụy. Chẳng qua cũng không phải đến mức ép buộc, hắn hiểu rõ ràng, ngược lại mình không định kết hôn với người nào, nếu như cùng Điền Chính Quốc lĩnh một tờ giấy kết hôn có thể giải quyết khẩn cấp của Lâm Duyệt Hoa, vậy cũng có thể.

Lúc này Kim Thái Hanh đau đầu hai việc, chuyện Kim Chính Đức hùng hổ doạ người, còn có Điền Chính Quốc.

Kim Chính Đức ngang ngược không biết lý lẽ để cho hắn chọn, hoặc là tiếp nhận công ty, hoặc là vĩnh viễn khỏi nói chuyện ly hôn, bởi vì như vậy sau này ít nhất cũng có Điềngia giúp đỡ Kim thị.

Những người lớn có thể nói ra lời này có lẽ chỉ có Kim Chính Đức, không biết nên nói ông ấy ngang ngược hay là ngây thơ, Kim Thái Hanh thật sự có chút phát sầu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz