ZingTruyen.Xyz

...

7

_LYNNE_2711

Chương 7. Vậy đại ca có thể chứ?

Nguyễn Thừa Giác lo lắng Nguyễn Kiều Kiều ngâm nước đến sinh bệnh, cũng lo lắng nàng cảm lạnh, cho nên nhanh chóng dời đi chiến địa, dùng một cái khăn tắm lớn đem Nguyễn Kiều Kiều bao lại.

Thiếu nữ dáng người nhỏ xinh bị hắn ôm vào trong ngực như vậy, trái tim thiếu niên của Nguyễn Thừa Giác mềm mại không hiểu được.

Phòng ngủ rất ấm áp, độ ấm hàng năm bảo trì ở mức 28 độ, hắn đem nàng đặt tới trêи giường, cởi bỏ khăn tắm, tựa như bóc gói quà, thân thể trắng nõn mềm mại của thiếu nữ hiện ra ở trước mắt hắn, phảng phất mang theo ánh sáng dịu dàng của thiên sứ.

Nguyễn Thừa Giác một bên nhìn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm nàng, một bên đem quần áo trêи người cởi ra, Nguyễn Kiều Kiều cười ngọt ngào với hắn, khóe miệng còn có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, dung nhan thiếu nữ xinh đẹp đến không chịu nổi.

Mê hoặc hắn thần hồn điên đảo, hận không thể phủ phục quỳ rạp xuống dưới chân nàng, hận không thể đem mệnh đều cho nàng.

Nguyễn Thừa Giác ghé vào mép giường, theo mắt cá chân nàng một đường hôn lên.

"Kiều Kiều... Kiều Kiều..."

Lúc này Nguyễn Thừa Giác trong lòng đều tan chảy, cái gì đều vứt ra sau đầu, cả cõi lòng hắn đều là thân ảnh xinh đẹp này.

Hắn nguyện ý tiếp thu trời cao trừng phạt, chỉ cầu mong giờ khắc này có thể có được nàng, lòng say mất hồn, ɖu͙ƈ tiên ɖu͙ƈ tử.

Hai chân Nguyễn Kiều Kiều tự nhiên mà bị tách ra, hình thành chữ M, Nguyễn Thừa Giác ghé vào giữa hai chân nàng, dùng môi lưỡi trêu chọc nhuỵ hoa mẫn cảm của nàng, nhìn thấy nơi này cứng rắn đỏ bừng, tiểu huyệt vì hắn nở ra cánh hoa, lộ ra huyệt thịt kiều diễm ướt át giống như cánh hoa hồng, đầu lưỡi hắn cuốn lấy kia thủy dịch trong suốt chảy ra, tinh tế thưởng thức tư vị ngọt ngào của nàng.

"Muốn... Ca ca mau tiến vào..."

Nguyễn Kiều Kiều che giấu không kiên nhẫn mà mềm mại thúc giục, âm thầm ghét bỏ mấy nam nhân này một cái hai cái đều không dứt khoát như vậy, dạo đầu lăn lộn không dứt.

Nguyễn Thừa Giác bằng tuổi Nguyễn Kiều Kiều, dáng người vẫn là thiếu niên mảnh khảnh, động tác cũng có chút trúc trắc non nớt, khác với Nguyễn Thừa An loại tư vị gợi cảm lại kỹ xảo thành thục này, rồi lại có một phen hương vị khác.

Khi Nguyễn Thừa Giác đem côn thịt nong bóng lại lần nữa cắm vào tiểu huyệt nàng, hai người đều thoải mái đến đồng thời phát ra một tiếng than thở.

Đôi tay Nguyễn Thừa Giác chống ở hai bên đầu thiếu nữ, mỗi lần hắn đâm vào chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt nàng, Nguyễn Kiều Kiều liền hừ một tiếng, ánh mắt hắn khóa chặt nàng, xem nàng ở dưới thân hắn vì ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà triển lộ phong tình, hai má nàng ửng đỏ, đôi mắt tràn ngập sương mù, như là tiên tử trong rừng, lại như là yêu tinh.

Giờ phút này Nguyễn Kiều Kiều đem hai loại khí chất vốn dĩ mâu thuẫn là ngây thơ trong sáng cùng diêm dúa mị hoặc trộn vào nhau, bày ra gợi cảm phong tình khác biệt.

Nguyễn Thừa Giác một bên cảm thụ tư vị mất hồn hạ thân được gắt gao hút lấy, một bên thưởng thức thiếu nữ dưới thân mạn diệu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, theo eo bụng thúc đẩy, đường cong thân thể thiếu nữ lả lướt nhộn nhạo như sóng tuyết cuộn trào, hắn cầm lòng không đậu mà dùng môi cúng bái thân thể yêu kiều mềm mại này, tựa như một tín đồ thành kính ở trêи đường hành hương, mỗi bước mỗi dập đầu.

"Ưm a..."

Hai mắt Nguyễn Kiều Kiều híp lại, lông mi run rẩy, bởi vì Nguyễn Thừa Giác va chạm ở huyệt nàng, thân thể nàng nóng lên, tiểu huyệt từng đợt co chặt, tuy rằng Nguyễn Thừa Giác không có bất luận kỹ xảo gì đáng nói, nhưng mà ánh mắt hắn chuyên chú si mê cũng với nụ hôn dịu dàng của hắn dừng ở trêи người nàng, làm thể xác và tinh thần nàng đều bị lấy lòng tới.

Ai không thích được nam nhân nâng niu sủng ái đây?

Đặc biệt ở trêи phương diện ȶìиɦ ɖu͙ƈ, đối phương để ý cảm thụ của nàng như vậy, ôn nhu săn sóc khắc vào trong xương cốt, đây không phải một sớm một chiều có thể tạo nên.

Bốn nam nhân Nguyễn gia, thật là đem nàng sủng thành một đóa hoa lan quý giá trồng trong phòng ấm, lúc này, lại tự thể nghiệm mà dùng ngọc dịch quỳnh tương của mình ở tưới lên đoá hoa mềm mại xinh đẹp này.

Nguyễn Kiều Kiều cảm thụ được môi lưỡi hắn âu yếm trêи da thịt nàng, tiểu huyệt không khỏi co rútt, càng dùng sức

mà cắn côn thịt hắn, đầu gậy của hắn chọc ở hoa tâm, sâu đến cực hạn, đã đâm tới đáy huyệt rồi, vừa trướng vừa ngứa còn có chút cảm giác cọ xát đau đau, nàng mím môi nhíu mày lại, ngón tay không khỏi bắt lấy khăn trải giường.

Nguyễn Thừa Giác từ phản ứng của nàng biết mình tìm được vị trí mẫn cảm của em gái rồi, hắn liền cố ý cọ xát ở chỗ kia, tăng thêm sức lực đâm thọc.

"Kiều Kiều, thoải mái sao?" Nguyễn Thừa Giác cố ý hỏi.

Nguyễn Kiều Kiều mở miệng vừa muốn trả lời, không nghĩ tới Nguyễn Thừa Giác lui về sau một chút, tiếp theo đột nhiên đâm mạnh một cái, thân thể mềm mại của nàng run lên, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà rêи rỉ ra tiếng.

"Tam... Tam ca..." Lời nàng lại nói ra miệng đều bởi vì tần suất của hắn đột nhiên nhanh hơn mà tan thành mảnh nhỏ.

"Kiều Kiều..."

Nguyễn Thừa Giác ngậm lấy đầu иɦũ ɦσα nàng, chiếc lưỡi ướt át linh hoạt qđảo quanh đầu иɦũ ɦσα nàng, ngẫu nhiên nhẹ nhàng ʍút̼ mát một chút, làm cho thân thể nàng phát run, trêи dưới giáp công, nàng đã bị làm đến nói không ra lời.

Ngay khi hai người đang cá nước thân mật chìm vào cảnh đẹp, Nguyễn Thừa Minh tỉnh.

Hắn mới khôi phục ý thức, chỉ cảm thấy cái ót hơi đau, ngay sau đó liền nghe được thanh âm Kiều Kiều, gần trong gang tấc.

Ai đang khi dễ Kiều Kiều sao?!

Nguyễn Thừa Minh nháy mắt hoàn toàn tỉnh táo lại, từ trêи mặt đất bò lên, mà ánh vào mi mắt chính là hai thân hình liều chết triền miên trêи giường, hắn ngạc nhiên mà sững sờ tại chỗ.

"Nguyễn Thừa Giác!"

Ý thức được Nguyễn Thừa Giác thế nhưng xâm phạm Kiều Kiều, Nguyễn Thừa Minh giận không thể át, hắn một tay đem Nguyễn Thừa Giác từ Nguyễn Kiều Kiều trêи người kéo xuống dưới, vừa định cho hắn ăn một quyền, liền nghe được thiếu nữu xinh đẹp trêи giường kêu hắn.

"Đại ca..." Ngữ khí của nàng phảng phất đã chịu kinh hách, có chút sợ hãi.

Nguyễn Thừa Minh lập tức ném Nguyễn Thừa Giác xuống, đi xem kỹ tình huống Nguyễn Kiều Kiều, lại không thể tránh khỏi đem bộ dáng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của nàng nhìn thấy sạch sẽ.

Da mặt trắng nõn của Nguyễn Thừa Minh nổi lên ửng hồng, ánh mắt hắn trốn tránh, chuẩn bị nhặt chăn lên đắp cho nàng.

"Đại ca, anh thật hung dữ, vì sao muốn đánh tam ca?" Thiếu nữ hoang mang hỏi hắn.

Nguyễn Thừa Minh hít sâu một hơi, nỗ lực nặn ra một nụ cười ôn hòa, nói với Nguyễn Kiều Kiều.

"Đại ca cho rằng hắn khi dễ em, thì ra là đại ca hiểu lầm."

Nguyễn Thừa Giác mới vừa bị Nguyễn Thừa Minh ném xuống đất, nhưng không có bị thương, lúc này vừa vặn bò lên, hai huynh đệ nhìn nhau liếc mắt một cái, nhiều năm hình thành ăn ý, cho dù trong lòng có đủ loại tâm tư, bất mãn với đối phương, nhưng cũng biết có một số việc tuyệt đối không thể để Nguyễn Kiều Kiều biết, cần phải không màng tất cả mà dấu diếm.

"À, vậy đại ca chặn ngang em cùng tam ca, Kiều Kiều hiện tại không thoải mái."

Nguyễn Kiều Kiều dẩu miệng, như là bé gái nếu không được ăn kẹo sẽ giận dỗi.

Nguyễn Thừa Minh quay người đi, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Thừa Giác lạnh băng lộ ra lệ khí, Nguyễn Thừa Giác cũng không cam lòng yếu thế mà nhìn thẳng hắn.

Trong lúc nhất thời điện quang hỏa thạch*, khói lửa văng khắp nơi.

*Điện quang thạch hỏa(电光石火)/Điện quang hỏa thạch(电光火石): ánh chớp; tia đá lửa | vốn là lời nói của Phật để chỉ sự vật lướt qua trong chớp mắt, sát na; vụt lướt qua | hành động cấp tốc | bỗng nhiên phát động.

Nguyễn Thừa Minh xoay người, khi quay mặt về phía Kiều Kiều lại lập tức đổi thành vẻ mặt dịu dàng khuyên dỗ.

"Là ca ca sai rồi."

Nguyễn Kiều Kiều hừ một tiếng, xua xua tay.

"Được, em tha thứ cho anh." Thiếu nữ nhìn hắn, cả khuôn mặt tươi đẹp ý cười tràn đầy, làm người như được gió xuân phơi phới thổi qua khuôn mặt, ánh nắng mặt trời sáng lạn ôm lấy cơ thể, tất cả bực bội được tay nhỏ an ủi, trong khoảnh khắc phảng phất tất cả phiền não đều tan thành mây khói.

Nguyễn Thừa Minh rũ mắt xuống, che giấu tất cả mặt trái cảm xúc, Kiều Kiều cái gì cũng không biết, ít nhất nàng rất vui sướиɠ, vậy hắn cần gì phải vạch trần lòng người tham lam xấu xí đây.

Hắn nắm lấy tay Nguyễn Kiều Kiều, một cái tay khác vuốt ve khuôn mặt non mềm của thiếu nữ, đôi mắt thâm thúy lộ ra vô hạn trìu mến, đây là cô gái mà những năm gần đây hắn sủng ở trêи đầu quả tim.

Vì dỗ nàng cười, hắn nguyện ý đem ngôi sao cùng ánh trăng trêи bầu trời kia đều hái xuống đưa cho nàng, nguyện ý đem tất cả những thứ tốt đẹp trêи đời đều dâng đến trước mặt nàng.

"Vậy đại ca có thể chứ?" Nguyễn Thừa Minh không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Nguyễn Kiều Kiều, hỏi.

Tuy rằng ngữ khí của hắn nhìn như bình thường dò hỏi, nhưng sống lưng căng chặt để lộ ra hắn đang khẩn trương.

"Có thể nha!"

Không có làm hắn thất vọng, Nguyễn Kiều Kiều sảng kɧօáϊ đáp ứng, còn lập tức duỗi tay vòng lấy cổ hắn, hai người thuận thế ngã vào trêи giường.

Nguyễn Thừa Giác đứng ở một bên: "..."

Khi nhìn thấy Nguyễn Thừa Minh đè ở trêи thân thể mềm mại trắng nõn của thiếu nữ, đầu ngón tay hắn run rẩy lại cẩn thận mà vuốt ve nàng, kéo xuống quần, đem côn thịt màu đỏ tím dữ tợn để ở cửa huyệt thiếu nữ, thong thả mà kiên định mà xâm nhập vào trong, Nguyễn Thừa Giác nắm tay căng chặt, gân xanh trêи trán cơ hồ muốn nứt ra.

Lúc này, Nguyễn Thừa Minh liếc mắt chứa đầy thâm ý nhìn hắn, nắm tay nắm chặt của Nguyễn Thừa Giác chậm rãi buông lỏng ra, hắn nặng nề phun ra một ngụm buồn bực, cuối cùng cái gì cũng chưa làm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz