ZingTruyen.Xyz

Slug

"Báu Vật" uống hết sữa rồi tiếp tục tán gẫu, tin nhắn trong điện thoại di động gửi tới không ngừng, không chỉ Châu Tĩnh Vũ, còn có bạn học mới quen ngày hôm nay.

Trong lớp thêm Điền Chính Quốc mới vào, tổng cộng có ba người cần phải mang biển báo Omega "Người mẫn cảm", được giáo viên chủ nhiệm sắp xếp ngồi ba hàng trước sau dựa cửa sổ, cùng bàn đều là beta.

Hai Omega khác đều chuyển lên từ lớp học ở nơi đây, không có nghĩ học, tình huống của Điền Chính Quốc nghiêm trọng hơn so với bọn họ, nhưng giáo viên chủ nhiệm không nói gì, cho nên cũng không ai đặc biệt để ý.

Mọi người biết đến cậu, phần lớn là bởi vì lúc nghỉ hè các trang web luôn duy trì ba vị trí đầu được tìm kiếm nhiều nhất rất nhiều ngày, có thể nói lễ cưới được cả nước quan tâm.

Chẳng qua bạn học cũng không phải phóng viên giải trí, lúc này mới khai giảng ngày đầu tiên, vẫn chưa quen Điền Chính Quốc, kết thúc ngày hôm nay, ngoại trừ mấy bạn học ngồi xung quanh nói chuyện nhiều hơn, vẫn không có ai lấy mấy tin bát quái đó hỏi Điền Chính Quốc.

Lần này bạn cùng bàn với Điền Chính Quốc vẫn là một cô gái, gọi Sài Mạn Mạn, mà bản thân và tên lại là hai thái cực, tan học đứng lên chào tạm biệt thầy đều chậm hơn người khác nửa nhịp. Cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt*, kết thúc mỗi ngày, Điền Chính Quốc và cô đã khá quen thuộc.

(*) 近 水 楼台 先 得 月: gần quan được ban lộc; nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng; gần gũi người có thế lực nên được lợi trước. Ở gần nhau lâu ngày dễ sinh tình cảm thân thiết

Lúc này bọn họ sắp ăn cơm tối, lát nữa lại chuẩn bị học môn tự chọn, Sài Mạn Mạn gửi tin nhắn cho Điền Chính Quốc trên oukm: Chồng cậu tới đón cậu sao?

Điền Chính Quốc: *Dại ra*

Kẻ cơ bắp ngồi ở nhà: Chúng tớ sắp đến nhà rồi, sắp đi học chưa?

Mộc đây: Ừm

Mộc đây: Thứ hai sẽ đi học, không biết tối nay có học hay không, để tớ đi xem thử

Kẻ cơ bắp ngồi ở nhà: Được

Mộc đây: Nhắc tới chuyện này, chúng tớ vừa nãy đi tới nên thấy, Alpha nhà cậu thật sự rất đẹp trai   [ bức ảnh ] [ bức ảnh ]

Mộc đây: Rất lâu đã không thấy người nào mặc âu phục đẹp như thế, có thể đây chính là tổng tài nhà người khác trong truyền thuyết【 khát vọng. jpg 】

Cô gửi qua hai tấm ảnh Kim Thái Hanh, không biết trong trường hợp nào, Kim Thái Hanh ăn mặc rất nghiêm chỉnh, còn buộc nơ, cầm trong tay một ly champagne, không nhìn vào ống kính, đang nói chuyện với người ở bên cạnh, bởi vì chiều cao chênh lệch mà cúi thấp gật đầu, ống kính bắt được đường cong hàm dưới và khóe miệng ôn hòa đang nở nụ cười, trong hình dễ thấy màu sắc chỉ có đen xám và trắng, còn có chút mờ ảo, nhưng Điền Chính Quốc thấy người trên màn hình vẫn đẹp trai ngời ngời.

Click mở ra toàn màn hình rồi xem thêm vài lần, cậu nhìn thấy Sài Mạn Mạn gửi tới một câu: Chẳng qua cậu cũng rất tuấn tú, hai người rất xứng đôi

Lần này Điền Chính Quốc trả lời rất nhanh: Đúng a

Mộc đây: [ bốp bốp ]

Kim Thái Hanh đã dừng xe, Điền Chính Quốc tranh thủ thời gian gửi trở về: Đến nhà rồi, bye bye cậu

Cậu ấn tắt màn hình chuẩn bị  xuống xe, lúc tay sờ vào dây an toàn lại bất thình lình đụng phải Kim Thái Hanh, mới phát hiện Kim Thái Hanh đang nhích lại gần. Điền Chính Quốc đơ một chút, không biết nội dung cuộc đối thoại vừa nãy bị hắn nhìn thấy bao nhiêu rồi, Kim Thái Hanh đã lui ra, dây an toàn cũng được mở, hai người xuống xe.

Trước khi nhấn chuông cửa, Điền Chính Quốc đột nhiên khiếp sợ, cầm lấy góc áo Kim Thái Hanh: "Chúng ta không mang đến cái gì hết."

Kim Thái Hanh an ủi cậu: "Chỉ trở về ăn một bữa cơm, không cần sốt sắng."

Điền Chính Quốc nói: "Nhưng lần trước đến nhà tôi..."

"Không giống." Kim Thái Hanh ôn hòa nói.

Đến tột cùng không giống như thế nào, Kim Thái Hanh cũng không nói, Điền Chính Quốc cũng không nhớ ra để hỏi, được trấn an một chút, đúng lúc cửa mở, cũng không có thời gian để cậu do dự thêm.

Người mở cửa ra chính là Kim Gia Thước, em trai là Omega chỉ kém Kim Thái Hanh một tuổi, y trước tiên đàng hoàng kêu một tiếng anh, sau đó quay về phía Điền Chính Quốc cười híp mắt nói: "Chị dâu."

Điền Chính Quốc bị tiếng kêu này làm á khẩu không trả lời được, ngay cả chào hỏi cũng không biết làm sao, mặt đỏ lên, nếu như không phải lý trí vẫn còn, cậu thật sự muốn trốn đến phía sau lưng Kim Thái Hanh.

Ban đầu cứ tưởng rằng người hai nhà đều biết hai người bọn họ kết hôn giả, nào ngờ rằng lại bị đùa cợt như vậy? Điền Chính Quốc không cách nào cười nổi, đặt cậu và Kim Thái Hanh ở cùng một chỗ, lại khó giải thích được có cảm giác đại nghịch bất đạo, không biết nói lời đáp trả ra sao, quả thực thất bại.

Kim Thái Hanh động viên ôm vai Điền Chính Quốc, kéo cậu sát bên cạnh mình, Kim Gia Thước vẫn đang nhếch miệng cười, bị Kim Thái Hanh liếc mắt nhìn, mới thức thời né ra, Điền Chính Quốc vừa không thoải mái được hai giây, lại nghe y gọi vào bên trong: "Ba! Mẹ! Anh của con và chị dâu con trở về."

"Giọng con thật là lớn."

Lâm Duyệt Hoa cười ra đón, Điền Chính Quốc chào hỏi bà: "Dì mạnh khỏe."

"Được được được." Lâm Duyệt Hoa dẫn cậu ra khỏi người Kim Thái Hanh, đưa cậu đến phòng ăn, bà hỏi, "Mới vừa tan học? Có mệt hay không? Nếu không thì ăn cơm xong tối nay ở bên này, cũng có thể trò chuyện với dì."

Điền Chính Quốc nói: "Mới vừa tan học, ngày hôm nay không làm gì cả, con không mệt. Buổi tối..."

Cậu quay đầu lại nhìn Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh nói: "Cậu ấy còn phải làm bài tập, ở bên này tĩnh tâm không được."

Lâm Duyệt Hoa còn chưa nói gì, Kim Gia Thước lập tức ai oán thở dài. Cũng không ai để ý đến y, nhưng vẫn rất hăng hái: "Vậy thì cuối tuần đến đây đi, cuối tuần cũng không vội làm bài tập."

Kim Thái Hanh nói: "Cuối tuần cậu ấy phải về Điềngia."

Lâm Duyệt Hoa vội hỏi: "Vậy về nhà quan trọng hơn."

Trên bàn ăn Kim gia có bốn người thêm Điền Chính Quốc nữa tổng cộng năm người, ba người kia phân biệt ngồi ở một bên bàn ăn, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh ngồi một bên.

Cậu cũng không thân thuộc với gia đình Kim Thái Hanh lắm, người khác nói chuyện cũng không biết tiếp lời, cũng may về nhà ăn cơm, chỉ chú ý ăn là được. Hơn nữa cậu ăn cơm, Kim Thái Hanh lại gắp rau vào đĩa, múc canh cho cậu, nên đầu cũng không cần nhấc lên, có thể tốn thêm chút thời gian.

Nhưng là như vậy, Kim Gia Thước cũng phải xoát độ tồn tại của mình.

Sau khi lột tôm xong, Kim Thái Hanh để mấy con lột xong vào trong cái chén nhỏ của Điền Chính Quốc, ở nhà cũng như vậy, Điền Chính Quốc quen rồi, Kim Gia Thước lại ý vị thâm trường thở dài, hoặc là ho khan, làm Điền Chính Quốc rất ngại ngùng khi ngồi hưởng thụ sức lao động của Kim Thái Hanh, cậu cầm chén đẩy trở lại nhỏ giọng nói: "Anh để tôi tự lột đi."

Kim Thái Hanh cũng nhỏ giọng dỗ cậu: "Đừng để ý đến nó, nó thiếu đòn, càng chú ý nó càng hăng hái hơn."

Điền Chính Quốc vẫn lắc lắc đầu, cảm thấy như vậy thật sự không tốt lắm, vẫn không đụng vào chén tôm kia, để cho Kim Thái Hanh ăn hết.

Chờ sau khi Lâm Duyệt Hoa để đũa xuống, mọi người cùng nhau rời khỏi bàn ăn. Điền Chính Quốc vốn muốn đi theo Kim Thái Hanh, nhưng Kim Thái Hanh bị Kim Chính Đức gọi vào thư phòng nói chuyện, cậu chỉ có thể cùng Lâm Duyệt Hoa và Kim Gia Thước ở lại phòng khách.

Trước khi lên lầu, Kim Thái Hanh liếc nhìn Kim Gia Thước mang ý nhắc nhở, Kim Gia Thước làm động tác kéo dây kéo trên miệng lại, hắn mới sờ sờ đầu Điền Chính Quốc, nói: "Ngồi với mẹ tôi một lát, chờ tôi xuống rồi về nhà."

Điền Chính Quốc ngoan ngoãn gật đầu, thả hắn đi.

Lâm Duyệt Hoa thật sự rất thích Điền Chính Quốc, không nói bây giờ Omega ít, trong tư tưởng của bà, Alpha vẫn xứng với Omega nhất, có thể xưng tụng môn đăng hộ đối với Kim gia cũng không có mấy nhà, Điền Chính Quốc là thích hợp nhất, cũng bởi vì tính cách Điền Chính Quốc thật sự rất tốt. Trước khi kết hôn song phương đều phải hỏi thăm đối phương, bà cũng không thể thật sự vì chuyện làm ăn mà tùy tiện nhét người cho Kim Thái Hanh.

Hơn nữa tuổi tác Điền Chính Quốc thật sự quá nhỏ, nếu như không có lần hợp tác này, hai người tự nguyện hẹn hò rồi kết hôn, e là Điềngia cũng không muốn.

Lâm Duyệt Hoa nhìn Điền Chính Quốc, càng nhìn càng thoả mãn.

Vốn những gia đình giống như bà, con cái thường hay kết hôn trễ, bà lại rất lo lắng vì Kim Thái Hanh đã sớm nói mình sẽ không kết hôn.

Gọi là chủ nghĩa độc thân gì đó? Lâm Duyệt Hoa không hiểu, nhưng bà vốn cũng không phải là loại gia trưởng sẽ ép buộc con cái làm cái này cái kia, tuổi Kim Thái Hanh cũng không phải là quá lớn, cho nên mấy năm qua cứ như vậy trôi qua.

Hiện tại Điền Chính Quốc gả vào trong nhà, đứa nhỏ này thật sự là một đứa bé ngoan, từ ngày bắt đầu kết hôn, bà đã có ý định không để Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc ly hôn.

Thứ gọi là tình cảm, ở đâu cũng có, tới lúc đó không muốn ly hôn thì có thể đổ lỗi cho ai đây.

Lôi kéo Điền Chính Quốc hàn huyên một lát, Kim Thái Hanh vẫn không có xuống, bà lại nhận được điện thoại. Trước mặt chỉ còn dư lại Kim Gia Thước, Điền Chính Quốc cảm thấy y rất không đứng đắn, không muốn để ý đến y, an vị một chỗ rất xa.

Kim Gia Thước không có ba hoa như ở trên bàn cơm, chỉ ngồi ở trên ghế sa lon, Điền Chính Quốc nghi ngờ do y ăn no rồi, sau đó nhớ tới vì người này mà mình bỏ qua một chén tôm, nên càng chán ghét thêm một tầng.

Nhưng người này là em trai Kim Thái Hanh, tuổi tác cũng rất lớn, nếu như chỉ nhỏ hơn Kim Thái Hanh một tuổi, vậy hẳn là đã hai mươi sáu, suy nghĩ này giống như có hơi không lễ phép.

Vậy chỉ có thể không để ý tới y, không cần chán ghét. Điền Chính Quốc nghĩ, ngược lại cũng không gặp mặt thường xuyên.

"Tôi nhìn thấy hai người hôn môi." Kim Gia Thước đột nhiên nói.

Điền Chính Quốc hoảng sợ quay đầu lại, trên mặt y mang nụ cười xấu xa.

"Chúng tôi không có!" Điền Chính Quốc nói, "Anh đang nói cái gì?"

"Trước lúc xuống xe không phải sao?"

Điền Chính Quốc nhớ lại một chút: "Anh ấy chỉ giúp tôi cởi đai an toàn mà thôi!"

"Oa." Kim Gia Thước nở nụ cười, y ở lầu hai đúng lúc nhìn thấy Kim Thái Hanh sau khi tắt xe không có lập tức đi xuống, mà là ở bên trong đợi một lát mới xuống, y dĩ nhiên biết không phải là hôn môi, chỉ là đột nhiên nhớ ra, muốn trêu chọc Điền Chính Quốc một chút, "Anh ấy đối tốt với cậu như vậy? Tại sao anh ấy xưa nay đều không cởi dây an toàn cho tôi a?"

Điền Chính Quốc nói: "Làm sao tôi biết? Đợi chút nữa anh hỏi không phải tốt hơn sao."

Kim Gia Thước đến gần một chút, Điền Chính Quốc vẫn bình tĩnh, không có né tránh.

"Vậy hai người đang nói chuyện yêu đương sao?"

Điền Chính Quốc nói: "Không có!"

"Tôi mới mười tám tuổi, anh đang suy nghĩ cái gì?"

Kim Gia Thước nói: "Mười tám tuổi cũng có thể lên giường rồi, là ý nghĩ của cậu có vấn đề, hay là tôi vấn đề?"

Mặt Điền Chính Quốc bởi vì hai chữ "Lên Giường" mà đỏ lên một chút, cậu nóng nảy, tại sao ngày hôm nay cứ đỏ mặt mãi?

"Nói chung chúng tôi không phải loại quan hệ đó." Điền Chính Quốc cũng không đoái hoài tới lễ phép, hung dữ nói, "Tại sao anh đáng ghét hơn ca ca anh quá vậy?"

Kim Gia Thước vui vẻ nằm trở lại ghế sa lông, nói: "Có thể là bởi vì anh của tôi không cởi dây an toàn cho tôi, lại không ôm vai của tôi bước đi, cũng không gắp đồ cho tôi ăn, tồi tệ nhất chính là không lột tôm cho tôi nữa, tôi quá thảm."

Điền Chính Quốc không nói gì đứng dậy đi sang một bên khác của sa lông, cách Kim Gia Thước rất xa, vừa tức giận bất bình, thiệt thòi trước đây cậu còn cảm thấy em trai Kim Thái Hanh lớn lên rất dễ nhìn, bây giờ nhìn lại, hoàn toàn không giống Kim Thái Hanh, trong đầu của y chẳng qua chỉ có mấy suy nghĩ tẻ nhạt mà thôi, dáng vẻ đẹp hơn nữa thì có ích lợi gì chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz