ZingTruyen.Xyz

Slug

Nắng gắt cuối thu còn chưa đi, nóng bức thật nhiều ngày, chiều hôm đó cuối cùng cũng trút xuống chút mưa.

Ngày mới trời quang mây tạnh, những công trình và hàng cây bên đường đều được gột rửa qua, màu sắc nhẵn nhụi bày ra toàn bộ, phảng phất chất lượng hình ảnh đổi từ  480p sang HD.

Thời điểm Kim Thái Hanh xuất phát vẫn chưa tới thời gian tan tầm, cho nên một đường đến đây đều thông suốt, trừ dừng đèn đỏ thì không hề bị chận lại, năm giờ tám phút, cách thời gian Điền Chính Quốc tan học còn 12 phút, hắn đến trường mất hết ba mươi tám phút.

Nơi này ở một khu mới trong nội thành, quy hoạch và xanh hóa đều làm rất khá, trung tâm thương nghiệp không quá nhiều, tòa văn phòng cũng khá ít, Kim Thái Hanh chỉ ghé qua một hai lần, cũng chẳng hề quen thuộc.

Buổi tối một ngày trước Lâm Duyệt Hoa có gọi điện thoại hỏi tình huống Điền Chính Quốc, nói nhìn cậu giống như mới khóc, có phải là bị khi dễ, hai người tán gẫu xong, Lâm Duyệt Hoa thuận miệng nhắc đến, hắn mới biết, thì ra Kim gia cũng có cổ phần ở trường học Điền Chính Quốc, hơn nữa còn không ít.

Trường Điền Chính Quốc học có ký túc cao trung đạt chuẩn quốc tế, ngoại trừ vài tình huống đặc biệt nên ở ngoài, thời gian này học sinh đều đang ở phòng ăn, rất ít người đi ra ngoài. Cho nên Điền Chính Quốc đeo ba lô đi ra, còn cách thật xa, Kim Thái Hanh đã ngay lập tức nhìn thấy cậu.

Có lẽ là ở nhà không chú ý kỹ, Điền Chính Quốc mặc đồng phục học sinh từ xa xa đi tới, Kim Thái Hanh mới phát giác, đứa nhỏ này quá mức gầy, kiểu đồng phục ôm thân, cậu mặc lại có vẻ rộng rãi.

Điền Chính Quốc đeo ba lô, hai cái tay cầm lấy quai đeo cặp, trên đường còn có vũng nước to to nhỏ nhỏ, cậu từng bước từng bước vòng qua, Kim Thái Hanh nhìn thấy không nhịn cười được. Nhưng cậu chỉ hô khẽ mím môi, tai nghe quấn quanh, nghe nhạc, bên cạnh vừa không có bạn học, vẻ mặt cũng không có biểu tình gì, cho nên có một loại xinh đẹp giống như kiêu ngạo.

Điền Chính Quốc lớn lên thật dễ nhìn, Lâm Duyệt Hoa cũng đã nói.

Không bao lâu, Điền Chính Quốc phát hiện ra xe Kim Thái Hanh. Lúc ban đầu cậu còn rất thận trọng, nhưng không nhẫn nại bao lâu, lập tức tăng tốc chạy tới.

"Anh!" Trước tiên cậu hơi khom lưng ngoài cửa xe gọi Kim Thái Hanh, mới kéo cửa xe lên xe.

"Ngày đầu tiên đi học, cảm giác thế nào?" Chờ Điền Chính Quốc ngồi xong, Kim Thái Hanh lại chồm người qua, tiện tay giúp cậu nịt lên dây an toàn.

Điền Chính Quốc cất tai nghe của mình, cau mày vừa quấn lại, vừa nói: "Rất tốt, cực kỳ tốt."

Kim Thái Hanh nở nụ cười: "Có tốt như vậy?"

Nụ cười trên mặt hắn cơ hồ chưa từng biến mất. Ngày hôm nay công việc không quá thoải mái, nhưng từ lúc bắt đầu đi đón Điền Chính Quốc, tâm trạng lại tốt hơn rất nhiều. Áp lực rườm rà từ công vụ mang đến sự khó chịu rất nhanh cũng không còn, nghĩ tới đây là một đứa nhỏ ở nhờ nhà mình, hắn lại có thật nhiều chuyện phải làm, nào là giao tiếp rồi ở chung, công việc thì hoàn toàn không phải đặt mình trong đó.

"Hôm nay cao nhất cao nhị, cao tam đều khai giảng, trường học vốn khá loạn, sau đó lại còn phát nhầm sách, bạn học và thầy cô căn bản không rảnh để ý tới học sinh mới như tôi." Điền Chính Quốc nói, "Thời điểm nhận mã sách giáo khoa, hệ thống lại phân sai lớp, vốn là mã lớp A, nó lại phân tới lớp C, đợi lúc chúng tôi đi, giáo vụ lại hô to khắp nơi, hỏi từng người xem là ai cầm nhầm mã."

"Tất cả mọi người đều lọan, cậu cũng loạn theo." Kim Thái Hanh đưa cho cậu một hộp sữa, nói.

Điền Chính Quốc cắm ống hút vào rồi uống, hút một hơi hết nửa hộp, vui vẻ nói: "Tôi mới không có."

Kim Thái Hanh nhìn tình hình giao thông, lại phải ứng phó với bảng hướng dẫn, cũng "Ừ" theo một tiếng.

Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn hắn, trong miệng còn ngậm ống hút: "Anh không tin?"

Tối hôm qua lúc Điền Chính Quốc nghiêm túc nói với hắn về vấn đề tín nhiệm, hắn lại hối hận vạn phần, cho nên lúc này Kim Thái Hanh mẫn cảm nhất chính là hai chữ "Tin tưởng", vội vàng nói: "Dĩ nhiên tin."

——

Con đường càng ngày càng xa lạ, sau khi yên tĩnh lại, Điền Chính Quốc lại một đường cúi đầu tán gẫu với Châu Tĩnh Vũ, sắp tới rồi, cuối cùng mới nhớ phải hỏi lại: "Không trở về nhà sao?"

"Phải về." Kim Thái Hanh nói, "Thế nhưng về nhà tôi trước."

Hắn nhìn dáng vẻ Điền Chính Quốc ngơ ngác: "Mẹ tôi nói tối hôm qua đã nói với cậu, ngày hôm nay chúng ta sẽ về nhà ăn cơm."

"A..."

Điền Chính Quốc cố gắng nghĩ lại nội dung cuộc trò chuyện, cuối cùng cũng chỉ có thể nhớ ra là Lâm Duyệt Hoa đã từng lễ phép đưa ra lời mời cậu "Rảnh rỗi" thì về nhà ăn cơm, sau đó cậu nói được.

Chỉ có thể dùng sự không hiểu nhau để giải thích, Điền Chính Quốc yên lặng nghĩ.

"Trong nhà còn có ai không?" Điền Chính Quốc hỏi.

Kim Thái Hanh nói: "Mẹ tôi, ba tôi, không biết em trai tôi có ở nhà hay không."

Điền Chính Quốc biết hắn có một người em trai là Omega, cậu từng gặp qua một lần ở trong lễ cưới——

"Anh ta rót cho tôi ba ly rượu!" Điền Chính Quốc tức giận nói, "Tổng cộng tôi uống cạn năm ly, trong đó có ba ly là của anh ta."

Kim Thái Hanh không lên tiếng, Điền Chính Quốc đuổi theo hỏi hắn: "Anh nói nên làm sao bây giờ?"

Kim Thái Hanh giống như đang đùa giỡn với một con mèo con: "Cái gì làm sao bây giờ?"

Điền Chính Quốc ôm ba lô, thẳng thắn ngồi nghiêng qua đối mặt với Kim Thái Hanh: "Bởi vì anh ta tôi mới uống say, ngày hôm sau ngủ thẳng buổi trưa mới tỉnh, đầu còn rất đau."

Cậu nói mình uống say, Kim Thái Hanh lại nhớ tới lúc ở trong xe, bị cậu dán lên ngọt ngào gọi ca ca.

"Vậy sao a." Kim Thái Hanh nói.

Điền Chính Quốc lập tức rất bất mãn nhìn hắn chằm chằm.

"Tôi sẽ giúp cậu báo thù." Cuối cùng Kim Thái Hanh nói như thế.

Điền Chính Quốc hài lòng, cẩn thận ngồi trở về chỗ, không chút nào keo kiệt mà nói: "Ca ca là tốt nhất."

Điền Chính Quốc dưới sự đe dọa quanh năm dùng bạo lực của Điền Dương mà hình thành thói quen nịnh nọt khiến Kim Thái Hanh toàn thân khoan khoái, sung sướng chạy thẳng tới lúc kết toán  cuối năm.

Sau đó lại nói tới chuyện xảy ra ở trường học ngày hôm đó.

Kim Thái Hanh cảm thấy Điền Chính Quốc rất hưng phấn.

Cảm xúc của đứa nhỏ trước lúc khai giảng bắt đầu thấp thỏm, có lẽ còn không xác định, ngày hôm nay thật sự đến trường, phát hiện không có gì, lại lập tức linh hoạt hơn.

Thật sự là một đứa nhỏ a, Kim Thái Hanh nghĩ, vừa kiên cường lại yếu đuối.

Có người thấy cậu ấy giống như rất hiểu chuyện, nhưng thật ra có nhiều việc nhỏ làm cho cậu phiền não. Làm cậu vui sướng cũng rất đơn giản, phiền não cũng vậy, trải qua rồi đều sẽ để lại dấu ấn cho cậu, cũng giống như giấy trắng, ai tới gần đều có thể vẽ lên phía trên. Bởi vì vẽ lên càng đơn giản, mới làm Kim Thái Hanh phải hết sức cẩn thận.

Hắn giống như một người thợ kim hoàn, tốn công tốn sức để chế tạo hộp báu vật trân quý này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz