Slug
Sau khi Giang Tín Hồng bị bọn họ kêu ra nói chuyện, liền cự tuyệt cùng bọn họ ra nói chuyện một lần nữa, ngồi lỳ trong phòng học nhất quyết không chịu đi. Bốn người đều rất là bất đắc dĩ, để không làm cho NPC khác chú ý, bọn họ đành phải quyết định ngày mai lại tới, đến lúc đó tìm một cơ hội cùng Giang Tín Hồng nói chuyện cho xong, có vẻ manh mối mấu chốt là ở trên người hắn.
"Hôm nay tới đây thôi, trở về đi ngủ sớm một chút, tôi cũng mệt rồi." Nguyễn Nam Chúc ngáp một cái.
"Được." Lê Đông Nguyên từ đi vào bên trong cánh cửa cơ hồ không có phản đối bất kỳ đề nghĩ nào của Nguyễn Nam Chúc. Nguyễn Nam Chúc nói cái gì, hắn liền làm cái đó, có thể nói là rất tri kỷ.
Bốn người tùy tiện ăn chút gì, liền quay về ký túc xá. Vừa về tới cửa liền thấy cô gái mới vào cửa lần đầu kia vẻ mặt lo âu, đứng trước cửa ký túc xá bước tới bước lui.
"Có chuyện gì vậy?" Lâm Thu Thạch hỏi cô.
Cô gái kia ngập ngừng, do do dự dự mở miệng: "Cái này...... Tôi có một đồng đội......tới giờ vẫn chưa quay lại."
"Mọi người đi đâu vậy?" Nguyễn Nam Chúc hỏi.
"Trường học cũ." Cô gái nói, "Tôi đi nhà vệ sinh, lúc sau liền phát hiện cậu ta đã không thấy tăm hơi. Tôi tìm khắp các tầng cũng không thấy cậu ấy. Cuối cùng tôi sợ hãi quá liền chạy về đây trước."
"Cậu ta biến mất ở trong khu trường cũ?" Lê Đông Nguyên quay đầu nhìn thoáng qua bầu trời đã hoàn toàn tối đen, "Lo lắng cũng vô dụng, hiện tại sắc trời đã tối, khẳng định là không thể lại đi qua đó tìm người. Tôi nghĩ cô đêm nay nên nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng tôi sẽ cùng cô đi qua đó xem sao."
Biểu tình của cô gái tuy rằng còn rất lo lắng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu, xem ra cô cũng không muốn vào lúc trời tối om om như thế này mà quay lại khu trường cũ u ám tìm người.
Vì thế đoàn người trở lại trong phòng của mình tính toán nghỉ ngơi.
Đã trải nghiệm trong cửa nhiều lần, mọi người đều rõ ràng mất tích như vậy rốt cuộc có nghĩa là gì. Ở thế giới trong cửa nơi nơi đều là bẫy rập chết người, đột nhiên mất tích, khả năng còn sống sót đã thấp nay lại càng thấp hơn. Xem ra đồng đội trong miệng cô lính mới kia chỉ sợ cũng đã lành ít dữ nhiều.
Bọn họ nằm ở trên giường, phân tích một chút tin tức đã nắm được hôm nay.
Nguyễn Nam Chúc liền lại đưa ra một cái manh mối cực kỳ trọng yếu: "Bọn họ không phải là muốn thi tốt nghiệp cấp 3 sao?"
Lâm Thu Thạch nói: "Đúng vậy, thì có chuyện gì?"
Nguyễn Nam Chúc: "Dựa vào thời tiết hiện tại khẳng định bây giờ không phải mùa đông, nhiệt độ vừa phải, còn hơi nóng. Vậy thi cuối kỳ xong hẳn không phải tới kỳ nghỉ đông."
Lâm Thu Thạch nháy mắt hiểu rõ ý của Nguyễn Nam Chúc : "Ý của cậu là bọn họ đang chuẩn bị thi đại học?"
"Đúng vậy." Nguyễn Nam Chúc, "Tôi cảm thấy đây là điểm thời gian mấu chốt. Một khi kỳ thi đại học kết thúc, bọn họ sẽ không còn là học sinh của trường này nữa."
Hạ Như Bội cũng bừng tỉnh: "Cho nên kỳ thi cuối kỳ thật ra lại là kỳ thi đại học. Đây cũng là kỳ hạn chết của chúng ta? Nếu......Nếu chúng ta không tìm được chìa khóa thì sao?"
Nguyễn Nam Chúc cười cười: "Không tìm được thì sẽ xảy ra hai loại khả năng, một là chúng ta sẽ trải qua khoảng thời gian trong thế giới này thêm một lần nữa, hai là quỷ quái đại khai sát giới, chỉ có thể để lại một người sống sót, cửa sẽ tự động mở ra." -- bất kỳ khả năng nào xảy ra đều cực kỳ bất lợi.
Hạ Như Bội nghe vậy rụt rụt cổ, không dám nói gì nữa.
"Manh Manh, rốt cuộc là em đã trải qua bao nhiêu cánh cửa rồi vậy?" Lê Đông Nguyên đột nhiên hỏi, "Không nhìn ra kinh nghiệm của em phong phú tới vậy nha."
"Mông tiên sinh, không ai nói cho anh là không nên tùy tiện hỏi át chủ bài sao của người khác sao?"
Nguyễn Nam Chúc đối Lê Đông Nguyên một chút cũng không khách khí, "Huống hồ dù tôi có lợi hại đến thế nào, cũng sẽ không giỏi như thủ lĩnh Bạch Lộc đi."
Lê Đông Nguyên nhướng mày: "Điều đó cũng không chắc lắm."
Bọn họ nói xong mấy chuyện này, liền bắt đầu nghỉ ngơi.
Lâm Thu Thạch nhìn chằm chằm giường trên một lát, liền mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị là một đêm an bình. Sáng hôm sau Lâm Thu Thạch bình tĩnh nghênh đón ánh sáng mặt trời.
7 giờ sáng, bốn người đúng giờ rời giường, sau khi rửa mặt tính cùng cô lính mới bị lạc mất đồng đội hôm qua đi tới khu trường cũ xem xét.
"Tên tôi là La Hiểu Vũ." Cô gái người mới nhỏ giọng tự giới thiệu, hiển nhiên cô đã trải qua một đêm không ngủ, phía dưới đôi mắt là quầng thâm đen thui, biểu tình cũng tràn ngập lo sợ nghi hoặc, "Ý của mọi người là, cậu ấy đã chết sao......"
"Đại khái cũng không sai đi." Lê Đông Nguyên nói, "Nếu cậu ta còn sống, không có khả năng ở lại khu trường cũ đó ngủ một đêm."
Ngược lại cũng xem như có đạo lý, La Hiểu Vũ ôm cánh tay, bộ dáng như lạnh tới run người.
Lúc bọn họ tới trường học cũ, cửa sắt đã bị mở ra cũng không có khóa lại. La Hiểu Vũ nói cửa này là lúc bọn họ tới thì mở ra, hôm qua cô sợ quá chạy đi, lại lo rằng người nọ bị khóa ở bên trong, liền dùng một cục đá chặn lại. Không ngờ là ngày hôm qua như thế nào, hôm nay vẫn y như vậy, nhưng ngược lại cũng có thể xác định rằng người nọ đích xác không có từ trong trường đi ra.
"Hai người lúc đó là ở lầu mấy tách ra?" Nguyễn Nam Chúc hỏi.
"Lầu bốn." La Hiểu Vũ nhớ rất rõ ràng, "Ở một phòng học phía cuối lầu bốn, hình như là lớp 11-2......"
Nghe được mấy chữ lớp 11-2, Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc rất ăn ý nhìn nhau một cái.
"Đi lên xem thử đi." Lê Đông Nguyên nói.
Năm người hướng tới lầu bốn đi lên. Lâm Thu Thạch vừa đi vừa chú ý nghe tiếng động, anh hiện tại chỉ sợ nghe được âm thanh thùng thùng nhảy lên trên sàn nhà ở phía trước, tiếng này đại biểu Tá Tử có khả năng đang ở gần đây. Nhưng cũng may một đường bọn họ đi thẳng tới lầu bốn, âm thanh kia cũng không có xuất hiện.
Phòng học phía cuối lầu bốn kia trên bảng tên lớp viết hai chữ lớp 11-2 thật to bằng chữ Hán, bọn họ nhìn xuyên qua cửa sổ thấy được cảnh tượng bên trong phòng học.
Phòng học cũng không lớn, từ bên ngoài có thể nhìn thấy không sót gì. Bên trong phòng học không một bóng người bày bàn ghế chỉnh tề, cũng không thấy bóng dáng người đồng đội trong miệng La Hiểu Vũ.
"Không có ở đây." Lê Đông Nguyên nói, "Có lẽ là ở chỗ khác, hai ngươi rốt cuộc sao lại tách ra?"
La Hiểu Vũ nơm nớp lo sợ trả lời: "Tôi lúc ấy qua kế bên tìm WC, trở về liền phát hiện không thấy ai, sau khi đi tìm cũng không thấy......"
"Chúng ta đi tầng khác tìm xem?" Lâm Thu Thạch đề nghị.
"Cũng được." Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu.
Năm người bọn họ hướng cầu thang đi lên, đột nhiên từ đằng sau truyền đến một tiếng vang thật lớn, cứ như là có thứ gì từ trên cao rớt xuống, nện thật mạnh xuống mặt đất.
Mọi người đều bị âm thanh này làm cho giật bắn mình, liền lần theo tiếng động đó mà đi, rất nhanh liền tìm được nơi phát ra âm thanh -- đúng là từ trong lớp 11-2 vốn thứ gì cũng không có.
Lúc này trong phòng học vốn chỉ có bàn ghế lại nhiều ra một khối thi thể huyết nhục mơ hồ. Thi thể kia tựa hồ là từ trên trần nhà rơi xuống, đem bàn ghế vốn bày biện chỉnh tề trên mặt đất văng ra tan tác.
La Hiểu Vũ thấy một màn như vậy, không tự chủ được mà hét thất thanh. Biểu hiện của Hạ Như Bội so với cô ấy tốt hơn một chút, tốt xấu là không hét ra tiếng, chỉ dùng tay che miệng lùi lại vài bước.
"Vào xem đi." Nguyễn Nam Chúc nói xong, móc ra kẹp tóc liền bắt đầu mở khóa.
Lâm Thu Thạch đã nhìn quen thao tác của cậu, liền ở bên cạnh yên lặng nhìn. Hạ Như Bội thì có chút tò mò, nhưng lại còn sợ hãi, liền từ xa nhón mũi chân ngước đầu xem, tư thế có vài phần đáng yêu.
Một lát sau, răng rắc một tiếng, ổ khóa cũng không phức tạp lắm của phòng học liền theo tiếng mà rơi. Nguyễn Nam Chúc là người đầu tiên đẩy cửa bước vào, thấy được đống hỗn độn đầy đất.
Lâm Thu Thạch vào ngay sau cậu, sau khi bước vào phòng học sau rất nhanh cũng phát hiện chỗ không thích hợp: "Mấy thứ này......"
Nguyễn Nam Chúc: "Có ý tứ."
Chỉ thấy chỗ thi thể rơi xuống, cư nhiên còn có một đống giấy tơ rơi tán loạn, từ xa có thể thấy đó hẳn là đề cương của học sinh. Lúc này mớ đề cương lung tung rối loạn đó rơi đầy xung quanh thi thể, thoạt nhìn quái dị cực kỳ.
Lá gan của Lê Đông Nguyên cũng không nhỏ, trực tiếp đi đến bên cạnh thi thể, nhặt lên trong đó một quyển: "Là đề cương."
Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc cũng đi qua, thấy được đồ vật trong tay Lê Đông Nguyên.
Đúng là đề cương, hơn nữa đều là sách giáo khoa, quyển sách giáo khoa này bị người dùng bút đỏ viết vẽ loạn cả lên, cơ hồ mỗi trang đều có, hầu như đều là mấy từ nguyền rủa ác độc: chết đi chết đi chết đi chết đi.
Nguyễn Nam Chúc lại tùy tiện nhặt đại một quyển, quyển này cùng quyển trên tay Lê Đông Nguyên không khác nhau nhiều, nói tóm lại chính là chỗ nào cũng tràn ngập mấy lời nguyền rủa. Nguyễn Nam Chúc tự hỏi một lát, đem quyển sách mở ra trang đầu tiên. Lâm Thu Thạch vẫn luôn đứng bên cạnh cậu, cho nên nhìn thấy rõ ràng, ở trên trang đầu tiên của quyển sách, viết ba chữ thanh tú : Lộ Tá Tử -- đây cư nhiên là sách của Lộ Tá Tử!!
Mà thi thể nằm giữa phòng học, cũng đích đích xác xác thiếu đi một chân, xem ra chính là do Lộ Tá Tử làm. Chỉ là không biết lần này Lộ Tá Tử dùng phương pháp gì làm cho người này đọc ra cái câu không nên đọc kia.
......
Nhiếp Thành cùng La Hiểu Vũ đi tới trường học cũ.
Lúc La Hiểu Vũ đi vào WC, hắn liền đứng trước cửa phòng học lẳng lặng chờ đợi. Toàn bộ khu dạy học đều an tĩnh tới đáng sợ, hành lang vắng tanh, thậm chí nói chuyện cũng không có lời hồi đáp.
Nhiếp Thành dù có cố liếc mắt cũng không nhìn tới đầu hành lang, đột nhiên có chút hoảng hốt. Hắn lấy di động ra, đang định chơi vài trò chơi nhỏ giảm bớt cảm giác khẩn trương, biểu tình lại đột nhiên cứng đờ -- hắn nghe được một loại thanh âm quái dị, thanh âm này là từ trong phòng học truyền ra, giống như tiếng khe khẽ nói nhỏ, làm cho hắn lông tơ cũng phải dựng ngược lên.
Trong trường học này một người cũng không có, làm sao mà sẽ có tiếng khe khẽ nói nhỏ? Nhưng mà tiếng thì thầm kia càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành âm thanh ầm ĩ ồn ào.
Bước chân Nhiếp Thành dần chậm lại, bước dần tới bên cạnh cửa sổ, hắn nhìn xuyên qua tấm kính cửa sổ, rốt cuộc thấy được nơi phát ra âm thanh -- đúng là phòng học trước mặt hắn .
Chỉ thấy nguyên bản phòng học trống trơn, tự nhiên không biết ngồi đầy học sinh từ lúc nào. Bọn họ có người ngồi, có người đứng, biểu tình kích động đang thảo luận cái gì.
Một màn này thật sự quá mức đáng sợ, Nhiếp Thành không tự chủ được muốn lui về phía sau. Nhưng mà lúc hắn đang tính lặng lẽ rời đi, bọn học sinh trong phòng học lại bắt đầu trăm miệng một lời cất giọng hát lên một ca khúc quái dị: Tá Tử từ nhỏ gọi là Tá Tử thật buồn cười nha. Nàng rất thích chuối tiêu nhưng mỗi lần chỉ có thể ăn được một nửa thật đáng thương nha. Tá Tử đi xa hẳn đã quên tôi rồi, thật là cô đơn nha Tá Tử.
Nhiếp Thành cùng chưa từng có nghe qua bài hát nào như vậy, tiếng hát làm hắn cảm thấy càng ngày càng lạnh, như là đang đứng giữa mùa đông khắc nghiệt. Hắn muốn động đậy thân thể, lại cảm giác cả người giống như đã bị đông cứng giống nhau.
"Tá Tử từ nhỏ gọi là Tá Tử thật buồn cười nha. Nàng rất thích chuối tiêu nhưng mỗi lần chỉ có thể ăn được một nửa thật đáng thương nha. Tá Tử đi xa hẳn đã quên tôi rồi, thật là cô đơn nha Tá Tử......." ......Tiếng hát vẫn lặp đi lặp lại, người trong phòng học dường như đã phát hiện ra sự tồn tại cửa Nhiếp Thành.
Bọn họ quay đầu, nhìn về phía Nhiếp Thành đứng ngoài cửa sổ. Đối mặt với bao nhiêu gương mặt đang nhìn mình chằm chằm, Nhiếp Thành lúc này mới phát hiện, đôi mắt của những người này không hề có đồng tử, chỉ còn lại hai hốc mắt đen như mực, thêm vào sắc mặt trắng bệch thế kia, hiển nhiên những người này không phải là người sống.
Nhiếp Thành bị dọa, lảo đảo lùi lại vài bước. Hắn há miệng thở dốc, nghe được câu cuối cùng của bài hát mà bọn họ hát lên: "Ta không có chân, ngươi cho ta có được không?......"
Một lần lại một lần, những lời này dường như biến thành chú ngữ tràn ngập ma lực. Biểu tình của Nhiếp Thành bắt đầu trở nên mờ mịt, môi hắn giật giật, nhỏ giọng đọc theo: Ta không có chân, ngươi cho ta có được không.
Những lời này vừa thốt ra, trong phòng học nháy trở nên mắt an tĩnh.
Tất cả những khuôn mặt trắng bệch kia đều nhếch môi lộ ra nụ cười quái dị.
Nhiếp Thành lúc này mới bừng tỉnh, nhận ra rốt cuộc mình đã làm cái gì. Hắn tức khắc hiểu được, xoay người muốn trốn, lại nghe được từ sau lưng truyền đến âm thanh thịch thịch thịch. Hắn hoảng loạn quay đầu, thấy được một cái bóng đứng ở hành lang. Bóng người kia chậm rãi tới gần hắn, tiếng hát vẫn còn tiếp tục: Ta không có chân, ngươi cho ta có được không......
Nhiếp Thành cảm thấy dưới chân truyền đến một trận đau nhức rõ ràng, trước mắt hoàn toàn chỉ còn lại một màu đen.
......
Sau khi từ trường học cũ đi ra, mấy người Lâm Thu Thạch tính toán lại đi tìm cậu Giang Tín Hồng kia 'tâm sự'.
Nhưng mà thấy thái độ ngày hôm qua của cậu ta mẫn cảm tới vậy, Nguyễn Nam Chúc đề nghị đứng trước cổng trường học chờ người, sau đó tóm cậu ta tới chỗ không có ai chú ý rồi tiếp tục tỉ mỉ hỏi một lần nữa.
Lê Đông Nguyên vẫn như cũ tích cực hưởng ứng lời của Nguyễn Nam Chúc, hơn nữa tỏ vẻ chính mình sức lực rất lớn, một người là có thể đem Giang Tín Hồng bắt lại đây.
Lâm Thu Thạch liền nghĩ thầm, thật may không phải ở hiện thực, bằng không thấy bốn người bọn họ lén la lén lút, chỉ sợ đã sớm bị bảo vệ tóm lại mang lên đồn rồi.
Lúc này đã 6 giờ chiều, bọn học sinh đều lục tục tan học.
Nếu là theo tình huống bình thường, học sinh lớp 12 hẳn là phải ở trường học tiếp tục tiết tự học buổi tối. Nhưng đại khái là bởi vì trong trường học đang phát sinh những chuyện như vậy, trước 7 giờ học sinh đều sẽ phải rời khỏi trường. Nguyên bản trường học náo nhiệt sẽ trở nên tĩnh mịch hơn cả nghĩa trang.
Bốn người vẫn luôn đứng trước cổng trường nhìn chằm chằm, hơn nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Giang Tín Hồng.
Cuối cùng Hạ Như Bội nhịn không được, hoài nghi nói: "Chúng ta có phải bỏ sót rồi hay không, sao tới giờ vẫn không thấy Giang Tín Hồng?"
"Không có khả năng bỏ sót." Nguyễn Nam Chúc đối với thị lực của mình cực kỳ tự tin, "Chính xác là cậu ta chưa có ra khỏi trường."
"Chúng ta đi khu dạy học xem thử?" Lê Đông Nguyên đề nghị.
"Được." Nguyễn Nam Chúc nói, "Hai người đứng đây canh chừng, Dư Lâm Lâm, anh đi với em vào xem thử."
Lâm Thu Thạch đang muốn nói được, Lê Đông Nguyên lại cười như không cười nói: "Manh Manh, chuyện này cũng không thích hợp lắm."
Nguyễn Nam Chúc nhướng mày: "Tại sao lại không thích hợp?"
Lê Đông Nguyên nói: "Vạn nhất bọn anh gặp được Giang Tín Hồng ở đây, em không sợ bọn anh sẽ giấu đi một ít tin tức sao?"
Nguyễn Nam Chúc liếc nhìn Lê Đông Nguyên một cái. Hiển nhiên Lê Đông Nguyên tuy rằng dùng bọn hắn làm ví dụ, nhưng lại ám chỉ là sợ Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc sẽ dấu diếm chuyện gì đó. Nhưng rốt cuộc bọn họ là người của hai tổ chức khác nhau, có điều băn khoăn là bình thường.
"Không thì em cùng Hạ Như Bội ở đây canh chừng, anh cùng Dư Lâm Lâm đi vào nhìn xem." Lê Đông Nguyên nói, "Như vậy hai bên đều yên tâm."
Nguyễn Nam Chúc suy nghĩ một lát, liền đồng ý đề nghị của Lê Đông Nguyên: "Cũng được." Cậu lại nhìn về phía Lâm Thu Thạch, "Đi sớm về sớm."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Sau đó Lâm Thu Thạch cùng Lê Đông Nguyên liền bắt đầu hướng khu dạy học đi, muốn đi tìm xem Giang Tín Hồng rốt cuộc là trốn ở đâu. Dọc đường đi Lê Đông Nguyên đều là hỏi thăm chuyện của Chúc Manh, về mối quan hệ giữa Dư Lâm Lâm với Chúc Manh, địa vị của Chúc Manh ở Hắc Diệu Thạch. Mà Lâm Thu Thạch đối với mấy câu thăm dò của hắn đều thực không khách khí từ chối trả lời, dùng mấy từ 'không biết', 'không rõ lắm' làm đáp án.
Lê Đông Nguyên bị từ chối như vậy, ngược lại cũng không tức giận, cười tủm tỉm nhìn Lâm Thu Thạch, nói: "Người Hắc Diệu Thạch các cậu đều thú vị như vậy sao?"
Lâm Thu Thạch: "Coi như là vậy đi."
Hai người tới phía dưới khu dạy học, thấy người bên trong cơ hồ đều đã đi hết, chỉ còn lại có vài phòng học còn ánh đèn, trong đó cũng có lớp 12-3.
"Đi thôi, đi lên xem thư." Lê Đông Nguyên nói.
Lâm Thu Thạch cùng hắn đi lên lầu, đi thẳng lên tầng lầu nơi lớp 12-3. Bọn họ mới vừa đi đến gần phòng học liền nghe được bên trong truyền đến tiếng cãi nhau kịch liệt. Cẩn thận nghe liền nhận ra một giọng nói trong đó đúng là của Giang Tín Hồng mà bọn họ muốn tìm. Hắn hình như đang cùng một ai đó cãi cọ chuyện gì.
"Cậu có phải lúc trước đã biết được chuyện gì rồi đúng không? --" đây là một giọng nói xa lạ, cũng còn rất non nớt, hẳn là một học sinh.
"Tôi làm gì có biết chuyện gì!! Cái gì tôi cũng không biết hết. Cậu đừng có tới tìm tôi nữa, chờ thi đại học xong rồi, tất cả mọi chuyện đều sẽ kết thúc!!" Giọng nói Giang Tín Hồng cũng cực kỳ kích động.
"Kết thúc, sao có thể kết thúc! Lỡ như cô ta sẽ theo lên tới đại học thi sao? Hơn nữa loại chuyện như thế này, làm sao mà có thể kết thúc dễ như vậy!" Tiếng người nọ nói chuyện càng lúc càng lớn, thậm chí bắt đầu dùng sức đập lên bàn, "Cậu thật sự cái gì cũng không biết?"
"Tôi không biết! Gì cũng không biết!" Giang Tín Hồng nói. "Tôi mà biết thì làm sao có thể nhẫn tâm nhìn bọn họ cứ như vậy bi thảm chết đi!"
"Nhưng mày vì sao lại không chết --" người nọ nói, "Chỉ có mày, chỉ có mày là còn sống tốt!"
Giang Tín Hồng bị những lời này chọc giận, phẫn nộ thô tục mắng, "Con mẹ nó, mày nói vậy là có ý gì, cái gì là chỉ có tao sống tốt, không phải mày vẫn còn sống đó sao!!"
"Nếu không phải mày cản tao, tao cũng sẽ không sống sót. Hiện tại bọn họ đều đã chết, tao còn sống để làm quái gì. Giang Tín Hồng, tao nói cho mày, nếu tao mà biết việc này thật sự có bất kỳ quan hệ gì với mày......" Giọng nói kia âm lãnh vô cùng, khiến người nghe lạnh cả sống lưng, "Tao nhất định sẽ không tha cho mày!" Hãy vào webtruyenonline.com để đọc truyện nhanh hơn!
Giang Tín Hồng mắng: "Mày cút đi! Cái đồ lấy oán trả ơn!"
Người nọ cười lạnh một tiếng, nói: "Không cần mày đuổi, tao tự đi được, mày......tự mà cầu phúc đi." Hắn nói xong liền từ trong phòng vọt ra, không có chú ý tới Lâm Thu Thạch cùng Lê Đông Nguyên đang tránh ở chỗ ngoặt, vội vội vàng vàng đi xuống lầu.
Giang Tín Hồng lại ở phòng học tuôn ra vài câu thô tục, rốt cuộc cũng nén xuống lửa giận, vác cặp sách từ trong phòng học đi ra.
Nhưng cậu ta vừa ra tới liền nhìn thấy Lê Đông Nguyên cùng Lâm Thu Thạch đứng bên ngoài, nháy mắt sắc mặt lại càng khó chịu: "Mấy người rốt cuộc là muốn làm cái gì, tôi đã nói là cái gì tôi cũng không biết!"
Lê Đông Nguyên mỉm cười: "Bạn học Giang, chúng tôi còn chưa hỏi cái gì mà."
Giang Tín Hồng nói: "Cái gì tôi cũng không biết --" cậu ta lặp lại một lần, xoay người muốn đi, lại bị Lê Đông Nguyên giữ chặt một phen.
"Anh làm cái gì vậy!" Giang Tín Hồng bị kéo liền hơi tức giận.
Nụ cười trên mặt Lê Đông Nguyên dần phai nhạt, hắn nói: "Cậu bạn nhỏ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt nhỉ."
Giang Tín Hồng nói: "Anh......"
Lê Đông Nguyên đánh gãy lời cậu ta: "Trường học này thường xuyên có người chết đi."
Giang Tín Hồng trợn tròn mắt.
Lê Đông Nguyên nói: "Nếu cậu đột nhiên biến mất, cậu đoán xem bọn họ sẽ cảm thấy cậu là bị người giết, hay là bị quỷ giết?"
Giang Tín Hồng không nói, hiển nhiên là đã bị lời cửa Lê Đông Nguyên nắm thóp. Trong trường học này phát sinh đã phát sinh vô số sự cố, dù có điều tra cũng không thu được kết quả. Có thể nói là mỗi người trong trường đều ngầm hiểu đây là một việc không thể nói ra.
Huống hồ cậu ta còn có một thân phận đặc biệt, chính là học sinh lớp 11-2 đã mất tích. Dù cho cậu ta có đột nhiên biến mất, chỉ sợ những người đó cũng sẽ đem chuyện này đổ lên bàn tay của yêu ma quỷ quái.
"Thôi được rồi, rốt cuộc là mấy người muốn biết cái gì?" Giang Tín Hồng sau khi lén lút đánh giá hình thể chính mình cùng Lê Đông Nguyên thua kém không ít, quyết định từ bỏ giãy giụa, "Tôi cũng biết không nhiều lắm đâu!"
Lê Đông Nguyên lúc này mới buông lỏng tay, lại khôi phục bộ dáng cười tủm tỉm. Lâm Thu Thạch ở bên cạnh âm thầm nghĩ, tên Lê Đông Nguyên này quả là phúc hắc từ tận bên trong. Ngày thường nhìn hắn cười ôn nhu như vậy, lúc uy hiếp người khác cũng thật hết sức thuần thục.
"Lâm Lâm, đừng nhìn tôi như vậy nha." Lê Đông Nguyên tựa hồ biết Lâm Thu Thạch suy nghĩ cái gì, còn không quên giải thích một câu, "Tôi ngày thường không có như vậy."
Lâm Thu Thạch: "Cậu ngày thường đều là trực tiếp động thủ sao?"
Lê Đông Nguyên: "Ha ha cậu thật hài hước."
Lâm Thu Thạch: "......" Tên này cũng không có phản bác lời anh nha.
Giang Tín Hồng khoanh tay trước ngực, hiển nhiên đối với Lê Đông Nguyên cùng Lâm Thu Thạch đều thập phần kháng cự, hắn nói: "Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh lên, tôi còn muốn đi về."
"Cậu vốn là học lớp 11-2 đúng không? Người vừa rồi là bạn cùng lớp 11-2 của cậu chứ nhỉ?" Lê Đông Nguyên nói.
"Đúng vậy." Giang Tín Hồng nói, "Cậu ta cũng là ở lớp 2."
"Lớp 11-2 của các cậu hiện tại còn lại mấy người?" Lê Đông Nguyên hỏi.
Giang Tín Hồng nói: "Chỉ còn hai người chúng tôi thôi."
Lê Đông Nguyên: "Cho nên cậu cũng biết mấy việc Lộ Tá Tử làm ra ở trong trường học nhỉ?"
Lúc vừa nhắc tới cái tên này, trong ánh mắt Giang Tín Hồng lộ ra sợ hãi không thể che dấu, thậm chí cả người còn run lên một chút. Cậu ta khẽ cắn môi gật gật đầu.
"Nói một chút về chuyện đã xảy ra lúc ấy giữa các cậu với Lộ Tá Tử đi." Lê Đông Nguyên nói, "Còn có câu nói ngày hôm qua, cô ấy là người vốn không nên tồn tại, rốt cuộc là có ý gì."
Giang Tín Hồng giơ tay lau một chút mồ hôi lạnh trên trán, cậu ta nói: "Cũng không có gì để kể, chính là lúc cô ta vừa đến lớp chúng tôi, bị một ít người bắt nạt. Những người liền có thói quen khi dễ Lộ Tá Tử......"
"Giống viết mấy chữ chết đi trên sách vở của cô ấy?" Lê Đông Nguyên nói.
"Làm sao mà anh biết?" Giang Tín Hồng hoảng sợ nhìn Lê Đông Nguyên.
"Chúng tôi biết được cũng không ít chuyện." Lê Đông Nguyên cười cười, "Cho nên lúc cậu nói chuyện với chúng tôi, nghĩ kỹ rồi hẵng nói. Nếu chúng tôi phát hiện lời của cậu cùng chuyện chúng tôi đã biết không giống nhau......thì đừng trách chúng tôi không khách khí."
Giang Tín Hồng nuốt nước miếng cái ực.
"Cậu nên biết, có đôi khi người so với quỷ còn đáng sợ hơn nhiều." Lê Đông Nguyên nói, "Nếu là để cho tôi đích thân động tay, sợ rằng đến lúc đó cậu sẽ muốn mình chết sớm một chút."
Lâm Thu Thạch ở bên cạnh yên lặng làm nền, nghĩ thầm: Lê Đông Nguyên sao lại bị Nguyễn Nam Chúc lây bệnh thế này, tự nhiên lại nổi hứng diễn xuất.
"Cậu nói xem đúng không, Lâm Lâm?" Lê Đông Nguyên cư nhiên còn không biết xấu hổ quay đầu sang xem phản ứng của Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch: "......Đúng."
Lê Đông Nguyên còn nghịch ngợm hướng về phía hắn chớp chớp mắt, Lâm Thu Thạch: "......"
Từ góc độ nào đó Lê Đông Nguyên cùng Nguyễn Nam Chúc cũng hợp nhau tới đáng sợ.
Thảm hơn là Giang Tín Hồng cư nhiên lại còn tin lời của Lê Đông Nguyên, ánh mắt hoảng sợ liếc sang nhìn Lâm Thu Thạch một cái, thậm chí còn yên lặng lui về phía sau một bước, cậu ta nói: "Tôi thật sự biết không nhiều lắm......"
Lê Đông Nguyên đặt câu hỏi: "Cho nên Lộ Tá Tử, rốt cuộc là chết như thế nào? Vì sao mọi người trong lớp của các cậu đều đã chết, mà các cậu lại là ngoại lệ?"
Giang Tín Hồng nói: "Chuyện này phải nói từ ba năm trước đây......"
"Hôm nay tới đây thôi, trở về đi ngủ sớm một chút, tôi cũng mệt rồi." Nguyễn Nam Chúc ngáp một cái.
"Được." Lê Đông Nguyên từ đi vào bên trong cánh cửa cơ hồ không có phản đối bất kỳ đề nghĩ nào của Nguyễn Nam Chúc. Nguyễn Nam Chúc nói cái gì, hắn liền làm cái đó, có thể nói là rất tri kỷ.
Bốn người tùy tiện ăn chút gì, liền quay về ký túc xá. Vừa về tới cửa liền thấy cô gái mới vào cửa lần đầu kia vẻ mặt lo âu, đứng trước cửa ký túc xá bước tới bước lui.
"Có chuyện gì vậy?" Lâm Thu Thạch hỏi cô.
Cô gái kia ngập ngừng, do do dự dự mở miệng: "Cái này...... Tôi có một đồng đội......tới giờ vẫn chưa quay lại."
"Mọi người đi đâu vậy?" Nguyễn Nam Chúc hỏi.
"Trường học cũ." Cô gái nói, "Tôi đi nhà vệ sinh, lúc sau liền phát hiện cậu ta đã không thấy tăm hơi. Tôi tìm khắp các tầng cũng không thấy cậu ấy. Cuối cùng tôi sợ hãi quá liền chạy về đây trước."
"Cậu ta biến mất ở trong khu trường cũ?" Lê Đông Nguyên quay đầu nhìn thoáng qua bầu trời đã hoàn toàn tối đen, "Lo lắng cũng vô dụng, hiện tại sắc trời đã tối, khẳng định là không thể lại đi qua đó tìm người. Tôi nghĩ cô đêm nay nên nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng tôi sẽ cùng cô đi qua đó xem sao."
Biểu tình của cô gái tuy rằng còn rất lo lắng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu, xem ra cô cũng không muốn vào lúc trời tối om om như thế này mà quay lại khu trường cũ u ám tìm người.
Vì thế đoàn người trở lại trong phòng của mình tính toán nghỉ ngơi.
Đã trải nghiệm trong cửa nhiều lần, mọi người đều rõ ràng mất tích như vậy rốt cuộc có nghĩa là gì. Ở thế giới trong cửa nơi nơi đều là bẫy rập chết người, đột nhiên mất tích, khả năng còn sống sót đã thấp nay lại càng thấp hơn. Xem ra đồng đội trong miệng cô lính mới kia chỉ sợ cũng đã lành ít dữ nhiều.
Bọn họ nằm ở trên giường, phân tích một chút tin tức đã nắm được hôm nay.
Nguyễn Nam Chúc liền lại đưa ra một cái manh mối cực kỳ trọng yếu: "Bọn họ không phải là muốn thi tốt nghiệp cấp 3 sao?"
Lâm Thu Thạch nói: "Đúng vậy, thì có chuyện gì?"
Nguyễn Nam Chúc: "Dựa vào thời tiết hiện tại khẳng định bây giờ không phải mùa đông, nhiệt độ vừa phải, còn hơi nóng. Vậy thi cuối kỳ xong hẳn không phải tới kỳ nghỉ đông."
Lâm Thu Thạch nháy mắt hiểu rõ ý của Nguyễn Nam Chúc : "Ý của cậu là bọn họ đang chuẩn bị thi đại học?"
"Đúng vậy." Nguyễn Nam Chúc, "Tôi cảm thấy đây là điểm thời gian mấu chốt. Một khi kỳ thi đại học kết thúc, bọn họ sẽ không còn là học sinh của trường này nữa."
Hạ Như Bội cũng bừng tỉnh: "Cho nên kỳ thi cuối kỳ thật ra lại là kỳ thi đại học. Đây cũng là kỳ hạn chết của chúng ta? Nếu......Nếu chúng ta không tìm được chìa khóa thì sao?"
Nguyễn Nam Chúc cười cười: "Không tìm được thì sẽ xảy ra hai loại khả năng, một là chúng ta sẽ trải qua khoảng thời gian trong thế giới này thêm một lần nữa, hai là quỷ quái đại khai sát giới, chỉ có thể để lại một người sống sót, cửa sẽ tự động mở ra." -- bất kỳ khả năng nào xảy ra đều cực kỳ bất lợi.
Hạ Như Bội nghe vậy rụt rụt cổ, không dám nói gì nữa.
"Manh Manh, rốt cuộc là em đã trải qua bao nhiêu cánh cửa rồi vậy?" Lê Đông Nguyên đột nhiên hỏi, "Không nhìn ra kinh nghiệm của em phong phú tới vậy nha."
"Mông tiên sinh, không ai nói cho anh là không nên tùy tiện hỏi át chủ bài sao của người khác sao?"
Nguyễn Nam Chúc đối Lê Đông Nguyên một chút cũng không khách khí, "Huống hồ dù tôi có lợi hại đến thế nào, cũng sẽ không giỏi như thủ lĩnh Bạch Lộc đi."
Lê Đông Nguyên nhướng mày: "Điều đó cũng không chắc lắm."
Bọn họ nói xong mấy chuyện này, liền bắt đầu nghỉ ngơi.
Lâm Thu Thạch nhìn chằm chằm giường trên một lát, liền mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị là một đêm an bình. Sáng hôm sau Lâm Thu Thạch bình tĩnh nghênh đón ánh sáng mặt trời.
7 giờ sáng, bốn người đúng giờ rời giường, sau khi rửa mặt tính cùng cô lính mới bị lạc mất đồng đội hôm qua đi tới khu trường cũ xem xét.
"Tên tôi là La Hiểu Vũ." Cô gái người mới nhỏ giọng tự giới thiệu, hiển nhiên cô đã trải qua một đêm không ngủ, phía dưới đôi mắt là quầng thâm đen thui, biểu tình cũng tràn ngập lo sợ nghi hoặc, "Ý của mọi người là, cậu ấy đã chết sao......"
"Đại khái cũng không sai đi." Lê Đông Nguyên nói, "Nếu cậu ta còn sống, không có khả năng ở lại khu trường cũ đó ngủ một đêm."
Ngược lại cũng xem như có đạo lý, La Hiểu Vũ ôm cánh tay, bộ dáng như lạnh tới run người.
Lúc bọn họ tới trường học cũ, cửa sắt đã bị mở ra cũng không có khóa lại. La Hiểu Vũ nói cửa này là lúc bọn họ tới thì mở ra, hôm qua cô sợ quá chạy đi, lại lo rằng người nọ bị khóa ở bên trong, liền dùng một cục đá chặn lại. Không ngờ là ngày hôm qua như thế nào, hôm nay vẫn y như vậy, nhưng ngược lại cũng có thể xác định rằng người nọ đích xác không có từ trong trường đi ra.
"Hai người lúc đó là ở lầu mấy tách ra?" Nguyễn Nam Chúc hỏi.
"Lầu bốn." La Hiểu Vũ nhớ rất rõ ràng, "Ở một phòng học phía cuối lầu bốn, hình như là lớp 11-2......"
Nghe được mấy chữ lớp 11-2, Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc rất ăn ý nhìn nhau một cái.
"Đi lên xem thử đi." Lê Đông Nguyên nói.
Năm người hướng tới lầu bốn đi lên. Lâm Thu Thạch vừa đi vừa chú ý nghe tiếng động, anh hiện tại chỉ sợ nghe được âm thanh thùng thùng nhảy lên trên sàn nhà ở phía trước, tiếng này đại biểu Tá Tử có khả năng đang ở gần đây. Nhưng cũng may một đường bọn họ đi thẳng tới lầu bốn, âm thanh kia cũng không có xuất hiện.
Phòng học phía cuối lầu bốn kia trên bảng tên lớp viết hai chữ lớp 11-2 thật to bằng chữ Hán, bọn họ nhìn xuyên qua cửa sổ thấy được cảnh tượng bên trong phòng học.
Phòng học cũng không lớn, từ bên ngoài có thể nhìn thấy không sót gì. Bên trong phòng học không một bóng người bày bàn ghế chỉnh tề, cũng không thấy bóng dáng người đồng đội trong miệng La Hiểu Vũ.
"Không có ở đây." Lê Đông Nguyên nói, "Có lẽ là ở chỗ khác, hai ngươi rốt cuộc sao lại tách ra?"
La Hiểu Vũ nơm nớp lo sợ trả lời: "Tôi lúc ấy qua kế bên tìm WC, trở về liền phát hiện không thấy ai, sau khi đi tìm cũng không thấy......"
"Chúng ta đi tầng khác tìm xem?" Lâm Thu Thạch đề nghị.
"Cũng được." Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu.
Năm người bọn họ hướng cầu thang đi lên, đột nhiên từ đằng sau truyền đến một tiếng vang thật lớn, cứ như là có thứ gì từ trên cao rớt xuống, nện thật mạnh xuống mặt đất.
Mọi người đều bị âm thanh này làm cho giật bắn mình, liền lần theo tiếng động đó mà đi, rất nhanh liền tìm được nơi phát ra âm thanh -- đúng là từ trong lớp 11-2 vốn thứ gì cũng không có.
Lúc này trong phòng học vốn chỉ có bàn ghế lại nhiều ra một khối thi thể huyết nhục mơ hồ. Thi thể kia tựa hồ là từ trên trần nhà rơi xuống, đem bàn ghế vốn bày biện chỉnh tề trên mặt đất văng ra tan tác.
La Hiểu Vũ thấy một màn như vậy, không tự chủ được mà hét thất thanh. Biểu hiện của Hạ Như Bội so với cô ấy tốt hơn một chút, tốt xấu là không hét ra tiếng, chỉ dùng tay che miệng lùi lại vài bước.
"Vào xem đi." Nguyễn Nam Chúc nói xong, móc ra kẹp tóc liền bắt đầu mở khóa.
Lâm Thu Thạch đã nhìn quen thao tác của cậu, liền ở bên cạnh yên lặng nhìn. Hạ Như Bội thì có chút tò mò, nhưng lại còn sợ hãi, liền từ xa nhón mũi chân ngước đầu xem, tư thế có vài phần đáng yêu.
Một lát sau, răng rắc một tiếng, ổ khóa cũng không phức tạp lắm của phòng học liền theo tiếng mà rơi. Nguyễn Nam Chúc là người đầu tiên đẩy cửa bước vào, thấy được đống hỗn độn đầy đất.
Lâm Thu Thạch vào ngay sau cậu, sau khi bước vào phòng học sau rất nhanh cũng phát hiện chỗ không thích hợp: "Mấy thứ này......"
Nguyễn Nam Chúc: "Có ý tứ."
Chỉ thấy chỗ thi thể rơi xuống, cư nhiên còn có một đống giấy tơ rơi tán loạn, từ xa có thể thấy đó hẳn là đề cương của học sinh. Lúc này mớ đề cương lung tung rối loạn đó rơi đầy xung quanh thi thể, thoạt nhìn quái dị cực kỳ.
Lá gan của Lê Đông Nguyên cũng không nhỏ, trực tiếp đi đến bên cạnh thi thể, nhặt lên trong đó một quyển: "Là đề cương."
Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc cũng đi qua, thấy được đồ vật trong tay Lê Đông Nguyên.
Đúng là đề cương, hơn nữa đều là sách giáo khoa, quyển sách giáo khoa này bị người dùng bút đỏ viết vẽ loạn cả lên, cơ hồ mỗi trang đều có, hầu như đều là mấy từ nguyền rủa ác độc: chết đi chết đi chết đi chết đi.
Nguyễn Nam Chúc lại tùy tiện nhặt đại một quyển, quyển này cùng quyển trên tay Lê Đông Nguyên không khác nhau nhiều, nói tóm lại chính là chỗ nào cũng tràn ngập mấy lời nguyền rủa. Nguyễn Nam Chúc tự hỏi một lát, đem quyển sách mở ra trang đầu tiên. Lâm Thu Thạch vẫn luôn đứng bên cạnh cậu, cho nên nhìn thấy rõ ràng, ở trên trang đầu tiên của quyển sách, viết ba chữ thanh tú : Lộ Tá Tử -- đây cư nhiên là sách của Lộ Tá Tử!!
Mà thi thể nằm giữa phòng học, cũng đích đích xác xác thiếu đi một chân, xem ra chính là do Lộ Tá Tử làm. Chỉ là không biết lần này Lộ Tá Tử dùng phương pháp gì làm cho người này đọc ra cái câu không nên đọc kia.
......
Nhiếp Thành cùng La Hiểu Vũ đi tới trường học cũ.
Lúc La Hiểu Vũ đi vào WC, hắn liền đứng trước cửa phòng học lẳng lặng chờ đợi. Toàn bộ khu dạy học đều an tĩnh tới đáng sợ, hành lang vắng tanh, thậm chí nói chuyện cũng không có lời hồi đáp.
Nhiếp Thành dù có cố liếc mắt cũng không nhìn tới đầu hành lang, đột nhiên có chút hoảng hốt. Hắn lấy di động ra, đang định chơi vài trò chơi nhỏ giảm bớt cảm giác khẩn trương, biểu tình lại đột nhiên cứng đờ -- hắn nghe được một loại thanh âm quái dị, thanh âm này là từ trong phòng học truyền ra, giống như tiếng khe khẽ nói nhỏ, làm cho hắn lông tơ cũng phải dựng ngược lên.
Trong trường học này một người cũng không có, làm sao mà sẽ có tiếng khe khẽ nói nhỏ? Nhưng mà tiếng thì thầm kia càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành âm thanh ầm ĩ ồn ào.
Bước chân Nhiếp Thành dần chậm lại, bước dần tới bên cạnh cửa sổ, hắn nhìn xuyên qua tấm kính cửa sổ, rốt cuộc thấy được nơi phát ra âm thanh -- đúng là phòng học trước mặt hắn .
Chỉ thấy nguyên bản phòng học trống trơn, tự nhiên không biết ngồi đầy học sinh từ lúc nào. Bọn họ có người ngồi, có người đứng, biểu tình kích động đang thảo luận cái gì.
Một màn này thật sự quá mức đáng sợ, Nhiếp Thành không tự chủ được muốn lui về phía sau. Nhưng mà lúc hắn đang tính lặng lẽ rời đi, bọn học sinh trong phòng học lại bắt đầu trăm miệng một lời cất giọng hát lên một ca khúc quái dị: Tá Tử từ nhỏ gọi là Tá Tử thật buồn cười nha. Nàng rất thích chuối tiêu nhưng mỗi lần chỉ có thể ăn được một nửa thật đáng thương nha. Tá Tử đi xa hẳn đã quên tôi rồi, thật là cô đơn nha Tá Tử.
Nhiếp Thành cùng chưa từng có nghe qua bài hát nào như vậy, tiếng hát làm hắn cảm thấy càng ngày càng lạnh, như là đang đứng giữa mùa đông khắc nghiệt. Hắn muốn động đậy thân thể, lại cảm giác cả người giống như đã bị đông cứng giống nhau.
"Tá Tử từ nhỏ gọi là Tá Tử thật buồn cười nha. Nàng rất thích chuối tiêu nhưng mỗi lần chỉ có thể ăn được một nửa thật đáng thương nha. Tá Tử đi xa hẳn đã quên tôi rồi, thật là cô đơn nha Tá Tử......." ......Tiếng hát vẫn lặp đi lặp lại, người trong phòng học dường như đã phát hiện ra sự tồn tại cửa Nhiếp Thành.
Bọn họ quay đầu, nhìn về phía Nhiếp Thành đứng ngoài cửa sổ. Đối mặt với bao nhiêu gương mặt đang nhìn mình chằm chằm, Nhiếp Thành lúc này mới phát hiện, đôi mắt của những người này không hề có đồng tử, chỉ còn lại hai hốc mắt đen như mực, thêm vào sắc mặt trắng bệch thế kia, hiển nhiên những người này không phải là người sống.
Nhiếp Thành bị dọa, lảo đảo lùi lại vài bước. Hắn há miệng thở dốc, nghe được câu cuối cùng của bài hát mà bọn họ hát lên: "Ta không có chân, ngươi cho ta có được không?......"
Một lần lại một lần, những lời này dường như biến thành chú ngữ tràn ngập ma lực. Biểu tình của Nhiếp Thành bắt đầu trở nên mờ mịt, môi hắn giật giật, nhỏ giọng đọc theo: Ta không có chân, ngươi cho ta có được không.
Những lời này vừa thốt ra, trong phòng học nháy trở nên mắt an tĩnh.
Tất cả những khuôn mặt trắng bệch kia đều nhếch môi lộ ra nụ cười quái dị.
Nhiếp Thành lúc này mới bừng tỉnh, nhận ra rốt cuộc mình đã làm cái gì. Hắn tức khắc hiểu được, xoay người muốn trốn, lại nghe được từ sau lưng truyền đến âm thanh thịch thịch thịch. Hắn hoảng loạn quay đầu, thấy được một cái bóng đứng ở hành lang. Bóng người kia chậm rãi tới gần hắn, tiếng hát vẫn còn tiếp tục: Ta không có chân, ngươi cho ta có được không......
Nhiếp Thành cảm thấy dưới chân truyền đến một trận đau nhức rõ ràng, trước mắt hoàn toàn chỉ còn lại một màu đen.
......
Sau khi từ trường học cũ đi ra, mấy người Lâm Thu Thạch tính toán lại đi tìm cậu Giang Tín Hồng kia 'tâm sự'.
Nhưng mà thấy thái độ ngày hôm qua của cậu ta mẫn cảm tới vậy, Nguyễn Nam Chúc đề nghị đứng trước cổng trường học chờ người, sau đó tóm cậu ta tới chỗ không có ai chú ý rồi tiếp tục tỉ mỉ hỏi một lần nữa.
Lê Đông Nguyên vẫn như cũ tích cực hưởng ứng lời của Nguyễn Nam Chúc, hơn nữa tỏ vẻ chính mình sức lực rất lớn, một người là có thể đem Giang Tín Hồng bắt lại đây.
Lâm Thu Thạch liền nghĩ thầm, thật may không phải ở hiện thực, bằng không thấy bốn người bọn họ lén la lén lút, chỉ sợ đã sớm bị bảo vệ tóm lại mang lên đồn rồi.
Lúc này đã 6 giờ chiều, bọn học sinh đều lục tục tan học.
Nếu là theo tình huống bình thường, học sinh lớp 12 hẳn là phải ở trường học tiếp tục tiết tự học buổi tối. Nhưng đại khái là bởi vì trong trường học đang phát sinh những chuyện như vậy, trước 7 giờ học sinh đều sẽ phải rời khỏi trường. Nguyên bản trường học náo nhiệt sẽ trở nên tĩnh mịch hơn cả nghĩa trang.
Bốn người vẫn luôn đứng trước cổng trường nhìn chằm chằm, hơn nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Giang Tín Hồng.
Cuối cùng Hạ Như Bội nhịn không được, hoài nghi nói: "Chúng ta có phải bỏ sót rồi hay không, sao tới giờ vẫn không thấy Giang Tín Hồng?"
"Không có khả năng bỏ sót." Nguyễn Nam Chúc đối với thị lực của mình cực kỳ tự tin, "Chính xác là cậu ta chưa có ra khỏi trường."
"Chúng ta đi khu dạy học xem thử?" Lê Đông Nguyên đề nghị.
"Được." Nguyễn Nam Chúc nói, "Hai người đứng đây canh chừng, Dư Lâm Lâm, anh đi với em vào xem thử."
Lâm Thu Thạch đang muốn nói được, Lê Đông Nguyên lại cười như không cười nói: "Manh Manh, chuyện này cũng không thích hợp lắm."
Nguyễn Nam Chúc nhướng mày: "Tại sao lại không thích hợp?"
Lê Đông Nguyên nói: "Vạn nhất bọn anh gặp được Giang Tín Hồng ở đây, em không sợ bọn anh sẽ giấu đi một ít tin tức sao?"
Nguyễn Nam Chúc liếc nhìn Lê Đông Nguyên một cái. Hiển nhiên Lê Đông Nguyên tuy rằng dùng bọn hắn làm ví dụ, nhưng lại ám chỉ là sợ Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc sẽ dấu diếm chuyện gì đó. Nhưng rốt cuộc bọn họ là người của hai tổ chức khác nhau, có điều băn khoăn là bình thường.
"Không thì em cùng Hạ Như Bội ở đây canh chừng, anh cùng Dư Lâm Lâm đi vào nhìn xem." Lê Đông Nguyên nói, "Như vậy hai bên đều yên tâm."
Nguyễn Nam Chúc suy nghĩ một lát, liền đồng ý đề nghị của Lê Đông Nguyên: "Cũng được." Cậu lại nhìn về phía Lâm Thu Thạch, "Đi sớm về sớm."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Sau đó Lâm Thu Thạch cùng Lê Đông Nguyên liền bắt đầu hướng khu dạy học đi, muốn đi tìm xem Giang Tín Hồng rốt cuộc là trốn ở đâu. Dọc đường đi Lê Đông Nguyên đều là hỏi thăm chuyện của Chúc Manh, về mối quan hệ giữa Dư Lâm Lâm với Chúc Manh, địa vị của Chúc Manh ở Hắc Diệu Thạch. Mà Lâm Thu Thạch đối với mấy câu thăm dò của hắn đều thực không khách khí từ chối trả lời, dùng mấy từ 'không biết', 'không rõ lắm' làm đáp án.
Lê Đông Nguyên bị từ chối như vậy, ngược lại cũng không tức giận, cười tủm tỉm nhìn Lâm Thu Thạch, nói: "Người Hắc Diệu Thạch các cậu đều thú vị như vậy sao?"
Lâm Thu Thạch: "Coi như là vậy đi."
Hai người tới phía dưới khu dạy học, thấy người bên trong cơ hồ đều đã đi hết, chỉ còn lại có vài phòng học còn ánh đèn, trong đó cũng có lớp 12-3.
"Đi thôi, đi lên xem thư." Lê Đông Nguyên nói.
Lâm Thu Thạch cùng hắn đi lên lầu, đi thẳng lên tầng lầu nơi lớp 12-3. Bọn họ mới vừa đi đến gần phòng học liền nghe được bên trong truyền đến tiếng cãi nhau kịch liệt. Cẩn thận nghe liền nhận ra một giọng nói trong đó đúng là của Giang Tín Hồng mà bọn họ muốn tìm. Hắn hình như đang cùng một ai đó cãi cọ chuyện gì.
"Cậu có phải lúc trước đã biết được chuyện gì rồi đúng không? --" đây là một giọng nói xa lạ, cũng còn rất non nớt, hẳn là một học sinh.
"Tôi làm gì có biết chuyện gì!! Cái gì tôi cũng không biết hết. Cậu đừng có tới tìm tôi nữa, chờ thi đại học xong rồi, tất cả mọi chuyện đều sẽ kết thúc!!" Giọng nói Giang Tín Hồng cũng cực kỳ kích động.
"Kết thúc, sao có thể kết thúc! Lỡ như cô ta sẽ theo lên tới đại học thi sao? Hơn nữa loại chuyện như thế này, làm sao mà có thể kết thúc dễ như vậy!" Tiếng người nọ nói chuyện càng lúc càng lớn, thậm chí bắt đầu dùng sức đập lên bàn, "Cậu thật sự cái gì cũng không biết?"
"Tôi không biết! Gì cũng không biết!" Giang Tín Hồng nói. "Tôi mà biết thì làm sao có thể nhẫn tâm nhìn bọn họ cứ như vậy bi thảm chết đi!"
"Nhưng mày vì sao lại không chết --" người nọ nói, "Chỉ có mày, chỉ có mày là còn sống tốt!"
Giang Tín Hồng bị những lời này chọc giận, phẫn nộ thô tục mắng, "Con mẹ nó, mày nói vậy là có ý gì, cái gì là chỉ có tao sống tốt, không phải mày vẫn còn sống đó sao!!"
"Nếu không phải mày cản tao, tao cũng sẽ không sống sót. Hiện tại bọn họ đều đã chết, tao còn sống để làm quái gì. Giang Tín Hồng, tao nói cho mày, nếu tao mà biết việc này thật sự có bất kỳ quan hệ gì với mày......" Giọng nói kia âm lãnh vô cùng, khiến người nghe lạnh cả sống lưng, "Tao nhất định sẽ không tha cho mày!" Hãy vào webtruyenonline.com để đọc truyện nhanh hơn!
Giang Tín Hồng mắng: "Mày cút đi! Cái đồ lấy oán trả ơn!"
Người nọ cười lạnh một tiếng, nói: "Không cần mày đuổi, tao tự đi được, mày......tự mà cầu phúc đi." Hắn nói xong liền từ trong phòng vọt ra, không có chú ý tới Lâm Thu Thạch cùng Lê Đông Nguyên đang tránh ở chỗ ngoặt, vội vội vàng vàng đi xuống lầu.
Giang Tín Hồng lại ở phòng học tuôn ra vài câu thô tục, rốt cuộc cũng nén xuống lửa giận, vác cặp sách từ trong phòng học đi ra.
Nhưng cậu ta vừa ra tới liền nhìn thấy Lê Đông Nguyên cùng Lâm Thu Thạch đứng bên ngoài, nháy mắt sắc mặt lại càng khó chịu: "Mấy người rốt cuộc là muốn làm cái gì, tôi đã nói là cái gì tôi cũng không biết!"
Lê Đông Nguyên mỉm cười: "Bạn học Giang, chúng tôi còn chưa hỏi cái gì mà."
Giang Tín Hồng nói: "Cái gì tôi cũng không biết --" cậu ta lặp lại một lần, xoay người muốn đi, lại bị Lê Đông Nguyên giữ chặt một phen.
"Anh làm cái gì vậy!" Giang Tín Hồng bị kéo liền hơi tức giận.
Nụ cười trên mặt Lê Đông Nguyên dần phai nhạt, hắn nói: "Cậu bạn nhỏ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt nhỉ."
Giang Tín Hồng nói: "Anh......"
Lê Đông Nguyên đánh gãy lời cậu ta: "Trường học này thường xuyên có người chết đi."
Giang Tín Hồng trợn tròn mắt.
Lê Đông Nguyên nói: "Nếu cậu đột nhiên biến mất, cậu đoán xem bọn họ sẽ cảm thấy cậu là bị người giết, hay là bị quỷ giết?"
Giang Tín Hồng không nói, hiển nhiên là đã bị lời cửa Lê Đông Nguyên nắm thóp. Trong trường học này phát sinh đã phát sinh vô số sự cố, dù có điều tra cũng không thu được kết quả. Có thể nói là mỗi người trong trường đều ngầm hiểu đây là một việc không thể nói ra.
Huống hồ cậu ta còn có một thân phận đặc biệt, chính là học sinh lớp 11-2 đã mất tích. Dù cho cậu ta có đột nhiên biến mất, chỉ sợ những người đó cũng sẽ đem chuyện này đổ lên bàn tay của yêu ma quỷ quái.
"Thôi được rồi, rốt cuộc là mấy người muốn biết cái gì?" Giang Tín Hồng sau khi lén lút đánh giá hình thể chính mình cùng Lê Đông Nguyên thua kém không ít, quyết định từ bỏ giãy giụa, "Tôi cũng biết không nhiều lắm đâu!"
Lê Đông Nguyên lúc này mới buông lỏng tay, lại khôi phục bộ dáng cười tủm tỉm. Lâm Thu Thạch ở bên cạnh âm thầm nghĩ, tên Lê Đông Nguyên này quả là phúc hắc từ tận bên trong. Ngày thường nhìn hắn cười ôn nhu như vậy, lúc uy hiếp người khác cũng thật hết sức thuần thục.
"Lâm Lâm, đừng nhìn tôi như vậy nha." Lê Đông Nguyên tựa hồ biết Lâm Thu Thạch suy nghĩ cái gì, còn không quên giải thích một câu, "Tôi ngày thường không có như vậy."
Lâm Thu Thạch: "Cậu ngày thường đều là trực tiếp động thủ sao?"
Lê Đông Nguyên: "Ha ha cậu thật hài hước."
Lâm Thu Thạch: "......" Tên này cũng không có phản bác lời anh nha.
Giang Tín Hồng khoanh tay trước ngực, hiển nhiên đối với Lê Đông Nguyên cùng Lâm Thu Thạch đều thập phần kháng cự, hắn nói: "Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh lên, tôi còn muốn đi về."
"Cậu vốn là học lớp 11-2 đúng không? Người vừa rồi là bạn cùng lớp 11-2 của cậu chứ nhỉ?" Lê Đông Nguyên nói.
"Đúng vậy." Giang Tín Hồng nói, "Cậu ta cũng là ở lớp 2."
"Lớp 11-2 của các cậu hiện tại còn lại mấy người?" Lê Đông Nguyên hỏi.
Giang Tín Hồng nói: "Chỉ còn hai người chúng tôi thôi."
Lê Đông Nguyên: "Cho nên cậu cũng biết mấy việc Lộ Tá Tử làm ra ở trong trường học nhỉ?"
Lúc vừa nhắc tới cái tên này, trong ánh mắt Giang Tín Hồng lộ ra sợ hãi không thể che dấu, thậm chí cả người còn run lên một chút. Cậu ta khẽ cắn môi gật gật đầu.
"Nói một chút về chuyện đã xảy ra lúc ấy giữa các cậu với Lộ Tá Tử đi." Lê Đông Nguyên nói, "Còn có câu nói ngày hôm qua, cô ấy là người vốn không nên tồn tại, rốt cuộc là có ý gì."
Giang Tín Hồng giơ tay lau một chút mồ hôi lạnh trên trán, cậu ta nói: "Cũng không có gì để kể, chính là lúc cô ta vừa đến lớp chúng tôi, bị một ít người bắt nạt. Những người liền có thói quen khi dễ Lộ Tá Tử......"
"Giống viết mấy chữ chết đi trên sách vở của cô ấy?" Lê Đông Nguyên nói.
"Làm sao mà anh biết?" Giang Tín Hồng hoảng sợ nhìn Lê Đông Nguyên.
"Chúng tôi biết được cũng không ít chuyện." Lê Đông Nguyên cười cười, "Cho nên lúc cậu nói chuyện với chúng tôi, nghĩ kỹ rồi hẵng nói. Nếu chúng tôi phát hiện lời của cậu cùng chuyện chúng tôi đã biết không giống nhau......thì đừng trách chúng tôi không khách khí."
Giang Tín Hồng nuốt nước miếng cái ực.
"Cậu nên biết, có đôi khi người so với quỷ còn đáng sợ hơn nhiều." Lê Đông Nguyên nói, "Nếu là để cho tôi đích thân động tay, sợ rằng đến lúc đó cậu sẽ muốn mình chết sớm một chút."
Lâm Thu Thạch ở bên cạnh yên lặng làm nền, nghĩ thầm: Lê Đông Nguyên sao lại bị Nguyễn Nam Chúc lây bệnh thế này, tự nhiên lại nổi hứng diễn xuất.
"Cậu nói xem đúng không, Lâm Lâm?" Lê Đông Nguyên cư nhiên còn không biết xấu hổ quay đầu sang xem phản ứng của Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch: "......Đúng."
Lê Đông Nguyên còn nghịch ngợm hướng về phía hắn chớp chớp mắt, Lâm Thu Thạch: "......"
Từ góc độ nào đó Lê Đông Nguyên cùng Nguyễn Nam Chúc cũng hợp nhau tới đáng sợ.
Thảm hơn là Giang Tín Hồng cư nhiên lại còn tin lời của Lê Đông Nguyên, ánh mắt hoảng sợ liếc sang nhìn Lâm Thu Thạch một cái, thậm chí còn yên lặng lui về phía sau một bước, cậu ta nói: "Tôi thật sự biết không nhiều lắm......"
Lê Đông Nguyên đặt câu hỏi: "Cho nên Lộ Tá Tử, rốt cuộc là chết như thế nào? Vì sao mọi người trong lớp của các cậu đều đã chết, mà các cậu lại là ngoại lệ?"
Giang Tín Hồng nói: "Chuyện này phải nói từ ba năm trước đây......"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz